Đô Thị Thiếu Soái

Chương 422: Bức Lui Lão Cẩu

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Lão cẩu thèm muốn Khuynh Thành đã nhiều năm. Nếu không phải quy định chết tiệt của tộc, gã sớm đã ngắt lấy đóa hoa trắng mịn này rồi, sau lại bị thiết kị Thiên Lang cướp đi, tuy rằng tức giận những cũng không còn cách nào khác, bởi vì thực lực hoàn toàn không đủ để chống lại trại Thiên Lang. Bây giờ không dễ dàng gì đợi cho Thiên Lang chết đi, Khuynh thành lại bị Sở Thiên giành ngay tại chỗ.

Gã tức giận đến nỗi mạch máu nở ra, run rẩy chỉ Khai Sơn Đao vào Sở Thiên, mắng:

- Mày, Mày nói bậy, nhất định là mày uy hiếp bọn họ!

Vừa nói dứt lời, Khuynh Thành đứng lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, thản nhiên nói:

- Em không quay về.

Những lời nói này giống như là có ma lực, bọn A Mộc Đồng dường như có được sự cổ vũ vô cùng to lớn, kêu hô gào khóc, thanh thế to lớn.

- Nếu mày không đen người và ngựa trả cho bọn tao, nếu mày không ngừng việc lấy lộ phí đi qua Hoang Nguyên.

Nếp nhăn mọc lung tung khắp mặt lão cẩu không ngừng rút lại, cuồng loạn hét:

- Bọn tao sẽ san bằng trại Thiên Lang, dùng máu tươi của chúng mày rửa sạch nỗi nhục của chúng tao.

Sở Thiên không chút khách khí chọc phá lời bịa đặt của lão cẩu, giọng điệu cười nói:

- Lão cẩu, có phải đem người và ngựa trả lại cho chúng mày, hủy bỏ việc lấy tiền lộ phí qua Hoang Nguyên, chúng mày sẽ ngoan ngoãn lui lại à?

Lão cẩu sửng sốt một chút, như đinh đóng cột nói:

- Quá muộn rồi, chúng tao hôm nay nhất định phải lấy máu rửa trại Thiên Lang, có phải không?

Hơn hai nghìn người phía sau nghe được lời lão cẩu nói, vội hùa theo hét lớn:

- Đúng, đúng!

Sở Thiên hừ mạnh một tiếng, khinh thường chỉ vào bọn lão cẩu, lạnh lùng nói:

- Lão cẩu, chỉ dựa vào đám người này của trại Ô Trác, nhét vào kẽ răng của trại tao còn được, đừng có phô trương thanh thế ở đây, ngay tại lúc mày la hoảng, trại Ô Trác đã rơi vào tay chúng tao, phỏng chừng rất nhanh sẽ có người thông báo cho mày.

Lời này vừa nói ra, bọn lão cẩu sắc mặt biến đổi lớn, trong lòng run nhè nhẹ. Hôm nay thanh niên trai tráng đều ra hết, trong trại còn lại mấy trăm người già yếu, hoàn toàn không thể chống cự, nếu quả thật bị tập kích, trại Ô Trác hoàn toàn xong đời, nhưng đồng thời cũng sợ bị Sở Thiên lừa gạt, muốn dùng cái này để dọa mình lùi bước.

Thế là lão cẩu chìm trong lo lắng, thử thăm dò hô lên:

- Thằng nhãi, mày chỉ ăn nói bừa bãi, muốn dọa bọn tao lùi bước cũng không dễ dàng như vậy đâu. Mày dựa vào cái gì công kích trại Ô Trác? Trại Thiên Lang chúng mày có bao nhiêu người? huống hồ đường đi tới đây bọn tao không hề thấy kỵ binh nào?

Sở Thiên sờ sờ mũi, cười sâu không lường được:

- Tao sớm đã đoán được chúng mày sẽ đến trại Thiên Lang, cho nên sớm đã phái ra tám trăm kỵ binh mai phục tại các thôn trại lân cận, trong đó ba trăm kỵ binh đối phó với trại Ô Trác, năm trăm kỵ binh còn lại đối phó với những thôn trại mà mày đồng tâm.

Lời nói này, Sở Thiên quả thật nói cao quân số, muốn đưa đến dụng ý sợ hãi.

Nói tới đây, ánh mắt Sở Thiên đảo qua mười mấy lão già bên lão cẩu, hô:

- Những tộc trưởng của các thôn trại khác nghe kĩ, tôi hôm nay chỉ đối phó với sự châm ngòi thổi gió của lão cẩu, nếu các vị vẫn muốn giúp gã, các vị hãy nghĩ xem phía sau mình còn có thể trải qua sự chà đạp của năm trăm kị binh hay không.

Tộc trưởng của các thôn trại khác nhìn nhau thêm vài lần, nhìn không ra trong lời nói của Sở thiên là thật hay giả, do dự trong một chốc, vừa muốn cùng lão cẩu san bằng trại Thiên Lang, cầm lại đồ thuộc về tay mình, lại vừa sợ phía sau của mình đụng phải cuộc tàn sát đẫm máu, làm cho mình có nhà mà không thể về.

Lão cẩu đương nhiên biết Sở Thiên đang phân tán liên hợp của bọn chúng, liền hô to:

- Các vị tộc trưởng nhất định đừng nghe lời của bọn chúng, hắn đang lừa dối chúng ta đấy, nếu trại Ô Trác có chuyện, người dân trong thôn sớm đã phi ngựa đến đây thông báo, làm sao có thể không có tin tức đây, huông hồ hắn tự bảo vệ mình còn không xong, sao lại có thể phân tán binh lực đây?



Các tộc trưởng nghe lời lão cẩu nói, cảm thấy có lý, đều gật gật đầu.

Đúng lúc này, một con ngựa chạy nhanh cắt qua phá vỡ chân trời tường hòa, chạy tới từ hướng trại Ô Trác.

Con ngựa đột nhiên xuất hiện này khiến người của các thôn trại trong lòng đều lộp bộp một chút, dự cảm cực kỳ bất an xông lên trong lòng.

Ngựa nhanh chóng chạy vội tới bên người lão cẩu, người đàn ông trên lưng ngựa toàn thân đều là máu lăn xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt lão cẩu, hai đầu gối quỳ xuống, bi thương vô cùng hô lên:

- Tộc trưởng, xong rồi, xong rồi, xong rồi!

Lão cẩu nghe thấy lời nói không may ù ù cạc cạc, nhấc hai chân đạp hắn lăn trên mặt đất:

- Mày mới xong thì có!

Người đàn ông bị thương hiển nhiên đã quen với tác phong của lão cẩu, lơ đễnh đứng lên, vẫn nức nở khóc lóc như cũ:

- Trại Ô Trác xong đời rồi! Trại Ô Trác xong đời rồi!

Lòng lão cẩu trầm xuống, ổn định tâm trạng, kiềm chế giận giữ nói:

- A Phát, đừng hoảng sợ, có chuyện gì cứ từ từ nói!

A Phát ấn lấy miệng vết thương ở bả vai, trong mắt ẩn chứa nước mắt:

- Tộc trưởng, chân trước các người vừa đi, chân sau người của trại Thiên Lang đã đến tàn sát trại, đem toàn bộ người trong tộc bắt sống đến cửa thôn, người mà có chút phản kháng liền bị loạn đao chém chết. Tôi là bị bọn chúng thả ra để đến báo tin cho tộc trưởng.

- Bọn họ sợ ông không tin chuyện xảy ra ở trại Ô Trác, còn chém hai đao trên người tôi làm chứng.

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt lão cẩu thay đổi, mà tộc trưởng của những trại khác cũng khiếp sợ ồ lên, Sở Thiên quả nhiên có chôn có giết, hơn nữa thủ đoạn độc ác, thậm chí đến trại của trại Ô Trác to như vậy cũng bị khống chế trong chốc lát. Thôn trại của mình chẳng phải là càng dễn dàng bị san bằng sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng các vị tộc trưởng có chút hối hận, nhưng hiện nay đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

A Mộc Đồng nghe được tin tốt của Chiến Thiên Tường, thầm nghĩ tên tiểu tử này cũng biết tính cơ mưu rồi, thả người ra báo tin còn chém hai nhát đao làm tin. Xem ra đi theo Sở Thiên còn chưa được mấy ngày, nhưng tố chất lại được tăng cao không ít nha.

Lão cẩu cắn môi làm cho mình bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Thả cậu ra thông báo cái gì?

A Phát khiếp đảm nhìn lão cẩu mấy lần, vô cùng cẩn thận trả lời:

- Nếu năm vị tộc trưởng trong vòng năm phút không mau chạy về, bọn họ đốt trại giết người, còn muốn đem hai người phụ nữ luân phiên cưỡng bức trước mặt mọi người, đem mặt ông quét rác, ở bốn thôn mười hai trại sau này cũng không ngóc đầu lên làm người được.

Tộc trưởng ở những thôn trại khác trong lòng bắt đầu có ý sợ hãi, không ngờ Sở Thiên ra tay lại độc ác như vậy, trong một chốc đã nắm được bảy phần của lão cẩu rồi, bọn họ bắt đầu lo lắng kỵ binh Thiên Lang đang tự do ở thôn trại nhà mình, hận không thể ngay lập tức trở về nhà tìm hiểu rõ, cũng hận không thể xem như Sở Thiên chưa bao giờ đứng trước mặt mình.

Lão cẩu hổn hển nắm chặt Khai Sơn Đao, người trong tộc chết vài người cũng không sao cả, quan trọng hơn chính là trong phòng của mình còn có không ít bảo vật quý giá, bị một mồi lửa thiêu tốt thì quá đáng tiếc, càng quan trọng hơn nữa chính là hai người con gái hơn hai mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng của mình, nếu bị trại Thiên Lang hủy mất trong sạch, vậy thì xong rồi.

Khai Sơn Đao giơ lên, lắc lư với Sở Thiên, lão cẩu tức giận hô:

- Mày, mày quá vô sỉ rồi.

Sở Thiên uống rượu của Khuynh Thành đưa tới. Nửa chén đưa vào họng mới mở miệng cười nói:

- Vô Sỉ, mày không phải cũng thế sao? Mày không phải thèm muốn sắc đẹp của Khuynh Thành sao? Lão cẩu, thời gian không còn nhiều nữa, mau lên đường đi, tránh cho bảo bối và con gái trong nhà có gì tổn thất.



Lão cẩu bắt đầu do dự, gã bây giờ hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường. Nếu lui bước như thế này chẳng khác nào phá hỏng phe cánh liên hiệp, tự vả vào miệng mình, khiến những thôn trại khác sinh ra phẫn nộ. Nếu không lùi bước, thôn Ô Trại cũng sẽ bị cháy sạch sẽ, người phụ nữ trong sạch cũng sẽ bị hủy, sau này trước mặt người trong tộc khó có thể ngẩng đầu.

Lão cẩu buông Khai Sơn Đao xuống, tức giận nhìn Sở Thiên mắng:

- Thằng nhãi, mày có khí phách, có gan dạ.

Sở Thiên không nói gì chỉ cười cười, thản nhiên nói:

- Thời gian dường như không còn nhiều nữa.

Lão cẩu oán hận quay đầu ngựa, hướng về phía tộc người của trại Ô Trác hô lớn:

- Đi, chúng ta đi!

Sau khi nói xong, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào, đầu tàu gương mẫu chạy đi theo đường cũ, người trong tộc trại Ô Trác cũng đi theo.

Người của những thôn trại khác ngơ ngác nhìn nhau, lão cẩu hiện tại cũng đi rồi, trận doanh liên minh thiếu lực lượng chủ chốt và sinh lực, còn đi công kích trại Thiên Lang, việc này dường như trở nên gian nan hơn. Quan trọng hơn là, hậu phương của mình cũng trong vòng vây nguy hiểm cực đoan, cần lập tức trở về xem ra mới có thể an tâm.

Nghĩ đến đây, người của các thôn trại nhìn nhau vài lần, cũng chuẩn bị quay đầu ngựa rời đi.

Phanh

Một tiếng súng vang lên, người của các thôn trại đều dừng động tác, quay đầu nhìn súng hướng lên trời của Sở Thiên.

Sở Thiên đem súng mất đi trả lại cho Nhiếp Vô Danh, sắc mặt bình tĩnh nhìn kĩ bọn chúng, thản nhiên nói:

- Đứng lại! Ai cho rời khỏi đây?

Tộc tưởng các thôn trại không biết Sở Thiên có ý gì, toàn bộ ánh mắt nhìn Sở Thiên, muốn biết kết quả.

Sở Thiên vẫn hơn nghìn đám quân ô hợp, bình tĩnh nói:

- Trại Thiên Lang là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?

Một người lớn tuổi không nghe nổi giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của Sở Thiên, thúc ngựa lên vài mét, nói:

- Mày muốn thế nào? Còn muốn giết toàn bộ người bọn tao sao? Tuy mày uy hiếp thôn trại chúng tao, gây khó dễ cho chúng tao, nhưng con thỏ lúc nóng nảy còn biết cắn người, đừng bức chúng tao đến mức đồng quy vu tận.

Sở Thiên ngửa mặt lên nhìn trời cười dài, miệt thị nhìn lão già này, quát:

- Nếu không phải tôi biết lần liên minh này hoàn toàn là chủ ý của lão cẩu, không liên quan đến chuyện các vị, thôn trại của các vị sớm đã bị chúng tôi tàn sát xong rồi, còn có thể nói cái gì cùng đến chỗ chết ở đây sao.

Lời nói của Sở Thiên tuy rằng vô lễ hống hách, nhưng khiến người của các thôn trại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hóa ra trại Thiên Lang cũng không muốn đối phó với họ, vì thế lão già vừa mở miệng lại truy hỏi:

- Vậy rốt cuộc mày muốn thế nào?

Sở Thiên uống nốt chỗ rượu còn lại, giọng điệu còn chứa sát khí vô tận, chậm rãi nói:

- Ở lại đó, cho đến lúc chúng tôi giết chết lão cẩu, các vị mới có thể rời đi, yên tâm, tôi chỉ giết lão cẩu, tuyệt đối không động đến các vị, nhưng nếu có hành động nào khiến cho tôi hiểu lầm, vậy đừng trách tôi ra tay độc ác rồi.

Các thôn trại trong lòng đều thất kinh, không ngờ Sở Thiên muốn giết chết lão cẩu, thằng nhãi này quả thực là không thể trêu chọc được.

Sở Thiên quay đầu nhìn A Mộc Đồng, thản nhiên nói:

- A Mộc Đồng, dẫn tám mươi anh em tiến đến chặn đường lui của lão cẩu, cũng để Chiến Thiên Tường dẫn bốn trăm anh em mai phục trên đường quay về trại Ô Trác của lão cẩu, các cậu trước sau đánh gọng kìm, hôm nay nhất định phải đánh chết lão cẩu ở Hoang Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook