Đô Thị Thiếu Soái

Chương 372: Kẻ Cầm Dao

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Phòng 303 tại tòa nhà Thanh Tùng.

Lâm Ngọc Thanh đã nhận được báo cáo, khách sạn Hòa Bình đã bị người tập kích, Chu Triệu Sâm đã thoát được ra ngoài nhờ sự yểm hộ của các tay súng bắn tỉa.

Lâm Ngọc Thanh cũng không ra khỏi nhà ngay mà cử vài trợ thủ đắc lực tới tòa nhà Thanh Tùng trước. Sau khi đã sắp xếp thỏa đáng, Lâm Ngọc Thanh liền bật đèn phòng khách, khóa tất cả các cửa sổ và kéo rèm cửa che kín mít, cuối cùng pha một ấm trà và ngồi trên sofa trầm tư suy nghĩ.

Lâm Ngọc Đình đang lên mạng trong phòng, bỗng thấy khát nước liền chạy ra ngoài phòng khách rót nước uống. Thấy cha cô đang lẳng lặng ngồi trên sofa, rèm cửa trong nhà còn bị kéo kín mít, Ngọc Đình thấy hơi lạ, cô ta hỏi theo phản xạ:

- Cha, sao lại đóng kín phòng lại thế này? Có người muốn đối phó với cha ư?

Lâm Ngọc Thanh khẽ mỉm cười, đi tới vỗ vỗ đầu Lâm Ngọc Đình đầu, trấn an cô, nói:

- Cô bé ngốc! Còn ai dám đối phó với cha con kia chứ? Ta đang đợi một nhân vật quan trọng. Con gái, con không có việc gì thì nên ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải trở lại trường học đấy.

Lâm Ngọc Đình lúc này mới thở phào, trong bụng thầm nghĩ chắc có người muốn cha cô giải oan giúp. Cha cô sợ người đó bị người khác nhìn thấy mới đóng cửa kín mít như vậy. Vì thế, cô ta gật gật đầu, uống nước ừng ực rồi trở về phòng, định lên mạng thêm nửa tiếng nữa rồi đi ngủ.

Lâm Ngọc Thanh thấy con gái về phòng rồi thì khẽ thở dài, ngồi ở sofa, uống liền mấy chén trà. Ông ta vừa định rót thêm nước thì chuông cửa bỗng vang lên. Mắt Lâm Ngọc Thanh sáng lên mừng rỡ, đứng dậy, chạy ra mở cả cửa gỗ và cửa sắt chống trộm.

Cửa vừa mới mở ra, Chu Triệu Sâm lảo đảo ngã vào, sắc mặt trắng bệch, máu tươi đầy miệng. Chu Triệu Sâm lúc này mới hiểu được dao găm ba ngạnh đáng sợ như thế nào. Vết thương trên vai phải tuy nhỏ, nhưng máu tươi cứ tuôn ra không thể nào cầm lại được. Bất lực, gã đành dùng giấy ăn và vải ấn chặt.

Chu Triệu Sâm vào được bên trong, vội nằm vật ra sofa, còn thuận tay vớ chén trà trên bàn uống liền mấy chén. Đường xa lặn lội khiến gã sức cùng lực kiệt. Nếu đường dài thêm chút nữa, e rằng chẳng cần Sở Thiên bọn họ phải ra tay cũng đã bỏ xác trên xe.

Lâm Ngọc Thanh vội đóng cửa phòng, nhìn tình hình vết thương của Chu Triệu Sâm, vội lôi hộp cứu thương trong nhà ra, lấy cồn và băng gạc, còn lấy cả miếng dán cầm máu, thành thục rửa sạch vết thương cho Chu Triệu Sâm.

Áo bị xé ra, nhìn vết thương rất lạ, máu không ngừng tuôn ra không cầm được, Lâm Ngọc Thanh tò mò hỏi:

- Binh khí nào đã gây ra vết thương thế này?

Chu Triệu Sâm uống được hai chén trà, có thêm tí sức lực, đáp:

- Dao găm ba ngạnh!

Lâm Ngọc Thanh nhẹ nhàng dùng cồn lau sạch, khẽ dừng tay, ông ta ngẩng đầu lên hỏi:

- Dao găm ba ngạnh? Là ai đã làm?"

Miệng vết thương đau nhức, nhưng Chu Triệu Sâm vẫn chịu đựng được, ánh mắt đẩy thù hận, hắn nói:

- Là người của Sở Thiên, xuất thân là bộ đội, quen sử dụng dao găm ba ngạnh. Nếu không vì cao số, e rằng giờ tôi đã là một cái xác rồi.

Lâm Ngọc Thanh chợt biến sắc mặt, trong lòng thở dài, chẳng ngờ Sở Thiên lại chọn ra tay trước để chiếm ưu thế, cũng không ngờ cậu ta lại cùng bè phái với Chu Long Kiếm, cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng là đã lãng phí một khối ngọc tốt.

Máu tươi vẫn rỉ ra, Chu Triệu Sâm hơi tuyệt vọng, nói:

- Hay là đi bệnh viện? Sống chết có số. Còn hơn phải trân trân nhìn máu chảy cạn. Thế thì còn khốn khổ hơn chết cả nghìn lần.

Lâm Ngọc Thanh suy nghĩ một lát, vứt gạc lại cho Chu Triệu Sâm, sau đó chạy vào bếp lấy gói đường cát, đổ lấy một ít, ấn vào vết thương của Chu Triệu Sâm, sau đó lại dùng miếng dán cầm máu dán lên, lấy gạc băng chặt lại, thản nhiên nói:

- Yên tâm đi, không chết được đâu. Đường cát có thể cầm máu. Thời chiến tranh Napoléon, binh sĩ vẫn thường sử dụng thứ này.

Có lẽ là do tâm lý hoặc đường trắng có thể có tác dụng cầm máu thật, sau một hồi luống cuống xử lý, máu tươi của Chu Triệu Sâm đã cầm lại được. Khuôn mặt Chu Triệu Sâm cũng bình tĩnh trở lại. Gã không khỏi nhìn Lâm Ngọc Thanh cảm kích, quyết định đêm nay sẽ đem giao nộp một phần chứng cứ cho Lâm Ngọc Thanh.

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Theo phản xạ, Chu Triệu Sâm ngồi bật dậy, không quên vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, mắt sáng quắc lên vì phẫn nộ và hoảng sợ.

Lâm Ngọc Thanh vỗ vỗ vai hắn, sắc mặt bình thản, nói:

- Không phải lo. Ở chỗ của tôi, không có kẻ nào dám đến giết anh đâu. Ngay cả Sở Thiên hoặc Chu Long Kiếm cũng không dám giết người ở chỗ này. Hơn nữa, người vừa đến này rất có thể là thân tín của tôi.

Chu Triệu Sâm ngẫm nghĩ một lát, biết Lâm Ngọc Thanh nói không sai, vì thế gật gật đầu, nhưng vẫn không dám bỏ con dao gọt hoa quả xuống.

Lâm Ngọc Thanh đứng dậy, đi ra cửa, nhìn qua khe ngắm, hơi giật mình. Người đó không ai khác mà chính là Sở Thiên với khuôn mặt nghiêm trọng. Chẳng lẽ Sở Thiên đã phát điên phát rồ đến độ tìm tận đến Lâm gia để giết người bịt miệng?

Lâm Ngọc Thanh vẫn mở cửa ra, cười nói:

- Sở Thiên, lúc này vẫn còn thời gian rảnh rỗi tới đây ư?

Như có linh cảm, đúng lúc Sở Thiên gõ cửa, Lâm Ngọc Đình đi từ trong phòng ra, thấy cha cô đang đứng hỏi Sở Thiên, trong lòng vui không tả siết. Chẳng ngờ đã muộn thế này mà Sở Thiên còn tới Lâm gia. Dù anh ấy tới vì việc công hay việc tư, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy, Lâm Ngọc Đình đã vui lắm rồi.

Sở Thiên sờ sờ mũi, thành thực nói:

- Chú Lâm, cháu tới tìm Chu Triệu Sâm.

Lâm Ngọc Thanh cũng thẳng thắn không giấu giếm, chậm rãi nói:

- Đúng vậy, Chu Triệu Sâm quả thật đang ở đây. Cháu đến giết anh ta ư? Vào đi!

Sở Thiên cung kính đi vào. Nhìn thấy Chu Triệu Sâm nằm ngả người trên ghế sofa, Sở Thiên chẳng thèm nhìn. Hắn gật gật đầu, không phủ nhận, nói với Lâm Ngọc Thanh:

- Chú Lâm nói không sai. Cháu tới để giết gã.

- Cháu dám giết người trước mặt ta?

Lâm Ngọc Thanh nghiêm sắc mặt, nghiêm nghị nhìn Sở Thiên, nói:

- Cháu thật sự đã phát điên phát rồ đến độ không còn suy nghĩ gì sao? Cháu phải hiểu rằng, hành vi của mình không chỉ sẽ nhấn chìm chính mình mà còn có thể hủy diệt tất cả những gì đang có.

Sở Thiên khẽ thở dài, tự ngồi xuống sofa, tự rót trà, nhàn nhạt nói:

- Sở Thiên quả thật không dám giết người trước mặt chú. Ân tình của Lâm gia đối với Sở Thiên, Sở Thiên không đời nào dám quên.

Lâm Ngọc Đình lẳng lặng đứng ở cửa phòng nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ. Là một cô gái thông minh, cô ta hiểu ra ngay tình thế phức tạp lúc này. Hóa ra cha cô đang đợi một nhân chứng quan trọng tới nhà. Còn nhân chứng này lại là người mà Sở Thiên phải giết bằng được. Vì thế, cha cô và Sở Thiên đang ở thế hoàn toàn đối lập nhau.

Lâm Ngọc Thanh nghe Sở Thiên nói, sắc mặt hơi dịu đi. Ông ta cũng ngồi xuống sofa, bình tĩnh nói:

- Sở Thiên, cháu không thể giúp ta giao Chu Long Kiếm cho pháp luật xét xử sao? Tại sao lại cấu kết với ông ta để làm việc xấu? Cháu nên nhớ rằng, trước kia ta và cháu đã từng kề vai sát cánh, cùng nhau bắt bọn Lý Tử Phong.

Sở Thiên uống mấy ngụm trà, cười khổ, nói:

- Chú Lâm, Sở Thiên đã nói rồi. Trong thế giới của Sở Thiên chỉ có thiện và ác chứ không có trắng đen. Sở dĩ cháu đối phó với Lý Tử Phong chỉ đơn thuần vì gã ta uy hiếp tới sự sinh tồn của cháu. Còn bây giờ, cháu muốn giết hội trưởng Chu cũng vì gã uy hiếp tới sinh mạng cháu, không những thế còn uy hiếp tới sự sinh tồn của một số người cháu quan tâm nữa.

Chu Triệu Sâm không nói gì, lẳng lặng uống trà, có Lâm Ngọc Thanh ở bên cạnh, gã hoàn toàn yên tâm.

Lâm Ngọc Thanh đặt mạnh chén trà lên bàn, thần sắc uy nghiêm, chỉ Chu Triệu Sâm, dằn từng lời nói với Sở Thiên:



- Có nghĩa là, bất kể thế nào cháu cũng phải giết người? Cháu quyết định đứng về phía đối lập với phe chính nghĩa?

Sở Thiên nhìn khuôn mặt đã dần trở nên già nua của Lâm Ngọc Thanh. Trên đó hằn đầy dấu vết khắc khổ của sương gió. Mỗi một nếp nhăn ấy dường như đều tượng trưng cho một năm gian nan nhưng bất khuất của ông. Sở Thiên biết, Lâm Ngọc Thanh là một hảo hán, là một người đàn ông thực thụ, nhưng cũng là một người đàn ông cố chấp.

Sở Thiên quay đầu nhìn Chu Triệu Sâm. Lời nói sắc như dao, hắn nói:

- Chu Triệu Sâm là người thế nào, chú Lâm chắc là biết rõ. Gã hợp tác với tổ Sơn Khẩu của Nhật buôn lậu vũ khí, cấu kết với phần tử khủng bố ám sát các nhân vật quan trọng, còn chỉ huy mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long vây giết Tổng lý Hoa. Một kẻ như vậy có chết cả ngàn lần cũng chưa đủ. Nhưng giờ chú Lâm lại đi tin gã. Dùng cái mà gã gọi là chứng cứ để đối phó với người mà chú không thể đối phó nổi. Lẽ nào gã cũng vì chính nghĩa? Chẳng qua chỉ vì muốn được giãy giụa sống thêm vài ngày mà thôi. Hơn nữa, gã còn muốn lôi chú chết theo. Đối phó với Chu Long Kiếm, chú muốn hay là gã muốn đây?

Lời nói của Sở Thiên rõ ràng rành mạch, còn phân tích rất đúng chỗ. Ngay đến kẻ nghe lén là Lâm Ngọc Đình cũng nghe ra ý tốt của Sở Thiên.

Chu Triệu Sâm không nói gì. Sự việc đã đến nước này, gã đã mất tất cả. Mấy ngày nay sớm đã quen với việc vò mẻ lại thêm sứt. Trước khi chết kéo thêm được vài cái đệm lưng, gã thấy khoan khoái hơn nhiều.

Lâm Ngọc Thanh nghe Sở Thiên nói xong cũng không chút động lòng. Sắc mặt vẫn hiên ngang, gằn từng tiếng nói:

- Quốc có pháp. Cho dù phía trước có hung hiểm gian nan đến đâu, Lâm Ngọc Thanh này cũng sẽ dùng máu để bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia. Pháp luật là cao nhất!

Biết không thể làm được mà vẫn làm. Nếu Thiên triều có thêm vài vị quan tốt như Lâm Ngọc Thanh, sự trong sạch rõ ràng của luật pháp Thiên triều sẽ chỉ còn là một ngày không xa. Sở Thiên đành khẽ thở dài. Nhưng đây không phải là thứ hắn muốn vào lúc này. Vì bản thân hắn, vì Lâm Ngọc Thanh, vì quốc gia, Chu Triệu Sâm buộc phải chết.

Sở Thiên nhấc chén trà lên, lặng lẽ uống. Mùi Thiết Quan Âm đậm đặc tan vào trong miệng lại khiến hắn cảm thấy chát.

- Thiếu soái, nếu cậu có thể bảo vệ tính mạng của tôi, rồi đưa tôi sang Nhật…

Chu Triệu Sâm nở nụ cười gian giảo, nhàn nhạt nói:

- Có thể tôi sẽ giữ lại vài thứ. Điều đó đối với cậu, đối với kẻ đứng sau cậu đều có lợi.

Sở thiên còn chưa kịp trả lời, Lâm Ngọc Thanh đã quát lên:

- Chu Triệu Sâm, anh đang nói gì? Anh có muốn tôi đem anh giao nộp cho Trung tâm phản cách mạng không? Để bọn họ tuyên tội? Tôi tới chuộc anh ra là để anh cống hiến cho quốc gia. Anh lại đi mặc cả với Xã hội đen. Tôi cảnh cáo anh, chớ có coi thường quốc pháp.

Chu Triệu Sâm khẽ thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nếu là trước kia, gã sẽ mắng Lâm Ngọc Thanh ngu muội cố chấp. Nhưng chính điều đó lúc này lại trở thành lá bùa hộ mệnh của hắn. Phải biết rằng, chỉ cần Lâm Ngọc Thanh buông lỏng nguyên tắc một chút cũng đủ cho Sở Thiên giết gã vài trăm lần.

Sắc mặt Sở Thiên vẫn bình thản, lắc lắc đầu nói:

- Hội trưởng Chu, anh còn muốn đi Nhật sao? Tôi e rằng đến cánh cửa này anh cũng không thể bước ra nổi.

Lâm Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, chậm rãi nói:

- Sở Thiên, đừng đe dọa nhân chứng của ta! Ta cũng cho cháu hay, trừ phi ta chết, nếu không sẽ không ai được giết Chu Triệu Sâm. Cho dù anh ta là tên ác nhân không thể tha thứ cũng phải để cho pháp luật trừng trị chứ không phải là cháu.

Sở Thiên nhấc chén trà lên uống cạn, đứng lên nói:

- Chú Lâm, Sở Thiên sẽ không giết gã trong nhà chú, nhưng Sở Thiên đã hạ lệnh giang hồ truy sát. Bên ngoài có vô số phần tử xã hội đen đang mai phục. Chu Triệu Sâm không thể nào sống sót nếu ra khỏi tòa nhà Thanh Tùng này.

Trong lòng Lâm Ngọc Đình vô cùng cảm động, chẳng ngờ kẻ làm chứng này của cha mình lại là một kẻ làm việc ác tày trời. Vì muốn giữ mạng mà đã lợi dụng sự chính công vô tư của cha cô để thực hiện mục đích của gã. Hơi thở của Lâm Ngọc Đình dần trở nên khó nhọc. Nghĩ đến việc tên nhân chứng này có khả năng khiến cho hai người đàn ông mà cô yêu quý đánh nhau kẻ sống người chết, thậm chí lưỡng bại câu thương, lòng cô đau nhói.

Không! Không thể để cho cha và Sở Thiên đánh nhau được. Ta không thể để mất bọn họ! Lâm Ngọc Đình tự nhủ trong lòng.

Lâm Ngọc Thanh nâng chén trà lên, bình tĩnh nói:

- Việc đã đến nước này, Lâm Ngọc Thanh cũng không thể nói gì hơn. Uống xong chén này, tình nghĩa của chúng ta coi như kết thúc. Thiếu soái sau này tự bảo trọng. Hy vọng cháu sẽ không để bị rơi vào tay Lâm mỗ ta.

Sở Thiên nhìn chén trà, biết đây là chén tuyệt giao. Nhưng hắn đã làm hết sức, chẳng có cách nào khác.

Vì vậy, hắn khom lưng, rót đầy chén trà, lòng đau như cắt, cụm chén thật mạnh cùng Lâm Ngọc Thanh, đang định uống cạn thì...

- Cha, sao ồn ào quá vậy? Con đang mơ màng sắp ngủ thì bị cha làm tỉnh giấc đấy!

Lâm Ngọc Đình bỗng xuất hiện trước mặt bọn họ. Sau đó, giả bộ mừng rỡ, cô nói:

- Sở Thiên, sao anh lại tới đây?

Lâm Ngọc Thanh đặt chén trà xuống, cười hiền từ nói:

- Sở Thiên vừa đến. Con xem, trà còn chưa kịp uống.

Sở Thiên biết Lâm Ngọc Thanh không muốn con gái ông biết quá nhiều chuyện. Hơn nữa, chính hắn cũng không muốn làm Lâm Ngọc Đình phải buồn. Vì thế, hắn phối hợp rất ăn ý với Lâm Ngọc Thanh, nói:

- Đúng vậy, Lâm nha đầu, anh tiện đi ngang qua đây nên vào chơi một lát.

Lâm Ngọc Đình tươi cười rạng rỡ, tiếc là cả Sở Thiên và Lâm Ngọc Thanh đều không phát hiện được nỗi buồn ẩn trong nụ cười của cô.

Lâm Ngọc Đình gật gật đầu, sau đó nhìn sang Chu Triệu Sâm, kinh ngạc nói:

- Ố! Cha à, vị này có phải là nhân chứng của cha không? Hình như bị thương rất nghiêm trọng. Sao cha còn không đưa người ta đi bệnh viện?

Lâm Ngọc Thanh tuy cảm thấy con gái nói hơi nhiều, nhưng cũng không nghi ngờ gì, trả lời:

- Cha đã gọi xe cứu thương rồi. Bác sĩ sẽ tới ngay thôi. Nhóc con, nếu không có chuyện gì thì về phòng nghỉ ngơi đi. Mai còn phải đi học nữa.

Lâm Ngọc Đình bỏ ngoài tai lời nói của Lâm Ngọc Thanh, chạy đến bên phải Chu Triệu Sâm và ngồi xuống, nhìn gã quan tâm, nói:

- Cha, vị này mặt mũi trắng bệch rồi. Con gọt quả táo cho anh ta bổ sung năng lượng. Đừng để lúc bác sĩ chưa tới anh ta đã ngã lăn ra.

Lâm Ngọc Đình chọn lấy quả táo lớn nhất, dùng dao gọt hoa quả vụng về gọt vỏ táo, nụ cười trên mặt rất phức tạp.

Lâm Ngọc Thanh khẽ lắc đầu, chẳng biết phải làm gì với cô nhóc này. Sở Thiên khẽ cảm động, không ngờ cô bé Lâm này lương thiện là vậy, việc gì cũng nghĩ cho người khác, chẳng phân biệt đối phương là người tốt hay kẻ xấu.

Chu Triệu Sâm thấy Lâm Ngọc Đình gọt táo cho mình thì vội khách khí từ chối , nói:

- Cảm ơn cô Lâm, tôi không cần đâu.

Lâm Ngọc Đình dịu dàng cười, nói:

- Không sao, tiện tay thôi mà, cũng sắp gọt xong rồi.

Một lát sau, một quả táo đã gọt vỏ xong được đặt vào tay trái còn cử động được của Chu Triệu Sâm. Chu Triệu Sâm thấy cô bé nhiệt tình như vậy đành phải nhận lấy, đang lúc hắn cũng cần bổ sung năng lượng nên không khách sáo nữa, cầm lên cắn.

Lâm Ngọc Đình nhìn Chu Triệu Sâm đầy ẩn ý, bỗng thốt ra một câu:

- Quốc có pháp!

Sở Thiên bọn họ ngơ ngác. Trong tích tắc đó, Lâm Ngọc Đình đảo ngược chiều con dao gọt hoa quả, đâm mạnh vào cổ Chu Triệu Sâm.

Máu tươi bắn ra khắp nơi. Nửa quả táo rơi xuống đất.

Chẳng ai nghĩ rằng cô bé Lâm Ngọc Đình ngoan ngoãn lương thiện lại dám giết người. Hơn nữa còn là dùng dao gọt hoa quả, cười cười nói nói đâm chết người đó.



Lâm Ngọc Thanh không tin, Sở Thiên cũng không tin. Ngay cả kẻ đang tắt thở Chu Triệu Sâm cũng không tin.

Nhưng máu tươi đang trào ra, cả con dao gọt hoa quả cắm tại động mạch cổ đều truyền đạt rất rõ ràng thông tin về cái chết.

Lâm Ngọc Đình ngồi ngơ ngác trên sofa. Ánh mắt trống rỗng hoang dại. Trong lòng cô hiểu rõ, mặc dù kẻ mà cô vừa giết là kẻ tội ác tày trời, nhưng cô cũng không có quyền giết hắn. Con dao đêm nay nhất định sẽ hủy diệt cuộc đời cô. Nhưng cô không cần quan tâm, bởi vì cô đã giúp cho cha và người đàn ông mình thương yêu không phải đánh đấu với nhau.

Lâm Ngọc Thanh cuối cùng cũng đã sực tỉnh, gào to một tiếng, đôi mắt giàn giụa nước mắt, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói:

- Vì sao? Vì sao?"

Đôi mắt Sở Thiên cũng rưng rưng. Trong lòng hắn hiểu vì sao Lâm Ngọc Đình lại phải giết Chu Triệu Sâm. Nhìn đôi mắt hoang dại bất bất lực của Lâm Ngọc Đình, lòng Sở Thiên đau thắt. Hắn nhẹ nhàng đi tới, kéo Lâm Ngọc Đình dậy, ôm vào lòng, sau đó dẫn cô ra cửa.

- Sở Thiên, chính là ngươi, chính là ngươi đã hại Ngọc Đình!

Lâm Ngọc Thanh không kìm được hét lên. Ông ta không thể nào chấp nhận được sự thật này. Cô con gái vất vả nuôi lớn lại dùng dao gọt hoa quả đâm chết nhân chứng mình cần bảo vệ ngay trước mặt mình. Là ai thì cũng không thể vượt qua được cú sốc ấy.

Sở Thiên không nói gì. Lúc bước ngang qua Lâm Ngọc Thanh, hắn đột ngột chém vào gáy ông, khiến ông hôn mê bất tỉnh, không còn đau đớn vật vã. Có lẽ khi tỉnh lại, nỗi đau sẽ dịu được phần nào, Sở Thiên thở dài trong lòng.

Sở Thiên ôm Ngọc Đình vào phòng, đắp chăn cho cô ấy.

Đang định quay lưng đi rót cho nàng cốc nước, Lâm Ngọc Đình bỗng giữ chặt lấy hắn, hoảng loạn nói:

- Sở Thiên, đừng đi! Đừng bỏ em! Em sợ! Em sợ!

Sở Thiên ngồi xuống, nắm tay Ngọc Đình, truyền cho cô bé ấm áp và can đảm, dịu dàng nói:

- Đừng sợ, Ngọc Đình. Anh không đi. Anh ở đây với em, vĩnh viễn ở bên cạnh em.

Lâm Ngọc Đình dịu lại, nhưng vẫn nắm chặt tay Sở Thiên không rời.

Sở Thiên thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho chị Mị và Phàm Gian, bảo họ tức tốc tới tòa nhà Thanh Tùng.

Chị Mị và Phàm Gian có mặt ngay. Nhìn cảnh tượng bi thảm tại đây, đành thở dài. Chị Mị và Phàm Gian nghe Sở Thiên kể xong, đều rớt nước mắt. Chị Mị cởi giày, lên giường, ôm chặt Lâm Ngọc Đình, dùng sự ấm áp và quan tâm để giảm bớt nỗi sợ hãi và bất lực của cô bé.

Một lát, Lâm Ngọc Đình nhắm hai mắt, thiếp đi.

Sở Thiên và Phàm Gian nháy nhau ra hiệu. Cả hai nhẹ nhàng ra khỏi phòng, thu dọn phòng khách.

Sở Thiên vỗ vỗ vai Phàm Gian, rất thành thực nói:

- Phàm gian, giờ tôi đang rất rối trí, nghĩ cách xử lý việc này cho tôi.

Phàm Gian suy nghĩ một lát, diệu kế của quân sư lập tức được đưa ra, nói:

- Thiếu soái, có một biện pháp có thể giúp cho Lâm Ngọc Đình trở lại bình thường. Nhưng việc này cần phải có sự phối hợp của Lâm Ngọc Thanh. Có điều, tính cách ông ấy ngay thẳng như vậy, chỉ sợ ông ta không đồng ý, không chừng còn nộp con vào ngục.

Sở Thiên bình tĩnh nói:

- Cứ nói ra xem. Tôi xem có thể làm được hay không. Sự hy sinh của Lâm Ngọc Đình quá lớn. Nếu không xử lý tốt, sẽ day dứt cả đời . Tôi thà để Lâm Ngọc Thanh bắt bỏ tù còn hơn phải thấy cha con họ tương tàn.

Phàm Gian sắp xếp câu từ, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta có thể xóa đi tất cả, khiến Lâm Ngọc Đình cho rằng cô ấy đã nằm mộng giết người. Đêm nay anh chưa từng có mặt tại đây. Chu Triệu Sâm cũng chưa từng tới đây. Bọn tôi cũng vậy.

Sở Thiên hiểu ý Phàm Gian ngay, gật đầu khen ngợi, nói:

- Đây đúng là kế hay, Nhưng như cậu nói, điều này cần phải có sự giúp đỡ của Lâm Ngọc Thanh. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông ấy, bất kể thế nào cũng không thể để ông ấy bắt Lâm Ngọc Đình vào tù.

Phàm Gian bước lên trước vài bước, vẻ mặt dằn vặt, khẽ thở dài nói:

- Đây là sai lầm của Phàm Gian. Nếu như làm tốt việc ở khách sạn Hòa Bình, đêm nay đã không xảy ra thảm kịch này.

Sở Thiên xua xua tay, ngăn Phàm Gian khỏi tự trách, nói:

- Phàm Gian, đừng quá tự trách mình. Hiện tại, cái tôi cần là khắc phục. Cậu mau cho giải tán anh em mai phục bên ngoài, rồi cho đưa thi thể Chu Triệu Sâm đi. Sau đó, dọn sạch phòng khách, khôi phục mọi thứ lại nguyên dạng!

Phàm Gian cung kính gật đầu, vội đi làm theo lệnh.

Sở Thiên đỡ Lâm Ngọc Thanh vào phòng, sau đó dùng nước lạnh làm ông tỉnh lại.

Sau khi Lâm Ngọc Thanh tỉnh, gương mặt ông lập tức trở nên đau khổ, hơi thở gấp gáp, dường như muốn nói điều gì nhưng bị chặn lại trong lồng ngực. Sở Thiên dùng tay đánh khẽ vào lưng ông. Một ngụm máu tươi phun ra. Đó là do khí cấp công tâm, hư hỏa bốc lên nên mới bị như vậy.

Sở Thiên không đợi Lâm Ngọc Thanh mở miệng, vẻ mặt trịnh trọng, hắn cướp lời:

- Chú Lâm, sự tình đã ra nông nỗi này, hối hận cũng chẳng nghĩa gì. Nếu chú không muốn Ngọc Đình vĩnh viễn mang tâm bệnh, giờ chú nhất định phải nghe cháu.

Phun được máu ra xong, tinh thần và cảm xúc Lâm Ngọc Thanh trở nên vững vàng hơn. Ông nhìn Sở Thiên chằm chằm, mong đợi điều Sở Thiên sắp nói, đến máu tươi ở khóe miệng cũng quên cả lau.

Sở Thiên đem phương pháp của Phàm Gian tường thuật ngắn gọn lại cho ông nghe, nhàn nhạt nói:

- Chú Lâm, tất cả mọi việc phải để cháu sắp xếp xử lý. Sáng mai khi Ngọc Đình tỉnh dậy, chú chỉ cần nói với em là đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Như vậy, cô bé sẽ nghĩ chuyện xảy ra đêm nay chỉ là một cơn ác mộng.

Lâm Ngọc Thanh vui mừng, nhưng rồi bỗng trở nên tức giận. Ông bỗng đứng phắt dậy, nghiêm trang nói:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Giết người phải đền mạng. Đó là điều bất di bất dịch. Hành vi của Ngọc Đình không được dùng thái độ trốn tránh để giải quyết mà cần chủ động đối mặt với pháp luật. Như vậy mới xứng đáng là con gái của ta.

Sở Thiên cuối cùng đã không thể kiềm nén được, khẽ nhỏ lời phản bác:

- Quốc có quốc pháp, lẽ nào chú không biết vì sao Ngọc Đình phải giết Chu Triệu Sâm? Chính vì cô ấy không muốn thấy hai người chúng ta tương tàn mới hy sinh chính mình. Vì quốc pháp trong suy nghĩ của chú, cô ấy đã thay chúng ta giết người. Vì quốc pháp trong suy nghĩ của chú, chú còn muốn nó phải đi tù? Hơn nữa, đi tù vì một tên Chu Triệu Sâm tội ác tày trời như vậy? Chú nói xem công lý ở đâu?

Lâm Ngọc Thanh tuy bị Sở Thiên nói khiến rất khó chịu, nhưng ông cố kiềm nén, khẽ thở dài, chậm chạp nói:

- Xin lỗi! Chú cũng rất đau lòng. Nhưng chú là một pháp quan. Chú buộc phải bảo vệ sự tôn nghiêm của luật pháp.

- Chú có nguyên tắc của chú. Cháu cũng có nguyên tắc của cháu.

Ánh mắt Sở Thiên lạnh lùng, gằn từng tiếng nói:

- Cháu tuyệt đối không để người ta đưa Ngọc Đình vào tù. Không bao giờ!

Sở Thiên nói xong, vững vàng bước ra cửa, để Lâm Ngọc Thanh lại trong căn phòng tối trầm tư suy nghĩ.

“Rầm rầm”, hai tiếng động lớn không rõ từ đâu truyền đến, khiến cả tòa nhà chấn động.

Sở Thiên lại không hề để tâm chút nào. Hắn đứng hít thở sâu ngoài ban công, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường. mười một giờ mười một phút!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook