Chương 420: Thôn trại liên minh
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Phương Tình bổ sung thêm:
- Giáo sư Vương lúc sáng gọi điện cho em, nghiên cứu về ngọc Vô Danh đã có đột phá lớn, thuốc cũng sắp được pha chế thành công, ước tính sớm có thể phục hồi hoa văn ban đầu của đá cẩm thạch rồi.
Sở Thiên nghe thấy nghiên cứu ngọc Vô Danh có tiến triển, khuôn mặt bắt đầu trở nên trang nghiêm:
- Chị Tình, chị phải phái vài người đáng tin xuống phía nam, âm thầm bảo vệ Giáo sư Vương, còn cả khối đá cẩm thạch kia nữa, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai lầm gì!
Suy cho cùng nó có quan hệ đến kho báu vô giá.
Phương Tình hiểu rõ tính quan trọng ngọc thạch, vì thế trả lời nói:
- Được, Thiếu Soái yên tâm, hôm nay em sẽ phái người xuống phía nam.
Sở Thiên biết Phương Tình làm việc luôn có phương châm, biết cô ấy sẽ xử lí tốt việc này, cười nói:
- Chị Tình làm việc anh đương nhiên yên tâm, nhưng vẫn có một việc, hôm nay em phái một vài người đến Côn Minh, sáng mai hộ tống Khuynh Thành về Bắc Kinh, bởi vì anh sẽ cho cô ấy mang theo sổ tiết kiệm và mật mã khóa trở về.
Phương Tình kinh ngạc, sau đó vô cùng vui sướng nói:
- Thật sự lấy được sổ tiết kiệm và mật mã khóa rồi hả? Tốt quá, nhưng ai sẽ đi lấy số tiền này? Em tin Nặc Đính nhất định sẽ sắp xếp người của ngân hàng giám sát động hướng của số tiền này.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Tạm thời không nên động vào nó, đợi anh san bằng tôt chức Đột Đột rồi mới rút, tránh trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Phương Tình gật đầu, hiển nhiên cũng chỉ có như thế, bằng không để Nặc Đính biết số tiền này chạy đến tay Soái quân, e rằng sẽ toàn diện trả thù Soái quân, nghĩ đến con số mấy ngàn phần tử khủng bố đầy đủ vũ trang lại đau đầu, vì thế nói:
- Được, em sẽ phái người đến Côn Minh, sau khi đến sẽ liên hệ với anh.
Sở Thiên gác điện thoại liền lặng yên suy nghĩ, không phải suy nghĩ về tám trăm triệu đô la Mỹ, mà là nghĩ kho báu nên để ở chỗ nào Bắc Kinh? Năm đó Phúc Hải giấu những bảo bối kia tất nhiên là ở gần vườn Viên Minh, hơn nữa hẳn là không quá năm ki-lô-mét, nếu không vận chuyển không bao nhiêu, cho dù gần vườn Viên Minh, cũng rất nhiều địa phương.
Ngay cả sơn trang Bạch Vân cũng ở gần vươn Viên Minh! Sở Thiên không khỏi nghĩ hão huyền cười rộ lên, hay là kho báu ở sơn trang Bạch Vân? Có thể rất dễ dàng đào lên, nhưng dường như không có khả năng, ông trời sao có thể chiếu cố mình như vậy? Vẫn là đợi Giáo sư Vương khôi phục hình dạng ban đầu của nó rồi tính.
- Thiếu Soái, đang nghĩ gì đấy?
Khuynh Thành lộ ra nụ cười tự nhiên đã đi tới, bình thản nói:
- Nên ăn cơm rồi!
Sở Thiên gật gật đầu, duỗi tay ôm vào eo nhỏ của Khuynh Thành đứng dậy, sờ vào phía dưới cảm thấy tính đàn hồi, xem ra là do thường xuyên cưỡi ngựa.
Một mâm thịt dê, một đĩa rau xanh ngắt, một chén súp dê.
Thức ăn tuy rất đơn giản, nhưng lại có hương vị ấm áp của gia đình.
Sở Thiên bưng cơm lên, và cơm ào ào, Khuynh Thành ở bên cạnh gắp thức ăn cho anh ta, súp dê không phải thức ăn mặn, đây là lần đầu tiên cô phục vụ một người đàn ông mà cảm thấy hạnh phúc ấm áp, trong lòng thầm nghĩ, nếu như một ngày này trong lúc hoạn nạn có thể kéo dài mãi mãi, thật là quá tốt.
Trại Thiên Lang đang vui vẻ giải trí, trại Cáp Nhĩ lại gươm súng sẵn sàng.
Trong nhà Mai Tử, mười mấy lão nhân dáng vẻ khác nhau đang ngồi trên chiếc bàn vuông rộng lớn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Oánh Tử Tử, thái độ rất kiêu căng, đứng sau các lão nhân là hai mươi mấy gã đàn ông cường tráng, sắc mặt lại ‘Thiết y thập bát kỵ’ lại ác nghiệt như đao.
Mười mấy lão đầu này không phải ai khác, mà chính là tộc trưởng của bốn thôn mười hai trại, họ đã kiến nghị với tộc trưởng lão cẩu xây dựng phe liên hợp, lần này đến trại Cáp Nhĩ chính là muốn Oánh Tử Tử gia nhập cùng bọn họ, cùng liên thủ san bằng trại Thiên Lang, vì sự áp bức và lăng nhục trước kia mà trả thù.
Lão cẩu tộc trưởng trại Ô Trác ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lặng bên trong, cười nói:
- Oánh Tử Tử, đại chiến mấy ngày trước của trại Cáp Nhĩ thật là phấn chấn lòng người, đánh chết gần nghìn kỵ binh Thiên Lang, ngay cả Thiên Lang cũng chết thảm, xem như thay bốn thôn mười hai trại trả thù.
Oánh Tử Tử không đếm xỉa đến những lời nịnh hót này, ngày thường những gã tộc trưởng tối cao đó đều xem mình là yêu quái, bây giờ công khai ca ngợi mình, rõ ràng là có âm mưu gì, vì thế thẳng thắn nói:
- Các vị tộc trưởng, có gì cứ nói thẳng đi.
Lão cẩu cười cười mặt không đổi sắc, dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Thẳng thắn, nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, Oánh Tử Tử, tôi đã thương lượng qua với các tộc trưởng, nhân dịp trại Thiên Lang nguyên khí đang tổn thương lớn, chúng ta hẳn là nên làm một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm, vây giết nhưng tên yêu nghiệt còn sót lại của trại Thiên Lang, cô cảm thấy thế nào?
Oánh Tử Tử trong lòng cười lạnh vài tiếng, lão cẩu nói những lời vô nghĩa như vậy, sự việc sao có thể đơn giản như thế? Nhưng cũng cười ha hả nói:
- Đề nghị của các vị tộc trưởng rất hay, có cách rồi thì phải đi làm ngay, như thế mới có thể thực hiện nguyện vọng.
Lão cẩu cảm giác được vài phần áp lực, Oánh Tử Tử nói chuyện trôi chảy, quanh co như vậy thì bao giờ mới có thể đi vào vấn đề chính, vì thế cũng đem ý đồ của mình nói ra:
- Người của các thôn trại muốn cô cầm đầu, san bằng trại Thiên Lang.
Oánh Tử Tử nở nụ cười sâu không lường được, cuối cùng nói đến việc chính rồi, lão cẩu cũng cực kì âm hiểm xảo quyệt, để mình cầm đầu? Sợ rằng mình và đội quân Thiết y thập bát kỵ anh dũng đấu tranh sẽ bị chết trước, vì thế nói đầy thâm ý:
- Có thể, nhưng Tử Tử muốn mời trại Ô Trác xung phong, dù sao trại các người người đông thế mạnh.
Lão cẩu sắc mặt biến hóa, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, phun ra một ngụm nước xanh, mập mờ nói:
- Bốn thôn mười hai trại ai cũng biết uy danh của Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ, tấn công đương nhiên là trại Cáp Nhĩ các bạn làm chủ, tôi nghĩ, chỉ cần cô xuất hiện, hung đồ Hoang Nguyên đảm bảo mới nghe phong thanh đã tháo chạy rồi.
Oánh Tử Tử ánh mắt khinh thường liếc lão cẩu, cũng lười chơi trò bịt mặt bắt dê với họ, lạnh nhạt nói:
- Trại Cáp Nhĩ đã tử thương hơn một nửa, đúng lúc cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên lần liên hợp hành động này chúng tôi không tham gia, các ông tiêu diệt trại Thiên Lang, tài sản và ngựa cũng không cần chia cho tôi.
Những nếp nhăn trên mặt lão cẩu run lên, đó là do cố nén lửa giận mà sinh ra, ông ta vốn dĩ khinh thường phụ nữ, hôm nay lại hạ mình mời Oánh Tử Tử gia nhập trận đấu liên hợp, đơn giản là xem trọng uy lực của cô ấy và Thiết y bọn họ, hiện tại Oánh Tử Tử không chỉ nhận được sủng ái mà không lo sợ, còn diễu võ dương oai cự tuyệt.
Oánh Tử Tử hiển nhiên thấy được vẻ mặt của lão cẩu, nhưng xem thường, vỗ vỗ tay nói:
- Các vị tộc trưởng, mời về, hy vọng các người thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công, trại Cáp Nhĩ gần đây thiếu y phục thức ăn, cũng không thể giữ các vị ở lại ăn cơm, tiễn khách.
Lão cẩu sắc mặt âm u như mây đen tháng sáu:
- Đàn ông trại Cáp Nhĩ đều chết hết rồi sao? Thôn trại lớn như vậy sao lại để đàn bà làm chủ?
Oánh Tử Tử phiền nhất là những lão đầu theo chủ nghĩa nam quyền này châm ngòi ly gián, lập tức không chút khách khí nói:
- Ông nghe không hiểu tiếng người à?
Lão cẩu rốt cục nhịn không nổi, vỗ thật mạnh vào bàn hai cái, nổi trận lôi đình hét:
- Láo xược, quá láo xược.
Ánh mắt Oánh Tử Tử lạnh lùng như đao nhìn chằm chằm lão cẩu nói:
- Lão cẩu, ông có ý gì?
Lão cẩu đứng lên, chỉ ngón tay vào Oánh Tử Tử, quát:
- Vô lễ vô liêm sỉ, một con đàn bà lại dám hô to gọi nhỏ với tộc chúng ta, còn có công lý sao? Nói cho cô biết, ông đây ra lệnh một tiếng, hai ngàn người lập tức san bằng trại Cáp Nhĩ các cô.
Đám đàn ông cường tráng phía sau tiến lên trước vài bước vì lão cẩu tăng thêm thanh thế, tay phải theo thói quen sờ vào đoản đao bên eo.
Mười tám vị Thiết y nhìn thấy tất cả những động tác của đám đàn ông, ánh mắt đầy bạo lực, lùi một bước đánh trả đối phương, thân hình khẽ xê dịch, cả người đã đến trước mặt chúng, giơ tay đá chân, quật ngược đám đàn ông trước mặt xuống đất, cùng lúc đó lóe ra ánh đao, chĩa vào trước mặt bọn họ, khiến họ không dám có hành động gì.
Động tác giống nhau nhưng cho thấy cấp độ khác nhau.
Mười mấy vị tộc trưởng không ngờ mười tám Thiết y hung hãn dũng mãnh như thế, lộ ra vẻ sợ hãi, lui về sau mấy bước.
Oánh Tử Tử ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lão cẩu, khí thế cực kì mạnh mẽ nói:
- San bằng trại Cáp Nhĩ? Ngay cả Thiên Lang cũng không làm được, các ông có khả năng sao? Nói cho các ông biết, tuy rằng trại Cáp Nhĩ còn lại hai trăm người, nhưng vẫn dư sức tiêu diệt trại Ô Trác, nếu không tin cứ việc thử xem?
Lão cẩu thấy các tộc trưởng khác an nhàn sung sướng e sợ mười tám Thiết y, hơn nữa, hơn nữa đây là trại Cáp Nhĩ, khó thu được kết quả tốt, vì thế oán hận nhìn Oánh Tử Tử, kìm nén tức giận nói:
- Được, các người quyết tâm không tham chiến, các thôn trại từ giờ không quan hệ bằng hữu với trại Cáp Nhĩ nữa, các ngươi bảo trọng.
Oánh Tử Tử hừ mạnh một tiếng, phi ra một con dao cắm đúng mặt bàn, chế nhạo nói:
- Quan hệ bằng hữu? Từng có sao? Lúc trại Cáp Nhĩ huyết chiến cùng trại Thiên Lang, các ông ở đâu? Còn không phải bàng quan, hận tôi và Thiên Lang không cùng chết sao, một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Lão cẩu ngay cả lời nói cũng không nói được, đành phải oán hận nhìn Oánh Tử Tử, chống đỡ nói:
- Không có trại Cáp Nhĩ, chúng tôi vẫn có thể đánh bại trại Thiên Lang, tôi không tin gần hai nghìn đàn ông nhiệt huyết lại không khiến cho trại Thiên Lang binh thương tướng tàn.
Oánh Tử Tử nhẹ lắc đầu, đả kích lão cẩu:
- Rất thành thực mà nói, các ông đúng là đánh không nổi họ, không tin hãy đợi đấy, nói không chừng hơn hai ngàn người các ông bị giết, biến thành hơn hai ngàn cỗ thi thể, đến lúc đó tộc người các ông cũng không nhiều quan tài như vậy, cũng đừng nói tôi không nhắc nhở các ông.
Lão cẩu hung hăng, quát mắng:
- Yêu nữ.
Sau đó dẫn theo mười mấy lão nhân xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ, đợi tiêu diệt xong trại Thiên Lang, đến lúc đó liền nhân tiện tấn công trại Cáp Nhĩ, đỡ phải phiền lòng.
Nhìn bọn lão cẩu rời khỏi trại Cáp Nhĩ, Oánh Tử Tử ngăn không được lắc đầu:
- Một đám lão già tự đào hố chôn mình.
Một vị Thiết y đi lên nói:
- Mười mấy thôn trại cộng lại quả thật có hơn hai ngàn đàn ông trai tráng, lão cẩu về điểm này không khoác lác, Sở Thiên bọn họ nguyên khí đại thương cũng không biết có thể chống chọi được công kích hay không?
- Giáo sư Vương lúc sáng gọi điện cho em, nghiên cứu về ngọc Vô Danh đã có đột phá lớn, thuốc cũng sắp được pha chế thành công, ước tính sớm có thể phục hồi hoa văn ban đầu của đá cẩm thạch rồi.
Sở Thiên nghe thấy nghiên cứu ngọc Vô Danh có tiến triển, khuôn mặt bắt đầu trở nên trang nghiêm:
- Chị Tình, chị phải phái vài người đáng tin xuống phía nam, âm thầm bảo vệ Giáo sư Vương, còn cả khối đá cẩm thạch kia nữa, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai lầm gì!
Suy cho cùng nó có quan hệ đến kho báu vô giá.
Phương Tình hiểu rõ tính quan trọng ngọc thạch, vì thế trả lời nói:
- Được, Thiếu Soái yên tâm, hôm nay em sẽ phái người xuống phía nam.
Sở Thiên biết Phương Tình làm việc luôn có phương châm, biết cô ấy sẽ xử lí tốt việc này, cười nói:
- Chị Tình làm việc anh đương nhiên yên tâm, nhưng vẫn có một việc, hôm nay em phái một vài người đến Côn Minh, sáng mai hộ tống Khuynh Thành về Bắc Kinh, bởi vì anh sẽ cho cô ấy mang theo sổ tiết kiệm và mật mã khóa trở về.
Phương Tình kinh ngạc, sau đó vô cùng vui sướng nói:
- Thật sự lấy được sổ tiết kiệm và mật mã khóa rồi hả? Tốt quá, nhưng ai sẽ đi lấy số tiền này? Em tin Nặc Đính nhất định sẽ sắp xếp người của ngân hàng giám sát động hướng của số tiền này.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Tạm thời không nên động vào nó, đợi anh san bằng tôt chức Đột Đột rồi mới rút, tránh trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Phương Tình gật đầu, hiển nhiên cũng chỉ có như thế, bằng không để Nặc Đính biết số tiền này chạy đến tay Soái quân, e rằng sẽ toàn diện trả thù Soái quân, nghĩ đến con số mấy ngàn phần tử khủng bố đầy đủ vũ trang lại đau đầu, vì thế nói:
- Được, em sẽ phái người đến Côn Minh, sau khi đến sẽ liên hệ với anh.
Sở Thiên gác điện thoại liền lặng yên suy nghĩ, không phải suy nghĩ về tám trăm triệu đô la Mỹ, mà là nghĩ kho báu nên để ở chỗ nào Bắc Kinh? Năm đó Phúc Hải giấu những bảo bối kia tất nhiên là ở gần vườn Viên Minh, hơn nữa hẳn là không quá năm ki-lô-mét, nếu không vận chuyển không bao nhiêu, cho dù gần vườn Viên Minh, cũng rất nhiều địa phương.
Ngay cả sơn trang Bạch Vân cũng ở gần vươn Viên Minh! Sở Thiên không khỏi nghĩ hão huyền cười rộ lên, hay là kho báu ở sơn trang Bạch Vân? Có thể rất dễ dàng đào lên, nhưng dường như không có khả năng, ông trời sao có thể chiếu cố mình như vậy? Vẫn là đợi Giáo sư Vương khôi phục hình dạng ban đầu của nó rồi tính.
- Thiếu Soái, đang nghĩ gì đấy?
Khuynh Thành lộ ra nụ cười tự nhiên đã đi tới, bình thản nói:
- Nên ăn cơm rồi!
Sở Thiên gật gật đầu, duỗi tay ôm vào eo nhỏ của Khuynh Thành đứng dậy, sờ vào phía dưới cảm thấy tính đàn hồi, xem ra là do thường xuyên cưỡi ngựa.
Một mâm thịt dê, một đĩa rau xanh ngắt, một chén súp dê.
Thức ăn tuy rất đơn giản, nhưng lại có hương vị ấm áp của gia đình.
Sở Thiên bưng cơm lên, và cơm ào ào, Khuynh Thành ở bên cạnh gắp thức ăn cho anh ta, súp dê không phải thức ăn mặn, đây là lần đầu tiên cô phục vụ một người đàn ông mà cảm thấy hạnh phúc ấm áp, trong lòng thầm nghĩ, nếu như một ngày này trong lúc hoạn nạn có thể kéo dài mãi mãi, thật là quá tốt.
Trại Thiên Lang đang vui vẻ giải trí, trại Cáp Nhĩ lại gươm súng sẵn sàng.
Trong nhà Mai Tử, mười mấy lão nhân dáng vẻ khác nhau đang ngồi trên chiếc bàn vuông rộng lớn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Oánh Tử Tử, thái độ rất kiêu căng, đứng sau các lão nhân là hai mươi mấy gã đàn ông cường tráng, sắc mặt lại ‘Thiết y thập bát kỵ’ lại ác nghiệt như đao.
Mười mấy lão đầu này không phải ai khác, mà chính là tộc trưởng của bốn thôn mười hai trại, họ đã kiến nghị với tộc trưởng lão cẩu xây dựng phe liên hợp, lần này đến trại Cáp Nhĩ chính là muốn Oánh Tử Tử gia nhập cùng bọn họ, cùng liên thủ san bằng trại Thiên Lang, vì sự áp bức và lăng nhục trước kia mà trả thù.
Lão cẩu tộc trưởng trại Ô Trác ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lặng bên trong, cười nói:
- Oánh Tử Tử, đại chiến mấy ngày trước của trại Cáp Nhĩ thật là phấn chấn lòng người, đánh chết gần nghìn kỵ binh Thiên Lang, ngay cả Thiên Lang cũng chết thảm, xem như thay bốn thôn mười hai trại trả thù.
Oánh Tử Tử không đếm xỉa đến những lời nịnh hót này, ngày thường những gã tộc trưởng tối cao đó đều xem mình là yêu quái, bây giờ công khai ca ngợi mình, rõ ràng là có âm mưu gì, vì thế thẳng thắn nói:
- Các vị tộc trưởng, có gì cứ nói thẳng đi.
Lão cẩu cười cười mặt không đổi sắc, dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Thẳng thắn, nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng không thua đấng mày râu, Oánh Tử Tử, tôi đã thương lượng qua với các tộc trưởng, nhân dịp trại Thiên Lang nguyên khí đang tổn thương lớn, chúng ta hẳn là nên làm một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái thêm, vây giết nhưng tên yêu nghiệt còn sót lại của trại Thiên Lang, cô cảm thấy thế nào?
Oánh Tử Tử trong lòng cười lạnh vài tiếng, lão cẩu nói những lời vô nghĩa như vậy, sự việc sao có thể đơn giản như thế? Nhưng cũng cười ha hả nói:
- Đề nghị của các vị tộc trưởng rất hay, có cách rồi thì phải đi làm ngay, như thế mới có thể thực hiện nguyện vọng.
Lão cẩu cảm giác được vài phần áp lực, Oánh Tử Tử nói chuyện trôi chảy, quanh co như vậy thì bao giờ mới có thể đi vào vấn đề chính, vì thế cũng đem ý đồ của mình nói ra:
- Người của các thôn trại muốn cô cầm đầu, san bằng trại Thiên Lang.
Oánh Tử Tử nở nụ cười sâu không lường được, cuối cùng nói đến việc chính rồi, lão cẩu cũng cực kì âm hiểm xảo quyệt, để mình cầm đầu? Sợ rằng mình và đội quân Thiết y thập bát kỵ anh dũng đấu tranh sẽ bị chết trước, vì thế nói đầy thâm ý:
- Có thể, nhưng Tử Tử muốn mời trại Ô Trác xung phong, dù sao trại các người người đông thế mạnh.
Lão cẩu sắc mặt biến hóa, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, phun ra một ngụm nước xanh, mập mờ nói:
- Bốn thôn mười hai trại ai cũng biết uy danh của Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ, tấn công đương nhiên là trại Cáp Nhĩ các bạn làm chủ, tôi nghĩ, chỉ cần cô xuất hiện, hung đồ Hoang Nguyên đảm bảo mới nghe phong thanh đã tháo chạy rồi.
Oánh Tử Tử ánh mắt khinh thường liếc lão cẩu, cũng lười chơi trò bịt mặt bắt dê với họ, lạnh nhạt nói:
- Trại Cáp Nhĩ đã tử thương hơn một nửa, đúng lúc cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên lần liên hợp hành động này chúng tôi không tham gia, các ông tiêu diệt trại Thiên Lang, tài sản và ngựa cũng không cần chia cho tôi.
Những nếp nhăn trên mặt lão cẩu run lên, đó là do cố nén lửa giận mà sinh ra, ông ta vốn dĩ khinh thường phụ nữ, hôm nay lại hạ mình mời Oánh Tử Tử gia nhập trận đấu liên hợp, đơn giản là xem trọng uy lực của cô ấy và Thiết y bọn họ, hiện tại Oánh Tử Tử không chỉ nhận được sủng ái mà không lo sợ, còn diễu võ dương oai cự tuyệt.
Oánh Tử Tử hiển nhiên thấy được vẻ mặt của lão cẩu, nhưng xem thường, vỗ vỗ tay nói:
- Các vị tộc trưởng, mời về, hy vọng các người thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công, trại Cáp Nhĩ gần đây thiếu y phục thức ăn, cũng không thể giữ các vị ở lại ăn cơm, tiễn khách.
Lão cẩu sắc mặt âm u như mây đen tháng sáu:
- Đàn ông trại Cáp Nhĩ đều chết hết rồi sao? Thôn trại lớn như vậy sao lại để đàn bà làm chủ?
Oánh Tử Tử phiền nhất là những lão đầu theo chủ nghĩa nam quyền này châm ngòi ly gián, lập tức không chút khách khí nói:
- Ông nghe không hiểu tiếng người à?
Lão cẩu rốt cục nhịn không nổi, vỗ thật mạnh vào bàn hai cái, nổi trận lôi đình hét:
- Láo xược, quá láo xược.
Ánh mắt Oánh Tử Tử lạnh lùng như đao nhìn chằm chằm lão cẩu nói:
- Lão cẩu, ông có ý gì?
Lão cẩu đứng lên, chỉ ngón tay vào Oánh Tử Tử, quát:
- Vô lễ vô liêm sỉ, một con đàn bà lại dám hô to gọi nhỏ với tộc chúng ta, còn có công lý sao? Nói cho cô biết, ông đây ra lệnh một tiếng, hai ngàn người lập tức san bằng trại Cáp Nhĩ các cô.
Đám đàn ông cường tráng phía sau tiến lên trước vài bước vì lão cẩu tăng thêm thanh thế, tay phải theo thói quen sờ vào đoản đao bên eo.
Mười tám vị Thiết y nhìn thấy tất cả những động tác của đám đàn ông, ánh mắt đầy bạo lực, lùi một bước đánh trả đối phương, thân hình khẽ xê dịch, cả người đã đến trước mặt chúng, giơ tay đá chân, quật ngược đám đàn ông trước mặt xuống đất, cùng lúc đó lóe ra ánh đao, chĩa vào trước mặt bọn họ, khiến họ không dám có hành động gì.
Động tác giống nhau nhưng cho thấy cấp độ khác nhau.
Mười mấy vị tộc trưởng không ngờ mười tám Thiết y hung hãn dũng mãnh như thế, lộ ra vẻ sợ hãi, lui về sau mấy bước.
Oánh Tử Tử ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lão cẩu, khí thế cực kì mạnh mẽ nói:
- San bằng trại Cáp Nhĩ? Ngay cả Thiên Lang cũng không làm được, các ông có khả năng sao? Nói cho các ông biết, tuy rằng trại Cáp Nhĩ còn lại hai trăm người, nhưng vẫn dư sức tiêu diệt trại Ô Trác, nếu không tin cứ việc thử xem?
Lão cẩu thấy các tộc trưởng khác an nhàn sung sướng e sợ mười tám Thiết y, hơn nữa, hơn nữa đây là trại Cáp Nhĩ, khó thu được kết quả tốt, vì thế oán hận nhìn Oánh Tử Tử, kìm nén tức giận nói:
- Được, các người quyết tâm không tham chiến, các thôn trại từ giờ không quan hệ bằng hữu với trại Cáp Nhĩ nữa, các ngươi bảo trọng.
Oánh Tử Tử hừ mạnh một tiếng, phi ra một con dao cắm đúng mặt bàn, chế nhạo nói:
- Quan hệ bằng hữu? Từng có sao? Lúc trại Cáp Nhĩ huyết chiến cùng trại Thiên Lang, các ông ở đâu? Còn không phải bàng quan, hận tôi và Thiên Lang không cùng chết sao, một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.
Lão cẩu ngay cả lời nói cũng không nói được, đành phải oán hận nhìn Oánh Tử Tử, chống đỡ nói:
- Không có trại Cáp Nhĩ, chúng tôi vẫn có thể đánh bại trại Thiên Lang, tôi không tin gần hai nghìn đàn ông nhiệt huyết lại không khiến cho trại Thiên Lang binh thương tướng tàn.
Oánh Tử Tử nhẹ lắc đầu, đả kích lão cẩu:
- Rất thành thực mà nói, các ông đúng là đánh không nổi họ, không tin hãy đợi đấy, nói không chừng hơn hai ngàn người các ông bị giết, biến thành hơn hai ngàn cỗ thi thể, đến lúc đó tộc người các ông cũng không nhiều quan tài như vậy, cũng đừng nói tôi không nhắc nhở các ông.
Lão cẩu hung hăng, quát mắng:
- Yêu nữ.
Sau đó dẫn theo mười mấy lão nhân xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ, đợi tiêu diệt xong trại Thiên Lang, đến lúc đó liền nhân tiện tấn công trại Cáp Nhĩ, đỡ phải phiền lòng.
Nhìn bọn lão cẩu rời khỏi trại Cáp Nhĩ, Oánh Tử Tử ngăn không được lắc đầu:
- Một đám lão già tự đào hố chôn mình.
Một vị Thiết y đi lên nói:
- Mười mấy thôn trại cộng lại quả thật có hơn hai ngàn đàn ông trai tráng, lão cẩu về điểm này không khoác lác, Sở Thiên bọn họ nguyên khí đại thương cũng không biết có thể chống chọi được công kích hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.