Đô Thị Thiếu Soái

Chương 184: Hậu quả của việc chống người thi hành công vụ

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Ai cũng biết, âm thanh không hài hòa này là từ trong miệng Sở Thiên phát ra.

Lưu Quang Diệu rùng mình một cái, người này cả gan làm loạn như thế, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Có phải chán sống rồi hay không?

Sở Thiên thân duỗi duỗi người, nhấp một hớp nước đá trên bàn, nhàn nhạt nói:

- Các anh đi nhanh lên đi, muốn gặp Phương Tình, gọi lãnh đạo các anh tới Thượng Hải, nếu tâm tình của Phương Tình tốt, thì có lẽ sẽ gặp lãnh đạo các anh một chút.

Lời của Sở Thiên khiến cho bọn Lưu Quang Diệu rất tức giận, lập tức không hề để ý tới việc Gáo sư Vương đang ở bên cạnh, Lưu Quang Diệu tiến lên trước một bước, chỉ vào Sở Thiên nói:

- Tiểu tử, không nên càn rỡ như vậy, nếu như không phải thấy cậu tuổi còn trẻ, miệng còn hôi sữa, chúng tôi còng tay cả cậu luôn, đến lúc đó xem cậu có dám mạnh miệng hay không.

Sở Thiên khẽ hừ một tiếng, Phương Tình lại lo lắng kéo tay Sở Thiên, tuy biết năng lực của Sở Thiên rất lớn, nhưng Lưu Quang Diệu là cảnh sát hợp pháp, những năm này nói cho Phương Tình biết, xã hội đen lớn hơn nữa cũng đấu không lại cơ quan chấp pháp.

Sở Thiên vỗ vỗ tay Phương Tình, mỉm cười, làm cho nàng yên tâm, sau đó nói:

- Tôi cho các anh một cơ hội, nếu như các anh không đi, thì tôi sẽ ném các anh ra bên ngoài.

Lưu Quang Diệu không tức giận, ngược lại nở nụ cười'ha ha', hiển nhiên cảm thấy Sở Thiên đang nói chuyện hoang đường viển vông, đem mấy người bọn hắn ném ra bên ngoài? Dựa vào cái gì? Ai dám làm như vậy?

Giáo sư Vương cũng âm thầm thở dài, Sở Thiên này, cũng thật sự quá càn rỡ, người ta cầm văn kiện hợp pháp tới bắt Phương Tình, chính mình cũng không có cách nào, hắn chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa đã muốn làm anh hùng? Tuổi trẻ ngông cuồng, tuổi trẻ ngông cuồng...

Hai người trẻ tuổi ở bên cạnh Giáo sư Vương vẫn rất nghiêm túc chú ý tới Sở Thiên, bọn họ cảm thấy Sở Thiên không giống người thường, bây giờ nhìn thấy Sở Thiên đi ra, lại càng muốn nhìn thấy chỗ hơn người của Sở Thiên.

Lưu Quang Diệu cười xong, bỗng nhiên sắc mặt biến thành nghiêm túc, thản nhiên nói:

- Tiểu tử, bây giờ không phải là thời điểm cậu làm anh hùng cứu mĩ nhân, hơn nữa cũng không phải việc cậu có thể cứu được đấy, nên biết rõ, mỹ nhân này của cậu phạm vào quốc pháp, chúng tôi phải mang cô ấy trở về điều tra rõ ràng, cho toàn dân bách tính một câu trả lời thỏa đáng.

- Tôi tin tưởng Phương Tình thanh bạch đã đủ rồi.

Ngữ khí Sở Thiên bình tĩnh nói:

- Tôi đã tin tưởng, cho nên các anh không thể mang cô ấy đi được.

Lưu Quang Diệu vẫn không nói gì, cảnh sát đằng sau bước lên một bước, quát hỏi:

- Tiểu tử, cái miệng nói chuyện trái với vẻ ngoài đẹp traiHiện tại Tôi có chút hoài nghi cậu và Phương Tình có phải là thông đồng làm bậy rồi.

- Phương Tình là người phụ nữ của tôi.

Sở Thiên thản nhiên nói, tựa như muốn nói một câu chuyện rất bình thường:

- Ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo hộ không được, thì tôi cũng không có thể diện lăn lộn tiếp ở Thượng Hải nữa rồi.



Phương Tình nghe được lời của Sở Thiên 'Phương Tình là người phụ nữ của tôi. ' Hắn thậm chí vì bảo vệ nàng mà đối kháng cùng cơ quan chấp pháp, trong lòng rất là rung động, tuy nhiên Phương Tình có vài phần ngượng ngùng, nhưng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, tựa như nước mắt cũng muốn rớt xuống.

Trong lòng Vương giáo sư thầm than một tiếng, thật sự là không biết nặng nhẹ... muốn làm anh hùng cũng phải có chút năng lực chứ... Lấy độ tuổi của Sở Thiên cứu Phương Tình bằng cái gì đây? Sẽ chỉ làm bọn Lưu Quang Diệu càng thêm tức giận, tiến tới bản án càng thêm bất lợi với Phương Tình.

Trong mắt hai người trẻ tuổi lại lộ ra vài phần thưởng thức, một người đàn ông có can đảm bảo vệ nữ nhân của mình, bản thân đã làm cho người ta thưởng thức và tôn trọng.

Lưu Quang Diệu lắc đầu, trong mắt có quá nhiều khinh thường, phất phất tay, nói với mấy cảnh sát bên người:

- Chớ nói nhiều với tiểu tử kia như vậy, y theo trình tự, còng tay Phương Tình dẫn đi.

Lần này Lưu Quang Diệu cũng không nói ' mang đi ', mà là nói thẳng ' còng tay đi ', đã tỏ vẻ ông ta bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Hai cảnh sát như lang như hổ lao tới chỗ Phương Tình, Phương Tình kinh hoảng ôm chặt lấy Sở Thiên, Sở Thiên ôm Phương Tình, nhẹ nhàng vỗ về làm cho nàng bình tĩnh trở lại, trên mặt lại mang theo sự mỉm cười thản nhiên, nhìn hai cảnh sát tiếp cận Phương Tình.

Tay hai cảnh sát muốn đụng phải Phương Tình, Sở Thiên nhẹ nhàng hít một tiếng, tay phải như tia chớp, mạnh mẽ xuất kích, quấn lấy cánh tay cảnh sát bên trái, dùng sức cuốn một cái, hai chân cảnh sát bên trái rời khỏi mặt đất, thân thể nghiêng nghiêng cuốn nửa vòng, sau đó bị Sở Thiên ném lên người cảnh sát bên phải. Hai thân thể cao lớn dưới thủ pháp bốn lạng đẩy ngàn cân của Sở Thiên ầm ầm một tiếng, áp đảo bên cạnh một cái ghngã vào một cái ghế bên cạnh.

Lưu Quang Diệu khiếp sợ trong lòng, không thể tưởng được tiểu tử này tuổi còn trẻ, mà lại có thân thủ tốt như vậy, thật sự vượt quá dự liệu của mình.

Giáo sư Vươngcũng sững sờ, không thể tưởng được Sở Thiên không chỉ có có can đảm đối kháng cảnh sát, còn dám ra tay đánh người, thậm chí còn đem người đả thương, Vương giáo sư dùng ánh mắt khai quật vô số cổ vật để bắt đầu đánh giá Sở Thiên một lần nữa.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh Giáo sư Vương nhìn thấy Sở Thiên sử dụng bốn lạng đẩy ngàn cân, có uy lực cường đại như thế, đều âm thầm kinh ngạc, tiểu tử này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

Hai cảnh sát bị ngã lăn lộn trên mặt đất sau một hồi giãy dụa, rốt cục bò lên, ánh mắt oán hận nhìn Sở Thiên, nhưng không dám cử động một bước.

Thực khách chung quanh hiển nhiên bị thanh âm bên này làm cho kinh động, đều dừng đũa lại, tò mò nhìn sang, thậm chí có một vài người vây quanh. Một cảnh sát bên cạnh Lưu Quang Diệu muốn xua tán bọn họ, Lưu Quang Diệu lại mở miệng nói:

- “ Không cần, để cho bọn họ biết rõ cảnh sát đối phó với người kháng pháp như thế nào.

Tuy trong lòng Lưu Quang Diệu vừa rồi có vài phần khiếp sợ, nhưng nghĩ đến thân phận cảnh sát của mình, trong lòng lập tức tràn ngập mười phần lực lượng, cảm giác về sự ưu việt tự nhiên sinh ra, nhìn người thanh niên không biết sống chết này, trong mắt tràn đầy sự khinh thường, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, cậu thật sự cả gan làm loạn, cũng dám công nhiên đối kháng cảnh sát, đối kháng cơ quan chấp pháp của quốc gia, thật sự là chán sống.

Lập tức ngữ khí trở nên nghiêm túc, nói:

- Cậu có biết đã phạm tội có tính chất gì hay không? Cản trở cảnh sát chấp pháp, nếu như cậu còn dám phản kháng, chúng tôi có thể tử hình ngay tại chỗ.

Sau khi Lưu Quang Diệu nói xong, cái đầu dài lập tức quay sang phía Giáo sư Vương, cung kính nói:

- Giáo sư Vương, hiện tại tôi khẩn cầu ngài làm nhân chứng, nếu như tiểu tử này còn dám cản trở cảnh sát chấp pháp, chúng tôi đem hắn đánh chết, phiền toái về sau ngài làm nhân chứng, đem chi tiết mọi chuyện nói rõ ràng.

Giáo sư Vương nhìn Sở Thiên vài lần, lại nhìn Lưu Quang Diệu, bất đắc dĩ gật đầu, trong nội tâm Giáo sư Vương, pháp luật nặng hơn nhân tình.

Lưu Quang Diệu vung tay lên, một cảnh sát khác bên người cầm lấy còng tay đi qua phía Sở Thiên, chờ mong mình có thể thuận lợi còng tay Phương Tình này.

Sắc mặt Phương Tình phức tạp, nàng lại chờ mong Sở Thiên có thể bảo hộ nàng một lần nữa, lại sợ Sở Thiên vì vậy mà bị Lưu Quang Diệu làm thương tổn, trải qua mâu thuẫn, trong lòng bàn tay nàng chảy ra một chút mồ hôi.



Sở Thiên cười cười, nhu hòa nói với Phương Tình:

- Chị Tình, yên tâm đi, không ai có thể đem cô mang đi từ bên cạnh tôi, không có ai.

Sở Thiên ôn hòa nói mấy chữ 'chị Tình ', làm Phương Tình vô cùng cảm động, trong mắt của nàng đây tất nhiên là sự yêu thương của Sở Thiên với nàng. Bỗng nhiên, nội tâm của Phương Tình hoàn toàn quyết định rồi, nàng cảm thấy dù có trời có mưa lớn hơn nữa, thì chỉ cần có Sở Thiên bên mình, là nàng có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Giáo sư Vương nhìn cảnh sát đi đến chỗ Sở Thiên, cầu nguyện Sở Thiên ngàn vạn lần không nên kháng pháp lần nữa, miễn cho Lưu Quang Diệu mượn cơ hội đánh gục.

Cảnh sát cầm lấy còng tay nhìn thấy Sở Thiên không có phản ứng, cho rằng Sở Thiên sợ lời nói của Lưu Quang Diệu, lá gan trở nên lớn hơn, lập tức tiến nhanh hơn mấy bước, còng tay vừa mới vươn tới tay Phương Tình. Con mắt Sở Thiên lóe lên, một cú đấm móc đập nện qua, trúng ngay giữa cằm tên cảnh sát kia, làm hắn cầm còng tay trong tay té về phía sau vài mét, ngã vào dưới đáy bàn, lăn nửa vòng. Tên cảnh sát đứng bên này bề bộn chạy, bộ dáng dị thường chật vật, oán hận nhổ ra mấy chiếc răng, trong mắt tràn ngập lửa giận. Lưu Quang Diệu cũng phẫn nộ rồi, chuẩn bị cho tiểu tử kháng pháp này nhìn xem, bằng không thì sao có thể bảo vệ quyền uy chí cao vô thượng của cảnh sát?

Nhân dân Trung Hoa luôn luôn thiếu ý thức đạo đức xã hội và ý thức trách nhiệm. Bọn họ thích xem náo nhiệt, truy cầu kích thích, cho rằng đây cũng là một loại niềm vui thú nhân sinh, chỉ cần người xảy ra chuyện không phải là mình, bọn họ tuyệt đối là tận hết sức lực, là lực lượng trợ giúp lớn nhất. Trước mắt, bọn hắn khiến cho Lưu Quang Diệu lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, thực khách vây xem càng ngày càng nhiều, nhìn thấy Lưu Quang Diệu cầm còng tay đứng ở trong đám người, bất luận là biết rõ hay không biết rõ tình hình, đều hưng phấn thậm chí điên cuồng gào thét:

- Đồ chó hoang, có phải cảnh sát lại đánh người rồi hay không? Thật sự quá tốt rồi. Tranh thủ thời gian chụp chút mấy tấm ảnh, phát lên inte để cho mọi người sung sướng.

Âm thanh của các thực khách vang lên như từng đợt sóng. Giống như không nhìn thấy cục diện ngươi chết ta sống, liền cảm thấy mình rất đần độn vô vị, rất xin lỗi họ đã bỏ công ra xem.

Lưu Quang Diệu đột nhiên rút súng lục ra, nhắm ngay Sở Thiên, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, mày thật sự quyết tâm kháng pháp rồi hả? Hiện tại ông sẽ bắn chết mày.

Sau khi thực khách vây quanh thấy Lưu Quang Diệu rút súng lục ra chỉ vào Sở Thiên, trong lòng kinh ngạc, toàn bộ người ở đây như đã hẹn trước vậy, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, cũng không để ý cái gì hình tượng. Sau đó một đám giống như “ con vịt “, tản ra hai bên, vốn đang vây quanh thành một vòng tròn, ngay khi Lưu Quang Diệu rút súng ra, tất cả mọi người đều lẩn ra xa quan sát. Sợ tài nghệ bắn súng của Lưu Quang Diệu không tốt, bắn chết mình thì cũng không đáng giá.

Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, lắc lắc đầu nói:

- Tôi có thể thành thật nói cho anh biết, anh cầm súng chỉa vào người của tôi, tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Anh mắt lập tức lóe lên:

- Anh sẽ vì cảm giác cầm súng mà hối hận.

- Tiểu tử, con vịt đã đun sôi cũng biết mạnh miệng....

Lưu Quang Diệu cầm súng trong tay, thần sắc trở nên vênh váo hung hăng lần nữa, nói:

- Lưu Quang Diệu tôi cũng không phải dễ bị dọa đâu.

Sở Thiên than nhẹ một tiếng, biểu hiện rất chân thành tha thiết nói:

- Tôi không có dọa anh.

Sở Thiên vừa dứt lời, đao đen nhánh đã trượt qua, cứng rắn chém vào ngón tay để ở cò súng, Lưu Quang Diệu đau xót, muốn nhắm ngay người rồi bóp cò. Lại phát hiện ngón tay ở cò súng không nghe lòi, vừa nhìn lại đã phát hiện ngón tay đó đã đứt, lập tức sự đau nhức tràn tới.

Lưu Quang Diệu còn chưa kịp phản ứng, một thanh đao đen nhánh đã gác ở trên cổ của hắn rồi, chất phác tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook