Đô Thị Thiếu Soái

Chương 183: Giáo sư Vương

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Sở Thiên và Phương Tình quay đầu lại nhìn, một ông lão hiền lành tuổi chừng gần năm mươi đứng ở cửa phòng kế bên, trên mặt mang nét cười thiện ý, bên cạnh còn có hai người trẻ tuổi diện mạo xấu xí nhưng trên mặt lại mang theo vài phần kiêu căng, hai mắt sáng ngời đều rất có thần, dáng người cao ngất đứng thẳng, ngón tay run run ngẫu nhiên lộ ra sự linh hoạt đặc biệt.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, hai người trẻ tuổi này thật sự không nên xem nhẹ, nhìn như tùy ý đứng nhưng lại súc thế tùy thời có thể tấn công, không có chỗ hơn người chắc chắn sẽ không được như vậy.

Phương Tình đánh giá ông lão kỹ càng một lần nữa, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhiệt tình nói:

- Giáo sư Vương, sao ông lại tới Thượng Hải rồi? Chẳng lẽ ở Thượng Hải lại phát hiện di tích cổ, để cho lão nhân gia ngài tự mình đến đây?

Ông lão gần năm mươi tuổi kia hiển nhiên chính là Giáo sư Vương rồi, thấy Phương Tình nhận ra mình, cũng cười cười, hòa ái nói:

- Chúng ta vừa mới xuống máy bay, đến Thượng Hải tìm người, không ngờ cô cũng tới Thượng Hải, lại còn trùng hợp như vậy, gặp cô ở chỗ này.

Phương Tình bất đắc dĩ cười cười, hiển nhiên không thể nói cho Giáo sư Vương biết mình bị người ta bắt vào khách sạn này, nhàn nhạt nói:

- Những phóng viên như chúng tôi chỉ có thể phiêu bạc tứ xứ, kiếm miếng cơm ăn.

Giáo sư Vương thở dài, đáng tiếc nói:

- Đáng tiếc tôi mấy lần muốn mời cô tới Đại học Trung An làm phụ tá, nhưng cô đều từ chối, nếu không thì chỉ trong vài năm, với tư chất của cô chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.

Phương Tình dường như có chút áy náy về việc Giáo sư Vương xem trọng mình như thế, xin lỗi nói:

- Giáo sư Vương, công việc kia của ngài không phải người làm đấy.

Giáo sư Vương cùng Sở Thiên đều hơi sững sờ, Phương Tình vì sao lại nói như vậy?

Phương Tình cười nhạt một tiếng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói:

- Công việc của Giáo sư Vương làm đều là nhân tài làm, Phương Tình không phải, cho nên chỉ có thể làm ký giả phiêu bạt.

Giáo sư Vương hiển nhiên rất thoải mái với lời nói của Phương Tình, gật gật đầu, lập tức nói:

- Phương Tình, cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ của tôi, tôi luôn hoan nghênh cô, thời buổi hiện tại này, tài nữ giống như cô không có nhiều lắm, lẩn khuất ở tòa soạn báo này, thật sự quá lãng phí.

Phương Tình dễ nhận thấy được là không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nhẹ nhàng cười cười, chuyển sang chủ đề khác, nói:

- Giáo sư Vương, chúng ta hiện tại chuẩn bị xuống nhà ăn nhét đầy dạ dày rồi, mọi người vừa xuống máy bay, có lẽ cũng chưa ăn cơm, cùng đi chứ.

Vương giáo sư 'ha ha' cười cười, biết rõ ý tứ của Phương Tình, cũng không hề miễn cưỡng, mở miệng nói:

- Được, hai người xuống trước đi, chúng tôi cất đồ rồi đi xuống, đã lâu không gặp, phải tâm sự đàng hoàng, chút nữa gặp lại.

Phương Tình lễ phép gật đầu, nhiệt tình nói:

- Vậy gặp ở nhà ăn.

Sau đó liền kéo Sở Thiên xuống lầu.

