Chương 371: Xác Định Hành Tung.
Nhất Khởi Thành Công
03/07/2013
Tường đồng vách sắt! Phòng thủ kiên cố!
Khi Phàm Gian nói tám chữ này cho Sở Thiên nghe, Sở Thiên không hề kinh ngạc.
Phàm Gian đem sơ đồ tổng thể và sơ đồ bố trí từng tầng của khách sạn Hòa Bình bày ra trước mắt Sở Thiên. Nỗi lo âu hiện rõ trên mặt, anh ta chậm rãi nói:
- Đây chính là nơi ẩn náu của Chu Triệu Sâm. Tầng trên cùng của khách sạn Hòa Bình đã bị thuê toàn bộ. Những người không phận sự đều không được phép lại gần. Theo quan sát của tổ Tinh Nguyệt, trong khách sạn Hòa Bình có không dưới một trăm kẻ mặc thường phục. Xung quanh khách sạn còn có không ít các tay súng bắn tỉa. Vì vậy, việc sử dụng biện pháp cứng rắn để giết Chu Triệu Sâm gần như là không thể.
Sở Thiên thở dài. Hắn biết rằng sẽ khó khăn, nhưng không nghĩ là sẽ gian nan đến mức này. Hắn cất tiếng nói:
- Xem ra, trên người Chu Triệu Sâm quả thật có không ít thứ đáng giá. Nếu không thì Lâm Ngọc Thanh sao phải lao tâm khổ tứ cử người bảo vệ gã như vậy.
Phàm Gian hiểu rõ ý của Sở Thiên. Càng như thế thì càng cần phải ra tay sớm.
Sở Thiên đứng lên đi đi lại lại vài vòng, quay đầu lại nói:
- Phàm Gian, trong số một trăm kẻ mặc thường phục kia có kẻ nào có thể mua chuộc được không?
Phàm Gian lắc đầu, mặt lộ vẻ bất lực, nói:
- Lâm Ngọc Thanh quả rất thông minh. Hơn một trăm viên cảnh sát này đều là người ngoại tỉnh được điều về. Đợi khi chúng ta dò la chi tiết, tìm được điểm đột phá thì e rằng Lâm Ngọc Thanh đã nắm giữ toàn bộ các chứng cứ.
Sở Thiên gật gật đầu, đây đúng là tác phong của Lâm Ngọc Thanh, sắp xếp chu toàn, chu đáo đến từng chi tiết.
Phàm Gian bổ sung nói:
- Hơn nữa, những người mặc thường phục kia có tính cảnh giác rất cao, lại rất có tinh thần trách nhiệm. Tuy rằng hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập khách sạn Hòa Bình, nhưng bọn họ đều không xuống lầu tham gia tiệc rượu xa xỉ của khách sạn.
Sở Thiên bỗng dừng bước, mặt hân hoan, lặp lại câu nói vừa rồi:
- Hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập của khách sạn Hòa Bình?
Phàm Gian hơi ngẩn người ra, gật gật đầu. Anh ta chưa hiểu vì sao Sở Thiên lại vui mừng như vậy khi được biết khách sạn tổ chức kỷ niệm.
- Có cơ hội rồi!
Sở Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bóng đêm trùng trùng, trên sông Thập Sát Hải.
Một chiếc du thuyền lắc lư tiến vào từ Tiền Hải.
Trên thuyền, một chao đèn dầu, một bầu rượu ấm, vài đĩa đồ nhậu, Sở Thiên và Phàm Gian ngồi đối mặt nhau.
Sở Thiên nhìn khách sạn Hòa Bình cách đó không xa, lại nhìn khu đất trống trước cửa, nụ cười tươi tắn nở trên môi, ngẩng đầu nhìn Phàm Gian đang ngồi đối diện, hắn nói:
- Phàm Gian, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
Phàm Gian cung kính gật đầu, sự sùng bái thể hiện rõ trong giọng nói:
- Thiếu soái yên tâm. Tất cả đều đã chuẩn bị xong. Phàm Gian đúng là phải phục Thiếu soái sát đất. Một diệu kế như thế mà lại dễ dàng theo miệng Thiếu soái nói ra. Phàm Gian tự thẹn mình thua kém.
Sở Thiên khẽ xua tay, rót rượu cho Phàm Gian, rồi thản nhiên nói:
- Hy vọng Cô Kiếm và Nhiếp Vô Danh sẽ thuận lợi.
Phàm Gian gật gật đầu, thất kinh vì bất ngờ được Sở Thiên rót rượu, vội nâng chén rượu lên chậm rãi uống. Anh ta không rời mắt khỏi khu đất trống trước cửa khách sạn, thầm suy tính trong bụng: Với thực lực của Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm, giết một Chu Triệu Sâm chẳng dễ như trở bàn tay?
Đúng tám giờ tối, khách sạn Hòa Bình đèn hoa rực rỡ.
Không ít dân sống xung quanh đã tụ tập chờ đợi quanh khu đất trống của khách sạn. Từ các cửa sổ trên tầng, không ít những cái đầu cũng ngó ra dò xét. Bọn họ đều đang chờ khách sạn Hòa Bình “Pháo hoa mừng ngày kỷ niệm”, khách sạn Hòa Bình đã dán thông báo, tối nay sẽ đốt pháo hoa liên tục.
Người tổ chức lễ kỷ niệm khẽ vẫy tay phải, mười bông pháo hoa “Đùng! Đùng!” bắn lên không trung. Nào là kiểu giếng phun, kiểu sao chổi, kiểu chùm.
Đám người đứng dưới chiêm ngưỡng thích thú ồ lên tán thưởng. Những bông pháo hoa nở bung ra trước mắt họ, rồi lụi tàn. Tuy vẻ đẹp ấy chỉ hiện hữu trong giây lát, nhưng đẹp lung linh rực rỡ, khiến người ta mê mẩn, không thể nào quên.
Sở Thiên nằm ở trên thuyền, lặng lẽ nhìn pháo hoa. Không ngờ pháo hoa trên bầu trời đêm lại đẹp đến vậy!
Phàm Gian thì nhìn chằm chằm vào tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình.
Pháo hoa được bắn liên tục hơn chục lần. Bầu trời rực rỡ xán lạn thu hút sự chú ý của vô số người. Chẳng ai để ý rằng một lượt pháo hoa mới được đút vào để chuẩn bị bắn có những hơn 30 bó. Hơn nữa, tất cả đều chệch hướng. Tựa như bắn pháo thật nhất tề hướng lên tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình.
“Rầm! Rầm! Rầm!”, pháo hoa lại một lần nữa được bắn lên. Nhưng lần này không đẹp như mọi người tưởng. Thậm chí còn có phần kinh dị. “Rầm! Rầm! Rầm!” Ba mươi phát pháo hoa nổ ra tung tóe, tựa như như đạn pháo với uy lực khủng khiếp oanh tạc các cửa sổ tầng cao nhất của khách sạn. Có vài cái còn chui hẳn vào trong cửa sổ các phòng.
Pháo hoa cháy trên không trung khiến người ta tán thưởng, nhưng bắn sai chỗ thì lại khiến người ta kinh hãi.
Mỗi bó pháo hoa có chín phát. Ba mươi bó là hai trăm bảy mươi phát, oanh tạc tầng cao nhất một cách hoàn toàn không thương tiếc. Các mảnh kính vỡ nát rơi xuống. Âm thanh rất đáng sợ. Những bông pháo hoa lọt được vào phòng thì đập toán loạn trong đó, còn làm cháy không ít đồ đạc, khiến người bên trong không còn chỗ nào để ẩn nấp.
Những người đứng xem bắn pháo hoa trên bãi đất trống thấy có tai nạn, sợ đứng nguyên tại chỗ sẽ bị cảnh sát dẫn về đồn để hỗ trợ điều tra thì đều chuồn là thượng sách. Họ bỏ chạy tán loạn. Nhưng vì đám người đứng xem quá đông đúc, xô đẩy lẫn nhau, khiến cảnh tượng trước cửa khách sạn Hòa Bình trở nên hỗn loạn.
Còn trên tầng cao nhất, một vài cảnh sát đang ngủ bị tiếng nổ làm tỉnh giấc, trong lúc hoảng hồn vội chạy ra ngoài. Một số cảnh sát khác đang trực nghe có tiếng pháo nổ thì tò mò mở cửa xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ nhanh chóng bị những bông pháo hoa lọt vào phòng đẩy ra ngoài, trên người còn bị bỏng vài chỗ vì bị pháo hoa bắn vào.
Trong số chạy được ra ngoài đương nhiên còn có Chu Triệu Sâm và hai viên cảnh sát đích thân bảo vệ ông ta. Họ đều đang xem Tivi trong phòng. Bỗng nhiên cửa sổ bị nổ tan, những tưởng có người tấn công thì lại thấy pháo hoa bắn vào.
Họ đều cúi đầu xuống theo bản năng. Pháo hoa đạp vào Tivi, khiến Tivi đổ xuống, chập điện kêu “Xẹt xẹt”.
Bọn Chu Triệu Sâm vội chạy bán sống bán chết ra ngoài, sập cửa phòng lại. Họ hoảng sợ thở hổn hển. Mẹ kiếp, mấy thứ pháo hoa này chút nữa đoạt mất tính mạng của họ. Lúc này, gần một trăm viên cảnh sát đều tụ tập ngoài hành lang. Viên cảnh sát cầm đầu nhìn đám khói mù mịt tại tầng trên cùng, nhíu mày nói:
- Đưa nhân chứng xuống tầng hai trước. Ở đó có một đại sảnh kín, có thể tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Ta kiểm tra mức độ nghiêm trọng của vụ hỏa hoạn rồi xin ý kiến lãnh đạo xem có cần chuyển địa điểm hay không.
Thế là, bảy tám chục viên cảnh sát hộ tống Chu Triệu Sâm xuống tầng hai. Khi vừa đi qua bể cá cảnh bày tại tầng hai, “Xoảng” một tiếng, bể cá cảnh bỗng nhiên vỡ toác ra. Cá và nước chảy ào ra lênh láng trên hành lang.
Chu Triệu Sâm không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu vụ tai nạn pháo hoa chỉ là tình cờ thì chắc chắn chuyện bể cá vỡ là cố ý. Hai việc này xảy ra liên tiếp. Xem ra có kẻ muốn lấy đi tính mạng gã. Nếu không phải là Chu Long Kiếm ắt sẽ là Sở Thiên. Chu Triệu Sâm quyết định sẽ phải cẩn thận. Gã quan sát kỹ hành lang.
Nước chảy ra trên hành lang làm ướt hết giày của mọi người. Cá thiếu không khí nhảy tách tách trên đất. Toàn bộ khách sạn Hòa Bình đều im lặng.
Toàn bộ đèn trong khách sạn tắt phụt. Bảy tám mươi viên cảnh sát bỗng thấy hoảng loạn. Người dẫn đầu vội hô to lên:
- Có biến! Có biến! Đề phòng.
Vừa dứt lời xuống, một sợi giây điện rơi xuống, rơi vào tay hắn kêu “Tách tách”. Dòng điện không thương xót giật cả cá và cảnh sát. Họ la hét quằn quại. May mà đôi giày của Chu Triệu Sâm là hàng cao cấp, dòng điện mạnh cũng không thể chạm tới gã. Nghe tiếng la hét của cảnh sát, gã lập tức vắt chân lên cổ chạy về phía trước
Chu Triệu Sâm vừa mới chạy đến cuối hành lang, tìm được cầu thang thoát hiểm, vội chạy xuống. Gã nhận ra ngay sát khí sau lưng. Khi đã lọt được vào cầu thang, gã không chạy xuống tầng mà chạy ngược lên trên. Trong lòng gã hiểu rõ, những kẻ này tấn công dồn dập để dồn gã tới đây, phía dưới chắc chắn có người đang đợi. Vì thế, trên tầng càng an toàn hơn.
Sau khi Chu Triệu Sâm bỏ chạy, nguồn điện trên hành lang bỗng biến mất. Đèn của khách sạn Hòa Bình cũng sáng trở lại. Bảy tám chục viên cảnh sát mặt cắt không còn giọt máu ngồi bệt trên hành lang. Tuy bọn họ không bị điện giật chết, nhưng toàn thân rã rời không còn sức lực. Thậm chí chẳng còn sức kêu gọi cứu viện nữa.
Lựa chọn của Chu Triệu Sâm đương nhiên là đúng. Nhiếp Vô Danh bám theo Chu Triệu Sâm vào cầu thang bộ, thấy gã chạy ngược lên trên, đành cười méo mó, khẽ huýt sáo ám hiệu, sau đó đuổi theo lên tầng trên.
Cô Kiếm đứng đợi một lát, vẫn không thấy Chu Triệu Sâm, lại nhận được ám hiệu của Nhiếp Vô Danh, anh ta bực bội rời khách sạn Hòa Bình. Vừa bước ra ngoài, anh ta liền bắt gặp hai bóng người tại tầng 3, một người chạy trước, một người truy sát phía sau. Cô Kiếm quan sát tứ phía, rồi tìm một chỗ nấp và chờ đợi.
Chu Triệu Sâm chạy đến tầng ba, biết nhất định phải nhảy xuống đất mới có cơ hội sống sót. Những cảnh sát trong khách sạn này không thể nhờ cậy được nữa rồi. Chỉ còn cách dựa vào các tay bắn tỉa xung quanh khách sạn Hòa Bình mới có thể giúp gã thoát thân. Lâm Ngọc Thanh từng đã dặn dò, nếu bị tập kích trong khách sạn thì phải mau chóng thoát ra bên ngoài. Bên ngoài còn có vài chục tay súng bắn tỉa có thể yểm hộ lão. Sau đó, có thể nhân cơ hội này trốn tới nơi an toàn thứ hai.
Thực ra, Chu Triệu Sâm nghĩ quá phức tạp. Nếu gã suy nghĩ kỹ hơn nữa sẽ phát hiện tình hình cũng không nghiêm trọng như lão tưởng. Chỉ cần quay lại chiến đấu vài hiệp với Nhiếp Vô Danh, vài chục viên cảnh sát còn sót lại trên tầng sẽ nhanh chóng tới chi viện cho lão. Nhưng Chu Triệu Sâm đã bị biến thành con chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Gã cứ nghĩ rằng Sở Thiên bọn họ sẽ cử không ít người đến ám sát mình, rồi toàn bộ khách sạn Hòa Bình đã nằm trong nguy hiểm, bởi vậy phải chạy ra khỏi khách sạn Hòa Bình mới là an toàn nhất.
Tay trái Chu Triệu Sâm vừa chạm vào thành cửa sổ, còn chưa kịp nhảy xuống, một luồng sát khí sắc bén đã ập tới từ phía sau. Bất lực, lão đành phải xoay người lại để chống đỡ. Nhưng đôi tay gã trống trơn, căn bản không thể chống đỡ con dao găm dũng mãnh khủng khiếp của Nhiếp Vô Danh.
Chu Triệu Sâm may mắn thoát được con dao găm Nhiếp Vô Danh đâm tới. Áo của gã bị đâm rách. Mồ hôi không ngừng chảy ra trên đầu hắn. Nhiếp Vô Danh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ thân thủ của Chu Triệu Sâm khá như vậy. Tuy hơi bất ngờ, nhưng bất luận như thế nào, tối nay cũng không thể để cho gã sống sót. Nếu không sẽ còn hại chết không ít người.
Nhiếp Vô Danh khẽ chuyển động chân. Con dao Mitsubishi vừa ẩn vừa hiện đâm tới. Sát khí sắc bén khiến da Chu Triệu Sâm đau rát. Gã biết khó lòng đỡ được, bỗng nhìn thấy thùng rác bên cạnh, vội với tay khua loạn lên. Trên tay có vật để đỡ, trong lòng cũng yên tâm thêm vài phần.
Con dao găm Mitsubishi trên tay Nhiếp Vô Danh chém từ trên xuống. Chu Triệu Sâm lên gồng, hai tay nắm lấy thùng rác, dùng toàn bộ sức lực đánh vào thân dao. “Chát” một tiếng, cả hai người đều bị đẩy lùi lại sau nửa bước, chỗ hổ khẩu có cảm giác đau từng cơn.
Nhiếp Vô Danh đã mất hết kiên nhẫn. Bước lên trước vài bước, anh ta đâm liên tiếp ba nhát. Con loang loáng lúc trên lúc dưới. Thùng rác trên tay Chu Triệu Sâm rõ ràng quá cồng kềnh nên gã khó mà ứng phó kịp.
Một lát sau, vai phải của Chu Triệu Sâm đã bị Nhiếp Vô Danh đâm trúng. Máu tươi chảy ròng ròng. Quá phẫn nộ và hoảng sợ, Chu Triệu Sâm đột nhiên ném thùng rác vào Nhiếp Vô Danh. Sau đó, gã hoàn toàn không đắn đo tình hình bên ngoài nữa, quăng người qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Nhiếp Vô Danh né tránh thùng rác, thấy Chu Triệu Sâm đã nhảy ra ngoài, đang muốn vội thò đầu ra nhìn, cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, vài tên cảnh sát xông tới. Không cách nào khác, anh ta đành lùi lại vài bước, chân trái tung cú đá, viên cảnh sát ở giữa bị đạp bay ra. Đồng thời, khuỷu tay của anh ta huých vào tên cảnh sát đang đánh tới ở bên cạnh. Có một viên cảnh sát mập rón rén đến từ phía sau, Nhiếp Vô Danh nghiêm sắc, tung cú đá hậu, đá kẻ đó ra xa hơn một trượng. Người này bay ra, va vào một người khác. Hai người lập tức ngã đè lên nhau, đau không kêu nổi.
Nhiếp Vô Danh đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy Chu Triệu Sâm ôm vết thương ở tay, kéo lê cái chân ngã bị thương, tất tả chạy đi. Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, huýt sáo ám hiệu, sau đó cũng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, đuổi theo Chu Triệu Sâm.
Cô Kiếm nhận được tín hiệu, bước ra. Thấy Chu Triệu Sâm đang đón đầu chạy tới, tay phải khẽ hạ xuống, nhanh nhẹn, sắc bén hung mãnh, nhằm yết hầu Chu Triệu Sâm đánh tới. Chu Triệu Sâm cảm nhận được sát khí, ngẩng đầu nhìn lên, thấy tay Cô Kiếm đã gần chạm đến cổ họng rồi, vội né sang một bên, đồng thời hét lớn:
- Bắn đi, bắn đi!
Tay phải Cô Kiếm đánh chếch đi, đang muốn đánh vào cánh tay Chu Triệu Sâm, bỗng giác quan thứ sáu mach bảo, khiến anh ta ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghiêng ngươi sang phải tránh. “Chíu” một tiếng, một viên đạn bắn trúng vị trí Cô Kiếm vừa đứng. Cô Kiếm hơi hoảng sợ, vành tai khẽ động, lại nghe thấy tiếng đạn bay đến, vội lùi về phía sau, không quên hét lên với Nhiếp Vô Danh:
- Đừng qua đây, có tay súng bắn tỉa!
Nhiếp Vô Danh vội núp vào góc tường, quét mắt nhìn xung quanh, biết có không ít các tay súng ngắm đang tìm kiếm mục tiêu, trong lòng bực tức vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Triệu Sâm nhảy lên một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Phàm Gian đứng ở mũi thuyền, căng mắt quan sát động tĩnh ở khách sạn Hòa Bình. Một lát sau, anh ta nhận được tin Nhiếp Vô Danh truyền đến.
Phàm Gian ngồi xuống, hổ thẹn nói:
- Thiếu soái, Phàm Gian làm không nên chuyện. Hành động thất bại rồi!
Phàm Gian cũng không nói lý do, vì anh ta biết Sở Thiên không hy vọng anh ta kiếm cớ. Nào ngờ Sở Thiên chẳng để lộ cảm giác kỳ quái nào. Hắn đưa chén rượu lên, ngẩng đầu uống ực một cái, thản nhiên nói:
- Nếu Chu Triệu Sâm bị giết dễ dàng như vậy thì gã đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Lâm Ngọc Thanh mà làm việc sơ sảy thì cũng không có được thành tích như ngày hôm nay rồi.
Phàm Gian thật khép nép gật đầu, lúc này mới dám báo cáo nguyên nhân cho Sở Thiên biết, anh ta nói:
- Chu Triệu Sâm vốn tính cẩn thận, thân thủ lại rất cao. Xung quanh khách sạn Hòa Bình có không ít tay súng bắn tỉa. Vì vậy, Chu Triệu Sâm đã trốn được. Đáng tiếc, e rằng chúng ta đã rút dây động rừng. Không có anh em mai phục ở bên ngoài, xem ra sau này muốn ám sát hắn lại càng khó hơn!
Sở Thiên đứng dậy, chỉ lẳng lặng cười, nói:
- Chu Triệu Sâm nhất định sẽ chạy tới chỗ an toàn. Kinh thành to lớn như vậy, nếu có chỗ khiến Chu Triệu Sâm cảm thấy an toàn, vậy chỉ còn một chỗ này thôi. Chỗ ấy, ngay cả tôi cũng không dám động thủ giết người!
Phàm Gian ngẩn người ra, tò mò hỏi:
- Chỗ nào?
Sở Thiên không nói gì nhưng vẻ khó xử lộ trong mắt. Hắn khẽ thở dài.
Gió đêm hiu quạnh. Cái lạnh thấu xương tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Khi Phàm Gian nói tám chữ này cho Sở Thiên nghe, Sở Thiên không hề kinh ngạc.
Phàm Gian đem sơ đồ tổng thể và sơ đồ bố trí từng tầng của khách sạn Hòa Bình bày ra trước mắt Sở Thiên. Nỗi lo âu hiện rõ trên mặt, anh ta chậm rãi nói:
- Đây chính là nơi ẩn náu của Chu Triệu Sâm. Tầng trên cùng của khách sạn Hòa Bình đã bị thuê toàn bộ. Những người không phận sự đều không được phép lại gần. Theo quan sát của tổ Tinh Nguyệt, trong khách sạn Hòa Bình có không dưới một trăm kẻ mặc thường phục. Xung quanh khách sạn còn có không ít các tay súng bắn tỉa. Vì vậy, việc sử dụng biện pháp cứng rắn để giết Chu Triệu Sâm gần như là không thể.
Sở Thiên thở dài. Hắn biết rằng sẽ khó khăn, nhưng không nghĩ là sẽ gian nan đến mức này. Hắn cất tiếng nói:
- Xem ra, trên người Chu Triệu Sâm quả thật có không ít thứ đáng giá. Nếu không thì Lâm Ngọc Thanh sao phải lao tâm khổ tứ cử người bảo vệ gã như vậy.
Phàm Gian hiểu rõ ý của Sở Thiên. Càng như thế thì càng cần phải ra tay sớm.
Sở Thiên đứng lên đi đi lại lại vài vòng, quay đầu lại nói:
- Phàm Gian, trong số một trăm kẻ mặc thường phục kia có kẻ nào có thể mua chuộc được không?
Phàm Gian lắc đầu, mặt lộ vẻ bất lực, nói:
- Lâm Ngọc Thanh quả rất thông minh. Hơn một trăm viên cảnh sát này đều là người ngoại tỉnh được điều về. Đợi khi chúng ta dò la chi tiết, tìm được điểm đột phá thì e rằng Lâm Ngọc Thanh đã nắm giữ toàn bộ các chứng cứ.
Sở Thiên gật gật đầu, đây đúng là tác phong của Lâm Ngọc Thanh, sắp xếp chu toàn, chu đáo đến từng chi tiết.
Phàm Gian bổ sung nói:
- Hơn nữa, những người mặc thường phục kia có tính cảnh giác rất cao, lại rất có tinh thần trách nhiệm. Tuy rằng hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập khách sạn Hòa Bình, nhưng bọn họ đều không xuống lầu tham gia tiệc rượu xa xỉ của khách sạn.
Sở Thiên bỗng dừng bước, mặt hân hoan, lặp lại câu nói vừa rồi:
- Hôm nay là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập của khách sạn Hòa Bình?
Phàm Gian hơi ngẩn người ra, gật gật đầu. Anh ta chưa hiểu vì sao Sở Thiên lại vui mừng như vậy khi được biết khách sạn tổ chức kỷ niệm.
- Có cơ hội rồi!
Sở Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bóng đêm trùng trùng, trên sông Thập Sát Hải.
Một chiếc du thuyền lắc lư tiến vào từ Tiền Hải.
Trên thuyền, một chao đèn dầu, một bầu rượu ấm, vài đĩa đồ nhậu, Sở Thiên và Phàm Gian ngồi đối mặt nhau.
Sở Thiên nhìn khách sạn Hòa Bình cách đó không xa, lại nhìn khu đất trống trước cửa, nụ cười tươi tắn nở trên môi, ngẩng đầu nhìn Phàm Gian đang ngồi đối diện, hắn nói:
- Phàm Gian, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?
Phàm Gian cung kính gật đầu, sự sùng bái thể hiện rõ trong giọng nói:
- Thiếu soái yên tâm. Tất cả đều đã chuẩn bị xong. Phàm Gian đúng là phải phục Thiếu soái sát đất. Một diệu kế như thế mà lại dễ dàng theo miệng Thiếu soái nói ra. Phàm Gian tự thẹn mình thua kém.
Sở Thiên khẽ xua tay, rót rượu cho Phàm Gian, rồi thản nhiên nói:
- Hy vọng Cô Kiếm và Nhiếp Vô Danh sẽ thuận lợi.
Phàm Gian gật gật đầu, thất kinh vì bất ngờ được Sở Thiên rót rượu, vội nâng chén rượu lên chậm rãi uống. Anh ta không rời mắt khỏi khu đất trống trước cửa khách sạn, thầm suy tính trong bụng: Với thực lực của Nhiếp Vô Danh và Cô Kiếm, giết một Chu Triệu Sâm chẳng dễ như trở bàn tay?
Đúng tám giờ tối, khách sạn Hòa Bình đèn hoa rực rỡ.
Không ít dân sống xung quanh đã tụ tập chờ đợi quanh khu đất trống của khách sạn. Từ các cửa sổ trên tầng, không ít những cái đầu cũng ngó ra dò xét. Bọn họ đều đang chờ khách sạn Hòa Bình “Pháo hoa mừng ngày kỷ niệm”, khách sạn Hòa Bình đã dán thông báo, tối nay sẽ đốt pháo hoa liên tục.
Người tổ chức lễ kỷ niệm khẽ vẫy tay phải, mười bông pháo hoa “Đùng! Đùng!” bắn lên không trung. Nào là kiểu giếng phun, kiểu sao chổi, kiểu chùm.
Đám người đứng dưới chiêm ngưỡng thích thú ồ lên tán thưởng. Những bông pháo hoa nở bung ra trước mắt họ, rồi lụi tàn. Tuy vẻ đẹp ấy chỉ hiện hữu trong giây lát, nhưng đẹp lung linh rực rỡ, khiến người ta mê mẩn, không thể nào quên.
Sở Thiên nằm ở trên thuyền, lặng lẽ nhìn pháo hoa. Không ngờ pháo hoa trên bầu trời đêm lại đẹp đến vậy!
Phàm Gian thì nhìn chằm chằm vào tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình.
Pháo hoa được bắn liên tục hơn chục lần. Bầu trời rực rỡ xán lạn thu hút sự chú ý của vô số người. Chẳng ai để ý rằng một lượt pháo hoa mới được đút vào để chuẩn bị bắn có những hơn 30 bó. Hơn nữa, tất cả đều chệch hướng. Tựa như bắn pháo thật nhất tề hướng lên tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình.
“Rầm! Rầm! Rầm!”, pháo hoa lại một lần nữa được bắn lên. Nhưng lần này không đẹp như mọi người tưởng. Thậm chí còn có phần kinh dị. “Rầm! Rầm! Rầm!” Ba mươi phát pháo hoa nổ ra tung tóe, tựa như như đạn pháo với uy lực khủng khiếp oanh tạc các cửa sổ tầng cao nhất của khách sạn. Có vài cái còn chui hẳn vào trong cửa sổ các phòng.
Pháo hoa cháy trên không trung khiến người ta tán thưởng, nhưng bắn sai chỗ thì lại khiến người ta kinh hãi.
Mỗi bó pháo hoa có chín phát. Ba mươi bó là hai trăm bảy mươi phát, oanh tạc tầng cao nhất một cách hoàn toàn không thương tiếc. Các mảnh kính vỡ nát rơi xuống. Âm thanh rất đáng sợ. Những bông pháo hoa lọt được vào phòng thì đập toán loạn trong đó, còn làm cháy không ít đồ đạc, khiến người bên trong không còn chỗ nào để ẩn nấp.
Những người đứng xem bắn pháo hoa trên bãi đất trống thấy có tai nạn, sợ đứng nguyên tại chỗ sẽ bị cảnh sát dẫn về đồn để hỗ trợ điều tra thì đều chuồn là thượng sách. Họ bỏ chạy tán loạn. Nhưng vì đám người đứng xem quá đông đúc, xô đẩy lẫn nhau, khiến cảnh tượng trước cửa khách sạn Hòa Bình trở nên hỗn loạn.
Còn trên tầng cao nhất, một vài cảnh sát đang ngủ bị tiếng nổ làm tỉnh giấc, trong lúc hoảng hồn vội chạy ra ngoài. Một số cảnh sát khác đang trực nghe có tiếng pháo nổ thì tò mò mở cửa xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ nhanh chóng bị những bông pháo hoa lọt vào phòng đẩy ra ngoài, trên người còn bị bỏng vài chỗ vì bị pháo hoa bắn vào.
Trong số chạy được ra ngoài đương nhiên còn có Chu Triệu Sâm và hai viên cảnh sát đích thân bảo vệ ông ta. Họ đều đang xem Tivi trong phòng. Bỗng nhiên cửa sổ bị nổ tan, những tưởng có người tấn công thì lại thấy pháo hoa bắn vào.
Họ đều cúi đầu xuống theo bản năng. Pháo hoa đạp vào Tivi, khiến Tivi đổ xuống, chập điện kêu “Xẹt xẹt”.
Bọn Chu Triệu Sâm vội chạy bán sống bán chết ra ngoài, sập cửa phòng lại. Họ hoảng sợ thở hổn hển. Mẹ kiếp, mấy thứ pháo hoa này chút nữa đoạt mất tính mạng của họ. Lúc này, gần một trăm viên cảnh sát đều tụ tập ngoài hành lang. Viên cảnh sát cầm đầu nhìn đám khói mù mịt tại tầng trên cùng, nhíu mày nói:
- Đưa nhân chứng xuống tầng hai trước. Ở đó có một đại sảnh kín, có thể tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Ta kiểm tra mức độ nghiêm trọng của vụ hỏa hoạn rồi xin ý kiến lãnh đạo xem có cần chuyển địa điểm hay không.
Thế là, bảy tám chục viên cảnh sát hộ tống Chu Triệu Sâm xuống tầng hai. Khi vừa đi qua bể cá cảnh bày tại tầng hai, “Xoảng” một tiếng, bể cá cảnh bỗng nhiên vỡ toác ra. Cá và nước chảy ào ra lênh láng trên hành lang.
Chu Triệu Sâm không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu vụ tai nạn pháo hoa chỉ là tình cờ thì chắc chắn chuyện bể cá vỡ là cố ý. Hai việc này xảy ra liên tiếp. Xem ra có kẻ muốn lấy đi tính mạng gã. Nếu không phải là Chu Long Kiếm ắt sẽ là Sở Thiên. Chu Triệu Sâm quyết định sẽ phải cẩn thận. Gã quan sát kỹ hành lang.
Nước chảy ra trên hành lang làm ướt hết giày của mọi người. Cá thiếu không khí nhảy tách tách trên đất. Toàn bộ khách sạn Hòa Bình đều im lặng.
Toàn bộ đèn trong khách sạn tắt phụt. Bảy tám mươi viên cảnh sát bỗng thấy hoảng loạn. Người dẫn đầu vội hô to lên:
- Có biến! Có biến! Đề phòng.
Vừa dứt lời xuống, một sợi giây điện rơi xuống, rơi vào tay hắn kêu “Tách tách”. Dòng điện không thương xót giật cả cá và cảnh sát. Họ la hét quằn quại. May mà đôi giày của Chu Triệu Sâm là hàng cao cấp, dòng điện mạnh cũng không thể chạm tới gã. Nghe tiếng la hét của cảnh sát, gã lập tức vắt chân lên cổ chạy về phía trước
Chu Triệu Sâm vừa mới chạy đến cuối hành lang, tìm được cầu thang thoát hiểm, vội chạy xuống. Gã nhận ra ngay sát khí sau lưng. Khi đã lọt được vào cầu thang, gã không chạy xuống tầng mà chạy ngược lên trên. Trong lòng gã hiểu rõ, những kẻ này tấn công dồn dập để dồn gã tới đây, phía dưới chắc chắn có người đang đợi. Vì thế, trên tầng càng an toàn hơn.
Sau khi Chu Triệu Sâm bỏ chạy, nguồn điện trên hành lang bỗng biến mất. Đèn của khách sạn Hòa Bình cũng sáng trở lại. Bảy tám chục viên cảnh sát mặt cắt không còn giọt máu ngồi bệt trên hành lang. Tuy bọn họ không bị điện giật chết, nhưng toàn thân rã rời không còn sức lực. Thậm chí chẳng còn sức kêu gọi cứu viện nữa.
Lựa chọn của Chu Triệu Sâm đương nhiên là đúng. Nhiếp Vô Danh bám theo Chu Triệu Sâm vào cầu thang bộ, thấy gã chạy ngược lên trên, đành cười méo mó, khẽ huýt sáo ám hiệu, sau đó đuổi theo lên tầng trên.
Cô Kiếm đứng đợi một lát, vẫn không thấy Chu Triệu Sâm, lại nhận được ám hiệu của Nhiếp Vô Danh, anh ta bực bội rời khách sạn Hòa Bình. Vừa bước ra ngoài, anh ta liền bắt gặp hai bóng người tại tầng 3, một người chạy trước, một người truy sát phía sau. Cô Kiếm quan sát tứ phía, rồi tìm một chỗ nấp và chờ đợi.
Chu Triệu Sâm chạy đến tầng ba, biết nhất định phải nhảy xuống đất mới có cơ hội sống sót. Những cảnh sát trong khách sạn này không thể nhờ cậy được nữa rồi. Chỉ còn cách dựa vào các tay bắn tỉa xung quanh khách sạn Hòa Bình mới có thể giúp gã thoát thân. Lâm Ngọc Thanh từng đã dặn dò, nếu bị tập kích trong khách sạn thì phải mau chóng thoát ra bên ngoài. Bên ngoài còn có vài chục tay súng bắn tỉa có thể yểm hộ lão. Sau đó, có thể nhân cơ hội này trốn tới nơi an toàn thứ hai.
Thực ra, Chu Triệu Sâm nghĩ quá phức tạp. Nếu gã suy nghĩ kỹ hơn nữa sẽ phát hiện tình hình cũng không nghiêm trọng như lão tưởng. Chỉ cần quay lại chiến đấu vài hiệp với Nhiếp Vô Danh, vài chục viên cảnh sát còn sót lại trên tầng sẽ nhanh chóng tới chi viện cho lão. Nhưng Chu Triệu Sâm đã bị biến thành con chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Gã cứ nghĩ rằng Sở Thiên bọn họ sẽ cử không ít người đến ám sát mình, rồi toàn bộ khách sạn Hòa Bình đã nằm trong nguy hiểm, bởi vậy phải chạy ra khỏi khách sạn Hòa Bình mới là an toàn nhất.
Tay trái Chu Triệu Sâm vừa chạm vào thành cửa sổ, còn chưa kịp nhảy xuống, một luồng sát khí sắc bén đã ập tới từ phía sau. Bất lực, lão đành phải xoay người lại để chống đỡ. Nhưng đôi tay gã trống trơn, căn bản không thể chống đỡ con dao găm dũng mãnh khủng khiếp của Nhiếp Vô Danh.
Chu Triệu Sâm may mắn thoát được con dao găm Nhiếp Vô Danh đâm tới. Áo của gã bị đâm rách. Mồ hôi không ngừng chảy ra trên đầu hắn. Nhiếp Vô Danh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ thân thủ của Chu Triệu Sâm khá như vậy. Tuy hơi bất ngờ, nhưng bất luận như thế nào, tối nay cũng không thể để cho gã sống sót. Nếu không sẽ còn hại chết không ít người.
Nhiếp Vô Danh khẽ chuyển động chân. Con dao Mitsubishi vừa ẩn vừa hiện đâm tới. Sát khí sắc bén khiến da Chu Triệu Sâm đau rát. Gã biết khó lòng đỡ được, bỗng nhìn thấy thùng rác bên cạnh, vội với tay khua loạn lên. Trên tay có vật để đỡ, trong lòng cũng yên tâm thêm vài phần.
Con dao găm Mitsubishi trên tay Nhiếp Vô Danh chém từ trên xuống. Chu Triệu Sâm lên gồng, hai tay nắm lấy thùng rác, dùng toàn bộ sức lực đánh vào thân dao. “Chát” một tiếng, cả hai người đều bị đẩy lùi lại sau nửa bước, chỗ hổ khẩu có cảm giác đau từng cơn.
Nhiếp Vô Danh đã mất hết kiên nhẫn. Bước lên trước vài bước, anh ta đâm liên tiếp ba nhát. Con loang loáng lúc trên lúc dưới. Thùng rác trên tay Chu Triệu Sâm rõ ràng quá cồng kềnh nên gã khó mà ứng phó kịp.
Một lát sau, vai phải của Chu Triệu Sâm đã bị Nhiếp Vô Danh đâm trúng. Máu tươi chảy ròng ròng. Quá phẫn nộ và hoảng sợ, Chu Triệu Sâm đột nhiên ném thùng rác vào Nhiếp Vô Danh. Sau đó, gã hoàn toàn không đắn đo tình hình bên ngoài nữa, quăng người qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Nhiếp Vô Danh né tránh thùng rác, thấy Chu Triệu Sâm đã nhảy ra ngoài, đang muốn vội thò đầu ra nhìn, cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, vài tên cảnh sát xông tới. Không cách nào khác, anh ta đành lùi lại vài bước, chân trái tung cú đá, viên cảnh sát ở giữa bị đạp bay ra. Đồng thời, khuỷu tay của anh ta huých vào tên cảnh sát đang đánh tới ở bên cạnh. Có một viên cảnh sát mập rón rén đến từ phía sau, Nhiếp Vô Danh nghiêm sắc, tung cú đá hậu, đá kẻ đó ra xa hơn một trượng. Người này bay ra, va vào một người khác. Hai người lập tức ngã đè lên nhau, đau không kêu nổi.
Nhiếp Vô Danh đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy Chu Triệu Sâm ôm vết thương ở tay, kéo lê cái chân ngã bị thương, tất tả chạy đi. Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, huýt sáo ám hiệu, sau đó cũng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, đuổi theo Chu Triệu Sâm.
Cô Kiếm nhận được tín hiệu, bước ra. Thấy Chu Triệu Sâm đang đón đầu chạy tới, tay phải khẽ hạ xuống, nhanh nhẹn, sắc bén hung mãnh, nhằm yết hầu Chu Triệu Sâm đánh tới. Chu Triệu Sâm cảm nhận được sát khí, ngẩng đầu nhìn lên, thấy tay Cô Kiếm đã gần chạm đến cổ họng rồi, vội né sang một bên, đồng thời hét lớn:
- Bắn đi, bắn đi!
Tay phải Cô Kiếm đánh chếch đi, đang muốn đánh vào cánh tay Chu Triệu Sâm, bỗng giác quan thứ sáu mach bảo, khiến anh ta ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nghiêng ngươi sang phải tránh. “Chíu” một tiếng, một viên đạn bắn trúng vị trí Cô Kiếm vừa đứng. Cô Kiếm hơi hoảng sợ, vành tai khẽ động, lại nghe thấy tiếng đạn bay đến, vội lùi về phía sau, không quên hét lên với Nhiếp Vô Danh:
- Đừng qua đây, có tay súng bắn tỉa!
Nhiếp Vô Danh vội núp vào góc tường, quét mắt nhìn xung quanh, biết có không ít các tay súng ngắm đang tìm kiếm mục tiêu, trong lòng bực tức vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Triệu Sâm nhảy lên một chiếc xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Phàm Gian đứng ở mũi thuyền, căng mắt quan sát động tĩnh ở khách sạn Hòa Bình. Một lát sau, anh ta nhận được tin Nhiếp Vô Danh truyền đến.
Phàm Gian ngồi xuống, hổ thẹn nói:
- Thiếu soái, Phàm Gian làm không nên chuyện. Hành động thất bại rồi!
Phàm Gian cũng không nói lý do, vì anh ta biết Sở Thiên không hy vọng anh ta kiếm cớ. Nào ngờ Sở Thiên chẳng để lộ cảm giác kỳ quái nào. Hắn đưa chén rượu lên, ngẩng đầu uống ực một cái, thản nhiên nói:
- Nếu Chu Triệu Sâm bị giết dễ dàng như vậy thì gã đã không sống nổi đến ngày hôm nay. Lâm Ngọc Thanh mà làm việc sơ sảy thì cũng không có được thành tích như ngày hôm nay rồi.
Phàm Gian thật khép nép gật đầu, lúc này mới dám báo cáo nguyên nhân cho Sở Thiên biết, anh ta nói:
- Chu Triệu Sâm vốn tính cẩn thận, thân thủ lại rất cao. Xung quanh khách sạn Hòa Bình có không ít tay súng bắn tỉa. Vì vậy, Chu Triệu Sâm đã trốn được. Đáng tiếc, e rằng chúng ta đã rút dây động rừng. Không có anh em mai phục ở bên ngoài, xem ra sau này muốn ám sát hắn lại càng khó hơn!
Sở Thiên đứng dậy, chỉ lẳng lặng cười, nói:
- Chu Triệu Sâm nhất định sẽ chạy tới chỗ an toàn. Kinh thành to lớn như vậy, nếu có chỗ khiến Chu Triệu Sâm cảm thấy an toàn, vậy chỉ còn một chỗ này thôi. Chỗ ấy, ngay cả tôi cũng không dám động thủ giết người!
Phàm Gian ngẩn người ra, tò mò hỏi:
- Chỗ nào?
Sở Thiên không nói gì nhưng vẻ khó xử lộ trong mắt. Hắn khẽ thở dài.
Gió đêm hiu quạnh. Cái lạnh thấu xương tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.