Đô Thị Thiếu Soái

Chương 423: Chỉ định tộc trưởng

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

A Mộc Đồng nghiêm túc gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay, dẫn đầu tám mươi anh em của trại Thiên Lang đuổi theo hướng lão cẩu thối lui, hơn nữa hăng hái trực tiếp vượt qua tộc người dũng mãnh của bốn thôn mười hai trại, hoàn toàn không thấy khảm đao rũ xuống của bọn chúng.

Trưởng tộc các thôn trại tuy tức giận nhưng lại không dám ngăn cản gì, người mà Sở Thiên muốn đối phó là lão cẩu, bản thân mình việc gì phải trôi đến vũng nước đục này? Huống hồ người đề ra phe cánh liên minh chính là lão cẩu, người chạy trốn trước hết cũng là lão cẩu, việc sống chết của gã, bọn họ cũng không thấy thẹn với lương tâm.

Nhìn mấy chục người đứng bên Sở Thiên, còn hơn hai trăm kỵ binh đã mở cổng trại, các tộc trưởng hiện lên một suy nghĩ, nếu bây giờ các thôn trại đồng tâm hiệp lực phát động công kích, gần hai nghìn người không biết có thể san bằng được trại Thiên Lang, giết chết Sở Thiên không?

Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng mọi người đều biết không thể được, chủ yếu là lòng các tộc trưởng khó cùng một chỗ, ngộ nhỡ chẳng may thời điểm mấu chốt có tộc trưởng như xe tuột xích, vậy bản thân chăng phải chính là đem cổ đưa cho Sở Thiên chặt đầu, mạo hiểm quá lớn rồi.

Sở Thiên thấy rõ, nhìn thấy ánh mắt giao nhau của các tộc trưởng liền thấy rõ tâm tư của bọn chúng, không ý kiến gì cười cười, hoàn toàn không e ngại bọn họ hợp ý, mình còn giết nữa, thế là ôm quanh eo Khuynh Thành, chỉ vào đám lão già cách đó không xa, nói:

- Khuynh Thành, đợi chờ dài lâu, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đi?

Bàn tay nhỏ bé của Khuynh Thành đặt bên đùi Sở Thiên cọ xát, sau đó mờ ám cười nói:

- Khuynh Thành bất cứ lúc nào cũng xin đợi Thiếu soái.

Sở Thiên nhìn các anh em khắp bốn phía, ho khan vài tiếng, chuyển đề tài:

- Vô Danh, khiến mấy lão già này thành thật chút đi.

Nhiếp Vô Danh gật đầu cười, nhẹ nhàng phất tay, hai anh em phía sau bước lên trước vài bước, hướng hai bên trái phải bắn ra mũi tên nhọn có phần đuôi đeo ruy băng, mũi tên nhọn vạch lên một đường con xinh đẹp hạ xuống, lập tức hai bên trại Thiên Lang vang lên tiếng ngựa hí, cuối cùng mấy trăm kỵ binh từ chỗ bí mật nhảy ra, hiện ra hình quạt bao vây.

Đây chính là quỷ kế của Sở Thiên, ngay từ đầu chỉ bày ra ba trăm anh em ở trước của trại, bây giờ lại nhiều thêm mấy trăm người, khiến cho áp lực vô hình của các thôn trại tăng lớn, trong lòng đều thầm giật mình, đoán không ra Sở Thiên còn nấp bao nhiêu người, vì thế cầng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, ý nghĩ vốn có đã tan thành mây khói.

Thời gian trong lúc chờ đợi chậm rãi qua đi, giống như là đang bánh chiên đang nung nấu.

Tất cả mọi người đều đang đợi, Sở Thiên đang đợi tin chiến thắng của bọn A Mộc Đồng, các tộc trưởng đang dời đợi tin mình bình an trở về.

Khuynh Thành rúc vào trong lòng Sở Thiên, trên mặt hiển thị rõ sự sùng bái và hạnh phúc. Từ xưa đến nay mỹ nhân yêu anh hùng, người đàn ông trước mắt giữa lúc cười nói liền đánh bại kẻ địch, lấy mấy trăm anh em hù họa hơn hai nghìn thanh niên trai tráng của các thôn trại, phần tâm trí thong dong này, trên đời này còn có mấy người đây?

Mặt trời dần dần chuyển về hướng tây, lo lắng dần dần tiêu tan.

Từ đằng xa bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa đều đặn, những người chờ đợi tinh thần đều rung lên, ánh mắt hướng về phía chân trời thảo nguyên. Không lâu sau, xuất hiện anh em trại Thiên Lang tinh thần phấn chấn, dẫn đầu chính là Chiến Thiên Tường và A Mộc Đồng, trên người đều bắn đầy máu tươi, kia đều là chiến công giết chết lão cẩu.

Hai người xuyên qua người của các thôn trại, vó ngựa giơ lên bụi đất bắn đầy lên đầu tóc các tộc trưởng, lại cũng không dám có chút lên cơn cáu giận. Vừa rồi đối mặt với mấy trăm người của Sở Thiên cũng không dám công kích, hiện này lại thêm gần năm trăm kỵ binh ý chí chiến đấu sục sôi, lại là nhẫn nại làm đầu.

Chiến Thiên Tường và A Mộc Đồng chạy như bay đến cổng trại, sau đó xoay người xuống ngựa, vui mừng phấn chấn hướng về phía Sở Thiên hô:

- Thiếu soái, bọn lão cẩu toàn bộ đều bị giết chết, không một người trốn thoát, trại Ô Trác vẫn ở trong tay chúng ta khống chế, chờ đợi mệnh lệnh của anh.

Sở Thiên gật gật đầu, nâng chén rượu lên uống hết, lớn tiếng nói:

- Tốt, để cho lão cẩu đến Địa ngục hối hận về sự lỗ mãng của mình đi.

Người ngựa của bọn Chiến Thiên Tường trở về thanh thế của trại Thiên Lang càng lớn, nhân số vượt quá ngàn người, các thôn trại hoàn toàn quên mất công kích và kháng cực, sau khi nhìn xung quanh vài cái, tất cả đều nhìn Sở Thiên, chờ đợi vận mệnh thuộc về mình.

Một ông già suy nghĩ một lát, nét mặt đầy vẻ già nua, thỉnh cầu với Sở Thiên:

- Bá chủ, cậu đã nói, giết lão cẩu sẽ để chúng tôi trở về, hiện nay lão cẩu đã chết rồi, chúng tôi bây giờ cũng có thể rời đi rồi chứ?

Sở Thiên khẽ mỉm cười, sờ mũi nói:

- Đương nhiên có thể, nhưng các tộc trưởng nhất định phải ở lại cho ta, ở lại trại Thiên Lang vài ngày.

Lời này làm cho tất cả mọi người xôn xao, đây rõ ràng là muốn tạm giữ các tộc trưởng, không dám đảm bảo Sơ Thiên sau khi khống chế các tộc tưởng, thừa dịp rắn mất đầu mà lần lượt đánh tan bọn họ. Vì thế tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, tới tấp chỉ trích:

- Các người ép người quá đáng rồi, lật lọng, tiểu nhân bỉ ổi.

Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, nhìn sắc mặt âm trầm của mười mấy lão già, thản nhiên nói:

- Tuy rằng các vị không phải thủ phạm chính, nhưng cũng là tòng phạm, tôi không tàn sát thôn trại của các vị đã xem là khoan dung rồi, chẳng lẽ để các tộc trưởng ở lại trại Thiên Lang mấy ngày là quá đáng sao? Nếu các vị không đáp ứng, vậy hôm nay liền huyết chiến tới cùng đi. Tôi tin rằng lão cẩu dưới suối vàng nhìn thấy các vị nhất định sẽ rất vui, các vị lại có thể cùng nhau mở hội liên hiệp rồi.

Khuynh Thành nghe được lời Sở Thiên nói với các tộc trưởng, không nhịn được lộ ra nụ cười nhợt nhạt.



Mấy người đàn ông có tâm huyết cuối cùng cũng kiềm chế không được, thúc ngựa ra, ít nhất cũng phải vì máu của mình mà chiến đấu, vì thế rút ra khảm đao, hướng đến Sở Thiên hô:

- Thằng nhãi cuồng vọng, là người đàn ông thì xuống đây chiến đấu với bọn tao, chứ không phải nấp ở trên tường ngang ngược càn rỡ, cho dù chúng tao chết trận, có chết cũng không tiếc.

