Chương 104: Đao vung lên, tay rơi xuống
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Sở Thiên thầm nghĩ, sao Hắc Tử lại có tiền để thuê người giết mình thế này? Nếu mình đoán không sai, hẳn là bà thím biết rõ kỳ thi đại học sắp tới, nên tìm cách giải quyết mình, để 130 triệu rơi vào tay Sở Hân Hân. Hắc Tử thấy nhiều thì lóa mắt, lấy một ít để thuê sát thủ thay mình, dùng cảnh sát Trương danh chính ngôn thuận đi giết người diệt khẩu. Nếu như vừa rồi Thiên Dưỡng Sinh giết được hắn thì cảnh sát Trương hoàn toàn có lý do chính đáng để đánh gục hung thủ giết người. Mặt khác, tiêu diệt Thiên Dưỡng Sinh, Hắc Tử cũng có thể giảm phí tổn cho Thiên Dưỡng Sinh. Nếu như Thiên Dưỡng Sinh thất bại, thừa cơ hội này bắn chết Thiên Dưỡng Sinh, dù chỉ là giết chết Thiên Dưỡng Sinh, thì cũng khiến cho Sở Thiên vĩnh viễn không biết đến ai đã bỏ ra khoản tiền thưởng đó thuê anh ta làm việc này.
Sở Thiên biết, cảnh sát Trương biết rõ những thứ thuộc về mình, chỉ sợ sẽ đi tìm Hắc Tử để truy hỏi cho ra. Kỳ thi tốt nghiệp đã ở trước mắt nhưng đêm nay cũng không được yên bình, Sở Thiên sợ khi mình đi rồi, Thiên Dưỡng Sinh sẽ giết chết cảnh sát Trương, vì vậy chặt một phát vào cổ anh ta khiến anh ta ngã xuống rồi ngất đi, nằm im bất động. Ban đêm trong rừng rất nhiều muỗi, tuy không giết được tên cảnh sát thôi tha này nhưng cũng là bị trừng phạt rồi, cứ để mặc cho anh ta chịu muỗi cắn.
Sở Thiên từ từ đi ra khỏi khu rừng, tâm trạng nặng nề một chút, mình nên làm gì với nhà thím đây? Bất luận như thế nào, đó cũng là tình thân, mình không thể kề đao vào thím trước mặt bọn chúng, sẽ khiến cho thím sợ hãi?
Sở Thiên không quay đầu lại xem có chuyện gì sẽ xảy ra trong rừng, hắn biết rõ Thiên Dưỡng Sinh sẽ không giết một kẻ không còn sức lực để phản kháng, vừa mới ra khỏi khu rừng được vài bước, Thiên Dưỡng Sinh đã đuổi theo hắn, yên lặng theo sau Sở Thiên, dường như Sở Thiên đi đâu gã cũng theo đến đấy. Sở Thiên bèn dừng lại, xoay người, ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Dưỡng Sinh, sao anh lại đi theo tôi? Chẳng lẽ vẫn muốn tìm cơ hội giết tôi sao? Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ giết tôi nữa sao?
Thiên Dưỡng Sinh nhìn thẳng Sở Thiên, nói rành mạch từng câu từng chữ:
- Anh đã cứu tôi, tôi đi theo anh.
Sở Thiên giật mình, đi theo mình? Có ý gì vậy? Thiên Dưỡng Sinh như hiểu được suy nghĩ của Sở Thiên, nói những câu thật khó tin:
- Mạng của tôi là của anh, anh còn thì tôi còn, anh không còn tôi cũng không.
Sở Thiên thực sự khó xử, tên Thiên Dưỡng Sinh này thật kỳ quái, mới vừa rồi còn liều sống liều chết với mình, bây giờ lại giao mạng sống cho mình, còn nhất quyết đòi đi theo. Sở Thiên lắc đầu:
- Tôi không cần mạng sống của anh. Anh cứ tung hoành trong trời đất này, dùng khả năng của anh, tương lai nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.
Lời của Sở Thiên rất thành thực, ở bất kỳ nơi đâu Thiên Dưỡng Sinh đều có thể tỏa sáng, làm ra những chiến công lớn, nếu trong thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một vị tướng tài.
Thiên Dưỡng Sinh thấy Sở Thiên không muốn cho mình đi theo, thở dài, kề con dao bầu vào cổ mình đòi tự sát. Sở Thiên sợ hãi, không kịp suy nghĩ nữa, tóm lấy đuôi dao bầu thở dài:
- Sao phải thế? Sao phải khổ thế chứ?”
Thiên Dưỡng Sinh hoàn toàn không nghĩ đó là tự sát, nói:
- Anh không muốn mạng của tôi, nên tôi trả cho anh.
