Chương 105: Kỳ thi đại học bắt đầu
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Đây là thời gian mà tất cả học sinh và phụ huynh đều ghi nhớ. Năm nay kỳ thi đại học kéo dài, ngày hôm qua, các thầy cô giáo đã nói với mọi người, kỳ thi đại học năm nay có hơn 10 triệu người tham gia, nhiều hơn năm trước 1 triệu người. Tất cả học sinh đều yên lặng, hơn 10 triệu thí sinh muốn bước qua cuộc thi kia nên ai cũng thấy vô cùng áp lực.
Nhưng chiều qua, lúc tuyên thệ trước khi lên đường, Sở Thiên lại giúp cho mọi người lấy lại tinh thần. Sở Thiên nắm tay giơ lên, ánh mắt vô cùng kiên định, nói lớn:
- Thời gian này, chúng ta đã rất vất vả, không ngừng tiến bộ, trong gió lạnh chúng ta vẫn không bỏ cuộc, mưa gió vẫn kiên cường, dù thế nào vẫn cố gắng hết sức mình, hãy cũng nhau phấn đấu, cùng nhau tiến lên, để mang vinh dự về!
- Hãy nhớ, có ba thứ quyết định thành công: một là không từ bỏ, hai là quyết không từ bỏ, ba là quyết không thể từ bỏ!
Sở Thiên giơ nắm tay lên cao.
- Không từ bỏ, không từ bỏ, không từ bỏ. Gần 2000 thầy trò hô vang sân trường.
Hiệu trưởng rất hài lòng, các thầy cô cũng vui vẻ.
Mấy người Sở Thiên đều rất may mắn vì được thi ở ngay tại trường của mình, điều này khiến cho lòng tự tin của bọn chúng tăng vọt.
Học sinh của trường Thiên Đô tấp nập ở cổng ra vào trường học, trên mặt của cả học sinh lẫn phụ huynh đều tràn ngập niềm vui, nhưng cũng rất lo lắng, có lẽ, chính ngày hôm nay đã thay đổi cuộc đời họ.
Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi vào cổng trường, toàn bộ học sinh lớp 13 đồng loạt hô to:
- Nguyện cùng Thiếu soái đồng trí đồng lòng, cùng nhau thành công.
Âm thanh vang rất lớn, phụ huynh lớp 13 nghe được con mình nói thế vô cùng mừng rỡ. Sở Thiên biết, đám học sinh mượn việc hò hét để rũ bỏ tất cả những lo lắng, bức bách ra mà thôi.
Sở Thiên mỉm cười phất tay lên, nói lớn:
- Mạnh mẽ đi thi, cố gắng đi thi, không sợ gì cả.
Tất cả học sinh cùng phụ huynh đều nở nụ cười, lời nói của Sở Thiên khiến họ cảm thấy vui và vơi đi lo lắng.
Học sinh từ các trường khác cũng tập trung về đây dự thi đại học, rất ngạc nhiên với âm thanh lớn vậy, thấy đám học sinh đó thật là ‘ngang ngược gàn dở’, thầm nghĩ, đúng là bị tâm thần. Bọn chúng xì xầm:
- Đó đều là học sinh của trường Thiên Đô, tất cả đều trúng tuyển, điểm rất cao, ngay cả học sinh lớp thường cũng có thành tích rất cao, bạn nói họ có đỗ hay không?
Sở Thiên đứng cách đó không xa hiển nhiên nghe thấy hết. Lâm Đình Ngọc ở phía sau vui vẻ nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, bạn xem, bạn thật là oai phong.
Lâm Ngọc Đình vừa nói xong, thời gian thi đã đến. Học sinh lớp 13 rời khỏi Thiếu soái đi vào trong, Sở Thiên gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Sau đó ôm tạm biệt Khương Tiểu Bàn, mỗi học sinh tiến đến ôm Sở Thiên đều rớm nước mắt, chỉ Thiếu soái mới làm cho mình tự tin tiến vào trường thi được, chỉ Thiếu soái mới thay đổi suy nghĩ chán chường của mình.
Buổi sáng đầu tiên của kỳ thi đại học là thi môn văn, khi cầm bài thi trên tay, Sở Thiên có chút căng thẳng và vui mừng. Tờ giấy trước mặt này sẽ thay đổi cuộc sống của hàng vạn học sinh, cũng sẽ đem lại vinh quang cho tương lai của mình. Sở Thiên trấn tĩnh lòng mình, cẩn thận đọc đề thi, xác định loại đề rồi mới cẩn thận đặt bút viết tên, số báo danh rồi bắt đầu làm bài.