Tay Phương Tình rất ấm áp, rất mềm mại, Sở Thiên giống như một đứa trẻ, bị Phương Tình kéo xuống tầng, mười ngón tay siết chặt làm cho Sở Thiên cảm thấy ấm áp, thậm chí khơi gợi lên ý niệm nhân sinh bình thản trong đầu.

Trong thang máy thủy tinh màu sắc đa dạng, Sở Thiên nhìn thấy sự xa hoa trụy lạc phía ngoài khách sạn, giờ khắc này, thậm chí có vài phần mệt mỏi, vài phần chán ghét, nhẹ nhàng thầm than, thế sự tang thương, ai có thể giúp ta tế thủy trường lưu đây?

Trên đường đi về phíanhà ăn, Sở Thiên hầu như trầm mặc, Phương Tình thì lại nói líu ríu không ngừng, từ trong miệng Phương Tình, Vương giáo sư kia là nhà khảo cổ học của đại học Đại học Trung An, nhiều năm khảo cổ đào bới bên ngoài, từng tìm ra hai di chỉ thành cổ Cao Xương và Giao Hà ở phụ cận Thổ Lỗ Phiên Thổ Lỗ Phiên, khai quật mộ địa Nhã Nhĩ Hồ Cao Xương Văn, lấy được rất nhiều tư liệu, văn vật, trong có hơn 800 đồ vật bằng đồ gốm, hơn một 100 ngôi mộ. Ông ta còn phát hiện di chỉ thời đồ đá ở bờ tây La Bố Chương Nhĩ, tơ lụa cổ và các loại di chỉ đồn điền kênh mương cổ. Khai quật di chỉ Đông Hán Đại Phong Mỗ, thu hoạch được mộc giản Tây Hán và giấy gai Tây Hán từ Hoàng Long [năm 49 trước công nguyên] cho tới Nguyên Duyên [năm 12 trước công nguyên] các văn vật cực kỳ trân quý. Bởi vì những thành tích này nên Giáo sư Vương không chỉ rất nổi tiếng trong giới khảo cổ tại Thiên Triều, mà trong lĩnh vực khảo cổ của thế giới cũng có một chỗ cắm dùi, có quyền uy tuyệt đối ở lĩnh vực khảo cổ.

Phương Tình từng được tòa soạn báo phân công phỏng vấn Giáo sư Vương, lúc ở đại học Phương Tình từng học qua một học kỳ khảo cổ học, nên khi phỏng vấn nói chuyện rất ăn ý với Giáo sư Vương. Những câu hỏi đặt ra cũng rất sâu sắc, rất có trình độ, thật không ngờ vì vậy đã khiến cho Giáo sư Vương yêu thích, mấy lần mời nàng từ chức, vào Đại học Trung An làm phụ tá cho ông ta, lúc ấy sự nghiệp Phương Tình như mặt trời đang mọc, cộng với việc nàng không có hứng thú với đồ gốm, phần mộ. Nên tự nhiên từ chối đề nghị của Giáo sư Vương, nhưng Giáo sư Vương vẫn không hề từ bỏ ý định, mỗi lần gặp mặt đều nhắc tới chuyện này, nói nhiều tới mức chính cô từ chối cũng có vài phần ngượng ngùng.

Sở Thiên không khỏi có thêm vài phần thiện cảm với Giáo sư Vương, người có thể chịu được cô đơn lạnh lẽo và gian khổ vì quốc gia cống hiến, Sở Thiên cảm thấy rất tôn kính.

Nhà ăn của khách sạn Thiên Phúc dù cho đêm khuya đã như vậy, nhưng vẫn khá náo nhiệt, cả nhà hàng cười đùa nhốn nháo, đều là những vị khách đêm khuya, gió bụi mệt mỏi hiện đang tạm nghỉ đôi chút bên trong mỹ thực.

Sở Thiên lễ độ đưa menu cho Phương Tình, cười cười nói:

- Thích ăn cái gì, cứ việc gọi là được, coi như tôi nhận lỗi, hôm nay thật sự xin lỗi cô.