Thiên Dưỡng Sinh nói không chút sợ hãi.
Sở Thiên cười một tiếng, không biết phải làm sao nữa, nhưng nhận Thiên Dưỡng Sinh dẫu sao cũng tốt hơn là từ chối. Sở hiên thấy mềm lòng, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, từ nay về sau đi theo tôi, và phải hoàn toàn nghe lời tôi đấy.
Sở Thiên muốn Thiên Dưỡng Sinh phải nghe lời mình, để anh không còn đi giết người nữa.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu đồng ý rồi yên lặng đi bêm Sở Thiên.
Sở Thiên cũng muốn hỏi Thiên Dưỡng Sinh từ đâu đến, là thuộc hạ của giáo phái nào, tại sao lại làm sát thủ? Nhưng rút cuộc nếu hỏi, Thiên Dưỡng Sinh cũng sẽ không trả lời, tự cảm thấy có chút hoài nghi, vì vậy thở dài thắc mắc, khẽ đưa mắt hướng về Phượng Lai các, chậm chậm đi đến.
Sở Thiên đi một bước, Thiên Dưỡng Sinh theo một bước, như dán lấy Sở Thiên, có chút thận trọng.
Phượng Lai các đêm nay rất yên tĩnh, sự ồn ào của những trận cãi vã trước đây dường như không còn nữa, đèn đường đều đã tắt, tiếng bước chân của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh nghe càng rõ ràng, mỗi bước chân lại một tiếng vọng lại như muốn phã vỡ sự im lặng của trời đêm.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh bước vào lầu ba của Phượng Lai các, lập tức hai mươi mấy người xuất hiện, cùng xông lên đánh về hướng Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh bước lên chắn trước mặt Sở Thiên, đao cũng chưa kịp rút ra, thân hình di chuyển như ở chỗ không người. Mỗi lần di động, lại có tiếng hét rồi có người ngã bay ra ngoài. Một lát sau, nhiều người khác cũng nằm trên mặt đất, người thì không ngừng co rút, biết sợ vì đã chặn đường của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh. Người trước mặt thật là đáng sợ, ra tay vô cùng hung hãn, chưa bao giờ gặp được một người như vậy.
Sở Thiên chợt phát hiện rằng có tên Thiên Dưỡng Sinh này trợ giúp thật là tốt, ít nhất là không cần tốn sức với những tên côn đồ thế này. Sở Thiên đi thẳng đến phòng Phượng Hoàng, thấy Hắc Tử đang ngồi rầu rĩ, trên mặt bàn cắm một cây đao sáng loáng, chén lớn chén bé, rượu thịt đều đủ cả.
Hắc Tử thấy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh tiến đến, biết Sở Thiên đã phát hiện những việc mình làm, liền thấy chút tiếc nuối vì số tiền đã bỏ ra, biết rõ không thể đối phó với Sở Thiên, nhưng nghĩ đến 50 vạn tiền mặt, quyết mạo hiểm một lần. Hắc Tử bỗng nhìn Thiên Dưỡng Sinh, không khỏi rùng mình. Y không nhận ra Thiên Dưỡng Sinh, y cũng chỉ tìm Thiên Dưỡng Sinh thông qua môi giới. Giờ thấy Thiên Dưỡng Sinh một mực đi theo Sở Thiên, biết chắc là cao thủ, đêm nay sợ là mình thất bại rồi.
Hắc Tử cố cười trừ, không đợi Sở Thiên nói, y mở miệng trước:
- Sở huynh đệ, là Hắc Tử tham lam, ta không nên nhận 50 vạn để giết cậu, giờ ta sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng.
Nói xong Hắc Tử cầm lấy chén rượu, tu ừng ực, rút cây đao trên bàn ra, ánh mắt đầy hoảng sợ, hung hăng chém vào tay trái của mình. “Phựt” một tiếng, cánh tay trái của Hắc Tử rơi xuống đất, máu ướt đẫm áo.
- Sở huynh đệ, không biết như vậy có đủ để giao đãi với cậu hay không?
Hắc Tử chịu đau đớn, đẩy mấy tên lưu manh nâng mình ra, nói với Sở Thiên:
- Có đủ hay không?
Sở Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn Hắc Tử, nếu như không vững tâm, sẽ bị Hắc Tử mua chuộc. Y tự ý chém đứt cánh tay để mình chấp nhận giao du, sợ rằng sau này sẽ ra tay với chính mình.
- Dưỡng Sinh, chém đứt tay đao của hắn đi!
Sở Thiên lạnh lùng nói, như một câu nói bình thường.
Thiên Dưỡng Sinh như lóe lên, tiến lên một bước, đao vung lên đao rơi xuống, rồi cùng Sở Thiên chậm chậm đi ra ngoài.
Hắc Tử hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, phát hiện ra cây đao trong tay đã không còn nghe lời mình nữa, rơi xuống đất, tay phải cũng đã đứt lìa. Lúc này Hắc Tử mới cảm thấy đau đớn, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa vui mừng. Sợ hãi vì Sở Thiên tàn nhẫn hơn những gì y tưởng tượng, vui mừng vì cuối cùng cũng mang được nửa cái mạng về.
Sở Thiên biết, cảnh sát Trương biết rõ những thứ thuộc về mình, chỉ sợ sẽ đi tìm Hắc Tử để truy hỏi cho ra. Kỳ thi tốt nghiệp đã ở trước mắt nhưng đêm nay cũng không được yên bình, Sở Thiên sợ khi mình đi rồi, Thiên Dưỡng Sinh sẽ giết chết cảnh sát Trương, vì vậy chặt một phát vào cổ anh ta khiến anh ta ngã xuống rồi ngất đi, nằm im bất động. Ban đêm trong rừng rất nhiều muỗi, tuy không giết được tên cảnh sát thôi tha này nhưng cũng là bị trừng phạt rồi, cứ để mặc cho anh ta chịu muỗi cắn.
Sở Thiên từ từ đi ra khỏi khu rừng, tâm trạng nặng nề một chút, mình nên làm gì với nhà thím đây? Bất luận như thế nào, đó cũng là tình thân, mình không thể kề đao vào thím trước mặt bọn chúng, sẽ khiến cho thím sợ hãi?
Sở Thiên không quay đầu lại xem có chuyện gì sẽ xảy ra trong rừng, hắn biết rõ Thiên Dưỡng Sinh sẽ không giết một kẻ không còn sức lực để phản kháng, vừa mới ra khỏi khu rừng được vài bước, Thiên Dưỡng Sinh đã đuổi theo hắn, yên lặng theo sau Sở Thiên, dường như Sở Thiên đi đâu gã cũng theo đến đấy. Sở Thiên bèn dừng lại, xoay người, ngạc nhiên hỏi:
- Thiên Dưỡng Sinh, sao anh lại đi theo tôi? Chẳng lẽ vẫn muốn tìm cơ hội giết tôi sao? Chẳng phải anh đã nói sẽ không bao giờ giết tôi nữa sao?
Thiên Dưỡng Sinh nhìn thẳng Sở Thiên, nói rành mạch từng câu từng chữ:
- Anh đã cứu tôi, tôi đi theo anh.
Sở Thiên giật mình, đi theo mình? Có ý gì vậy? Thiên Dưỡng Sinh như hiểu được suy nghĩ của Sở Thiên, nói những câu thật khó tin:
- Mạng của tôi là của anh, anh còn thì tôi còn, anh không còn tôi cũng không.
Sở Thiên thực sự khó xử, tên Thiên Dưỡng Sinh này thật kỳ quái, mới vừa rồi còn liều sống liều chết với mình, bây giờ lại giao mạng sống cho mình, còn nhất quyết đòi đi theo. Sở Thiên lắc đầu:
- Tôi không cần mạng sống của anh. Anh cứ tung hoành trong trời đất này, dùng khả năng của anh, tương lai nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.
Lời của Sở Thiên rất thành thực, ở bất kỳ nơi đâu Thiên Dưỡng Sinh đều có thể tỏa sáng, làm ra những chiến công lớn, nếu trong thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một vị tướng tài.
Thiên Dưỡng Sinh thấy Sở Thiên không muốn cho mình đi theo, thở dài, kề con dao bầu vào cổ mình đòi tự sát. Sở Thiên sợ hãi, không kịp suy nghĩ nữa, tóm lấy đuôi dao bầu thở dài:
- Sao phải thế? Sao phải khổ thế chứ?”
Thiên Dưỡng Sinh hoàn toàn không nghĩ đó là tự sát, nói:
- Anh không muốn mạng của tôi, nên tôi trả cho anh.
Thiên Dưỡng Sinh nói không chút sợ hãi.
Sở Thiên cười một tiếng, không biết phải làm sao nữa, nhưng nhận Thiên Dưỡng Sinh dẫu sao cũng tốt hơn là từ chối. Sở hiên thấy mềm lòng, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, từ nay về sau đi theo tôi, và phải hoàn toàn nghe lời tôi đấy.
Sở Thiên muốn Thiên Dưỡng Sinh phải nghe lời mình, để anh không còn đi giết người nữa.
Thiên Dưỡng Sinh gật đầu đồng ý rồi yên lặng đi bêm Sở Thiên.
Sở Thiên cũng muốn hỏi Thiên Dưỡng Sinh từ đâu đến, là thuộc hạ của giáo phái nào, tại sao lại làm sát thủ? Nhưng rút cuộc nếu hỏi, Thiên Dưỡng Sinh cũng sẽ không trả lời, tự cảm thấy có chút hoài nghi, vì vậy thở dài thắc mắc, khẽ đưa mắt hướng về Phượng Lai các, chậm chậm đi đến.
Sở Thiên đi một bước, Thiên Dưỡng Sinh theo một bước, như dán lấy Sở Thiên, có chút thận trọng.
Phượng Lai các đêm nay rất yên tĩnh, sự ồn ào của những trận cãi vã trước đây dường như không còn nữa, đèn đường đều đã tắt, tiếng bước chân của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh nghe càng rõ ràng, mỗi bước chân lại một tiếng vọng lại như muốn phã vỡ sự im lặng của trời đêm.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh bước vào lầu ba của Phượng Lai các, lập tức hai mươi mấy người xuất hiện, cùng xông lên đánh về hướng Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh bước lên chắn trước mặt Sở Thiên, đao cũng chưa kịp rút ra, thân hình di chuyển như ở chỗ không người. Mỗi lần di động, lại có tiếng hét rồi có người ngã bay ra ngoài. Một lát sau, nhiều người khác cũng nằm trên mặt đất, người thì không ngừng co rút, biết sợ vì đã chặn đường của Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh. Người trước mặt thật là đáng sợ, ra tay vô cùng hung hãn, chưa bao giờ gặp được một người như vậy.
Sở Thiên chợt phát hiện rằng có tên Thiên Dưỡng Sinh này trợ giúp thật là tốt, ít nhất là không cần tốn sức với những tên côn đồ thế này. Sở Thiên đi thẳng đến phòng Phượng Hoàng, thấy Hắc Tử đang ngồi rầu rĩ, trên mặt bàn cắm một cây đao sáng loáng, chén lớn chén bé, rượu thịt đều đủ cả.
Hắc Tử thấy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh tiến đến, biết Sở Thiên đã phát hiện những việc mình làm, liền thấy chút tiếc nuối vì số tiền đã bỏ ra, biết rõ không thể đối phó với Sở Thiên, nhưng nghĩ đến 50 vạn tiền mặt, quyết mạo hiểm một lần. Hắc Tử bỗng nhìn Thiên Dưỡng Sinh, không khỏi rùng mình. Y không nhận ra Thiên Dưỡng Sinh, y cũng chỉ tìm Thiên Dưỡng Sinh thông qua môi giới. Giờ thấy Thiên Dưỡng Sinh một mực đi theo Sở Thiên, biết chắc là cao thủ, đêm nay sợ là mình thất bại rồi.
Hắc Tử cố cười trừ, không đợi Sở Thiên nói, y mở miệng trước:
- Sở huynh đệ, là Hắc Tử tham lam, ta không nên nhận 50 vạn để giết cậu, giờ ta sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng.
Nói xong Hắc Tử cầm lấy chén rượu, tu ừng ực, rút cây đao trên bàn ra, ánh mắt đầy hoảng sợ, hung hăng chém vào tay trái của mình. “Phựt” một tiếng, cánh tay trái của Hắc Tử rơi xuống đất, máu ướt đẫm áo.
- Sở huynh đệ, không biết như vậy có đủ để giao đãi với cậu hay không?
Hắc Tử chịu đau đớn, đẩy mấy tên lưu manh nâng mình ra, nói với Sở Thiên:
- Có đủ hay không?
Sở Thiên không nói gì, lạnh lùng nhìn Hắc Tử, nếu như không vững tâm, sẽ bị Hắc Tử mua chuộc. Y tự ý chém đứt cánh tay để mình chấp nhận giao du, sợ rằng sau này sẽ ra tay với chính mình.
- Dưỡng Sinh, chém đứt tay đao của hắn đi!
Sở Thiên lạnh lùng nói, như một câu nói bình thường.
Thiên Dưỡng Sinh như lóe lên, tiến lên một bước, đao vung lên đao rơi xuống, rồi cùng Sở Thiên chậm chậm đi ra ngoài.
Hắc Tử hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, phát hiện ra cây đao trong tay đã không còn nghe lời mình nữa, rơi xuống đất, tay phải cũng đã đứt lìa. Lúc này Hắc Tử mới cảm thấy đau đớn, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa vui mừng. Sợ hãi vì Sở Thiên tàn nhẫn hơn những gì y tưởng tượng, vui mừng vì cuối cùng cũng mang được nửa cái mạng về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.