Cuộc thi này không có những lo lắng như khi chiến đấu, Sở Thiên như thường ngày, yên lặng vận dụng ngòi bút như bay, vài chục phút, một giám thị đến bên Sở Thiên, Hiệu trưởng đứng trước mặt Sở Thiên, thấy Sở Thiên làm bài một cách bình thản, tranh thủ liếc xem bài làm của hắn, sợ là sau này khi nó trở thành bài thi đạt điểm cao nhất mình lại chẳng được xem. Hiệu trưởng cao hứng chứng kiến Sở Thiên đặt bút xuống, bài làm đã hoàn tất.
Hiệu trưởng hài lòng đi ra khỏi phòng thi, Sở Thiên kiểm tra bài làm kỹ càng một lần nữa rồi cũng ra khỏi phòng thi. Những học sinh trường khác nhìn Sở Thiên đầy kinh ngạc, còn học sinh trường Thiên Đô thì nhận ra, Thiếu soái, là Thiếu soái, vẫn vẻ mặt tràn ngập tự tin ấy.
“Sao có thể làm nhanh như vậy?” Cả hai giám thị tròn mắt ngạc nhiên, nhìn nhau rồi lai nhìn lên đồng hồ, mới có 40 phút thôi, đây là môn ngữ văn, làm văn phải cần 45 phút. Người giám thị già nhìn bài của Sở Thiên một lượt, không tệ, viết rất dài, đúng hay không thì chưa biết.
Tuy nhiên, khi giám thị xem đến bài văn, sắc mặt ông tái nhợt. Kỳ thi đại học viết Văn tự, vậy mà bọn họ lại không biết. Nếu là chữ giáp cốt, hoăc chữ tượng hình, hay là kim văn, dù sao xem cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, trong vài chục phút ngắn ngủi như vậy mà có thể viết cả nghìn Văn tự như vậy, khó có thể đạt được trình độ đó.
Bất luận thứ mà Sở Thiên viết là chữ gì, nhưng khi ông giám thị xem xong, tỏ ra vô cùng nể người học sinh đó, trong kỳ thi đại học mà làm được như thế thì thật là tài giỏi, không thể tưởng tượng được.
Sở Thiên hoàn toàn không biết rằng sự khác biệt của mình sẽ mang lại cho mình bao nhiêu khó khăn, sẽ làm cho tên mình chấn động Thần Châu, sẽ khiến mình dính đến bao nhiêu sóng gió.
Ra khỏi cửa phòng, những phụ huynh chờ con ở ngoài vô cùng kinh ngạc, mới một tiếng mà đã có người ra, không phải dốt nát thì sẽ là thiên tài, ai cũng biết kỳ thi đại học phải tận dụng đến tận phút cuối cùng, dù không làm được bài, thì ngồi đến phút cuối cùng cũng không phụ lòng phụ huynh, thầy cô, và cả chính mình nữa.
Phụ huynh của lớp 13 thấy Sở Thiên đi ra, vô cùng thích thú, vây đến hỏi han.
Cha của Tào Hoa Vũ đến ôm lấy Sở Thiên, vui vẻ hỏi:
- Thầy giáo, đề thi có khó không?
Mẹ của La Khiết kéo Sở Thiên ra nói:
- Đương nhiên đề không khó với thầy giáo rồi, muốn hỏi là với con của chúng tôi có khó không?
Bố của Tào Hoa Vũ vỗ đầu cái, thật là đã vội vàng, thiếu chút nữa quên mất Sở Thiên là một thiên tài.
Sở Thiên cười cười, nhìn phụ huyng lo lắng, từ tốn đáp:
- Các vị phụ huynh, nếu như con các vị phát huy tốt thì chắc chắn sẽ được thành tích cao.
Nghe xong, họ rất mừng rỡ, Sở Thiên nói đúng, nên bây giờ họ không hận thể vào trong để hỏi con mình có tốt hay không được.
Sở Thiên lách ra ngoài, đi đến chiếc xe chị Mị đã chờ sẵn.
Chị Mị thấy Sở Thiên đi đến, mở của xe ra, cười ân cần hỏi:
- Mọi việc ổn chứ?
Sở Thiên gật đầu, tựa vào vai chị Mị:
- Cũng tốt, không biết bọn Lâm Ngọc Đình như thế nào?
Nói xong, Sở Thiên nhắm mắt lại, chị Mị mở nhạc nhẹ nhẹ thư thái.
Thiên Dưỡng Sinh như là một tử thi ngồi trên ghế tài xế, mặt không có chút biểu hiện nào.
Nhưng chiều qua, lúc tuyên thệ trước khi lên đường, Sở Thiên lại giúp cho mọi người lấy lại tinh thần. Sở Thiên nắm tay giơ lên, ánh mắt vô cùng kiên định, nói lớn:
- Thời gian này, chúng ta đã rất vất vả, không ngừng tiến bộ, trong gió lạnh chúng ta vẫn không bỏ cuộc, mưa gió vẫn kiên cường, dù thế nào vẫn cố gắng hết sức mình, hãy cũng nhau phấn đấu, cùng nhau tiến lên, để mang vinh dự về!
- Hãy nhớ, có ba thứ quyết định thành công: một là không từ bỏ, hai là quyết không từ bỏ, ba là quyết không thể từ bỏ!
Sở Thiên giơ nắm tay lên cao.
- Không từ bỏ, không từ bỏ, không từ bỏ. Gần 2000 thầy trò hô vang sân trường.
Hiệu trưởng rất hài lòng, các thầy cô cũng vui vẻ.
Mấy người Sở Thiên đều rất may mắn vì được thi ở ngay tại trường của mình, điều này khiến cho lòng tự tin của bọn chúng tăng vọt.
Học sinh của trường Thiên Đô tấp nập ở cổng ra vào trường học, trên mặt của cả học sinh lẫn phụ huynh đều tràn ngập niềm vui, nhưng cũng rất lo lắng, có lẽ, chính ngày hôm nay đã thay đổi cuộc đời họ.
Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đi vào cổng trường, toàn bộ học sinh lớp 13 đồng loạt hô to:
- Nguyện cùng Thiếu soái đồng trí đồng lòng, cùng nhau thành công.
Âm thanh vang rất lớn, phụ huynh lớp 13 nghe được con mình nói thế vô cùng mừng rỡ. Sở Thiên biết, đám học sinh mượn việc hò hét để rũ bỏ tất cả những lo lắng, bức bách ra mà thôi.
Sở Thiên mỉm cười phất tay lên, nói lớn:
- Mạnh mẽ đi thi, cố gắng đi thi, không sợ gì cả.
Tất cả học sinh cùng phụ huynh đều nở nụ cười, lời nói của Sở Thiên khiến họ cảm thấy vui và vơi đi lo lắng.
Học sinh từ các trường khác cũng tập trung về đây dự thi đại học, rất ngạc nhiên với âm thanh lớn vậy, thấy đám học sinh đó thật là ‘ngang ngược gàn dở’, thầm nghĩ, đúng là bị tâm thần. Bọn chúng xì xầm:
- Đó đều là học sinh của trường Thiên Đô, tất cả đều trúng tuyển, điểm rất cao, ngay cả học sinh lớp thường cũng có thành tích rất cao, bạn nói họ có đỗ hay không?
Sở Thiên đứng cách đó không xa hiển nhiên nghe thấy hết. Lâm Đình Ngọc ở phía sau vui vẻ nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, bạn xem, bạn thật là oai phong.
Lâm Ngọc Đình vừa nói xong, thời gian thi đã đến. Học sinh lớp 13 rời khỏi Thiếu soái đi vào trong, Sở Thiên gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Sau đó ôm tạm biệt Khương Tiểu Bàn, mỗi học sinh tiến đến ôm Sở Thiên đều rớm nước mắt, chỉ Thiếu soái mới làm cho mình tự tin tiến vào trường thi được, chỉ Thiếu soái mới thay đổi suy nghĩ chán chường của mình.
Buổi sáng đầu tiên của kỳ thi đại học là thi môn văn, khi cầm bài thi trên tay, Sở Thiên có chút căng thẳng và vui mừng. Tờ giấy trước mặt này sẽ thay đổi cuộc sống của hàng vạn học sinh, cũng sẽ đem lại vinh quang cho tương lai của mình. Sở Thiên trấn tĩnh lòng mình, cẩn thận đọc đề thi, xác định loại đề rồi mới cẩn thận đặt bút viết tên, số báo danh rồi bắt đầu làm bài.
Cuộc thi này không có những lo lắng như khi chiến đấu, Sở Thiên như thường ngày, yên lặng vận dụng ngòi bút như bay, vài chục phút, một giám thị đến bên Sở Thiên, Hiệu trưởng đứng trước mặt Sở Thiên, thấy Sở Thiên làm bài một cách bình thản, tranh thủ liếc xem bài làm của hắn, sợ là sau này khi nó trở thành bài thi đạt điểm cao nhất mình lại chẳng được xem. Hiệu trưởng cao hứng chứng kiến Sở Thiên đặt bút xuống, bài làm đã hoàn tất.
Hiệu trưởng hài lòng đi ra khỏi phòng thi, Sở Thiên kiểm tra bài làm kỹ càng một lần nữa rồi cũng ra khỏi phòng thi. Những học sinh trường khác nhìn Sở Thiên đầy kinh ngạc, còn học sinh trường Thiên Đô thì nhận ra, Thiếu soái, là Thiếu soái, vẫn vẻ mặt tràn ngập tự tin ấy.
“Sao có thể làm nhanh như vậy?” Cả hai giám thị tròn mắt ngạc nhiên, nhìn nhau rồi lai nhìn lên đồng hồ, mới có 40 phút thôi, đây là môn ngữ văn, làm văn phải cần 45 phút. Người giám thị già nhìn bài của Sở Thiên một lượt, không tệ, viết rất dài, đúng hay không thì chưa biết.
Tuy nhiên, khi giám thị xem đến bài văn, sắc mặt ông tái nhợt. Kỳ thi đại học viết Văn tự, vậy mà bọn họ lại không biết. Nếu là chữ giáp cốt, hoăc chữ tượng hình, hay là kim văn, dù sao xem cũng có thể hiểu. Tuy nhiên, trong vài chục phút ngắn ngủi như vậy mà có thể viết cả nghìn Văn tự như vậy, khó có thể đạt được trình độ đó.
Bất luận thứ mà Sở Thiên viết là chữ gì, nhưng khi ông giám thị xem xong, tỏ ra vô cùng nể người học sinh đó, trong kỳ thi đại học mà làm được như thế thì thật là tài giỏi, không thể tưởng tượng được.
Sở Thiên hoàn toàn không biết rằng sự khác biệt của mình sẽ mang lại cho mình bao nhiêu khó khăn, sẽ làm cho tên mình chấn động Thần Châu, sẽ khiến mình dính đến bao nhiêu sóng gió.
Ra khỏi cửa phòng, những phụ huynh chờ con ở ngoài vô cùng kinh ngạc, mới một tiếng mà đã có người ra, không phải dốt nát thì sẽ là thiên tài, ai cũng biết kỳ thi đại học phải tận dụng đến tận phút cuối cùng, dù không làm được bài, thì ngồi đến phút cuối cùng cũng không phụ lòng phụ huynh, thầy cô, và cả chính mình nữa.
Phụ huynh của lớp 13 thấy Sở Thiên đi ra, vô cùng thích thú, vây đến hỏi han.
Cha của Tào Hoa Vũ đến ôm lấy Sở Thiên, vui vẻ hỏi:
- Thầy giáo, đề thi có khó không?
Mẹ của La Khiết kéo Sở Thiên ra nói:
- Đương nhiên đề không khó với thầy giáo rồi, muốn hỏi là với con của chúng tôi có khó không?
Bố của Tào Hoa Vũ vỗ đầu cái, thật là đã vội vàng, thiếu chút nữa quên mất Sở Thiên là một thiên tài.
Sở Thiên cười cười, nhìn phụ huyng lo lắng, từ tốn đáp:
- Các vị phụ huynh, nếu như con các vị phát huy tốt thì chắc chắn sẽ được thành tích cao.
Nghe xong, họ rất mừng rỡ, Sở Thiên nói đúng, nên bây giờ họ không hận thể vào trong để hỏi con mình có tốt hay không được.
Sở Thiên lách ra ngoài, đi đến chiếc xe chị Mị đã chờ sẵn.
Chị Mị thấy Sở Thiên đi đến, mở của xe ra, cười ân cần hỏi:
- Mọi việc ổn chứ?
Sở Thiên gật đầu, tựa vào vai chị Mị:
- Cũng tốt, không biết bọn Lâm Ngọc Đình như thế nào?
Nói xong, Sở Thiên nhắm mắt lại, chị Mị mở nhạc nhẹ nhẹ thư thái.
Thiên Dưỡng Sinh như là một tử thi ngồi trên ghế tài xế, mặt không có chút biểu hiện nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.