Chiến Thiên Tường nghe thấy bọn chúng chửi bới Sở Thiên, thúc ngựa ra, giơ khảm đao lên chỉ vào bọn chúng:

- Có phải chúng mày chán sống rồi không?

Sở Thiên nhẹ nhàng cười, đem cốc ném ở trên bàn, trực tiếp từ trên tường nhảy ra, đi về phía Chiến Thiên Tường, âm thanh dao động theo thân hình:

- Chiến Thiên Tường, bọn họ đều có vài phần tâm huyết của đàn ông, lại muốn chết trận cùng tôi, vậy thì để tôi tác thành cho họ vậy.

Bước chân Sở Thiên vừa mới chạm đất, Chiến Thiên Tường liền tung người xuống đem chiến mã tặng cho Sở Thiên, hai người phối hợp ăn ý khến cho mọi người kinh ngạc, còn chưa kịp có phản ứng, Sở Thiên đã cưỡi trên lưng ngựa, tay phải đã lộ ra Minh Hồng chiến đao rực rỡ.

Khuynh Thành dựa vào tường trại, bình tĩnh nhìn Sở Thiên, vài phần lo lắng, lại vài phần chờ mong.

- Đến đi!

Sở Thiên thản nhiên nói.

Gã đại hán đầu tiên thúc ngựa tới, kỹ thuật cưỡi ngựa khiến cho khảm đao nhảy múa có vẻ uy lực như hổ, lúc tới gàn Sở Thiên hai mét, tay trái lấy ra một thanh đoản đao, phẫn nộ cười một tiếng, lên xuống tấn công sắc bén, rất có khí thế chém giết Sở Thiên.

Sở Thiên tay trái dắt dây ngựa, không né tránh nửa bước, lùi một bước để đánh trả đối phương, Minh Hồng chiến đao bên cạnh chìm về phía trước, sống đao đột nhiên vung về phía trước đánh tới đại hán, tên đại hán cường tráng tránh né không kịp, bị sống đao cứng rắn đánh trúng. Cả người giống như đàn hồi lập tức ngã từ trên ngựa xuống, lăn xa vài mét mới chật vật dừng lại, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng không cách nào đứng lên được.

- Tất cả cùng lên….

Lời nói mạnh mẽ mà lạnh nhạt không chỉ động chạm vào tên đại hán muốn trận chiến, cũng hung hăng phá vỡ ý chí phản kháng vừa mới dâng lên của các tộc trưởng.

Hai gã đàn ông vạm vỡ nhìn nhau, lập tức song song thúc ngựa qua, hai bên trái phải giáp công Sở Thiên, khí thế nhanh chóng, khảm đao rút ra cũng hung mãnh, nhưng dùng hết toàn bộ sức lực ra lại không hề có cảm giác gắng sức, còn không kịp suy nghĩ, cổ đột nhiên cảm thấy lạnh như băng, lập tức nhìn thấy rõ ràng máu tươi từ cổ họng phun ra.

Người của các thôn trại còn chưa nhìn thấy Sở Thiên rút đao như thế nào đã nhìn thấy hai gã đại hán ngã sụp xuống đất.

- Tiếp tục…

Nghe thấy âm thanh như ma quỷ của Sở Thiên, không ai dám tiếp tục tiến lên, thậm chí bắt đầu lui về phía sau, chém giết không phải là không thể được, nhưng cũng phải liều mạng mới được, đơn thuần đi lên chịu chết, không ai có cái dũng khí chết không sờn này.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn các vị tộc trưởng, thản nhiên nói:

- Không ai tiến lên thành toàn cho ta sao?

Không có bất cứ người nào mở miệng trả lời, đám lão già kia lại càng sợ hãi núp ở phía sau, nghĩ cách làm thế nào để thoát thân.

Bọn A Mộc Đồng lấy uy thế chém chết lão cẩu, rút đao hướng về các thôn trại vây quanh hình cầu vồng.

Các tộc trưởng nhớn nhác, nhưng lại không dám hô lên công kích, chỉ có thể để người trong tộc phòng thủ.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, từ xa đến gần, dần dần ngừng lại, kẻ cầm đầu chính là Oánh Tử Tử, theo sát phía sau chính là Thiết y thập bát kỵ.

Sự xuất hiện của Oánh Tử Tử làm cho bầu không khí căng thẳng nhất thời giảm bớt đi, các tộc trưởng đều hướng về phía cô ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ mong cô có thể ngăn cản Sở Thiên vây giết bọn chúng, tránh cho cuộc huyết chiến tàn khốc sắp đến, dù sao bọn chúng hiện nay đến hy vọng chạy trốn đều nhìn không ra.

Sở Thiên khóe môi nhếch lên tươi cười, Tử Tử tới thật đúng lúc.

Oánh Tử Tử nhẹ nhàng xoay người xuống đất, chắn ở giữa A Mộc Đồng và các tộc trưởng, để cho mọi người sẽ không nảy sinh xung đột, sau đó hướng về phía Sở Thiên hô:

- Thiếu soái, ngoài lão cẩu ra, các thôn trại khác đều là bị uy hiếp đấy, mong anh rộng lượng, cho bọn họ một cơ hội nguyện trung thành.

Mười mấy lão già từng chỉ trích Oánh Tử Tử lúc này đều hướng về phía cô ánh mắt cảm kích.

Sở Thiên ghìm ngựa mà ra, nhìn chằm chằm mười mấy lão già, thản nhiên nói:

- Nguyện trung thành một lần nữa? Là cô nắm chắc hay là tôi nắm chắc? Ai biết bọn họ qua vài ngày nữa có lại liên minh đối phó với trại Thiên Lang hay không, tôi không muốn anh em tôi rơi vào nguy hiểm, không bằng ngày hôm nay giải quyết luôn tai họa ngầm.

Mười mấy lão già gần như đồng thời hô lên:



- Chung sống hòa bình, chung sống hòa bình.

Oánh Tử Tử trịnh trọng gật đầu, cao giọng nói:

- Thiếu soái, bọn họ đã đồng ý chung sống hòa bình rồi, tôi và Thiết y thập bát kỵ cũng có thể bảo đảm cho bọn họ, nếu bọn họ dám cả gan xâm phạm trại Thiên Lang lần nữa, tôi nhất định dẫn đầu Thiết y thập bát kỵ chém đầu bọn họ dâng lên cho Thiếu soái.

Sở Thiên dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn kĩ mấy lão già, chậm rãi nói:

- Như vậy, phí bảo hộ đi qua Hoang Nguyên thì sao? Còn muốn hủy bỏ không?

Không đợi Oánh Tử Tử mở miêng, các tộc trưởng lại đồng thanh mở miệng:

- Như cũ, như cũ.

Nụ cười trên mặt Sở Thiên làm cho người ta trong lòng run sợ, hơi chút suy nghĩ mở miệng:

- Được, Oánh Tử Tử, tôi có thể không bắt các tộc trưởng ở lại trại Thiên Lang, nhưng tôi muốn bọn họ ở lại trại Cáp Nhĩ ba ngày, ngoài ra, các thôn trại tiến cử tộc trưởng một lần nữa, nêu ra sự trừng phạt của bọn họ khi đến xâm phạm.

Các tộc trưởng sắc mặt biến đổi lớn, ở lại trại Cáp Nhĩ ba ngày thì không hề gì, ít nhất có sự bảo vệ của Oánh Tử Tử, sự an toàn của bọn họ có thể được bảo đảm, nhưng tiến cử Tộc trưởng một lần nữa, đó chính là cướp đoại quyền lực và lợi ích của bọn họ, bọn họ làm sao có thể cam tâm đây?

Sở Thiên rèn sắt khi còn nóng, ân uy thị phi bổ sung nói:

- Nếu bây giờ lựa chọn lại Tộc trưởng một lần nữa, tôi cam đoan trại Thiên Lang về sau tuyệt đối không chủ động xâm phạm các thôn trại khác. Hơn nữa, tôi sẽ giảm bớt tiền lộ phí qua Hoang Nguyên hai lần, nếu không đồng ý, vậy cũng không cần phải bàn lại, chiến đi.

Nghe được trại Thiên Lang không hề chủ động xâm phạm bọn họ, trên mặt người các thôn trại đều hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại nghe thấy tiền lộ phí giảm xuống hai lần, lại càng mừng rỡ như điên. Việc này đối với họ mà nói chính là phần phúc lợi vô cùng lớn, mỗi năm bớt đi năm sáu trăm vạn giao cho trại Thiên Lang, có thể nâng cao đời sống của các thôn trại.

Trong lòng các Tộc trưởng lại trầm xuống, tuy phương án của Sở Thiên cải thiện cuộc sống của mọi người trong thôn trại, nhưng là hy sinh lợi ích của bọn họ, bọn họ trong lòng vô cùng không cam tâm. Nhưng nhìn thấy đám người A Mộc Đồng rục rịch và đám người trong tộc đã mất hết ý chí chiến đấu, bết rằng không thể chống đối Sở Thiên, chỉ có thể nhìn về phía Oánh Tử Tử.

Ai biết, mới vừa rồi còn cảm kích Oánh Tử Tử, bây giờ cô lại nói ra lời nói khiến cho bọn họ thất vọng đau khổ:

- Tôi thấy phương án này có thể, các ông có thể giải thích với thuộc hạ, các thôn trại cũng có được lợi ích, tôi tin các vị Tộc trưởng sẽ lấy đại cục làm trọng, để lợi ích của người trong tộc lên trên, chủ động nhường vị trí Tộc trưởng.

Sở Thiên thuận theo lời Oánh Tử Tử, nhìn chằm chằm mười mấy lão già, hô nói:

- Thế nào? Đổi hay là chiến?

Mũi tên nhọn của đám người A Mộc Đồng kéo lên, hơn hai trăm anh em cũng rút đao từ hông ra.

Hình thức lại trở nên ác liệt.

Người các thôn trại đều không phải đồ ngốc, hiểu được đổi hay chiến sẽ mang đến kết quả khác nhau một trời một vực, người trước sẽ cải thiện cuộc sống của người trong tộc, người sau sẽ làm cho mình hài cốt không còn, so sánh ra, thằng ngốc cũng biết chọn người trước, thế là đều sôi nổi lên tiếng:

- Tộc trưởng, đổi đi, đổi đi.

Không thể cứu vãn!

Tộc trưởng sinh ra cảm giác ảm đạm, sớm biết kết cục như vậy, sẽ không quan tâm Sở Thiên có uy hiếp hậu phương của mình hay không, tề tâm hiệp lực san bằng trại Thiên Lang, như vậy ít nhất có thể bảo đảm lợi ích của mình, hiện nay tất cả đều đã quá muộn rồi, nói không chừng nếu mình hô lên công kích, người trong tộc trước hết sẽ đem mình ra chặt. Thằng nhãi này quá gian xảo rồi.

Vì thế Tộc trưởng nhìn nhau, bất đắc dĩ nói:

- Đổi đi.

Sở Thiên cưỡi ngựa đến trước mặt các tộc trưởng, thản nhiên nói:

- Đổi, cũng phải do ta nói mới tính.

Lời nói này làm cho hy vọng cuối cùng của các Tộc trưởng đều bị dập tắt, vốn là còn muốn lợi dụng uy danh của mình đưa thân tín lên trên, dùng cái này đến để đảm bảo địa vị của mình, còn có lợi ích tiềm ẩn, thậm chí vẫn có thể có được quyền lực của Tộc trưởng, hiện tại lại bị ngăn chặn.

Vì thế, kế tiếp xuất hiện cục diện hoang đường của bốn thôn mười hai trại, trại trưởng các thôn trại phá lệ tập tục cha truyền con nối, mà là do Sở Thiên chọn lựa, Sở Thiên nhìn kĩ vài lần, giơ ngón tay liên tục chỉ vào mười mấy người, nói:

- Sau này các vị chính là Tộc trưởng mới rồi, nhỡ kỹ, là do ta chọn các vị.

Tộc trưởng mới được lựa chọn mặc dù biết mình bị đem đứng nơi đầu gió, nhưng trong lòng cũng mừng rỡ như điên, các lão Tộc trưởng trước là chết lặng sau là cười thầm, bởi vì người mà Sở Thiên lựa chọn chính là thân tín của bọn họ. A Mộc Đồng và Oánh Tử Tử bọn họ cũng khẽ nhíu mày, trong lòng cũng không hiểu Sở Thiên sao lại chọn ra những người này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook