Chương 373: Sự Kiện 11:11
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Trời vào thu, đêm đã khuya
Trước cửa tòa nhà Thanh Tùng chỉ có một ngọn đèn.
Thi thể và nửa trái táo đã bị kéo đi. Sàn nhà cũng đã được lau sạch sẽ. Con dao gọt hoa quả được đặt lại vị trí cũ. Táo được mua thêm để lấp đầy những chỗ trống trên đĩa hoa quả. Rèm cửa được kéo lên. Thanh treo rèm cũng được phủ bụi khiến rèm cửa trông như chưa từng bị kéo xuống.
Sở Thiên đợi Phàm Gian đặt máy nghe trộm xong, liền dẫn bọn chị Mị ra khỏi Lâm gia, vào xe Audi đợi khi trời sáng.
Sở Thiên không dám chắc, không thể khẳng định Lâm Ngọc Thanh sẽ phối hợp với hắn hay không. Nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván.
Đêm tối, chờ đợi trong đêm tối là điều khiến người ta mệt mỏi nhất, tựa như một con dao cùn từ từ cứa vào da thịt.
Một phía của tòa nhà Thanh Tùng là con đường vô tận. Phía bên này của tòa nhà cũng là bóng đêm trùng trùng.
Ngọn đèn kia dường như là viên ngọc trai trong sáng, thứ ấm áp duy nhất trong bóng tối mịt mùng.
Trời rồi cũng sáng. Cả thành phố bỗng như được tưới thêm sinh khí.
Lâm Ngọc Đình tỉnh dậy, khóe mắt còn vương lệ. Ký ức về chuyện tối qua vẫn còn như in trong đầu cô. Sợ hãi và đau khổ lại ập đến, cô bé vội hét lên sợ hãi:
- Sở Thiên, Sở Thiên, anh ở đâu?
Lâm Ngọc Thanh vội đẩy cửa chạy vào. Cố gắng giữ bình tĩnh, ông tới bên cạnh con gái, cười hỏi:
- Đình Nhi, con sao thế? Gặp ác mộng phải không? Sao mơ thấy ác mộng mà còn gọi tên Sở Thiên? Định bỏ rơi cha con rồi hả?
Trên xe Audi, Sở Thiên nhẹ nhõm thở phào. Trên mặt chị Mị cũng phảng phất nụ cười.
Lâm Ngọc Đình nhìn cha cô bình thản tươi cười, còn nói với cô bằng giọng điệu trêu đùa thì không khỏi sửng sốt. Nằm mơ? Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một cơn mộng?
Lâm Ngọc Đình bỗng nhiên thấy vui vẻ hẳn lên. Cô lăn người ngồi dậy, xỏ vội đôi dép đi trong nhà, phóng ra phòng khách như một con báo. Lâm Ngọc Thanh khẽ thở dài một tiếng, cố nở nụ cười bước theo sau, gọi với theo hỏi, giọng quan tâm:
- Đình Nhi, Đình Nhi! Ăn mặc phong phanh như vậy mà chạy lung tung sao được. Cảm lạnh thì sao con?
Lâm Ngọc Đình không để ý tới cha, xông ra phòng khách, quan sát thật kỹ lưỡng. Phòng khách chẳng có ai, không có vết máu. Táo và dao gọt hoa quả đều vẫn bày trên bàn. Rèm cửa đang mở. Nhìn bụi trên thanh treo rèm cửa, chắc rèm chưa từng bị thả xuống bao giờ. Lâm Ngọc Đình đi đến bên bàn trà, cầm táo và dao gọt hoa quả lên xem, hoàn toàn giống với chi tiết trong giấc mơ.
Chẳng lẽ tối qua là mơ thật? Lâm Ngọc Đình lắc lắc đầu. Nhưng sao cảnh tượng trong giấc mơ này chân thật quá!
Lâm Ngọc Đình chạy quanh bàn trà như con quay, trong lòng vô cùng hy vọng, hỏi Lâm Ngọc Thanh:
- Cha, tối qua cha có thả rèm cửa xuống không? Nhân chứng của cha có tới đây không? Sở Thiên có tới đây không?
Lâm Ngọc Thanh cau mày, giả bộ khó hiểu, hỏi lại:
- Rèm? Nhân chứng? Sở Thiên à? Tối hôm qua không có ai tới đây cả. Cô nhóc ạ, con bị sốt rồi à? Lẽ nào tối qua ngủ quá sớm nên con bị mê muội rồi?
Gương mặt Lâm Ngọc Đình đã có nụ cười. Không giấu được hưng phấn, cô nói:
- Đúng ạ! Đúng ạ! Con ngủ lú lẫn rồi.
Lâm Ngọc Thanh đi tới vỗ vỗ vai con gái, xót xa nói:
- Được rồi, con gái, thôi đừng nghịch ngợm nữa, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó thu dọn đồ đạc. Chiều nay, chúng ta đi ăn bò viên Khách Gia, ăn xong rồi cha sẽ đưa con về trường.
Lúc này, Lâm Ngọc Đình đã hoàn toàn tin chuyện giết người tối qua chỉ là mơ. Trong lòng sung sướng như vừa trải qua được kiếp nạn, cô bé vui vẻ nhảy nhót, miệng lắp bắt hô to:
- Hay quá! Vạn tuế! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!
Lâm Ngọc Đình đã chứng thực tính chân thực của buổi tối qua. Cô bé đã tìm cho mình một điểm đỡ tinh thần. Huống chi, ở sâu trong tiềm thức, cô rất hy vọng mình đã không giết người. Vì thế, cô đã dễ dàng tin lời cha cô nói. Cơn mộng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Khóe miệng Lâm Ngọc Thanh ẩn chứa nỗi đau khổ khó diễn tả bằng lời.
Chị Mị cười nhân từ, dịu dàng nói:
- Em trai, kế hoạch của Phàm Gian đã có hiệu quả rồi. Sau này khi gặp mặt, em không được to tiếng với chú ấy, kẻo cô nhóc Lâm sẽ tìm ra sơ hở.
Sở Thiên gật gật đầu, vươn vai, thản nhiên nói:
- Chị yên tâm, em biết chừng mực, càng huống hồ chú Lâm cũng đã phối hợp với chúng ta. Điều đó có nghĩa rằng bất kể như thế nào chú ấy cũng sẽ không để lộ bí mật. Bởi vì điều đó sẽ hoàn toàn hủy diệt Lâm nha đầu.
Niềm hy vọng sau khi đã phải đau khổ khiến người ta vô cùng sung sướng. Nhưng tuyệt vọng sau khi đã hy vọng là một nỗi đau tan nát cõi lòng.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phàm Gian, bình thản nói:
- Phàm Gian, về biệt thự Tiềm Long trước đi.
Sau đó, dường như nhớ tới điều gì, hắn quay sang nói với chị Mị:
- Chị, hai giờ nữa, chị gọi điện thoại hỏi thăm chú Lâm và Lâm nha đầu. Nếu có thể, chị mời họ ăn trưa. Dù sao chúng ta cũng cần phải gia tăng niềm tin cho cô bé.
Chị Mị là một người thông minh sắc sảo, khẽ cười nói:
- Được, chị sẽ nói là em trai chị tối qua chơi ném tuyết mệt quá, không nhấc nổi chân lên nữa.
Sở Thiên gật gật đầu, ôm chầm lấy chị Mị, thơm nhẹ lên má chị, trong lòng không khỏi thở dài. Tuy rằng tâm bệnh của Lâm Ngọc Đình đã chữa được, nhưng Lâm Ngọc Thanh lại phải mất ăn mất ngủ rồi. Với nguyên tắc và tính cách của chú ấy, vì con gái mà phải làm tổn hại đến “Vương pháp” trong lòng, thế nào chú ấy cũng sẽ có những hành động mà không ai lường trước được.
Chỉ mong chú ấy không tự sát để bù đắp quốc pháp, Sở Thiên nhìn những cành cây trơ trụi bên ngoài.
Trở lại hoa viên Tiềm Long, Sở Thiên thừa dịp chị Mị lên lầu nghỉ ngơi, kéo Phàm Gian lại gần, vẻ mặt lo âu, chậm rãi nói:
- Phàm Gian, cậu cử vài anh em giám sát Lâm Ngọc Thanh cả ngày lẫn đêm. Tôi lo ngại chú ấy bị sốc sẽ có những hành động không bình thường.
Phàm Gian chần chừ một chút, dò hỏi:
- Thiếu soái còn sợ chú ấy sẽ cho con gái vào tù? Hay là sợ chú ấy ra tay với chúng ta?
Sở Thiên lắc đầu, khẽ thở dài, nói:
- Lâm Ngọc Thanh từ trước tới nay vẫn là một người đàn ông quang minh chính đại. Chú ấy sẽ không giở những thủ đoạn đó đâu. Tôi chỉ e vì nguyên tắc trong tim đã bị phá vỡ, chú ấy lại là người hay suy nghĩ, lỡ mà nghĩ quẩn, chú ấy tự sát để đáp đền quốc pháp, như vậy thì Sở Thiên chính là kẻ có tội rồi.
Phàm Gian tỉnh ngộ, gật đầu, khẽ đáp:
- Phàm Gian hiểu. Phàm Gian lập tức đi sắp xếp người.
Sở Thiên cảm thấy hơi có lỗi, vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Phàm Gian, vất vả cho cậu rồi.
Phàm Gian nghiêm túc đáp:
- Làm việc cho Thiếu soái là phấn đấu vì hy vọng. Phàm Gian có khổ có mệt đến đâu cũng cam lòng.
Sau khi Phàm Gian rời khỏi, Sở Thiên vội tranh thủ nghỉ ngơi. Mấy ngày nay chưa được ngủ giấc nào ra trò. Trước là lo chuyện sống chết của Thiên Dưỡng Sinh, sau lại lo chuyện an toàn của cha con nhà họ Lâm, giờ các khúc mắc đã được giải quyết, hắn nhất định phải nghỉ ngơi ít nhất hai giờ.
Giấc ngủ này khá thoải mái, mãi năm giờ chiều Sở Thiên mới tỉnh dậy.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đi ra phòng khách, vừa mới tựa lưng vào ghế sa lon, một mùi cơm canh thoang thoảng bay vào mũi.
Sở Thiên vội vàng đứng dậy, chạy ra bếp. Lúc tâm trạng không vui, cơm dẻo canh ngọt lúc nào cũng có thể khiến người ta lấy lại niềm tin.
Trong ánh sáng dịu dàng của căn bếp, Khả Nhi trong chiếc áo trắng đang dùng cây xẻng nấu ăn cẩn thận lật hai quả trứng ốp lếp trên chảo, xúc chúng ra, cho vào đĩa. Bên cạnh là nồi canh cải trắng ninh đang phì hơi nhè nhẹ. Một đĩa cơm rang từng hạt căng tròn đang bốc hơi nghi ngút.
Thật khéo léo! Chẳng ngờ với những vật liệu đơn giản ấy, sau khi qua tay Khả Nhi, lại có thể tỏa ra những hương thơm hấp dẫn như vậy.
Sở Thiên lại gần. Khả Nhi không ngoảnh lại nhìn nhưng đã biết Sở Thiên ở sau lưng, dịu dàng nói:
- Thiếu soái, anh tỉnh giấc thật là đúng lúc. Khả Nhi vừa mới nấu xong cơm. Lúc ra ngoài, chị Mị đã dặn dò cẩn thận, mấy ngày nay anh không được vui, ăn uống cần phải thanh đạm dễ tiêu.
Sở Thiên vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon đáng yêu, hít hít mùi cơm canh thơm phức, vui vẻ nói:
- Khả Nhi, đôi tay của em thật hấp dẫn, cầm súng, cầm dao, cầm đũa nấu ăn đều thành thục, khiến ai ai cũng phải khâm phục.
Khả Nhi đánh vào tay Sở Thiên, bưng đồ ăn đi về phía bàn ăn, cười nói:
- Vậy Khả Nhi sẽ hầu Thiếu soái dùng cơm nhé.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bưng nồi canh cải trắng đi theo sau.
Khi Phàm Gian đi vào, bụng Sở Thiên đã no căng ra. Cả nồi canh cải trắng đã bị hắn chén sạch.
Phàm Gian đứng ở bên cạnh, trêu đùa:
- Thiếu soái, chẳng ngờ dạ dày của anh lại lớn như vậy.
Sở Thiên cười sang sảng vài tiếng, trả lời đầy ẩn ý:
- Dạ dày không lớn, sao có đủ hứng thú nuốt trôi được.
Phàm Gian trình lên một bản tài liệu, cũng phụ họa theo giọng điệu của Sở Thiên:
- Hy vọng dạ dày của Thiếu soái đủ lớn để nuốt trôi ông ta.
Là tin tình báo Đường Đại Long ở Hàng Châu đã gặp mặt Đường môn phía Nam.
Sở Thiên khẽ cau mày, uống ly nước Khả Nhi rót cho, chậm rãi nói:
- Chẳng ngờ Đường Đại Long bắt đầu rục rịch. Lẽ nào hắn muốn thừa dịp Soái quân chưa ổn định được căn cơ mà bắt tay với Đường môn phía Nam. để phản kích Soái quân? Lẽ nào Đường Đại Long chán sống rồi?
Phàm Gian suy nghĩ một lát, phân tích nói:
- Đường Đại Long nếu muốn phản kích Soái quân thì ngay từ khi chúng ta bị hội Hắc Long vây giết đã ra tay rồi. Nhưng Đường Đại Long lại cố ghìm lòng, án binh bất động, cho tới khi đại cục đã tạm ổn định mới tìm tới Đường môn phía Nam. Việc này không bình thường.
Sở Thiên gật gật đầu. Quả là không bình thường. Nhưng hắn lập tức hiểu ra, mỉm cười nói:
- Đường Đại Long là con cáo già. Sở dĩ ông ta đã không thừa nước đục thả câu không phải vì không muốn mà là vì sợ chúng ta xử hội Hắc Long xong sẽ nhân cơ hội chĩa mũi nhọn vào, khiến bọn chúng không còn cơ hội chuẩn bị. Vì vậy, ông ta chỉ đứng ngoài quan sát. Nếu chúng ta thắng, sẽ duy trì hiện trạng. Nếu chúng ta thua, sẽ dùng thế tấn công như vũ bão để nuốt chửng thế lực của Soái quân ở Hàng Châu.
- Nhưng chúng ta hiện đã gần như là bá chủ phương Bắc rồi. Sao ông ta còn dám liếc mắt đưa tình với Đường môn kia chứ?
Phàm Gian luôn luôn đặt ra những câu hỏi quan trọng.
- Như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đôi mắt Sở Thiên hấp háy cười, bình thản nói:
- Đó là vì ông ta cũng không ngờ chúng ta lại toàn thắng: Dành được kinh thành, chiếm được toàn bộ phương Bắc. Vì thế cho nên đâm ra lo lắng, sợ chúng ta sớm muộn rồi cũng nuốt chửng mình. Vì vậy mới tìm đến Đường môn phía Nam để tăng thêm lực lượng.
Phàm Gian gật gật đầu, sát khí thoáng hiện, đề nghị:
- Thiếu soái, hay là chúng ta đừng đoán già đoán non nữa, hãy điều quân từ Thượng Hải, Ninh Ba và những nơi khác tiến vào Hàng Châu, diệt tận gốc bọn Đường Đại Long, xem như rút được cái gai trong mắt, đỡ phải bất an.
Sở Thiên uống ngụm nước, khẽ thở dài:
- Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Đường Đại Long là Vận tài đồng tử của Chu Long Kiếm. Nếu ta hủy mất “Vượng Tài” của ông ta, cho dù Chu Long Kiếm không đến mức lật mặt tức thì, nhưng người như ông ta, chỉ cần đắc tội một lần, cả đời sẽ bị ông ta tìm cách đối phó.
Phàm Gian khẽ gật đầu. Cậu ta tự biết Chu Long Kiếm là kẻ ăn thịt không nhả xương. Nếu không như vậy, ông ta không thể có được vị trí ngày hôm nay.
Sở Thiên đứng lên, nói tiếp:
- Chuyện này cứ để tôi xử lý. Tôi kiếm cơ hội thử thái độ của Chu Long Kiếm. Bây giờ, cứ để Đường chủ Đặng Siêu trấn thủ Hàng Châu. Với thân thủ và kinh nghiệm của một lão nhân như ông ấy, có thể chống chọi cú đánh đầu tiên của Đường Đại Long. Chỉ cần chống đỡ được, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị. Đường Đại Long chết là cái chắc.
Phàm Gian nghe nói tới hai chữ “Đặng Siêu”, vội đưa hai tập tài liệu khác đang cầm trên tay ra, cung kính nói:
- Thiếu soái, đây là phân chia thế lực của các Đường khẩu của Soái quân đã được em và Đường chủ Đặng Siêu bàn bạc, hoạch định. Mời anh xem qua rồi định đoạt, xem có này cần gia tăng, hoặc là cắt giảm đi không.
Sở Thiên cầm lấy, xem xét cẩn thận. Cái gì cũng có thể thoải mái, nhưng riêng việc phân chia ranh giới đất đai cho anh em thì không thể xem nhẹ được. Làm chuyện gì cũng không lo ít mà chỉ lo không đều. Đương nhiên, chia quá nhiều cũng không được. Loạn lạc thời Xuân Thu Chiến Quốc, nội loạn thời Thái Bình Thiên Quốc đều là từ chuyện bé xé ra to.
Thanh Long Đường: Hồ Hải, trấn thủ Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Nội Mông Cổ;
Bạch Hổ Đường: Quang Tử, trấn thủ Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, Tân Cương, Tây Tạng;
Chu Tước Đường: Hắc Tiễn, trấn thủ Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Thiểm Tây, Sơn Tây;
Huyền Vũ Đường: Hoàng Thiên Hùng, trấn thủ Giang Tô, Chiết Giang;
Huyết Sát Đường: Nhiếp Vô Danh, trấn thủ kinh thành, Thiên Tân;
Tinh Nguyệt Đường: Phương Tình, cung cấp tin tình báo có lợi cho Soái quân, đồng thời tiến hành những vụ ám sát, do thám cần thiết.
Chấp Pháp Đường: Đặng Siêu, phụ trách giám sát đệ tử trong bang hội có vi phạm quy định của bang hay không và tiến hành quyết định chấp pháp.
Sở Thiên xem xong, trên mặt nở nụ cười đầy thâm ý, vỗ vỗ vai Phàm Gian, nói:
- Phàm Gian, cậu và Đường chủ Đặng vất vả quá rồi. Thành thực mà nói, đây đúng tình trạng mà tôi muốn. Nhưng sao trên này không có tên Phong Vô Tình?
Phàm Gian cười đau khổ, bất đắc dĩ nói:
- Phong Vô Tình và Cô Kiếm, Lão Yêu kiên quyết phản đối việc Phong hầu tước. Bọn họ khăng khăng nói đã quen được làm việc bên cạnh Thiếu soái. Ngay cả Nhiếp Vô Danh cũng đã vài lần từ chối. Nếu không vì Đường Chủ Đặng nói với hắn rằng kinh thành sau sẽ là bộ chỉ huy của Soái quân cả nước, cần có người có năng lực trấn giữ, nếu không Nhiếp Vô Danh cũng sẽ không nhận.
Sở Thiên khe khẽ thở dài. Những thanh niên nhiệt huyết này, từng đổ mồ hôi, từng đổ máu, thậm chí thiếu chút nữa phải bỏ mạng, nhưng lại không muốn hưởng vinh hoa phú quý do việc chém giết này mang lại. Cũng không hiểu hắn đã tu nhân tích đức được mấy đời mà được họ thề sống thề chết đi theo phò tá.
Sở Thiên lật giở, xem xét tất cả các tài liệu, đưa trả lại cho Phàm Gian, thản nhiên nói:
- Phàm Gian, thêm ba điều quy định về quản lý nhân lực của Đường khẩu bang phái.
Phàm Gian lấy bút ra, lật mặt giấy trắng đằng sau tài liệu, chuẩn bị ghi lại lời Sở Thiên nói.
Sở Thiên bước vài bước, nghiêm trang nói:
- Đầu tiên, các Đường chủ bang phái có thể bổ nhiệm năm tinh anh làm Hương chủ dưới trướng; Tiếp theo, chủ của bang phái sẽ do các tướng giỏi của Đường khẩu đảm nhiệm; Cuối cùng, sau khi đã bổ nhiệm, nhất định phải báo cáo cho Tổng đường trong bang để lập hồ sơ lưu trữ.
Phàm Gian nhanh tay ghi chép lại, đọc lại vài lần, chần chừ một lát, hỏi:
- Thiếu soái, như thế này tuy tạo sự linh hoạt về quyền lợi và trách nhiệm cho các Đường chủ, có lợi cho việc nhanh chóng ổn định phát triển, nhưng lại dễ khiến cho các Đường chủ khuyếch trương thế lực của họ. Nếu quản lý không tốt sẽ đi theo vết xe đổ của hội Hắc Long khiến đôi khi quân lệnh không được bên ngoài tuân thủ.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên nói:
- Phàm Gian, mục đích của tôi cũng tương tự như của các cậu. Thực ra chúng ta đều rất tin tưởng bọn Hải Tử. Bọn họ đều là những hảo hán cương nghị như thép. Duy chỉ có Hoàng Thiên Hùng của Huyền Vũ Đường tôi chưa yên tâm. Lúc trước tại Thượng Hải, do nhiều tình thế bức bách, ta chỉ chiêu an chứ chưa chú ý khống chế. Nay, thế lực của bọn chúng hẳn là không còn yếu nữa.
Phàm Gian lộ vẻ khâm phục, gật đầu trả lời nói:
- Những gì Phàm Gian và Đường chủ Đặng suy nghĩ quả nhiên không thể qua mắt được Thiếu soái. Tiến hành hoạch định thế lực là có thể dễ dàng nhận ra, nhóm đệ tử của Hoàng Thiên Hùng đã có hơn ngàn người. Gần một nửa địa bàn tại Thượng Hải đều trực thuộc gã quản lý. Lần này, Thái Công phân thịt heo, gã càng thêm chịu khó, phái thân tín đi tiếp nhận không ít địa bàn của hội Hắc Long.
Sở Thiên gật gật đầu, dường như sớm đã đoán trước được, thản nhiên nói:
- Quả là tài ba! Trước khi gia nhập anh ta mới có hai trăm người, nay đã có hơn ngàn người rồi. Tuy nhiên, Phàm Gian, xem ra Đường chủ Đặng Siêu và cậu đều rất lo lắng về hắn?
Phàm Gian khe khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Đường chủ Đặng có nói nhỏ với em, vị trí của Hoàng Thiên Hùng là nhờ giết anh trai mà cướp được.
Sở Thiên không biết rõ lắm về chuyện của Hoàng Thiên Hùng, nhưng Đặng Siêu là một hảo hán. Lời ông ấy nói đương nhiên là thật không thể giả được. Vì vậy, hắn gật gật đầu, nói:
- Cho nên mọi người liền giao mảnh đất màu mỡ là Giang Chiết cho Hoàng Thiên Hùng, cứ kệ cho anh ta tiếp tục phát triển, vùng Giang Chiết thuộc phương Nam. Nếu Đường môn phía Nam muốn đối phó với Soái quân ắt sẽ phải chiếm Giang Chiết trước. Phàm Gian à Phàm Gian! Chiêu mượn đao giết người này của các người thật hay, quả là biết nhìn xa trông rộng.
Phàm Gian cười cười, mở miệng nói:
- Thiếu soái nói đúng. Nếu thẳng tay giết Hoàng Thiên Hùng sẽ làm dao động tinh thần binh sĩ Soái quân trong bang. Dù sao, cho tới giờ này, Hoàng Thiên Hùng chưa từng phạm lỗi gì. Vì vậy, Phàm Gian và Đường chủ Đặng cũng chỉ có thể phòng khi bất biến.
Sở Thiên chắp tay, bước vài bước, mang theo nụ cười xấu xa nói:
- Phàm Gian, tôi thay đổi quyết định rồi. Đặng Siêu vẫn chấn thủ Thượng Hải như cũ. Điều Hoàng Thiên Hùng về Hàng Châu áp chế Đường Đại Long, khiến cho anh ta luôn phải giữ vững cảnh giác, không được để cho Đường Đại Long thâu tóm thế lực của Soái quân ở Hàng Châu, nếu không sẽ phải chịu xử lý theo luật của bang.
Phàm Gian nhìn Sở Thiên thán phục. Chiêu này tuyệt vời hết chỗ nói. Với năng lực của Hoàng Thiên Hùng, làm sao có thể áp chế được một kẻ đã thâm căn cố đế như Đường Đại Long. Huống chi, nay Đường Đại Long lại đã cấu kết với Đường môn phía Nam. Một khi biến cố xảy ra, Hoàng Thiên Hùng không chết cũng sẽ bị thua trận. Còn Đặng Siêu vẫn có thể điều khiển được tình hình Giang Chiết, khiến tổn thất của Soái quân càng nhỏ hơn.
Sau khi xử lý xong việc trong bang, Sở Thiên hỏi:
- Lâm Ngọc Thanh không có gì bất thường chứ?
Phàm Gian lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không có bất kỳ hành động bất thường nào. Ăn trưa xong, ông ấy đưa con gái về trường, còn đưa cả chị Mị theo. Nửa ngày nay ông đều chuyện trò vui vẻ, chẳng ai biết trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.
Sở Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt không nhẹ nhõm được chút nào, nói:
- Cử người giám sát ngày đêm. Tôi có linh tính, thế nào cũng có chuyện xảy ra.
Phàm Gian gật gật đầu, nói:
- Em sẽ tăng thêm người giám sát.
Bên ngoài, gió lạnh thổi thấu xương. Sở Thiên đứng ở cửa, mắt mũi trong nháy mắt đã lạnh như băng.
Sở Thiên khẽ thở dài. Thời tiết này quả không thích hợp để ra ngoài, ngủ vẫn sướng hơn.
Vì thế Sở Thiên đi ngủ thật, mà hắn cũng ngủ được thật.
Nếu không có Phương Tình rối rít lay gọi, có lẽ Sở Thiên đã ngủ cho tới sáng.
Sở Thiên chui trong chăn ấm, hưởng thụ cái ấm áp và mềm mại, nhìn đồng hồ treo tường, vừa mới ngủ được năm mươi phút. Hắn không khỏi cười khổ, dịu dàng nói:
- Phương Tình, có chuyện gì vậy?
Phương Tình trịnh trọng gật đầu, lo lắng nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
Vẻ mặt Phương Tình khiến Sở Thiên khẽ giật mình. Chẳng lẽ lâm Ngọc Thanh gặp chuyện gì thật.
Bị giết hay là tự sát? Tuy vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn giữ giọng điệu bình thản, chậm rãi nói:
- Cứ từ từ nói. Trời không sập được đâu.
Phương Tình đứng dậy, mở cửa sổ, ngón tay ngọc ngà chỉ ra bên ngoài, nói:
- Tối qua, bọn phần tử Đột Đột tập kích Nhà khách Điếu Ngư Đài, làm nổ chết mấy chục vị khách tại yến tiệc. Trong đó bao gồm cả mười mấy vị quan khách Mỹ tới dự hội nghị.
Cái gì? Sở Thiên hoàn toàn bị sốc. Hắn lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng những lời sau đó của Phương Tình còn khiến hắn kinh ngạc hơn:
- Phía Trung Quốc cũng có không ít lãnh đạo bị thương và tử vong. Tô Xán cũng bị bom nổ trọng thương, lúc này đang cấp cứu tại bệnh viện Kinh Thành. Vì sự việc quá nghiệm trọng, nhà nước vẫn đang phong tỏa tin tức. Em cũng phải vất vả lắm mới có được một số tài liệu sơ sài.
Gió lạnh từ cửa sổ đang mở tràn vào, thổi tan hơi ấm trong phòng.
Sở Thiên nắm chặt nắm đấm, rồi lại lập tức buông ra, hỏi:
- Cụ thể là khi nào tối qua?
- 11 giờ 11 phút!
Phương Tình hiển nhiên đã nắm bắt được toàn bộ tình hình, bổ sung nói:
- Tham gia tập kích có hơn mười mấy tên phần tử khủng bố. Nhưng vì bị đánh đột ngột, cảnh sát chỉ bắn chết được sáu tên, bắt sống hai tên, những tên còn lại chưa rõ tung tích.
Sở Thiên gật gật đầu, đứng dậy khoác áo khoác, đi ra cạnh cửa sổ cho tỉnh táo, giúp đầu óc hắn có thể hoạt động trở lại. Hắn nhìn băng tuyết tích tụ đã lâu không tan, lại nhớ đến rung chấn của hai tiếng nổ tối qua khi đứng trên ban công ở Lâm gia. Hóa ra chính là do bọn phần tử khủng bố gây ra. Hắn thở dài, chậm rãi nói:
- Phương Tình, em nghĩ thế nào về việc này?
Phương Tình suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Hành động của bọn khủng bố đã chạm tới ranh giới chịu đựng cuối cùng của quốc gia. E rằng nhà nước sẽ đại khai sát giới, diệt trừ tận gốc tổ chức Đột Đột. Sáng nay, bộ đội đã tiến vào địa bàn bọn phần tử Đột Đột hoạt động mạnh là Tân Cương và Tây Tạng, chuẩn bị tùy cơ trấn áp.
Sở Thiên không hề ngạc nhiên. Nhà khách Điếu Ngư Đài trực thuộc Tổng bộ Trang bị của Quân giải phóng Thiên triều, là một đơn vị sự nghiệp thực hiện chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp hóa quản lý, chuyên tiếp đãi các khách quan trọng bên ngoài. Mức độ linh thiêng của nó không kém gì so với Thiên An Môn. Vậy mà ngay đến “bộ mặt” của chính phủ Thiên triều bọn phần tử khủng bố cũng dám tát. Xem ra bọn chúng đã chán sống rồi.
Sở Thiên chợt nhớ tới Maria, nhớ tới Sa Cầm Tú. Lẽ nào sau khi trở lại Tam giác vàng, Sa Cầm Tú nâng cao phòng bị của Sa Khôn, khiến kế hoạch binh biến của Sa Thành và Nặc Đính bị cản trở. Vì thế, Nặc Đính chó cùng dứt giậu, tất sẽ tìm Maria lấy mật mã, rút tiền mặt ra để mua hàng cứu nguy.
Sở Thiên thấy hơi đau đầu, đầu óc hắn thực sự hỗn loạn.
Lúc này, một chiếc Red Flag Sedan chầm chậm tiến vào hoa viên Tiềm Long.
Đứng ở cửa sổ, Sở Thiên nhìn thấy rõ chủ nhân của chiếc xe. Đó là chiếc xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm. Vì thế, hắn quay lại nói với Phương Tình bằng nụ cười méo mó, bất đắc dĩ:
- E rằng quốc gia không chỉ điều động quân đội, thậm chí còn muốn thử xem lưỡi dao hắc ám là Soái quân này có hữu ích hay không nữa. Ôi trời! Đúng là không có ngày nào được yên tĩnh.
Phương Tình hơi hơi sửng sốt. Tiêu diệt phần tử khủng bố còn phải nhờ đến Soái quân ư?
Sở Thiên chậm rãi tiến ra cửa, khẽ thở dài. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh cáo già Chu Long Kiếm vỗ vỗ vai hắn, bề ngoài thơn thớt nói cười, hoặc hùng hồn nói: Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước rồi đó!
Trong thư phòng, nửa ấm trà, một chiếc đèn con.
Sở Thiên và Chu Long Kiếm ngồi đối diện nhau trên ghế gỗ mun.
- Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước!
Chu Long Kiếm nâng ly trà nóng bỏng lên, vẻ mặt nghiêm trang nghiêm nghị nói:
- Đây là lúc quốc gia cần tới lực lượng non nớt của cậu.
Đôi mắt Sở Thiên sâu thẳm, ngón tay khẽ vờn lá trà, nói:
- Bộ trưởng Chu, xin cứ nói!
Ánh mắt Chu Long Kiếm khẽ sáng lên, chậm rãi nói:
- Tối qua, Nhà khách Điếu Ngư Đài bị phần tử khủng bố tập kích. Ba mươi hai người chết, mười một người bị thương. Ngay cả bố vợ tương lai của cậu cũng bị nổ nát tay phải, đang phải nằm viện cấp cứu.
Cơ mặt Sở Thiên hơi co rút. Thật không ngờ Tô Xán lại bị thương nặng như vậy. Không khỏi phẫn nộ, hắn đứng phắt dậy:
- Bọn Đột Đột đáng phải chết.
Khóe miệng Chu Long Kiếm khẽ nhếch cười, hiển nhiên rất hài lòng với sự phẫn nộ của Sở Thiên, ông ta nói thêm:
- Có lẽ Tô gia còn chưa báo cho cậu biết. Dù sao đây cũng là một sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, cần phải bảo mật. Giờ tôi cho cậu biết là vì quốc gia tín nhiệm cậu.
Quốc gia! Hàm nghĩa của hai chữ “Quốc gia” này cũng thật dễ đánh lừa người. Sở Thiên cười cay đắng trong lòng, nhưng cũng không thể nào phản bác được.
Sở Thiên đứng dậy, chén trà đặt trong lòng bàn tay, tựa lưng vào cửa sổ, nói:
- Bộ trưởng Chu, giao tình của chúng ta rất sâu đậm, không cần phải lòng vòng nữa, cứ nói thẳng cho Sở Thiên biết, cần phải làm gì để báo đáp quốc gia. Nếu Sở Thiên có thể làm được, Sở Thiên nhất định sẽ dốc hết sức ra làm. Nếu Sở Thiên không làm nổi, Sở Thiên cũng sẽ liều tính mạng để hoàn thành.
Bên ngoài cửa sổ là một vạt cỏ hoang khô héo. Gió lạnh vờn thổi chúng làm gợn lên từng đợt như sóng nước chập chùng.
Chu Long Kiếm cũng đứng dậy, tay chắp sau lưng, tới bên Sở Thiên, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xôi, điềm đạm nói:
- Quốc gia muốn đặt trọng trách tiêu diệt tổ chức Đột Đột lên vai cậu. Điều này có nghĩa là: Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể tự do điều phối lực lượng chống khủng bố.
Sở Thiên không khỏi thầm thán phục những lão hồ ly này. Rõ ràng đem nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm vứt cho người khác, vậy mà vẫn muốn cho người đó nghĩ rằng đã gặp may, muốn cho hắn nghĩ rằng tự do điều động lực lượng chống khủng bố một điều vinh hạnh đến cỡ nào.
Sở Thiên hắt chén trà qua cửa sổ. Từng giọt nước trà bị gió lạnh thổi tản ra trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Hắn thản nhiên đáp:
- Bộ trưởng Chu, tôi biết tôi không thể cự tuyệt. E rằng đây vừa là quốc gia muốn kiểm tra năng lực của tôi cũng vừa là giá trị tất yếu cho sự tồn tại của Soái quân. Vì Tô gia, vì huynh đệ của tôi, tôi chấp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Chu Long Kiếm biến sắc mặt, nhưng ông ta ngẩng đầu cười lớn ngay sau đó. Ông ta nói:
- Thiếu soái quả nhiên rất thông minh, Long Kiếm ta cũng đỡ phải giở võ mồm khuyên bảo.
- Được, giờ tôi tiếp nhận sự kiện tối qua.
Sở Thiên hít một hơi dài, nói rành mạch và kiên định:
- Tôi muốn được toàn quyền phụ trách!
Chu Long Kiếm gật gật đầu. Tuy rằng ông ta không dám chắc mười phần, nhưng thấy Sở Thiên khá nhiệt tình nên tận đáy lòng khen ngợi cậu ấy.
Hai người ngồi đối mặt, lẳng lặng uống xong nửa ấm trà. Từ lúc bước vào cửa cho tới giờ, Chu Long Kiếm không hỏi nửa lời về chuyện của Lâm Ngọc Thanh. Sở Thiên cũng không chủ động nhắc tới. Với năng lực của Chu Long Kiếm, muốn biết chuyện xảy ra tối qua tại khách sạn Hòa Bình dễ như trở bàn tay.
Sau khi ấm trà đã cạn, Chu Long Kiếm đứng lên, khẽ thở dài:
- Thiếu soái, lão phu cũng phải về xử lý vài việc vặt. Hai sự kiện lớn đã được giải quyết xong trong hôm nay, lòng ta thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ngày mai Thần Châu sẽ trở lại văn phòng. Có việc gì Thiếu soái cứ tới tìm cậu ta. Bây giờ, cậu chính là ân nhân của cậu ấy đấy.
Sở Thiên gật gật đầu, hắn đã hiểu ý của Chu Long Kiếm. Lý Thần Châu ngày mai trở về, có nghĩa là mối nguy hại Chu Triệu Sâm đã được giải trừ. Hơn nữa, bằng chứng cũng đã không bị rơi vào tay Lâm Ngọc Thanh. Đây chắc là một trong hai sự kiện trên.
Sở Thiên tiễn Chu Long Kiếm ra tới cửa lớn, chờ ông ta rời đi rồi mới khẽ thở dài. Còn chưa được ngủ đã lại phải nhận thêm một nhiệm vụ không đâu vào đâu. Hắn đúng là bi thảm như bị chui đầu vào cái cốc trên bàn vậy. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đứng trên góc độ suy xét của chính phủ, dùng Soái quân đối phó với phần tử khủng bố chỉ có bách lợi vô nhất hại.
Phương Tình đi tới, nhìn giấy thông hành của trung tâm chống khủng bố trên tay Sở Thiên, cô cười buồn, nói:
- Thiếu soái, xem ra chúng ta thật sự không được yên tĩnh rồi, vừa mới tiêu hóa xong hội Hắc Long, giờ lại phải đối phó với phần tử khủng bố. Cần biết rằng, Nặc Đính có lực lượng vũ trang ba nghìn người.
Sở Thiên thở dài bất đắc dĩ. Tiếng thở dài tan đi trong gió. Hắn nói:
- Tận trung vì nước!
Trước cửa tòa nhà Thanh Tùng chỉ có một ngọn đèn.
Thi thể và nửa trái táo đã bị kéo đi. Sàn nhà cũng đã được lau sạch sẽ. Con dao gọt hoa quả được đặt lại vị trí cũ. Táo được mua thêm để lấp đầy những chỗ trống trên đĩa hoa quả. Rèm cửa được kéo lên. Thanh treo rèm cũng được phủ bụi khiến rèm cửa trông như chưa từng bị kéo xuống.
Sở Thiên đợi Phàm Gian đặt máy nghe trộm xong, liền dẫn bọn chị Mị ra khỏi Lâm gia, vào xe Audi đợi khi trời sáng.
Sở Thiên không dám chắc, không thể khẳng định Lâm Ngọc Thanh sẽ phối hợp với hắn hay không. Nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ có thể đánh cược một ván.
Đêm tối, chờ đợi trong đêm tối là điều khiến người ta mệt mỏi nhất, tựa như một con dao cùn từ từ cứa vào da thịt.
Một phía của tòa nhà Thanh Tùng là con đường vô tận. Phía bên này của tòa nhà cũng là bóng đêm trùng trùng.
Ngọn đèn kia dường như là viên ngọc trai trong sáng, thứ ấm áp duy nhất trong bóng tối mịt mùng.
Trời rồi cũng sáng. Cả thành phố bỗng như được tưới thêm sinh khí.
Lâm Ngọc Đình tỉnh dậy, khóe mắt còn vương lệ. Ký ức về chuyện tối qua vẫn còn như in trong đầu cô. Sợ hãi và đau khổ lại ập đến, cô bé vội hét lên sợ hãi:
- Sở Thiên, Sở Thiên, anh ở đâu?
Lâm Ngọc Thanh vội đẩy cửa chạy vào. Cố gắng giữ bình tĩnh, ông tới bên cạnh con gái, cười hỏi:
- Đình Nhi, con sao thế? Gặp ác mộng phải không? Sao mơ thấy ác mộng mà còn gọi tên Sở Thiên? Định bỏ rơi cha con rồi hả?
Trên xe Audi, Sở Thiên nhẹ nhõm thở phào. Trên mặt chị Mị cũng phảng phất nụ cười.
Lâm Ngọc Đình nhìn cha cô bình thản tươi cười, còn nói với cô bằng giọng điệu trêu đùa thì không khỏi sửng sốt. Nằm mơ? Chẳng lẽ tối hôm qua chỉ là một cơn mộng?
Lâm Ngọc Đình bỗng nhiên thấy vui vẻ hẳn lên. Cô lăn người ngồi dậy, xỏ vội đôi dép đi trong nhà, phóng ra phòng khách như một con báo. Lâm Ngọc Thanh khẽ thở dài một tiếng, cố nở nụ cười bước theo sau, gọi với theo hỏi, giọng quan tâm:
- Đình Nhi, Đình Nhi! Ăn mặc phong phanh như vậy mà chạy lung tung sao được. Cảm lạnh thì sao con?
Lâm Ngọc Đình không để ý tới cha, xông ra phòng khách, quan sát thật kỹ lưỡng. Phòng khách chẳng có ai, không có vết máu. Táo và dao gọt hoa quả đều vẫn bày trên bàn. Rèm cửa đang mở. Nhìn bụi trên thanh treo rèm cửa, chắc rèm chưa từng bị thả xuống bao giờ. Lâm Ngọc Đình đi đến bên bàn trà, cầm táo và dao gọt hoa quả lên xem, hoàn toàn giống với chi tiết trong giấc mơ.
Chẳng lẽ tối qua là mơ thật? Lâm Ngọc Đình lắc lắc đầu. Nhưng sao cảnh tượng trong giấc mơ này chân thật quá!
Lâm Ngọc Đình chạy quanh bàn trà như con quay, trong lòng vô cùng hy vọng, hỏi Lâm Ngọc Thanh:
- Cha, tối qua cha có thả rèm cửa xuống không? Nhân chứng của cha có tới đây không? Sở Thiên có tới đây không?
Lâm Ngọc Thanh cau mày, giả bộ khó hiểu, hỏi lại:
- Rèm? Nhân chứng? Sở Thiên à? Tối hôm qua không có ai tới đây cả. Cô nhóc ạ, con bị sốt rồi à? Lẽ nào tối qua ngủ quá sớm nên con bị mê muội rồi?
Gương mặt Lâm Ngọc Đình đã có nụ cười. Không giấu được hưng phấn, cô nói:
- Đúng ạ! Đúng ạ! Con ngủ lú lẫn rồi.
Lâm Ngọc Thanh đi tới vỗ vỗ vai con gái, xót xa nói:
- Được rồi, con gái, thôi đừng nghịch ngợm nữa, mau đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó thu dọn đồ đạc. Chiều nay, chúng ta đi ăn bò viên Khách Gia, ăn xong rồi cha sẽ đưa con về trường.
Lúc này, Lâm Ngọc Đình đã hoàn toàn tin chuyện giết người tối qua chỉ là mơ. Trong lòng sung sướng như vừa trải qua được kiếp nạn, cô bé vui vẻ nhảy nhót, miệng lắp bắt hô to:
- Hay quá! Vạn tuế! Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!
Lâm Ngọc Đình đã chứng thực tính chân thực của buổi tối qua. Cô bé đã tìm cho mình một điểm đỡ tinh thần. Huống chi, ở sâu trong tiềm thức, cô rất hy vọng mình đã không giết người. Vì thế, cô đã dễ dàng tin lời cha cô nói. Cơn mộng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Khóe miệng Lâm Ngọc Thanh ẩn chứa nỗi đau khổ khó diễn tả bằng lời.
Chị Mị cười nhân từ, dịu dàng nói:
- Em trai, kế hoạch của Phàm Gian đã có hiệu quả rồi. Sau này khi gặp mặt, em không được to tiếng với chú ấy, kẻo cô nhóc Lâm sẽ tìm ra sơ hở.
Sở Thiên gật gật đầu, vươn vai, thản nhiên nói:
- Chị yên tâm, em biết chừng mực, càng huống hồ chú Lâm cũng đã phối hợp với chúng ta. Điều đó có nghĩa rằng bất kể như thế nào chú ấy cũng sẽ không để lộ bí mật. Bởi vì điều đó sẽ hoàn toàn hủy diệt Lâm nha đầu.
Niềm hy vọng sau khi đã phải đau khổ khiến người ta vô cùng sung sướng. Nhưng tuyệt vọng sau khi đã hy vọng là một nỗi đau tan nát cõi lòng.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phàm Gian, bình thản nói:
- Phàm Gian, về biệt thự Tiềm Long trước đi.
Sau đó, dường như nhớ tới điều gì, hắn quay sang nói với chị Mị:
- Chị, hai giờ nữa, chị gọi điện thoại hỏi thăm chú Lâm và Lâm nha đầu. Nếu có thể, chị mời họ ăn trưa. Dù sao chúng ta cũng cần phải gia tăng niềm tin cho cô bé.
Chị Mị là một người thông minh sắc sảo, khẽ cười nói:
- Được, chị sẽ nói là em trai chị tối qua chơi ném tuyết mệt quá, không nhấc nổi chân lên nữa.
Sở Thiên gật gật đầu, ôm chầm lấy chị Mị, thơm nhẹ lên má chị, trong lòng không khỏi thở dài. Tuy rằng tâm bệnh của Lâm Ngọc Đình đã chữa được, nhưng Lâm Ngọc Thanh lại phải mất ăn mất ngủ rồi. Với nguyên tắc và tính cách của chú ấy, vì con gái mà phải làm tổn hại đến “Vương pháp” trong lòng, thế nào chú ấy cũng sẽ có những hành động mà không ai lường trước được.
Chỉ mong chú ấy không tự sát để bù đắp quốc pháp, Sở Thiên nhìn những cành cây trơ trụi bên ngoài.
Trở lại hoa viên Tiềm Long, Sở Thiên thừa dịp chị Mị lên lầu nghỉ ngơi, kéo Phàm Gian lại gần, vẻ mặt lo âu, chậm rãi nói:
- Phàm Gian, cậu cử vài anh em giám sát Lâm Ngọc Thanh cả ngày lẫn đêm. Tôi lo ngại chú ấy bị sốc sẽ có những hành động không bình thường.
Phàm Gian chần chừ một chút, dò hỏi:
- Thiếu soái còn sợ chú ấy sẽ cho con gái vào tù? Hay là sợ chú ấy ra tay với chúng ta?
Sở Thiên lắc đầu, khẽ thở dài, nói:
- Lâm Ngọc Thanh từ trước tới nay vẫn là một người đàn ông quang minh chính đại. Chú ấy sẽ không giở những thủ đoạn đó đâu. Tôi chỉ e vì nguyên tắc trong tim đã bị phá vỡ, chú ấy lại là người hay suy nghĩ, lỡ mà nghĩ quẩn, chú ấy tự sát để đáp đền quốc pháp, như vậy thì Sở Thiên chính là kẻ có tội rồi.
Phàm Gian tỉnh ngộ, gật đầu, khẽ đáp:
- Phàm Gian hiểu. Phàm Gian lập tức đi sắp xếp người.
Sở Thiên cảm thấy hơi có lỗi, vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Phàm Gian, vất vả cho cậu rồi.
Phàm Gian nghiêm túc đáp:
- Làm việc cho Thiếu soái là phấn đấu vì hy vọng. Phàm Gian có khổ có mệt đến đâu cũng cam lòng.
Sau khi Phàm Gian rời khỏi, Sở Thiên vội tranh thủ nghỉ ngơi. Mấy ngày nay chưa được ngủ giấc nào ra trò. Trước là lo chuyện sống chết của Thiên Dưỡng Sinh, sau lại lo chuyện an toàn của cha con nhà họ Lâm, giờ các khúc mắc đã được giải quyết, hắn nhất định phải nghỉ ngơi ít nhất hai giờ.
Giấc ngủ này khá thoải mái, mãi năm giờ chiều Sở Thiên mới tỉnh dậy.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đi ra phòng khách, vừa mới tựa lưng vào ghế sa lon, một mùi cơm canh thoang thoảng bay vào mũi.
Sở Thiên vội vàng đứng dậy, chạy ra bếp. Lúc tâm trạng không vui, cơm dẻo canh ngọt lúc nào cũng có thể khiến người ta lấy lại niềm tin.
Trong ánh sáng dịu dàng của căn bếp, Khả Nhi trong chiếc áo trắng đang dùng cây xẻng nấu ăn cẩn thận lật hai quả trứng ốp lếp trên chảo, xúc chúng ra, cho vào đĩa. Bên cạnh là nồi canh cải trắng ninh đang phì hơi nhè nhẹ. Một đĩa cơm rang từng hạt căng tròn đang bốc hơi nghi ngút.
Thật khéo léo! Chẳng ngờ với những vật liệu đơn giản ấy, sau khi qua tay Khả Nhi, lại có thể tỏa ra những hương thơm hấp dẫn như vậy.
Sở Thiên lại gần. Khả Nhi không ngoảnh lại nhìn nhưng đã biết Sở Thiên ở sau lưng, dịu dàng nói:
- Thiếu soái, anh tỉnh giấc thật là đúng lúc. Khả Nhi vừa mới nấu xong cơm. Lúc ra ngoài, chị Mị đã dặn dò cẩn thận, mấy ngày nay anh không được vui, ăn uống cần phải thanh đạm dễ tiêu.
Sở Thiên vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon đáng yêu, hít hít mùi cơm canh thơm phức, vui vẻ nói:
- Khả Nhi, đôi tay của em thật hấp dẫn, cầm súng, cầm dao, cầm đũa nấu ăn đều thành thục, khiến ai ai cũng phải khâm phục.
Khả Nhi đánh vào tay Sở Thiên, bưng đồ ăn đi về phía bàn ăn, cười nói:
- Vậy Khả Nhi sẽ hầu Thiếu soái dùng cơm nhé.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bưng nồi canh cải trắng đi theo sau.
Khi Phàm Gian đi vào, bụng Sở Thiên đã no căng ra. Cả nồi canh cải trắng đã bị hắn chén sạch.
Phàm Gian đứng ở bên cạnh, trêu đùa:
- Thiếu soái, chẳng ngờ dạ dày của anh lại lớn như vậy.
Sở Thiên cười sang sảng vài tiếng, trả lời đầy ẩn ý:
- Dạ dày không lớn, sao có đủ hứng thú nuốt trôi được.
Phàm Gian trình lên một bản tài liệu, cũng phụ họa theo giọng điệu của Sở Thiên:
- Hy vọng dạ dày của Thiếu soái đủ lớn để nuốt trôi ông ta.
Là tin tình báo Đường Đại Long ở Hàng Châu đã gặp mặt Đường môn phía Nam.
Sở Thiên khẽ cau mày, uống ly nước Khả Nhi rót cho, chậm rãi nói:
- Chẳng ngờ Đường Đại Long bắt đầu rục rịch. Lẽ nào hắn muốn thừa dịp Soái quân chưa ổn định được căn cơ mà bắt tay với Đường môn phía Nam. để phản kích Soái quân? Lẽ nào Đường Đại Long chán sống rồi?
Phàm Gian suy nghĩ một lát, phân tích nói:
- Đường Đại Long nếu muốn phản kích Soái quân thì ngay từ khi chúng ta bị hội Hắc Long vây giết đã ra tay rồi. Nhưng Đường Đại Long lại cố ghìm lòng, án binh bất động, cho tới khi đại cục đã tạm ổn định mới tìm tới Đường môn phía Nam. Việc này không bình thường.
Sở Thiên gật gật đầu. Quả là không bình thường. Nhưng hắn lập tức hiểu ra, mỉm cười nói:
- Đường Đại Long là con cáo già. Sở dĩ ông ta đã không thừa nước đục thả câu không phải vì không muốn mà là vì sợ chúng ta xử hội Hắc Long xong sẽ nhân cơ hội chĩa mũi nhọn vào, khiến bọn chúng không còn cơ hội chuẩn bị. Vì vậy, ông ta chỉ đứng ngoài quan sát. Nếu chúng ta thắng, sẽ duy trì hiện trạng. Nếu chúng ta thua, sẽ dùng thế tấn công như vũ bão để nuốt chửng thế lực của Soái quân ở Hàng Châu.
- Nhưng chúng ta hiện đã gần như là bá chủ phương Bắc rồi. Sao ông ta còn dám liếc mắt đưa tình với Đường môn kia chứ?
Phàm Gian luôn luôn đặt ra những câu hỏi quan trọng.
- Như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đôi mắt Sở Thiên hấp háy cười, bình thản nói:
- Đó là vì ông ta cũng không ngờ chúng ta lại toàn thắng: Dành được kinh thành, chiếm được toàn bộ phương Bắc. Vì thế cho nên đâm ra lo lắng, sợ chúng ta sớm muộn rồi cũng nuốt chửng mình. Vì vậy mới tìm đến Đường môn phía Nam để tăng thêm lực lượng.
Phàm Gian gật gật đầu, sát khí thoáng hiện, đề nghị:
- Thiếu soái, hay là chúng ta đừng đoán già đoán non nữa, hãy điều quân từ Thượng Hải, Ninh Ba và những nơi khác tiến vào Hàng Châu, diệt tận gốc bọn Đường Đại Long, xem như rút được cái gai trong mắt, đỡ phải bất an.
Sở Thiên uống ngụm nước, khẽ thở dài:
- Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Đường Đại Long là Vận tài đồng tử của Chu Long Kiếm. Nếu ta hủy mất “Vượng Tài” của ông ta, cho dù Chu Long Kiếm không đến mức lật mặt tức thì, nhưng người như ông ta, chỉ cần đắc tội một lần, cả đời sẽ bị ông ta tìm cách đối phó.
Phàm Gian khẽ gật đầu. Cậu ta tự biết Chu Long Kiếm là kẻ ăn thịt không nhả xương. Nếu không như vậy, ông ta không thể có được vị trí ngày hôm nay.
Sở Thiên đứng lên, nói tiếp:
- Chuyện này cứ để tôi xử lý. Tôi kiếm cơ hội thử thái độ của Chu Long Kiếm. Bây giờ, cứ để Đường chủ Đặng Siêu trấn thủ Hàng Châu. Với thân thủ và kinh nghiệm của một lão nhân như ông ấy, có thể chống chọi cú đánh đầu tiên của Đường Đại Long. Chỉ cần chống đỡ được, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị. Đường Đại Long chết là cái chắc.
Phàm Gian nghe nói tới hai chữ “Đặng Siêu”, vội đưa hai tập tài liệu khác đang cầm trên tay ra, cung kính nói:
- Thiếu soái, đây là phân chia thế lực của các Đường khẩu của Soái quân đã được em và Đường chủ Đặng Siêu bàn bạc, hoạch định. Mời anh xem qua rồi định đoạt, xem có này cần gia tăng, hoặc là cắt giảm đi không.
Sở Thiên cầm lấy, xem xét cẩn thận. Cái gì cũng có thể thoải mái, nhưng riêng việc phân chia ranh giới đất đai cho anh em thì không thể xem nhẹ được. Làm chuyện gì cũng không lo ít mà chỉ lo không đều. Đương nhiên, chia quá nhiều cũng không được. Loạn lạc thời Xuân Thu Chiến Quốc, nội loạn thời Thái Bình Thiên Quốc đều là từ chuyện bé xé ra to.
Thanh Long Đường: Hồ Hải, trấn thủ Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Nội Mông Cổ;
Bạch Hổ Đường: Quang Tử, trấn thủ Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, Tân Cương, Tây Tạng;
Chu Tước Đường: Hắc Tiễn, trấn thủ Cam Túc, Thanh Hải, Ninh Hạ, Thiểm Tây, Sơn Tây;
Huyền Vũ Đường: Hoàng Thiên Hùng, trấn thủ Giang Tô, Chiết Giang;
Huyết Sát Đường: Nhiếp Vô Danh, trấn thủ kinh thành, Thiên Tân;
Tinh Nguyệt Đường: Phương Tình, cung cấp tin tình báo có lợi cho Soái quân, đồng thời tiến hành những vụ ám sát, do thám cần thiết.
Chấp Pháp Đường: Đặng Siêu, phụ trách giám sát đệ tử trong bang hội có vi phạm quy định của bang hay không và tiến hành quyết định chấp pháp.
Sở Thiên xem xong, trên mặt nở nụ cười đầy thâm ý, vỗ vỗ vai Phàm Gian, nói:
- Phàm Gian, cậu và Đường chủ Đặng vất vả quá rồi. Thành thực mà nói, đây đúng tình trạng mà tôi muốn. Nhưng sao trên này không có tên Phong Vô Tình?
Phàm Gian cười đau khổ, bất đắc dĩ nói:
- Phong Vô Tình và Cô Kiếm, Lão Yêu kiên quyết phản đối việc Phong hầu tước. Bọn họ khăng khăng nói đã quen được làm việc bên cạnh Thiếu soái. Ngay cả Nhiếp Vô Danh cũng đã vài lần từ chối. Nếu không vì Đường Chủ Đặng nói với hắn rằng kinh thành sau sẽ là bộ chỉ huy của Soái quân cả nước, cần có người có năng lực trấn giữ, nếu không Nhiếp Vô Danh cũng sẽ không nhận.
Sở Thiên khe khẽ thở dài. Những thanh niên nhiệt huyết này, từng đổ mồ hôi, từng đổ máu, thậm chí thiếu chút nữa phải bỏ mạng, nhưng lại không muốn hưởng vinh hoa phú quý do việc chém giết này mang lại. Cũng không hiểu hắn đã tu nhân tích đức được mấy đời mà được họ thề sống thề chết đi theo phò tá.
Sở Thiên lật giở, xem xét tất cả các tài liệu, đưa trả lại cho Phàm Gian, thản nhiên nói:
- Phàm Gian, thêm ba điều quy định về quản lý nhân lực của Đường khẩu bang phái.
Phàm Gian lấy bút ra, lật mặt giấy trắng đằng sau tài liệu, chuẩn bị ghi lại lời Sở Thiên nói.
Sở Thiên bước vài bước, nghiêm trang nói:
- Đầu tiên, các Đường chủ bang phái có thể bổ nhiệm năm tinh anh làm Hương chủ dưới trướng; Tiếp theo, chủ của bang phái sẽ do các tướng giỏi của Đường khẩu đảm nhiệm; Cuối cùng, sau khi đã bổ nhiệm, nhất định phải báo cáo cho Tổng đường trong bang để lập hồ sơ lưu trữ.
Phàm Gian nhanh tay ghi chép lại, đọc lại vài lần, chần chừ một lát, hỏi:
- Thiếu soái, như thế này tuy tạo sự linh hoạt về quyền lợi và trách nhiệm cho các Đường chủ, có lợi cho việc nhanh chóng ổn định phát triển, nhưng lại dễ khiến cho các Đường chủ khuyếch trương thế lực của họ. Nếu quản lý không tốt sẽ đi theo vết xe đổ của hội Hắc Long khiến đôi khi quân lệnh không được bên ngoài tuân thủ.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên nói:
- Phàm Gian, mục đích của tôi cũng tương tự như của các cậu. Thực ra chúng ta đều rất tin tưởng bọn Hải Tử. Bọn họ đều là những hảo hán cương nghị như thép. Duy chỉ có Hoàng Thiên Hùng của Huyền Vũ Đường tôi chưa yên tâm. Lúc trước tại Thượng Hải, do nhiều tình thế bức bách, ta chỉ chiêu an chứ chưa chú ý khống chế. Nay, thế lực của bọn chúng hẳn là không còn yếu nữa.
Phàm Gian lộ vẻ khâm phục, gật đầu trả lời nói:
- Những gì Phàm Gian và Đường chủ Đặng suy nghĩ quả nhiên không thể qua mắt được Thiếu soái. Tiến hành hoạch định thế lực là có thể dễ dàng nhận ra, nhóm đệ tử của Hoàng Thiên Hùng đã có hơn ngàn người. Gần một nửa địa bàn tại Thượng Hải đều trực thuộc gã quản lý. Lần này, Thái Công phân thịt heo, gã càng thêm chịu khó, phái thân tín đi tiếp nhận không ít địa bàn của hội Hắc Long.
Sở Thiên gật gật đầu, dường như sớm đã đoán trước được, thản nhiên nói:
- Quả là tài ba! Trước khi gia nhập anh ta mới có hai trăm người, nay đã có hơn ngàn người rồi. Tuy nhiên, Phàm Gian, xem ra Đường chủ Đặng Siêu và cậu đều rất lo lắng về hắn?
Phàm Gian khe khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Đường chủ Đặng có nói nhỏ với em, vị trí của Hoàng Thiên Hùng là nhờ giết anh trai mà cướp được.
Sở Thiên không biết rõ lắm về chuyện của Hoàng Thiên Hùng, nhưng Đặng Siêu là một hảo hán. Lời ông ấy nói đương nhiên là thật không thể giả được. Vì vậy, hắn gật gật đầu, nói:
- Cho nên mọi người liền giao mảnh đất màu mỡ là Giang Chiết cho Hoàng Thiên Hùng, cứ kệ cho anh ta tiếp tục phát triển, vùng Giang Chiết thuộc phương Nam. Nếu Đường môn phía Nam muốn đối phó với Soái quân ắt sẽ phải chiếm Giang Chiết trước. Phàm Gian à Phàm Gian! Chiêu mượn đao giết người này của các người thật hay, quả là biết nhìn xa trông rộng.
Phàm Gian cười cười, mở miệng nói:
- Thiếu soái nói đúng. Nếu thẳng tay giết Hoàng Thiên Hùng sẽ làm dao động tinh thần binh sĩ Soái quân trong bang. Dù sao, cho tới giờ này, Hoàng Thiên Hùng chưa từng phạm lỗi gì. Vì vậy, Phàm Gian và Đường chủ Đặng cũng chỉ có thể phòng khi bất biến.
Sở Thiên chắp tay, bước vài bước, mang theo nụ cười xấu xa nói:
- Phàm Gian, tôi thay đổi quyết định rồi. Đặng Siêu vẫn chấn thủ Thượng Hải như cũ. Điều Hoàng Thiên Hùng về Hàng Châu áp chế Đường Đại Long, khiến cho anh ta luôn phải giữ vững cảnh giác, không được để cho Đường Đại Long thâu tóm thế lực của Soái quân ở Hàng Châu, nếu không sẽ phải chịu xử lý theo luật của bang.
Phàm Gian nhìn Sở Thiên thán phục. Chiêu này tuyệt vời hết chỗ nói. Với năng lực của Hoàng Thiên Hùng, làm sao có thể áp chế được một kẻ đã thâm căn cố đế như Đường Đại Long. Huống chi, nay Đường Đại Long lại đã cấu kết với Đường môn phía Nam. Một khi biến cố xảy ra, Hoàng Thiên Hùng không chết cũng sẽ bị thua trận. Còn Đặng Siêu vẫn có thể điều khiển được tình hình Giang Chiết, khiến tổn thất của Soái quân càng nhỏ hơn.
Sau khi xử lý xong việc trong bang, Sở Thiên hỏi:
- Lâm Ngọc Thanh không có gì bất thường chứ?
Phàm Gian lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không có bất kỳ hành động bất thường nào. Ăn trưa xong, ông ấy đưa con gái về trường, còn đưa cả chị Mị theo. Nửa ngày nay ông đều chuyện trò vui vẻ, chẳng ai biết trong lòng ông ấy đang nghĩ gì.
Sở Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt không nhẹ nhõm được chút nào, nói:
- Cử người giám sát ngày đêm. Tôi có linh tính, thế nào cũng có chuyện xảy ra.
Phàm Gian gật gật đầu, nói:
- Em sẽ tăng thêm người giám sát.
Bên ngoài, gió lạnh thổi thấu xương. Sở Thiên đứng ở cửa, mắt mũi trong nháy mắt đã lạnh như băng.
Sở Thiên khẽ thở dài. Thời tiết này quả không thích hợp để ra ngoài, ngủ vẫn sướng hơn.
Vì thế Sở Thiên đi ngủ thật, mà hắn cũng ngủ được thật.
Nếu không có Phương Tình rối rít lay gọi, có lẽ Sở Thiên đã ngủ cho tới sáng.
Sở Thiên chui trong chăn ấm, hưởng thụ cái ấm áp và mềm mại, nhìn đồng hồ treo tường, vừa mới ngủ được năm mươi phút. Hắn không khỏi cười khổ, dịu dàng nói:
- Phương Tình, có chuyện gì vậy?
Phương Tình trịnh trọng gật đầu, lo lắng nói:
- Xảy ra chuyện lớn rồi!
Vẻ mặt Phương Tình khiến Sở Thiên khẽ giật mình. Chẳng lẽ lâm Ngọc Thanh gặp chuyện gì thật.
Bị giết hay là tự sát? Tuy vô cùng lo lắng, nhưng hắn vẫn giữ giọng điệu bình thản, chậm rãi nói:
- Cứ từ từ nói. Trời không sập được đâu.
Phương Tình đứng dậy, mở cửa sổ, ngón tay ngọc ngà chỉ ra bên ngoài, nói:
- Tối qua, bọn phần tử Đột Đột tập kích Nhà khách Điếu Ngư Đài, làm nổ chết mấy chục vị khách tại yến tiệc. Trong đó bao gồm cả mười mấy vị quan khách Mỹ tới dự hội nghị.
Cái gì? Sở Thiên hoàn toàn bị sốc. Hắn lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng những lời sau đó của Phương Tình còn khiến hắn kinh ngạc hơn:
- Phía Trung Quốc cũng có không ít lãnh đạo bị thương và tử vong. Tô Xán cũng bị bom nổ trọng thương, lúc này đang cấp cứu tại bệnh viện Kinh Thành. Vì sự việc quá nghiệm trọng, nhà nước vẫn đang phong tỏa tin tức. Em cũng phải vất vả lắm mới có được một số tài liệu sơ sài.
Gió lạnh từ cửa sổ đang mở tràn vào, thổi tan hơi ấm trong phòng.
Sở Thiên nắm chặt nắm đấm, rồi lại lập tức buông ra, hỏi:
- Cụ thể là khi nào tối qua?
- 11 giờ 11 phút!
Phương Tình hiển nhiên đã nắm bắt được toàn bộ tình hình, bổ sung nói:
- Tham gia tập kích có hơn mười mấy tên phần tử khủng bố. Nhưng vì bị đánh đột ngột, cảnh sát chỉ bắn chết được sáu tên, bắt sống hai tên, những tên còn lại chưa rõ tung tích.
Sở Thiên gật gật đầu, đứng dậy khoác áo khoác, đi ra cạnh cửa sổ cho tỉnh táo, giúp đầu óc hắn có thể hoạt động trở lại. Hắn nhìn băng tuyết tích tụ đã lâu không tan, lại nhớ đến rung chấn của hai tiếng nổ tối qua khi đứng trên ban công ở Lâm gia. Hóa ra chính là do bọn phần tử khủng bố gây ra. Hắn thở dài, chậm rãi nói:
- Phương Tình, em nghĩ thế nào về việc này?
Phương Tình suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Hành động của bọn khủng bố đã chạm tới ranh giới chịu đựng cuối cùng của quốc gia. E rằng nhà nước sẽ đại khai sát giới, diệt trừ tận gốc tổ chức Đột Đột. Sáng nay, bộ đội đã tiến vào địa bàn bọn phần tử Đột Đột hoạt động mạnh là Tân Cương và Tây Tạng, chuẩn bị tùy cơ trấn áp.
Sở Thiên không hề ngạc nhiên. Nhà khách Điếu Ngư Đài trực thuộc Tổng bộ Trang bị của Quân giải phóng Thiên triều, là một đơn vị sự nghiệp thực hiện chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp hóa quản lý, chuyên tiếp đãi các khách quan trọng bên ngoài. Mức độ linh thiêng của nó không kém gì so với Thiên An Môn. Vậy mà ngay đến “bộ mặt” của chính phủ Thiên triều bọn phần tử khủng bố cũng dám tát. Xem ra bọn chúng đã chán sống rồi.
Sở Thiên chợt nhớ tới Maria, nhớ tới Sa Cầm Tú. Lẽ nào sau khi trở lại Tam giác vàng, Sa Cầm Tú nâng cao phòng bị của Sa Khôn, khiến kế hoạch binh biến của Sa Thành và Nặc Đính bị cản trở. Vì thế, Nặc Đính chó cùng dứt giậu, tất sẽ tìm Maria lấy mật mã, rút tiền mặt ra để mua hàng cứu nguy.
Sở Thiên thấy hơi đau đầu, đầu óc hắn thực sự hỗn loạn.
Lúc này, một chiếc Red Flag Sedan chầm chậm tiến vào hoa viên Tiềm Long.
Đứng ở cửa sổ, Sở Thiên nhìn thấy rõ chủ nhân của chiếc xe. Đó là chiếc xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm. Vì thế, hắn quay lại nói với Phương Tình bằng nụ cười méo mó, bất đắc dĩ:
- E rằng quốc gia không chỉ điều động quân đội, thậm chí còn muốn thử xem lưỡi dao hắc ám là Soái quân này có hữu ích hay không nữa. Ôi trời! Đúng là không có ngày nào được yên tĩnh.
Phương Tình hơi hơi sửng sốt. Tiêu diệt phần tử khủng bố còn phải nhờ đến Soái quân ư?
Sở Thiên chậm rãi tiến ra cửa, khẽ thở dài. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh cáo già Chu Long Kiếm vỗ vỗ vai hắn, bề ngoài thơn thớt nói cười, hoặc hùng hồn nói: Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước rồi đó!
Trong thư phòng, nửa ấm trà, một chiếc đèn con.
Sở Thiên và Chu Long Kiếm ngồi đối diện nhau trên ghế gỗ mun.
- Thiếu soái, giờ là lúc tận trung vì nước!
Chu Long Kiếm nâng ly trà nóng bỏng lên, vẻ mặt nghiêm trang nghiêm nghị nói:
- Đây là lúc quốc gia cần tới lực lượng non nớt của cậu.
Đôi mắt Sở Thiên sâu thẳm, ngón tay khẽ vờn lá trà, nói:
- Bộ trưởng Chu, xin cứ nói!
Ánh mắt Chu Long Kiếm khẽ sáng lên, chậm rãi nói:
- Tối qua, Nhà khách Điếu Ngư Đài bị phần tử khủng bố tập kích. Ba mươi hai người chết, mười một người bị thương. Ngay cả bố vợ tương lai của cậu cũng bị nổ nát tay phải, đang phải nằm viện cấp cứu.
Cơ mặt Sở Thiên hơi co rút. Thật không ngờ Tô Xán lại bị thương nặng như vậy. Không khỏi phẫn nộ, hắn đứng phắt dậy:
- Bọn Đột Đột đáng phải chết.
Khóe miệng Chu Long Kiếm khẽ nhếch cười, hiển nhiên rất hài lòng với sự phẫn nộ của Sở Thiên, ông ta nói thêm:
- Có lẽ Tô gia còn chưa báo cho cậu biết. Dù sao đây cũng là một sự kiện có ảnh hưởng rất xấu, cần phải bảo mật. Giờ tôi cho cậu biết là vì quốc gia tín nhiệm cậu.
Quốc gia! Hàm nghĩa của hai chữ “Quốc gia” này cũng thật dễ đánh lừa người. Sở Thiên cười cay đắng trong lòng, nhưng cũng không thể nào phản bác được.
Sở Thiên đứng dậy, chén trà đặt trong lòng bàn tay, tựa lưng vào cửa sổ, nói:
- Bộ trưởng Chu, giao tình của chúng ta rất sâu đậm, không cần phải lòng vòng nữa, cứ nói thẳng cho Sở Thiên biết, cần phải làm gì để báo đáp quốc gia. Nếu Sở Thiên có thể làm được, Sở Thiên nhất định sẽ dốc hết sức ra làm. Nếu Sở Thiên không làm nổi, Sở Thiên cũng sẽ liều tính mạng để hoàn thành.
Bên ngoài cửa sổ là một vạt cỏ hoang khô héo. Gió lạnh vờn thổi chúng làm gợn lên từng đợt như sóng nước chập chùng.
Chu Long Kiếm cũng đứng dậy, tay chắp sau lưng, tới bên Sở Thiên, ngước mắt nhìn bầu trời, ánh mắt xa xôi, điềm đạm nói:
- Quốc gia muốn đặt trọng trách tiêu diệt tổ chức Đột Đột lên vai cậu. Điều này có nghĩa là: Bắt đầu từ hôm nay, cậu có thể tự do điều phối lực lượng chống khủng bố.
Sở Thiên không khỏi thầm thán phục những lão hồ ly này. Rõ ràng đem nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm vứt cho người khác, vậy mà vẫn muốn cho người đó nghĩ rằng đã gặp may, muốn cho hắn nghĩ rằng tự do điều động lực lượng chống khủng bố một điều vinh hạnh đến cỡ nào.
Sở Thiên hắt chén trà qua cửa sổ. Từng giọt nước trà bị gió lạnh thổi tản ra trên không trung, sau đó rơi xuống đất. Hắn thản nhiên đáp:
- Bộ trưởng Chu, tôi biết tôi không thể cự tuyệt. E rằng đây vừa là quốc gia muốn kiểm tra năng lực của tôi cũng vừa là giá trị tất yếu cho sự tồn tại của Soái quân. Vì Tô gia, vì huynh đệ của tôi, tôi chấp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Chu Long Kiếm biến sắc mặt, nhưng ông ta ngẩng đầu cười lớn ngay sau đó. Ông ta nói:
- Thiếu soái quả nhiên rất thông minh, Long Kiếm ta cũng đỡ phải giở võ mồm khuyên bảo.
- Được, giờ tôi tiếp nhận sự kiện tối qua.
Sở Thiên hít một hơi dài, nói rành mạch và kiên định:
- Tôi muốn được toàn quyền phụ trách!
Chu Long Kiếm gật gật đầu. Tuy rằng ông ta không dám chắc mười phần, nhưng thấy Sở Thiên khá nhiệt tình nên tận đáy lòng khen ngợi cậu ấy.
Hai người ngồi đối mặt, lẳng lặng uống xong nửa ấm trà. Từ lúc bước vào cửa cho tới giờ, Chu Long Kiếm không hỏi nửa lời về chuyện của Lâm Ngọc Thanh. Sở Thiên cũng không chủ động nhắc tới. Với năng lực của Chu Long Kiếm, muốn biết chuyện xảy ra tối qua tại khách sạn Hòa Bình dễ như trở bàn tay.
Sau khi ấm trà đã cạn, Chu Long Kiếm đứng lên, khẽ thở dài:
- Thiếu soái, lão phu cũng phải về xử lý vài việc vặt. Hai sự kiện lớn đã được giải quyết xong trong hôm nay, lòng ta thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Ngày mai Thần Châu sẽ trở lại văn phòng. Có việc gì Thiếu soái cứ tới tìm cậu ta. Bây giờ, cậu chính là ân nhân của cậu ấy đấy.
Sở Thiên gật gật đầu, hắn đã hiểu ý của Chu Long Kiếm. Lý Thần Châu ngày mai trở về, có nghĩa là mối nguy hại Chu Triệu Sâm đã được giải trừ. Hơn nữa, bằng chứng cũng đã không bị rơi vào tay Lâm Ngọc Thanh. Đây chắc là một trong hai sự kiện trên.
Sở Thiên tiễn Chu Long Kiếm ra tới cửa lớn, chờ ông ta rời đi rồi mới khẽ thở dài. Còn chưa được ngủ đã lại phải nhận thêm một nhiệm vụ không đâu vào đâu. Hắn đúng là bi thảm như bị chui đầu vào cái cốc trên bàn vậy. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đứng trên góc độ suy xét của chính phủ, dùng Soái quân đối phó với phần tử khủng bố chỉ có bách lợi vô nhất hại.
Phương Tình đi tới, nhìn giấy thông hành của trung tâm chống khủng bố trên tay Sở Thiên, cô cười buồn, nói:
- Thiếu soái, xem ra chúng ta thật sự không được yên tĩnh rồi, vừa mới tiêu hóa xong hội Hắc Long, giờ lại phải đối phó với phần tử khủng bố. Cần biết rằng, Nặc Đính có lực lượng vũ trang ba nghìn người.
Sở Thiên thở dài bất đắc dĩ. Tiếng thở dài tan đi trong gió. Hắn nói:
- Tận trung vì nước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.