Cái miệng nhỏ của Phương Tình chu lên, hơi ủy khuất nói:

- Không chỉ làm hỏng tất cả ảnh chụp của tôi, còn trói tôi mười tiếng, một bữa cơm đã muốn giải quyết hết? Không có dễ dàng như vậy.

Sở Thiên cười khổ một tiếng, anh Thành này thật sự là tìm cho mình một phiền toái lớn, nhưng mình lại không thể nổi dậy đối với Phương Tình, đành cam chịu nói:

- Phương tiểu thư, muốn như thế nào mới có thể bỏ qua mọi chuyện đây?

Phương Tình nhìn thấy vẻ mặt Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, ngược lại vui vẻ, nói:

- Không nên gọi tôi là Phương tiểu thư, phải gọi là chị Tình, tôi chuẩn bị ở lại Thượng Hải vài ngày, chơi thêm chút nữa, còn anh thì sao? Theo giúp tôi vài ngày, nếu làm cho tôi cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ không so đo những chuyện này.



Sở Thiên bỗng nhiên cười xấu xa, hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ chị Tình muốn làm người phụ nữ của tôi?

Âm thanh tuy thấp, nhưng Phương Tình nghe tận tai nhìn thấy tận mắt, lập tức mặt trở nên đỏ bừng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì.

Sở Thiên cười xấu xa lần nữa, thản nhiên nói:

- Tôi nghĩ nên cho cô biết rõ, tôi có rất nhiều phụ nữ, cô ngàn vạn lần không nên chui đầu vào lưới đâu.

Sau khi Phương Tình bị Sở Thiên kích động, ngược lại trở nên bình tĩnh, ánh mắt đe dọa nhìn Sở Thiên, cô to gan công khai nói:

- Dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi cũng muốn thử.

Mấy chữ 'thiêu thân lao đầu vào lửa' của Phương Tình đem lòng cô bày rõ ra ngoài, vừa nhìn vào là thấy hết, Sở Thiên là người thông minh, biết rõ Phương Tình đã có cảm tình với mình, trong lòng lại thầm thở dài một tiếng, đa tình tự cổ bất dư hận.

Lần này đến phiên Sở Thiên không biết làm sao, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười lần nữa, lảng sang chuyện khác:

- Trước tiên tôi đưa ba đồng sự kia của cô tống ra khỏi Thượng Hải.

Phương Tình dường như biết rõ Sở Thiên đang nói sang chuyện khác, càng thêm can đảm nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, đẹp trai, phóng khoáng, bá đạo, thậm chí còn có chút thẹn thùng, hắn tuổi còn nhỏ sao có thể có năng lực lớn như thế, sao lại trở thành lão đại của xã hội đen?

Sở Thiên gọi điện thoại cho anh Thành, anh Thành đang ở trong phòng KTV nghe được tiếng của Sở Thiên, lập tức mập mờ cười cười nói:

- Thiếu soái, Phương Tình kia rất duyên dáng đấy, chơi rất vui vẻ phải không?

Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ, dùng giọng điệu nghiêm túc nói với anh Thành:

- Anh đưa ba người đi khỏi Thượng Hải, nói cho bọn họ biết, Phương Tình không sao cả, sau này sẽ liên hệ với bọn họ, bây giờ đi làm đi.

Anh Thành nghe được khẩu khí nghiêm túc của Sở Thiên, lập tức trở nên kinh sợ, bất chấp việc ca hát, không ngớt lời đáp ứng Sở Thiên, tỏ vẻ lập tức đi làm.

Phương Tình ở bên cạnh si ngốc nhìn Sở Thiên gọi điện thoại, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Sở Thiên, lập tức cảm giác được từ trên người Sở Thiên không tự chủ được toát ra vẻ uy nghiêm, làm cho người ta có cảm giác không thể kháng cự.

Phương Tình vừa mới chọn mấy món thức ăn, Giáo sư Vương đã mang theo hai người trẻ tuổi kia đi ra, chỉ là hai người trẻ tuổi kia không ngồi cùng bàn, mà tìm một cái bàn khác ở bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào.

Sở Thiên tò mò quan sát hai người trẻ tuổi kia, ánh mắt lơ đãng nhìn nhau, nhưng trong nội tâm có chút cảm giác chấn động.

Sở Thiên thầm nghĩ, hẳn là bảo tiêu của Giáo sư Vương? Thế nhưng, ông ta là một giáo sư, không quyền không thế, sao lại phải tìm bảo tiêu chứ? Hơn nữa hai người trẻ tuổi này đều là cao thủ, tuyệt không phải bảo tiêu bình thường, thật sự có chút kỳ quái.

Trong lòng hai người trẻ tuổi kia thì thất kinh: Tiểu tử này ánh mắt sâu không lường được, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác nước chảy mây trôi, chẳng lẽ cũng là cao thủ?

Giáo sư Vương lại không có chú ý tới những vấn đề này, cầm menu, kêu phục vụ lên, gọi thêm hai món nữa, rồi mới mở miệng nói chuyện:

- Phương Tình, người thanh niên này là ai?

Phương Tình nghe được lời Giáo sư Vương, hơi sững sờ, mình tới bây giờ còn không hỏi tên của Sở Thiên, vì vậy thần sắc lộ ra vài phần xấu hổ, Sở Thiên hiển nhiên nhìn ra, mỉm cười, sờ sờ cái mũi nói:

- Tôi tên là Sở Thiên.

- Sở Thiên? Tên của cậu cũng là Sở Thiên?

Giáo sư Vương lộ ra vài phần kỳ quái.

Phương Tình lúc này mới biết người trẻ tuổi khí suất mê người này tên là Sở Thiên, trong nội tâm thầm nghĩ, đây thật là một cái tên rất hay, thật sự phụ họa cho khí chất của Sở Thiên.

Sở Thiên nghe được lời của Giáo sư Vương có vài phần kỳ quái, vì sao Giáo sư Vương lại thêm một chữ 'cũng' ở đây? Vì vậy mở miệng hỏi:

- Giáo sư Vương, chẳng lẽ ông tới Thượng Hải cũng để gặp người thứ hai tên Sở Thiên ư?

Vương giáo sư ha ha cười cười, cầm lấy khăn lau lau tay, lắc đầu nói:

- Không có, chỉ là lần này tôi tới Thượng Hải chính là tìm một người thanh niên tên là Sở Thiên, vừa rồi nghe được cậu tên là Sở Thiên, thầm nghĩ sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?

Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Người lọt vào mắt xanh của Giáo sư Vương chắc chắn là người rất ưu tú, tôi chỉ là tiểu tử phàm trần, sao có thể là Sở Thiên trong pháp nhãn của Vương giáo sư chứ?

Vương giáo sư cười cởi mở, lần nữa cao hứng nói:

- Người thanh niên, ngàn vạn lần không nên tự coi nhẹ mình, tuy ngươi tuổi còn trẻ, nhưng nói chuyện với khí độ này, tương lai nhất định là một nhân vật lớn.

Phương Tình nghe thấy Giáo sư Vương ca ngợi Sở Thiên, mỉm cười, tựa hồ như nàng cũng đang ca ngợi hắn vậy, phụ nữ luôn dễ dàng cảm thấy kiêu ngạo vì người đàn ông mình yêu mến là một người xuất sắc.



Dừng lại một hồi, Vương giáo sư lại giương lên vẻ tán thành, nói:

- Lần này tôi tìm đến Sở Thiên, cũng là do một người bạn cũ giới thiệu, Sở Thiên này trong miệng ông ta thật đúng là kỳ tài trăm năm khó có được, kỳ thi đại học cả nước lần này, đạt điểm tuyệt đối, trở thành trạng nguyên danh xứng với thực của kỳ thi đại học, đặc biệt là văn do Sở Thiên viết, cả bài văn gần nghìn chữ, tất cả đều là giáp cốt văn, mà lại nước chảy mây trôi, lập ý nhìn xa trông rộng, lần này tôi đến đây, chính là muốn nhờ cậu ta chỉ điểm cho một chút sai lầm.

Sở Thiên trong lòng khẽ động, sao Vương giáo sư này càng nói lại càng giống mình thế? Nhưng ông ta cũng không có ý nói mình cũng là trạng nguyên kỳ thi đại học, biết giáp cốt văn, tránh cho người ta nói mình khoác lác. Huống chi lời khuyên bảo của Chủ Đao Y Sinh còn quanh quẩn ở bên tai:

- Không ít người trộm mộ đã theo dõi anh, anhi có thể thông hiểu giáp cốt văn, có lẽ cũng có thể thông hiểu những văn tự khác. Những người trộm mộ kia cho dù giết lầm 3000, cũng không để một người lọt lưới đâu.

- Ơ, Phương Tình, em sao lại ở chỗ này? Thật sự là đến tay mà chẳng tốn thời gian.

Lại một thanh âm khác truyền đến, mang theo vài phần mừng rỡ cùng uy nghiêm.

Phương Tình hơi sững sờ một lần nữa, sao mà đêm nay lại có nhiều người gọi tên mình như vậy chứ? Vì vậy theo hướng âm thanh xoay đầu nhìn lại, nhìn thấy người gọi tên mình, sắc mặt lại biến đổi, ánh mắt có chút bối rối.

Sở Thiên và Giáo sư nhạy cảm, từ sắc mặt của Phương Tình cảm giác được có chút không đúng, cũng quay đầu nhìn lại, bốn người đàn ông trung niên mặc thường phục ở bàn bên cạnh đang từ từ đứng dậy, đi tới bàn bên này của Sở Thiên, phần hông đều phình lên, trên mặt mang theo vài phần thần sắc không ai bì nổi, tựa như bọn hắn trời sinh đã tài trí hơn người vậy.

Phương Tình nhìn thấy bọn hắn chậm rãi đi tới, thậm chí càng thêm phần bối rối, không hiểu nắm lấy tay Sở Thiên, nhìn Sở Thiên, có phần run rẩy.

Sở Thiên cười cười với Phương Tình, có chút dùng sức nắm tay Phương Tình, làm cho nàng bình tĩnh trở lại.

Bốn người đàn ông trung niên đi đến bàn Sở Thiên, bọn Sở Thiên vẫn không nói gì, người dẫn đầu ' ba ' một tiếng lấy ra một bộ còng tay, vênh váo hung hăng nói:

- Phương Tình, cuối cùng tìm được cô rồi, lãnh đạo chúng tôi đã sớm muốn gặp cô, gặp phóng viên tự nhiên sinh sự, lần trước tại tòa soạn báo của các cô cũng không đưa cô đi. Lần này cô sẽ không có vận may như vậy, cho dù lãnh đạo tòa soạn báo ở đây, chúng ta cũng có thể mang cô đi.

- Tôi sẽ không cùng các ông, Lưu Quang Diệu, các ông đây là trả thù.

Phương Tình hô:

- Tôi bất quá chỉ là báo cáo chi tiết tai nạn mỏ than ở thành phố các ông, các ông cứ không buông tha như vậy lại bày ra tội danh cho tôi, đây không phải trả thù sao?

- Các ông dựa vào cái gì mà đòi dẫn người?

Giáo sư Vương nhìn thấy mấy người này, đoán được bọn họ là cảnh sát, biết rõ những chuyện họ làm không khác thổ phỉ là bao nhiêu, nên thản nhiên nói:

- Không có thủ tục hợp pháp gì, tôi sẽ không để cho các ông mang Phương Tình đi.

Giáo sư Vương vừa nói xong, hai thanh niên ở bàn bên lập tức đứng lên, sắc mặt vẫn tràn đầy ngạo khí như cũ, trên người lại tản ra khí thế làm cho người ta run rẩy.

Lưu Quang Diệu nhìn thấy Giáo sư Vương thần sắc rảnh rỗi, lại thấy được hai người trẻ tuổi bên cạnh đứng lên, mặc dù có vài phần kiêng kị, nhưng thân phận cảnh sát lại cho hắn mười phần lực lượng, hỏi:

- Ông là ai? Dựa vào cái gì ngăn trở chúng tôi?

Giáo sư Vương lấy ra giấy chứng nhận, đặt lên trên mặt bàn, Lưu Quang Diệu cầm lên vừa nhìn, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, Giáo sư Vương này lại là nhà khảo cổ học nổi danh cả nước, trước đó không lâu MMTV còn phỏng vấn ông ta, lời nói của ông ta trong xã hội rất có trọng lượng, quan hệ xã hội cũng trải rộng khắp cả nước, thậm chí có quan hệ với cả cấp trung ương. Loại người này, mình thế nào cũng phải cho vài phần thể diện, vì vậy liếc mắt cho người bên cạnh một cái, đồng sự bên cạnh lập tức đem một cái cặp công văn đưa cho Lưu Quang Diệu.

- Lão Vương, mời xem qua.

Lưu Quang Diệu móc ra một loạt giấy tờ thủ tục hợp pháp ở trong cặp cung kính đưa cho Giáo sư Vương, nói

- Đây là chỉ thị do Cao kiểm phê chuẩn, đây là văn kiện có căn cứ chính xác, đây là thư tín chỉ thị do Cao kiểm phê, đây là thư mời Phương Tình.

Giáo sư Vương cầm lấy giấy chứng nhận và thư tín của bọn họ thẩm tra kỹ càng một lần, thở dài, những thứ giấy chứng nhận và thư tín này lại là thật, xem ra mấy cảnh sát này đã có chuẩn bị sẵn, vì vậy mang theo vài phần bất đắc dĩ nói:

- Xem ra các anh nhất định muốn dẫn Phương Tình đi, nhưng tôi nói cho các anh biết, nếu như các anh áp dụng thủ đoạn không hợp pháp gì với cô ấy, tôi sẽ phản ánh với thủ trưởng các anh.

- Yên tâm đi, lão Vương, chúng tôi làm việc dựa theo pháp luật, tuyệt đối không làm ẩu.

Lưu Quang Diệu biểu hiện ra sự cung kính, trong lòng lại nghĩ, bắt về cjowi đùa một chút, ai có thể biết được chứ? Giáo sư Vương ông bận rộn như vậy, vài ngày sau liền quên chuyện đêm nay rồi, sao có thể một mực chú ý chứ?

- Không, tôi không đi với các ông, các ông là trả thù.

Phương Tình hô lên lần nữa, thời buổi này, cảnh sát thật sự khó có thể tin tưởng.

Giáo sư Vương lộ ra vài phần không đành lòng, nhưng cũng bất đắc dĩ, an ủi Phương Tình nói:

- Phương Tình, không có việc gì, có lão Vương tôi ở đây, bọn chúng không dám làm chuyện gì xằng bậy, chút nữa ta liền gọi điện thoại cho lãnh đạo của bọn chúng, tôi nghĩ, có khả năng cô vừa đi đến bên kia liền tự do.

Phương Tình cũng biết việc đã đến nước này, phản kháng cũng không được nữa, ai kêu bọn Lưu Quang Diệu đội cái lốt pháp luật lên đầu sói chứ, chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

- Ttiểu thư Phương, đi thôi.

Khuôn mặt Lưu Quang Diệu lại bắt đầu vênh váo hung hăng.

- Có tôi ở đây, các anh ai cũng không được mang cô ấy đi, lãnh đạo các anh muốn gặp Phương Tình, gọi ông ta tự mình tới đây.

Một âm thanh rất không hài hòa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook