Chương 421: Vây Ngụy cứu Triệu
Nhất Khởi Thành Công
09/09/2013
Một người Thiết y khác cũng gật gật đầu, chần chừ một lát, vẫn là chậm rãi mở miệng :
- Trại Cáp Nhĩ hiện nay cũng có lợi ích tương quan với Sở Thiên, lão cẩu nếu như tiêu diệt Sở Thiên, dựa vào sự bất mãn của đôi bên, nhất định sẽ đến đối phó trại Cáp Nhĩ, chúng ta có cần trợ giúp Sở Thiên hoặc là nhắc nhở hắn không?
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói :
- Tôi gọi điện thoại nhắc nhở hắn vậy.
Oánh Tử Tử quay người đi vào phòng gọi đện thoại, không bao lâu đã đi ra, trên mặt thần sắc bình tĩnh:
- Chuẩn bị quan tài cho đám lão già đấy đi.
Một Thiết y phản xạ có điều kiện hỏi:
- Vì sao?
Oánh Tử Tử đến bên ngoài cửa, nhìn về hướng thôn Ô Trác, chậm rãi nói :
- Sở Thiên đã phái Chiến Thiên Tường dẫn đầu năm trăm người của đội quân tinh nhuệ ẩn mình ở gần thôn Ô Trác, đây là phiên bản hiện đại của vây Ngụy cứu Triệu, anh nói xem lão cẩu có về cứu hay không? Nếu về cứu, các thôn trại liên minh còn có tác dụng gì sao?
Mười tám Thiết y sau khi suy nghĩ, hiểu được sự lợi hại trong đó, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sở Thiên sau khi nghe xong điện thoại của Oánh Tử Tử, liền gọi A Mộc Đồng tới, cười nói:
- Đám lão già kia không chừng chiều nay sẽ đánh tới, các anh em đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng phản kích, đến lúc đó sẽ làm việc theo các phương án tác chiến, lần này chúng ta nên thay các thôn trại đổi lại tộc trưởng mới rồi.
A Mộc Đồng gật gật đầu, hưng phấn nói :
- Yên tâm, chúng ta giữ chặt mấy lão già đấy ở đây, để Chiến Thiên Tường thuận lợi giải phóng thôn Ô Trác.
Sở Thiên cười khổ, nhẹ nhàng vỗ đầu A Mộc Đồng nói :
- Mau đi sắp xếp đi, không cần mò mẫm mấy thứ kia.
A Mộc Đồng nhận mệnh lệnh mà đi, miệng vẫn không quên phát cái điệu hừ hừ như cũ, còn mắt nhìn liếc sang quần áo của Khuynh Thành xem có hỗn độn hay không.
Lúc này, tại sân bay Côn Minh.
Khả Nhi các cô ấy đang ngồi uống cà phê hương tinh khiết ở Starbucks tại sân bay, đeo tai nghe, mũ trên đầu kéo xuống cực kì thấp, dáng vẻ đề phòng màn hình giám sát ghi lại của sân bay, từ từ lật tạp chí trong tay một cách có tiết tấu.
Bởi vì phạm nhân bốn giờ mới lên máy bay, nên mọi người đều tỏ ra rất thoải mái, luân phiên nhau xem chừng các chuyến bay từ Thủ đô đến và đi, liền để mình thả lỏng trong hoàn cảnh dễ chịu, bỗng nhiên, Dương Phi Dương hào hứng phấn chấn, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ :
- Lý Thần Châu xuất hiện rồi!
Long trời lở đất!
Khả Nhi và Phong Vô Tình đương nhiên biết cái này có ý nghĩa gì, Lý Thần Châu xuất hiện ở đây, hiển nhiên cũng là đến áp tải trọng phạm, có anh ta ở đây, đừng nói là không tiện ra tay, chính là có quyết tâm đánh chết các phần tử cũng không nhất định có thể thành công. Lý Thần Châu lăn lộn ở đội đặc công Phi Long nhiều năm như vậy, sở trường chính là chống ám sát.
Khả Nhi xem thời gian, nhẹ nhàng thở dài :
- Xin chỉ thị của Thiếu soái đi.
Phong Vô Tình với Dương Phi Dương gật đầu.
Sở Thiên nhận được điện thoại của Khả Nhi, nghe được Lý Thần Châu xuất hiện ở Côn Minh, cũng vô cùng kinh ngạc, xem thời gian, sau khi suy nghĩ một lát, nói:
- Khả Nhi, bây giờ là hai giờ chiều, thời gian vẫn còn kịp, em khiến phần tử Đột Đột bị áp giải về thủ đô, tung ra tin Đường gia nhận vay vay một tỷ đến khách sạn Lệ Tinh, tôi nghĩ, Đường gia nhất định sẽ dốc hết sức lực giết người diệt khẩu, mà các em trước bốn giờ không được ra tay.
Khả Nhi gật gật đầu, nhẹ nhàng nói :
- Vậy, chúng ta không cần phải rat ay sao?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói :
- Để Đường gia và Lý Thần Châu đi gây sức ép trước đi, đợi bọn chúng mệt rồi chúng ta lại ra tay, như vậy phần thắng sẽ tăng thêm mấy phần, cho dù không có cơ hội ra tay cũng không sao, Lý Thần Châu tìm được vài người còn sống của Đường gia, phần tử Đột Đột nhận tội hay không cũng không có mấy liên quan, Chu Long Kiếm nhiều lắm nói tôi đoán lung tung, nhưng Đường gia lại có vẻ có tật giật mình.
Khả Nhi thở thật dài ra một hơi, hưng phấn để điện thoại xuống.
Nhiếp Vô Danh bên cạnh hiển nhiên nghe được Lý Thần Châu đã đến Côn Minh, không ngừng được hỏi Sở Thiên:
- Chẳng lẽ lão hồ ly Chu Long Kiếm biết chúng ta ngầm giở trò? Cho nên phái Lý Thần Châu đến đây áp trận?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:
- Cũng không hẳn thế, hẳn là Chu Long Kiếm lo lắng có người sẽ ra tay với phần tử Đột Đột, cho nên phái Lý Thần Châu đến bảo đảm an toàn, lão hồ ly này làm việc quả thật rất giảo hoạt, chỗ nào cũng có thủ đoạn. Nếu Khả Nhi bọn họ chưa phát hiện ra Lý Thần Châu, có thể chúng ta phiền toái rồi.
Nhiếp Vô Danh trịnh trọng gật đầu.
Ba giờ chiều, chuông trong trại Thiên Lang vang lên, lập tức tiếng người ồn ào, ngựa chiến hí.
A Mộc Đồng như là ăn phải cà rốt của thỏ, thân hình cấp tốc nhả đến bên người Sở Thiên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, nói:
- Nhận được tin tình báo của các anh em, trừ trại Cáp Nhĩ ra, người của bốn thôn mười hai trại đã liên kết lại bắt tay hành động, phỏng chừng ba mươi phút sau sẽ đến trại Thiên Lang.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, trấn an lòng cô, sau đó hỏi:
- Có khoảng bao nhiêu người?
A Mộc Đồng dựng hai ngón tay lên, quơ tay nói:
- Hơn hai ngàn người, xem ra các thôn trại đều đem hết vốn gốc ra rồi.
Sở Thiên vẻ mặt tươi cười sâu không lường được, không hề sợ hãi nói:
- Rất tốt, còn sợ bọn chúng đến quá ít người cơ! A Mộc Đồng, thông báo cho Chiến Thiên Tường sau mười lăm phút nữa ra tay với trại Ô Trác, đối phó với mấy người già yếu giữ cửa sẽ không mất bao nhiêu thời gian, nhưng bảo cậu ta cố gắng hết sức giết ít người, sau đó thả vài người trại Ô Trác ra báo tin.
A Mộc Đồng sờ sờ đầu, có chút nghi ngờ nói:
- Thiếu soái, sao không bảo Chiến Thiên Trường tàn sát trại? Cũng để cho các trại khác cảnh giác.
Khuynh Thành nghe được lời A Mộc đồng nói, tay pha trà run rẩy một chút, lập tực nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu kiên định nói:
- Giết hại gười già tàn tật thì còn gọi gì là anh hung hảo hán, tác dụng chủ yếu của Chiến Thiên Tường không phải là giết người, mà là vây Ngụy cứu Triệu, làm phân tán sự liên hiệp của thôn trại, sau đó chúng ta lại tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng đem lão chó già hai mặt đánh tới, giết không còn mảnh giáp.
Khuynh Thành cảm kích nhìn Sở Thiên. Tuy rằng cô không có gì lưu luyến với trại Ô Trác, nhưng nghe đến phải giết hết người của tộc mình, trong lòng vẫn rất khó tiếp nhận, bây giờ có lời nói của Sở Thiên, mới yên tâm, hơn nữa lại càng thêm khâm phục sự quang minh lỗi lạc của Sở Thiên.
A Mộc Đồng bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lấy ra điện thoại vệ tinh, rất nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh đến Chiến Thiên Tường.
Sau khi truyền đạt xong mệnh lệnh, A Mộc Đồng rút đao ở hông ra, cười nói:
- Thiếu Soái, bây giờ có phải chúng ta chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi không?
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhìn về đồng cỏ phía nảy sinh tiếng vang, nói:
- Mở cổng trại, hôm nay chúng ta sẽ để chúng không đánh mà khuất.
A Mộc Đồng ngây cả người, lặp lại nói:
- Mở cổng trại? Nếu chẳng may đám lão cẩu xông vào thì làm sao? Vậy cũng quá nguy hiểm rồi, nói không chừng chúng ta còn chưa tàn sát, bọn chúng đã tàn sát trước rồi, phải biết rằng, đó là hơn hai nghìn thanh niên khỏe mạnh chứ không phải hơn hai nghìn con chó?
Sở Thiên kéo Khuynh Thành đi đến cổng trại, quay đầu nói với A Mộc Đồng:
- Đối phó với một đám ô hợp còn đóng cửa, rất hiển nhiên là chúng ta sợ hãi. Hai quân gặp nhau, kẻ dũng cảm thắng. Cậu dẫn người đến hỗ trợ mấy ông già, những người khác nhất định không đánh mà bại. Nếu cậu không có dũng khí, vậy thì đóng cửa trại chống đỡ địch đi.
A Mộc Đồng suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, nói:
- Mở thì mở, em thân thể cường tráng còn sợ bổ không ngã lão cẩu sao?
Trại Thiên Lang lập tức mở cửa chính ra, như là mở rộng miệng ra, lúc nào cũng chuẩn bị cắn nuốt tất cả.
A Mộc Đồng dẫn theo ba trăm ngựa sắt để ngang trước trại Thiên Lang, lẳng lặng đợi hơn hai nghìn người của bốn thôn mười hai trại.
Sở Thiên ôm lấy Khuynh Thành đứng ở trên tường, Nhiếp Vô Danh đứng ở bên cạnh, bên hông còn giắt theo một khẩu súng, đó là của đám phần tử Đột Đột để lại.
Người của bốn thôn mười hai trại đến còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Sau hai mươi phút, tiếng vó ngựa hỗn độn che trời phủ đất truyền đến, Sở Thiên đã có thể nhìn thấy từng đợt từng trận “Mây đen” của đường chân trời thảo nguyên. Sau giây lát liền nhìn thấy rõ ràng đội người ngựa vây đến trại Thiên Lang, thanh thế cực kỳ lớn.
Trước kia đều là người của trại Thiên Lang vây đánh người khác, hôm nay bị người khác vây quanh cửa nhà rồi, anh em của Thiên Lang đều cảm thấy tức giận, không ngăn được dùng toàn bộ sức lực nắm lấy khảm đao trong tay, bây giờ hận không thể xông lên thuần phục cuộc chiến đấu của người dân trong thôn như ngày xưa.
A Mộc Đồng nhìn thêm vài lần, liền biết lời của Sở Thiên nói không sai, đó đúng là đám người ô hợp, nhìn khí thế thấy sự dũng mãnh của đám người ngựa do sự dẫn đầu của trưởng tộc các thôn trại, giữa hai bên có sự phân biệt khe hở rõ ràng, giống như thuận tiện cho Sở Thiên phân biệt đội ngũ của các thôn trại.
Khuynh Thành nhìn đội quân dần dần bức tới, quét mắt chạy đến trước mười mấy lão già, nhìn lại Sở Thiên nói:
- Mười mấy lão già kia đều là tộc trưởng của các tộc, ở giữa chính là tộc trưởng của trại Ô Trác bọn em, là lão cẩu hung ác.
Sở Thiên nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Khuynh Thành, mười ngón tay nắm chặt truyền cho cô sự ấm áp, trấn an nói:
- Yên tâm, hôm nay anh chỉ chuyên giết lão cẩu này thôi, để tránh cho chị em của các em sau này bị gã làm nhục, nghĩ đến việc gã muốn không an phận với em, anh chỉ hận không thể lột da hắn, rút xương.
Khuynh Thanh nép đầu vào trong ngực Sở Thiên, cười hạnh phúc, có được bến cảng này, cho dù có mưa to gió lớn hơn nữa cũng không hề gì.
Lão già cầm đầu chính là lão cẩu, người mặc áo choàng màu trắng, sau lưng khoác Khai Sơn Đao, thúc ngựa xông lên hướng trại Thiên Lang, hiển nhiên là muốn phô ra sự uy phong của mình. Nhưng trong lúc còn cách trại Thiên Lang năm trăm mét, ngựa nhanh chóng chạy chậm lại, bởi vì gã phát hiện đám người A Mộc Đồng sẵn sang đón quân địch tại trận địa.
Mẹ nó! Oánh Tử Tử quả nhiên bán đứng bố! Nếu không trại Thiên Lang làm sao biết chúng ta vây giết? Lão cẩu trong lòng thầm mắng, đợi bố sang bằng trại Thiên Lang sẽ quay đầu đốt trại Cáp Nhĩ, giết nam cưỡng nữ, sau đó bắt sống Oánh Tử Tử đến dạy dỗ, xem yêu nữ này trên giường có còn nảy lửa đáng hận như cũ không.
Ngựa của lão cẩu nhanh chạy chậm lại, ngựa của mấy lão già khác cũng chậm dần, đã qua thời điểm tinh lực cứng rắn rồi, việc dẫn đầu đánh đánh giết giết nên để lại cho người trẻ tuổi, con người càng già càng quý trọng tính mạng, bởi vì biết còn rất nhiều thứ chưa hưởng thụ.
A Mộc Đồng thấy lão cẩu bọn chúng sắp tới trước mặt, nhanh như chớp kéo cung tiễn lên, rồi “vù” một tiếng mũi tên lao tới chính giữa mười lăm mét trước mặt lão cẩu, dọa đến mức gã vội vàng phanh lại tọa kỵ, sau đó A Mộc Đồng đầy khí phách quát lớn:
- Lập ranh giới, tự tiện đi qua, giết không tha.
Âm thanh mà A Mộc Đồng vận đủ khí để phát ra, làm cho bọn lão cẩu yên tĩnh lại, cũng làm cho bọn họ phẫn nộ dị thường, mấy trăm người cũng dám làm càn như thế?
Lão cẩu hiển nhiên muốn thể hiện một phen trước mặt tứ thôn mười hai trại, cũng củng cố ngôi vị “đầu rồng” của mình, vì thế quát hai gã cường tráng phía sau:
- Đi, chém mũi tên nhọn đó đi, xem xem người của trại Thiên Lang có thể như thế nào đây?
Hai gã địa hán thúc ngựa nhảy ra, mang vẻ mặt cực kì khinh thường thúc ngựa chạy tới, vung đao muốn chặt đứt mũi tên nhọn.
Hai khảm đao vừa giơ lên, còn chưa kịp chặt xuống, hai mũi tên nhọn lùi một bước đánh trả đối phương, xảo quyệt đâm vào ngực bọn họ, máu tươi bắn tung tóe, người cũng ngã từ trên ngựa xuống. Con ngựa mất chủ lập tức chạy ra sau hơn mười mét, cuối cùng dừng lại ở bên trái trại Thiên Lang, cúi đầu ăn cỏ.
Vẫn chưa đến lúc huyết chiến, lão cẩu đã mất đi hai trợ thủ đắc lực, vẻ mặt âm trầm đến mức vặn ra được nước.
Lão cẩu vung ra bảo đao của Vị lão, quát:
- Bắn tên!
Mười mấy người đàn ông của thôn Ô Trác nhảy ra vaài mét, bắn mấy chục mũi tên về phía A Mộc Đồng. A Mộc Đồng nhẹ nhàng vung tay, mười mấy người anh em trại Thiên Lang cũng thúc ngựa ra, kéo cung bắn tên về phía đối thủ, mũi tên “Soạt Soạt Soạt” bắn ra, sau đó truyền tới mười mấy tiếng kêu la thảm thiết.
Bọn lão cẩu định mắt nhìn lại, những người ngã xuống đều là người của tộc mình, mà kẻ hung ác trại Thiên Lang lại không có người nào ngã ngựa, những mũi tên mà tộc mình bắn ra đều dừng lại ở chỗ cách trại Thiên Lang năm ~ sáu mét, trong lòng không khỏi thất kinh, trình độ bắn tên của họ sao lại cách xa mình đến thế?
Lão cẩu làm sao biết, Sở Thiên hai ngày nay đã cho Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sửa lại cung thép, cung thép sau khi được cải thiện so với trước đây có thể bắn ra được xa hơn mười mét. Mười mét đối với tiễn trình mà nói cũng không nhiều, nhưng lại có thể giảm bớt thương vong và đổ máu của người bắn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thành bại của cả đội.
A Mộc Đồng nhẹ nhàng giơ tay phải lên đánh thế võ, hai trăm anh em Thiên Lang kéo thiết cung, còn lại gần trăm anh em tỏa ra hai bên, đứng trước tiễn thủ, bày ra lá chắn gỗ, đồng thời tay phải rút đao sẵn sàng bày trận địa đón quân định, tất cả hành động đều làm cho các thôn trại đều cảm thấy có áp lực vô hình, dưới sự so sánh, lập tức cảm thấy sự thiếu sót và lạc hậu của mình.
Nhuệ khí lúc đến đã có chút tiêu mòn.
Hơn hai nghìn quân ngựa của các thôn trại cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lão cẩu quyết định thử thái độ và sức lực của trại Thiên Lang trước, thế là đến trước mặt dưới sự bảo vệ của các trợ thủ đắc lực, hướng về phía bọn A Mộc Đồng hét lớn:
- Tao muốn gặp chủ bá chủ mới của Hoang nguyên.
Sở Thiên ở tường trại cười lạnh mấy tiếng, hô lớn:
- Mày chính lã lão cẩu? Tao ở đây, mày muốn gặp tao sao không lên đây nói chuyện?
Ánh mắt bọn lão cẩu phóng qua A Mộc Đồng, dừng trên người Sở Thiên và Khuynh Thành, nhìn thấy Khuynh Thành ngọt ngào rúc vào trong lòng Sở Thiên, người lão cẩu rung mạnh, lửa giận ngùn ngụt, quát:
- Chúng mày âm hiểm giả dối, bố làm sao có thể chui đầu vào lưới, không ngờ mày lại là bá chủ của Hoang Nguyên, hẳn là nên đem người phụ nữ và ngựa của bọn tao đem trả lại?
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của lão cẩu, Sở Thiên ngược lại rất vui vẻ.
Vì thế, Sở Thiên tỏ rõ uy lực của bản thân ôm chặt Khuynh Thành.
Hôn nhẹ lên gò má cô, sau đó hướng về lão cẩu hô:
- Mày đã nói chúng tao âm hiểm giả dối thì bọn tao sao có thể đem người và ngựa đem trả lại cho mày? Càng chủ yếu hơn chính là, người phụ nữ của chúng mày lại không tình nguyện quay về thôn trại chịu khổ chịu sở.
- Trại Cáp Nhĩ hiện nay cũng có lợi ích tương quan với Sở Thiên, lão cẩu nếu như tiêu diệt Sở Thiên, dựa vào sự bất mãn của đôi bên, nhất định sẽ đến đối phó trại Cáp Nhĩ, chúng ta có cần trợ giúp Sở Thiên hoặc là nhắc nhở hắn không?
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói :
- Tôi gọi điện thoại nhắc nhở hắn vậy.
Oánh Tử Tử quay người đi vào phòng gọi đện thoại, không bao lâu đã đi ra, trên mặt thần sắc bình tĩnh:
- Chuẩn bị quan tài cho đám lão già đấy đi.
Một Thiết y phản xạ có điều kiện hỏi:
- Vì sao?
Oánh Tử Tử đến bên ngoài cửa, nhìn về hướng thôn Ô Trác, chậm rãi nói :
- Sở Thiên đã phái Chiến Thiên Tường dẫn đầu năm trăm người của đội quân tinh nhuệ ẩn mình ở gần thôn Ô Trác, đây là phiên bản hiện đại của vây Ngụy cứu Triệu, anh nói xem lão cẩu có về cứu hay không? Nếu về cứu, các thôn trại liên minh còn có tác dụng gì sao?
Mười tám Thiết y sau khi suy nghĩ, hiểu được sự lợi hại trong đó, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sở Thiên sau khi nghe xong điện thoại của Oánh Tử Tử, liền gọi A Mộc Đồng tới, cười nói:
- Đám lão già kia không chừng chiều nay sẽ đánh tới, các anh em đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng phản kích, đến lúc đó sẽ làm việc theo các phương án tác chiến, lần này chúng ta nên thay các thôn trại đổi lại tộc trưởng mới rồi.
A Mộc Đồng gật gật đầu, hưng phấn nói :
- Yên tâm, chúng ta giữ chặt mấy lão già đấy ở đây, để Chiến Thiên Tường thuận lợi giải phóng thôn Ô Trác.
Sở Thiên cười khổ, nhẹ nhàng vỗ đầu A Mộc Đồng nói :
- Mau đi sắp xếp đi, không cần mò mẫm mấy thứ kia.
A Mộc Đồng nhận mệnh lệnh mà đi, miệng vẫn không quên phát cái điệu hừ hừ như cũ, còn mắt nhìn liếc sang quần áo của Khuynh Thành xem có hỗn độn hay không.
Lúc này, tại sân bay Côn Minh.
Khả Nhi các cô ấy đang ngồi uống cà phê hương tinh khiết ở Starbucks tại sân bay, đeo tai nghe, mũ trên đầu kéo xuống cực kì thấp, dáng vẻ đề phòng màn hình giám sát ghi lại của sân bay, từ từ lật tạp chí trong tay một cách có tiết tấu.
Bởi vì phạm nhân bốn giờ mới lên máy bay, nên mọi người đều tỏ ra rất thoải mái, luân phiên nhau xem chừng các chuyến bay từ Thủ đô đến và đi, liền để mình thả lỏng trong hoàn cảnh dễ chịu, bỗng nhiên, Dương Phi Dương hào hứng phấn chấn, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ :
- Lý Thần Châu xuất hiện rồi!
Long trời lở đất!
Khả Nhi và Phong Vô Tình đương nhiên biết cái này có ý nghĩa gì, Lý Thần Châu xuất hiện ở đây, hiển nhiên cũng là đến áp tải trọng phạm, có anh ta ở đây, đừng nói là không tiện ra tay, chính là có quyết tâm đánh chết các phần tử cũng không nhất định có thể thành công. Lý Thần Châu lăn lộn ở đội đặc công Phi Long nhiều năm như vậy, sở trường chính là chống ám sát.
Khả Nhi xem thời gian, nhẹ nhàng thở dài :
- Xin chỉ thị của Thiếu soái đi.
Phong Vô Tình với Dương Phi Dương gật đầu.
Sở Thiên nhận được điện thoại của Khả Nhi, nghe được Lý Thần Châu xuất hiện ở Côn Minh, cũng vô cùng kinh ngạc, xem thời gian, sau khi suy nghĩ một lát, nói:
- Khả Nhi, bây giờ là hai giờ chiều, thời gian vẫn còn kịp, em khiến phần tử Đột Đột bị áp giải về thủ đô, tung ra tin Đường gia nhận vay vay một tỷ đến khách sạn Lệ Tinh, tôi nghĩ, Đường gia nhất định sẽ dốc hết sức lực giết người diệt khẩu, mà các em trước bốn giờ không được ra tay.
Khả Nhi gật gật đầu, nhẹ nhàng nói :
- Vậy, chúng ta không cần phải rat ay sao?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói :
- Để Đường gia và Lý Thần Châu đi gây sức ép trước đi, đợi bọn chúng mệt rồi chúng ta lại ra tay, như vậy phần thắng sẽ tăng thêm mấy phần, cho dù không có cơ hội ra tay cũng không sao, Lý Thần Châu tìm được vài người còn sống của Đường gia, phần tử Đột Đột nhận tội hay không cũng không có mấy liên quan, Chu Long Kiếm nhiều lắm nói tôi đoán lung tung, nhưng Đường gia lại có vẻ có tật giật mình.
Khả Nhi thở thật dài ra một hơi, hưng phấn để điện thoại xuống.
Nhiếp Vô Danh bên cạnh hiển nhiên nghe được Lý Thần Châu đã đến Côn Minh, không ngừng được hỏi Sở Thiên:
- Chẳng lẽ lão hồ ly Chu Long Kiếm biết chúng ta ngầm giở trò? Cho nên phái Lý Thần Châu đến đây áp trận?
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:
- Cũng không hẳn thế, hẳn là Chu Long Kiếm lo lắng có người sẽ ra tay với phần tử Đột Đột, cho nên phái Lý Thần Châu đến bảo đảm an toàn, lão hồ ly này làm việc quả thật rất giảo hoạt, chỗ nào cũng có thủ đoạn. Nếu Khả Nhi bọn họ chưa phát hiện ra Lý Thần Châu, có thể chúng ta phiền toái rồi.
Nhiếp Vô Danh trịnh trọng gật đầu.
Ba giờ chiều, chuông trong trại Thiên Lang vang lên, lập tức tiếng người ồn ào, ngựa chiến hí.
A Mộc Đồng như là ăn phải cà rốt của thỏ, thân hình cấp tốc nhả đến bên người Sở Thiên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, nói:
- Nhận được tin tình báo của các anh em, trừ trại Cáp Nhĩ ra, người của bốn thôn mười hai trại đã liên kết lại bắt tay hành động, phỏng chừng ba mươi phút sau sẽ đến trại Thiên Lang.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, trấn an lòng cô, sau đó hỏi:
- Có khoảng bao nhiêu người?
A Mộc Đồng dựng hai ngón tay lên, quơ tay nói:
- Hơn hai ngàn người, xem ra các thôn trại đều đem hết vốn gốc ra rồi.
Sở Thiên vẻ mặt tươi cười sâu không lường được, không hề sợ hãi nói:
- Rất tốt, còn sợ bọn chúng đến quá ít người cơ! A Mộc Đồng, thông báo cho Chiến Thiên Tường sau mười lăm phút nữa ra tay với trại Ô Trác, đối phó với mấy người già yếu giữ cửa sẽ không mất bao nhiêu thời gian, nhưng bảo cậu ta cố gắng hết sức giết ít người, sau đó thả vài người trại Ô Trác ra báo tin.
A Mộc Đồng sờ sờ đầu, có chút nghi ngờ nói:
- Thiếu soái, sao không bảo Chiến Thiên Trường tàn sát trại? Cũng để cho các trại khác cảnh giác.
Khuynh Thành nghe được lời A Mộc đồng nói, tay pha trà run rẩy một chút, lập tực nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu kiên định nói:
- Giết hại gười già tàn tật thì còn gọi gì là anh hung hảo hán, tác dụng chủ yếu của Chiến Thiên Tường không phải là giết người, mà là vây Ngụy cứu Triệu, làm phân tán sự liên hiệp của thôn trại, sau đó chúng ta lại tiêu diệt từng bộ phận, cuối cùng đem lão chó già hai mặt đánh tới, giết không còn mảnh giáp.
Khuynh Thành cảm kích nhìn Sở Thiên. Tuy rằng cô không có gì lưu luyến với trại Ô Trác, nhưng nghe đến phải giết hết người của tộc mình, trong lòng vẫn rất khó tiếp nhận, bây giờ có lời nói của Sở Thiên, mới yên tâm, hơn nữa lại càng thêm khâm phục sự quang minh lỗi lạc của Sở Thiên.
A Mộc Đồng bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lấy ra điện thoại vệ tinh, rất nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh đến Chiến Thiên Tường.
Sau khi truyền đạt xong mệnh lệnh, A Mộc Đồng rút đao ở hông ra, cười nói:
- Thiếu Soái, bây giờ có phải chúng ta chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi không?
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhìn về đồng cỏ phía nảy sinh tiếng vang, nói:
- Mở cổng trại, hôm nay chúng ta sẽ để chúng không đánh mà khuất.
A Mộc Đồng ngây cả người, lặp lại nói:
- Mở cổng trại? Nếu chẳng may đám lão cẩu xông vào thì làm sao? Vậy cũng quá nguy hiểm rồi, nói không chừng chúng ta còn chưa tàn sát, bọn chúng đã tàn sát trước rồi, phải biết rằng, đó là hơn hai nghìn thanh niên khỏe mạnh chứ không phải hơn hai nghìn con chó?
Sở Thiên kéo Khuynh Thành đi đến cổng trại, quay đầu nói với A Mộc Đồng:
- Đối phó với một đám ô hợp còn đóng cửa, rất hiển nhiên là chúng ta sợ hãi. Hai quân gặp nhau, kẻ dũng cảm thắng. Cậu dẫn người đến hỗ trợ mấy ông già, những người khác nhất định không đánh mà bại. Nếu cậu không có dũng khí, vậy thì đóng cửa trại chống đỡ địch đi.
A Mộc Đồng suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, nói:
- Mở thì mở, em thân thể cường tráng còn sợ bổ không ngã lão cẩu sao?
Trại Thiên Lang lập tức mở cửa chính ra, như là mở rộng miệng ra, lúc nào cũng chuẩn bị cắn nuốt tất cả.
A Mộc Đồng dẫn theo ba trăm ngựa sắt để ngang trước trại Thiên Lang, lẳng lặng đợi hơn hai nghìn người của bốn thôn mười hai trại.
Sở Thiên ôm lấy Khuynh Thành đứng ở trên tường, Nhiếp Vô Danh đứng ở bên cạnh, bên hông còn giắt theo một khẩu súng, đó là của đám phần tử Đột Đột để lại.
Người của bốn thôn mười hai trại đến còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Sau hai mươi phút, tiếng vó ngựa hỗn độn che trời phủ đất truyền đến, Sở Thiên đã có thể nhìn thấy từng đợt từng trận “Mây đen” của đường chân trời thảo nguyên. Sau giây lát liền nhìn thấy rõ ràng đội người ngựa vây đến trại Thiên Lang, thanh thế cực kỳ lớn.
Trước kia đều là người của trại Thiên Lang vây đánh người khác, hôm nay bị người khác vây quanh cửa nhà rồi, anh em của Thiên Lang đều cảm thấy tức giận, không ngăn được dùng toàn bộ sức lực nắm lấy khảm đao trong tay, bây giờ hận không thể xông lên thuần phục cuộc chiến đấu của người dân trong thôn như ngày xưa.
A Mộc Đồng nhìn thêm vài lần, liền biết lời của Sở Thiên nói không sai, đó đúng là đám người ô hợp, nhìn khí thế thấy sự dũng mãnh của đám người ngựa do sự dẫn đầu của trưởng tộc các thôn trại, giữa hai bên có sự phân biệt khe hở rõ ràng, giống như thuận tiện cho Sở Thiên phân biệt đội ngũ của các thôn trại.
Khuynh Thành nhìn đội quân dần dần bức tới, quét mắt chạy đến trước mười mấy lão già, nhìn lại Sở Thiên nói:
- Mười mấy lão già kia đều là tộc trưởng của các tộc, ở giữa chính là tộc trưởng của trại Ô Trác bọn em, là lão cẩu hung ác.
Sở Thiên nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Khuynh Thành, mười ngón tay nắm chặt truyền cho cô sự ấm áp, trấn an nói:
- Yên tâm, hôm nay anh chỉ chuyên giết lão cẩu này thôi, để tránh cho chị em của các em sau này bị gã làm nhục, nghĩ đến việc gã muốn không an phận với em, anh chỉ hận không thể lột da hắn, rút xương.
Khuynh Thanh nép đầu vào trong ngực Sở Thiên, cười hạnh phúc, có được bến cảng này, cho dù có mưa to gió lớn hơn nữa cũng không hề gì.
Lão già cầm đầu chính là lão cẩu, người mặc áo choàng màu trắng, sau lưng khoác Khai Sơn Đao, thúc ngựa xông lên hướng trại Thiên Lang, hiển nhiên là muốn phô ra sự uy phong của mình. Nhưng trong lúc còn cách trại Thiên Lang năm trăm mét, ngựa nhanh chóng chạy chậm lại, bởi vì gã phát hiện đám người A Mộc Đồng sẵn sang đón quân địch tại trận địa.
Mẹ nó! Oánh Tử Tử quả nhiên bán đứng bố! Nếu không trại Thiên Lang làm sao biết chúng ta vây giết? Lão cẩu trong lòng thầm mắng, đợi bố sang bằng trại Thiên Lang sẽ quay đầu đốt trại Cáp Nhĩ, giết nam cưỡng nữ, sau đó bắt sống Oánh Tử Tử đến dạy dỗ, xem yêu nữ này trên giường có còn nảy lửa đáng hận như cũ không.
Ngựa của lão cẩu nhanh chạy chậm lại, ngựa của mấy lão già khác cũng chậm dần, đã qua thời điểm tinh lực cứng rắn rồi, việc dẫn đầu đánh đánh giết giết nên để lại cho người trẻ tuổi, con người càng già càng quý trọng tính mạng, bởi vì biết còn rất nhiều thứ chưa hưởng thụ.
A Mộc Đồng thấy lão cẩu bọn chúng sắp tới trước mặt, nhanh như chớp kéo cung tiễn lên, rồi “vù” một tiếng mũi tên lao tới chính giữa mười lăm mét trước mặt lão cẩu, dọa đến mức gã vội vàng phanh lại tọa kỵ, sau đó A Mộc Đồng đầy khí phách quát lớn:
- Lập ranh giới, tự tiện đi qua, giết không tha.
Âm thanh mà A Mộc Đồng vận đủ khí để phát ra, làm cho bọn lão cẩu yên tĩnh lại, cũng làm cho bọn họ phẫn nộ dị thường, mấy trăm người cũng dám làm càn như thế?
Lão cẩu hiển nhiên muốn thể hiện một phen trước mặt tứ thôn mười hai trại, cũng củng cố ngôi vị “đầu rồng” của mình, vì thế quát hai gã cường tráng phía sau:
- Đi, chém mũi tên nhọn đó đi, xem xem người của trại Thiên Lang có thể như thế nào đây?
Hai gã địa hán thúc ngựa nhảy ra, mang vẻ mặt cực kì khinh thường thúc ngựa chạy tới, vung đao muốn chặt đứt mũi tên nhọn.
Hai khảm đao vừa giơ lên, còn chưa kịp chặt xuống, hai mũi tên nhọn lùi một bước đánh trả đối phương, xảo quyệt đâm vào ngực bọn họ, máu tươi bắn tung tóe, người cũng ngã từ trên ngựa xuống. Con ngựa mất chủ lập tức chạy ra sau hơn mười mét, cuối cùng dừng lại ở bên trái trại Thiên Lang, cúi đầu ăn cỏ.
Vẫn chưa đến lúc huyết chiến, lão cẩu đã mất đi hai trợ thủ đắc lực, vẻ mặt âm trầm đến mức vặn ra được nước.
Lão cẩu vung ra bảo đao của Vị lão, quát:
- Bắn tên!
Mười mấy người đàn ông của thôn Ô Trác nhảy ra vaài mét, bắn mấy chục mũi tên về phía A Mộc Đồng. A Mộc Đồng nhẹ nhàng vung tay, mười mấy người anh em trại Thiên Lang cũng thúc ngựa ra, kéo cung bắn tên về phía đối thủ, mũi tên “Soạt Soạt Soạt” bắn ra, sau đó truyền tới mười mấy tiếng kêu la thảm thiết.
Bọn lão cẩu định mắt nhìn lại, những người ngã xuống đều là người của tộc mình, mà kẻ hung ác trại Thiên Lang lại không có người nào ngã ngựa, những mũi tên mà tộc mình bắn ra đều dừng lại ở chỗ cách trại Thiên Lang năm ~ sáu mét, trong lòng không khỏi thất kinh, trình độ bắn tên của họ sao lại cách xa mình đến thế?
Lão cẩu làm sao biết, Sở Thiên hai ngày nay đã cho Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sửa lại cung thép, cung thép sau khi được cải thiện so với trước đây có thể bắn ra được xa hơn mười mét. Mười mét đối với tiễn trình mà nói cũng không nhiều, nhưng lại có thể giảm bớt thương vong và đổ máu của người bắn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thành bại của cả đội.
A Mộc Đồng nhẹ nhàng giơ tay phải lên đánh thế võ, hai trăm anh em Thiên Lang kéo thiết cung, còn lại gần trăm anh em tỏa ra hai bên, đứng trước tiễn thủ, bày ra lá chắn gỗ, đồng thời tay phải rút đao sẵn sàng bày trận địa đón quân định, tất cả hành động đều làm cho các thôn trại đều cảm thấy có áp lực vô hình, dưới sự so sánh, lập tức cảm thấy sự thiếu sót và lạc hậu của mình.
Nhuệ khí lúc đến đã có chút tiêu mòn.
Hơn hai nghìn quân ngựa của các thôn trại cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lão cẩu quyết định thử thái độ và sức lực của trại Thiên Lang trước, thế là đến trước mặt dưới sự bảo vệ của các trợ thủ đắc lực, hướng về phía bọn A Mộc Đồng hét lớn:
- Tao muốn gặp chủ bá chủ mới của Hoang nguyên.
Sở Thiên ở tường trại cười lạnh mấy tiếng, hô lớn:
- Mày chính lã lão cẩu? Tao ở đây, mày muốn gặp tao sao không lên đây nói chuyện?
Ánh mắt bọn lão cẩu phóng qua A Mộc Đồng, dừng trên người Sở Thiên và Khuynh Thành, nhìn thấy Khuynh Thành ngọt ngào rúc vào trong lòng Sở Thiên, người lão cẩu rung mạnh, lửa giận ngùn ngụt, quát:
- Chúng mày âm hiểm giả dối, bố làm sao có thể chui đầu vào lưới, không ngờ mày lại là bá chủ của Hoang Nguyên, hẳn là nên đem người phụ nữ và ngựa của bọn tao đem trả lại?
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của lão cẩu, Sở Thiên ngược lại rất vui vẻ.
Vì thế, Sở Thiên tỏ rõ uy lực của bản thân ôm chặt Khuynh Thành.
Hôn nhẹ lên gò má cô, sau đó hướng về lão cẩu hô:
- Mày đã nói chúng tao âm hiểm giả dối thì bọn tao sao có thể đem người và ngựa đem trả lại cho mày? Càng chủ yếu hơn chính là, người phụ nữ của chúng mày lại không tình nguyện quay về thôn trại chịu khổ chịu sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.