Chương 22: Đồng đội
Justasimpehe
12/07/2024
[Điểm cắm trại]
Gabor: -Katyusha! Cho tôi xiên thịt nào!
Boris: -Boris… Muốn một xiên!
Pawel: -Mọi người bình tĩnh! Em xiên không kịp!
Katyusha: -Nhanh tay lên nào Pawel, chị còn nướng chứ!
Cả tiểu đội có một khoảng thời gian miễn nhiệm vụ do có báo cáo về thiệt hại của đội. Điều này cũng tốt cho họ, vì họ sẽ có nhiều thời gian hiểu nhau hơn
Gabor: -Đám lợn rừng ăn ngon phết đấy chứ, mỗi tội bắn hơi khó… Chúng nó di chuyển nhanh với da dày quá.
Pawel: -Chúng ta khổ sở lắm mới bắn hạ được một con, vậy mà anh Boris vật chết 2 con luôn…
Boris: -Boris… Hay đi săn… Lợn rừng…
Katyusha: -Nhưng mà Boris vẫn còn đau ở vai mà, làm thế là nguy hiểm lắm đó.
Gabor: -Sao không nói đội trưởng? Anh ta vừa ăn nguyên quả lựu đạn vào lưng mà vẫn đòi đi bắn lợn rừng.
Katyusha: -Pershing là vậy mà… Anh ta cứ dựa vào khả năng hồi phục nhanh mà toàn lao đầu vào chỗ chết. Lo cho ảnh lắm mà chả khuyên được gì, toàn vì tôi và mọi người mà làm liều…
Gabor: -Cô với đội trưởng quen nhau sao? Cô là người duy nhất trong đội trừ Boris gọi tên đội trưởng. Boris thì đương nhiên rồi, còn cô, cô quen đội trưởng sao mà gọi tên thân mật như vậy?
Katyusha: -Cũng không thể nói là không…
Gabor: -Quan hệ của cô với đội trưởng như nào? Người yêu sao?
Katyusha: -Chỉ là bạn bè thôi!!! Tôi và anh ấy không có gì cả!!!
Gabor: -Tôi thấy đội trưởng luôn quan tâm cô nhiều nhất, lúc mà anh ấy nghe thấy cô và Pawel bị tấn công, đội trưởng lại kêu Pawel bảo vệ cô và hộ tống cô chạy khỏi đó… Nhắc mới nhớ, cô bảo có vũ khí, cho tôi xem phát.
Katyusha: -Đây, một khẩu súng lục nhỏ thôi, tôi không bắn được súng lớn…
Katyusha đưa Gabor khẩu M1911 do Pershing tặng cô
Gabor: -M1911 sao? Lại còn hàng chính hãng nữa! Còn tên nhà sản xuất luôn… “Colt” luôn sao! Cô lấy cái nào ở đâu vậy?
Katyusha: -Anh Pershing tặng tôi á…
Gabor: -Khẩu súng lục tuy bé nhỏ nhưng lại là hy vọng cuối cùng của người lính trong trường hợp éo le nhất. Cho súng lục cũng đồng nghĩa với việc cho đi hy vọng nhỏ nhoi đó. Hẳn đội trưởng phải quan tâm cô lắm mới đưa cho cô thứ có thể cứu mạng đội trưởng trong tương lai…
Katyusha: -Nhưng Pershing có súng mới rồi mà…
Gabor: -Ừ ha… Đội trưởng đang cầm TT-33… Gabor già quá rồi, nhớ nhớ quên quên…
Katyusha: -Chú Gabor cao tuổi vậy rồi, chú đã có gia đình chưa?
Gabor: -Tôi từng có… Vợ tôi cũng như cô với Pershing, chúng tôi từng phục vụ cùng đội. Rồi tôi quyết định giải ngũ với vợ, chúng tôi làm đám cưới nhỏ ở quê tôi rồi cùng nhau mở một tiệm cơ khí nhỏ. Cứ ngỡ như cuộc sống yên bình, nhưng không, quê hương chúng tôi lại bị đánh bom. Hôm đó, tôi sai vợ tôi đi mua ít đồ, nhưng không ngờ rằng, chính tôi lại đẩy vợ vào chỗ chết… Hôm đó người chết phải là tôi… Không phải cô ấy…
Gabor bất gác rơi lệ, anh ấy vẫn không thể tự dằn vặt bản thân từ ngày vợ anh chết. Anh cũng từng như là một đội trưởng như Pershing, nhưng mệnh lệnh cuối cùng của anh, mệnh lệnh của anh cho vợ anh, khiến anh từ bỏ sự nghiệp mãi mãi
Katyusha: -Chú đâu thể quay lại quá khứ thay đổi mọi thứ được, phải không? Chú ở hiện tại đang làm quá tốt việc của chú rồi!! Mọi người đang cần chú! Nếu chú muốn cô ấy hạnh phúc, thì hãy cùng đội chấm dứt cuộc chiến này mãi mãi!! Để mai sau không còn bom đạn nữa!!
Gabor: -Con bé này… Tuổi còn trẻ mà đã chém kinh phết nhỉ… Cũng đúng khi tôi chả thể làm gì… Cũng mong cô cậu cưới nhau được trong yên bình… Nói cho tôi biết, thật lòng cô có cảm thấy giống như đội trưởng không?
Katyusha: -Có lẽ là có… Tôi cũng chả biết nữa… Lần đầu của tôi… Tôi lại thấy ổn khi làm với Pershing…
Gabor đang gặm miếng thịt xiên cũng sốc, chút nữa là cầm xiên cắm thẳng vào mồm. Pawel đang ngồi nghe lẻn lúc uống nước ở ghế bên cũng ngạc nhiên mà sặc nước
Pawel: -Anh chị vượt rào rồi á??!
Gabor: -Cô mới 17 mà nhỉ… Không biết là đội trưởng thích ăn cơm trước kẻng… Kiểu này không biết đi mấy năm ta…
Katyusha: -Ý tôi không phải vậy!!! Mà là…hôn cơ!!
Gabor: -Tôi lại đang nghĩ đến chuyện khác…
Katyusha: -Với cả, Pawel!! Sao em nghe trộm hay vậy??! Chị tưởng em còn ngây thơ mà??! Hình ảnh Pawel trong sáng đâu??!
Pawel: -Bà chị nói thế ai chả hiểu lầm!! Với cả chú Gabor và chị nói to vậy cả trại còn nghe được!! Chị hỏi Boris xem!!
Boris: -Mọi người… Nói gì vậy…? Boris… Không hiểu…
Boris vẫn ngồi ăn trong yên bình, hai tay cầm 2 xiên. Đúng lúc đó, Pershing quay lại, nhìn thấy không khí trong trại rất náo nhiệt
Pershing: -Mọi người có vẻ thân thiết rồi nhỉ?
Gabor khoác vai Pershing rồi nhẹ nhàng vỗ vai anh
Gabor: -Đội trưởng… Anh là một người đáng quý trọng, nhưng con người mà, có những sở thích kỳ lạ lắm… Yên tâm đi đội trưởng, tôi không đánh giá anh đâu…
Pershing: -Tôi không hiểu nhưng mà…cảm ơn?
Boris: -Boris… Phần Pershing… Thịt lợn rừng… Ngon…
Pershing: -Công nhận đúng thật, cảm ơn cậu…
Pawel: -Đội trưởng vừa đi đâu vậy?
Pershing: -Tôi vừa đi gặp mặt chỉ huy mà. Ông ấy nói ta sẽ nhận nhiệm vụ trong thời gian tới, cứ sắp xếp thời gian đi, nhiệm vụ lần này nhẹ nhàng hơn thôi.
Katyusha: -“Trong thời gian tới” là bao lâu vậy?
Pershing: -Tầm 1-2 tháng nữa… Tôi cũng chả biết tại sao lâu đến vậy, dạo này toàn thấy mấy trận đánh nhỏ lẻ rải rác trên biên giới, chả biết Lãnh đạo Tối cao đang nghĩ gì…
Gabor: -Suy nghĩ làm gì cho mệt, làm chai Vodka với tôi không?
Pershing: -Anh lấy cái đó từ đâu vậy?
Gabor: -Tôi lụm từ bệnh viện dã chiến!
Pershing: …
Gabor: -Làm cốc với tôi nào, cả Boris nữa! Trừ Katyusha với Pawel, không thể đầu độc giới trẻ được…
Boris: -Boris… Chưa uống… Vodka… Nhưng… Sẽ thử!
Pershing: -Vài cốc thôi nhé, có vấn đề gì tôi còn xoay xở được…
Cuối cùng họ vẫn nốc cạn chai. Gabor thì say không còn biết trời đất, Boris lại chẳng có phản ứng gì cả, còn Pershing, anh có lẽ đã uống hơi nhiều
Katyusha: -Anh còn tỉnh không đó Pershing?
Pershing: -Tôi ổ…n
Cũng như Gabor, Pershing rất khó khăn trong việc giữ thăng bằng khi đi lại, anh không được thiết kế để hấp thụ thứ cồn hạng nặng như vậy của người Nga
Pawel: -Chúng ta chỉ có 3 cái lều ngủ, mà chú Gabor say như này thì không thể nằm cùng đội trưởng được, để em canh chú Gabor cho.
Boris: -Boris… To… Một lều… Một Boris…
Pawel: -Còn một lều cuối… Chúc chị may mắn với đội trưởng… Anh chị cố đừng vượt rào nhé, không có đồ bảo hộ ở đây đâu…
Cuối cùng, Katyusha vẫn phải ngủ chung lều với Pershing, cũng cần phải có ai đó chăm sóc một người say rượu như này, không thể để Pershing một mình được
Katyusha: -Khổ với anh quá cơ… Tôi đã bảo anh là nốc ít thôi, mà càng nhắc là càng hăng, giờ lại khiến tôi phải dùng chung lều với anh. Đã thế anh nồng nặc mùi rượu, may là bố tôi cũng hay uống nên tôi quen rồi-…
Pershing trong cơn say, đã ngồi dậy rồi theo bản năng đè Katyusha xuống giường
Pershing: -Nói nhiều quá, Kat ạ… Em bé…bé cái mồm lại… Mồm xinh nhưng nói lắm quá… Kat của anh…
Pershing dùng hai tay bóp má Katyusha. Mặt Katyusha bắt đầu đỏ lên do ngại, Pershing lúc thả xích là như này sao? Được vài giây cao trào như vậy, thì Pershing đổ gục xuống, lấy cái cơ thể cao 1m86 với cơ bắp cuồn cuộn đè lên cái thân nhỏ bé của Katyusha. Tuy không bị ngạt nhưng cô không thể thoát ra khỏi sức nặng của Pershing
Katyusha: -Đêm bay sẽ là đêm dài đây…
[Sáng hôm sau]
Boris: -Boris… Đau đầu… Vodka… Ngon… Nhưng… Nguy hiểm…
Gabor: -Công nhận, may mà có thằng nhóc Pawel dọn mấy bãi ói của tôi, thằng nhóc được việc phết!
Pawel: -Chị Katyusha có ổn không ạ…?
Katyusha với hai vầng mắt thâm quầng đang ngồi run rẩy cố uống cốc trà
Katyusha: -Không… Tên đần kia tối qua đè chị cả đêm!! Mãi đến gần sáng mới lật mình cho chị thoát!!
Pawel: -Ý chị là-
Katyusha: -Theo nghĩa đen. Cái xác 1m86 đó nặng như đá vậy, đã thế tay chân lại bị khoá nữa… Cảm giác như bị khoá chặt xuống sàn vậy, muốn cựa quậy cũng khó, không muốn nói là không thể động đậy luôn.
Pawel: -Chia buồn với chị…
Gabor: -Đội trưởng đâu rồi?
Pershing: -Tôi đây, vừa mới gấp cái lều ấy mà…
Gabor: -Nay lại đi săn lợn rồi làm chai Vodka nữa để nhậu nhể!!
Pawel & Katyusha: -Thôi xin chú!!!
Gabor: -Sao vậy, vui mà?
Pawel: -Người uống thì vui, người ngoài cuộc thì không…
Gabor: -Thôi nào, tôi còn 2-3 chai nữa cơ mà, đâu thể để thứ “nước thần” của Nga này bị hỏng!
Katyusha: -Bảo quản tốt thì để chục năm cũng chả sao… Chú cất hết cho chúng tôi…
Gabor: -Thôi được rồi… Chán ghê… Mới có đúng hôm được nhậu với cả đội… Thôi đợi ngày nào đó vậy, mong một mai chúng ta lại có thể ngồi với nhau như này…
…
- End-
Gabor: -Katyusha! Cho tôi xiên thịt nào!
Boris: -Boris… Muốn một xiên!
Pawel: -Mọi người bình tĩnh! Em xiên không kịp!
Katyusha: -Nhanh tay lên nào Pawel, chị còn nướng chứ!
Cả tiểu đội có một khoảng thời gian miễn nhiệm vụ do có báo cáo về thiệt hại của đội. Điều này cũng tốt cho họ, vì họ sẽ có nhiều thời gian hiểu nhau hơn
Gabor: -Đám lợn rừng ăn ngon phết đấy chứ, mỗi tội bắn hơi khó… Chúng nó di chuyển nhanh với da dày quá.
Pawel: -Chúng ta khổ sở lắm mới bắn hạ được một con, vậy mà anh Boris vật chết 2 con luôn…
Boris: -Boris… Hay đi săn… Lợn rừng…
Katyusha: -Nhưng mà Boris vẫn còn đau ở vai mà, làm thế là nguy hiểm lắm đó.
Gabor: -Sao không nói đội trưởng? Anh ta vừa ăn nguyên quả lựu đạn vào lưng mà vẫn đòi đi bắn lợn rừng.
Katyusha: -Pershing là vậy mà… Anh ta cứ dựa vào khả năng hồi phục nhanh mà toàn lao đầu vào chỗ chết. Lo cho ảnh lắm mà chả khuyên được gì, toàn vì tôi và mọi người mà làm liều…
Gabor: -Cô với đội trưởng quen nhau sao? Cô là người duy nhất trong đội trừ Boris gọi tên đội trưởng. Boris thì đương nhiên rồi, còn cô, cô quen đội trưởng sao mà gọi tên thân mật như vậy?
Katyusha: -Cũng không thể nói là không…
Gabor: -Quan hệ của cô với đội trưởng như nào? Người yêu sao?
Katyusha: -Chỉ là bạn bè thôi!!! Tôi và anh ấy không có gì cả!!!
Gabor: -Tôi thấy đội trưởng luôn quan tâm cô nhiều nhất, lúc mà anh ấy nghe thấy cô và Pawel bị tấn công, đội trưởng lại kêu Pawel bảo vệ cô và hộ tống cô chạy khỏi đó… Nhắc mới nhớ, cô bảo có vũ khí, cho tôi xem phát.
Katyusha: -Đây, một khẩu súng lục nhỏ thôi, tôi không bắn được súng lớn…
Katyusha đưa Gabor khẩu M1911 do Pershing tặng cô
Gabor: -M1911 sao? Lại còn hàng chính hãng nữa! Còn tên nhà sản xuất luôn… “Colt” luôn sao! Cô lấy cái nào ở đâu vậy?
Katyusha: -Anh Pershing tặng tôi á…
Gabor: -Khẩu súng lục tuy bé nhỏ nhưng lại là hy vọng cuối cùng của người lính trong trường hợp éo le nhất. Cho súng lục cũng đồng nghĩa với việc cho đi hy vọng nhỏ nhoi đó. Hẳn đội trưởng phải quan tâm cô lắm mới đưa cho cô thứ có thể cứu mạng đội trưởng trong tương lai…
Katyusha: -Nhưng Pershing có súng mới rồi mà…
Gabor: -Ừ ha… Đội trưởng đang cầm TT-33… Gabor già quá rồi, nhớ nhớ quên quên…
Katyusha: -Chú Gabor cao tuổi vậy rồi, chú đã có gia đình chưa?
Gabor: -Tôi từng có… Vợ tôi cũng như cô với Pershing, chúng tôi từng phục vụ cùng đội. Rồi tôi quyết định giải ngũ với vợ, chúng tôi làm đám cưới nhỏ ở quê tôi rồi cùng nhau mở một tiệm cơ khí nhỏ. Cứ ngỡ như cuộc sống yên bình, nhưng không, quê hương chúng tôi lại bị đánh bom. Hôm đó, tôi sai vợ tôi đi mua ít đồ, nhưng không ngờ rằng, chính tôi lại đẩy vợ vào chỗ chết… Hôm đó người chết phải là tôi… Không phải cô ấy…
Gabor bất gác rơi lệ, anh ấy vẫn không thể tự dằn vặt bản thân từ ngày vợ anh chết. Anh cũng từng như là một đội trưởng như Pershing, nhưng mệnh lệnh cuối cùng của anh, mệnh lệnh của anh cho vợ anh, khiến anh từ bỏ sự nghiệp mãi mãi
Katyusha: -Chú đâu thể quay lại quá khứ thay đổi mọi thứ được, phải không? Chú ở hiện tại đang làm quá tốt việc của chú rồi!! Mọi người đang cần chú! Nếu chú muốn cô ấy hạnh phúc, thì hãy cùng đội chấm dứt cuộc chiến này mãi mãi!! Để mai sau không còn bom đạn nữa!!
Gabor: -Con bé này… Tuổi còn trẻ mà đã chém kinh phết nhỉ… Cũng đúng khi tôi chả thể làm gì… Cũng mong cô cậu cưới nhau được trong yên bình… Nói cho tôi biết, thật lòng cô có cảm thấy giống như đội trưởng không?
Katyusha: -Có lẽ là có… Tôi cũng chả biết nữa… Lần đầu của tôi… Tôi lại thấy ổn khi làm với Pershing…
Gabor đang gặm miếng thịt xiên cũng sốc, chút nữa là cầm xiên cắm thẳng vào mồm. Pawel đang ngồi nghe lẻn lúc uống nước ở ghế bên cũng ngạc nhiên mà sặc nước
Pawel: -Anh chị vượt rào rồi á??!
Gabor: -Cô mới 17 mà nhỉ… Không biết là đội trưởng thích ăn cơm trước kẻng… Kiểu này không biết đi mấy năm ta…
Katyusha: -Ý tôi không phải vậy!!! Mà là…hôn cơ!!
Gabor: -Tôi lại đang nghĩ đến chuyện khác…
Katyusha: -Với cả, Pawel!! Sao em nghe trộm hay vậy??! Chị tưởng em còn ngây thơ mà??! Hình ảnh Pawel trong sáng đâu??!
Pawel: -Bà chị nói thế ai chả hiểu lầm!! Với cả chú Gabor và chị nói to vậy cả trại còn nghe được!! Chị hỏi Boris xem!!
Boris: -Mọi người… Nói gì vậy…? Boris… Không hiểu…
Boris vẫn ngồi ăn trong yên bình, hai tay cầm 2 xiên. Đúng lúc đó, Pershing quay lại, nhìn thấy không khí trong trại rất náo nhiệt
Pershing: -Mọi người có vẻ thân thiết rồi nhỉ?
Gabor khoác vai Pershing rồi nhẹ nhàng vỗ vai anh
Gabor: -Đội trưởng… Anh là một người đáng quý trọng, nhưng con người mà, có những sở thích kỳ lạ lắm… Yên tâm đi đội trưởng, tôi không đánh giá anh đâu…
Pershing: -Tôi không hiểu nhưng mà…cảm ơn?
Boris: -Boris… Phần Pershing… Thịt lợn rừng… Ngon…
Pershing: -Công nhận đúng thật, cảm ơn cậu…
Pawel: -Đội trưởng vừa đi đâu vậy?
Pershing: -Tôi vừa đi gặp mặt chỉ huy mà. Ông ấy nói ta sẽ nhận nhiệm vụ trong thời gian tới, cứ sắp xếp thời gian đi, nhiệm vụ lần này nhẹ nhàng hơn thôi.
Katyusha: -“Trong thời gian tới” là bao lâu vậy?
Pershing: -Tầm 1-2 tháng nữa… Tôi cũng chả biết tại sao lâu đến vậy, dạo này toàn thấy mấy trận đánh nhỏ lẻ rải rác trên biên giới, chả biết Lãnh đạo Tối cao đang nghĩ gì…
Gabor: -Suy nghĩ làm gì cho mệt, làm chai Vodka với tôi không?
Pershing: -Anh lấy cái đó từ đâu vậy?
Gabor: -Tôi lụm từ bệnh viện dã chiến!
Pershing: …
Gabor: -Làm cốc với tôi nào, cả Boris nữa! Trừ Katyusha với Pawel, không thể đầu độc giới trẻ được…
Boris: -Boris… Chưa uống… Vodka… Nhưng… Sẽ thử!
Pershing: -Vài cốc thôi nhé, có vấn đề gì tôi còn xoay xở được…
Cuối cùng họ vẫn nốc cạn chai. Gabor thì say không còn biết trời đất, Boris lại chẳng có phản ứng gì cả, còn Pershing, anh có lẽ đã uống hơi nhiều
Katyusha: -Anh còn tỉnh không đó Pershing?
Pershing: -Tôi ổ…n
Cũng như Gabor, Pershing rất khó khăn trong việc giữ thăng bằng khi đi lại, anh không được thiết kế để hấp thụ thứ cồn hạng nặng như vậy của người Nga
Pawel: -Chúng ta chỉ có 3 cái lều ngủ, mà chú Gabor say như này thì không thể nằm cùng đội trưởng được, để em canh chú Gabor cho.
Boris: -Boris… To… Một lều… Một Boris…
Pawel: -Còn một lều cuối… Chúc chị may mắn với đội trưởng… Anh chị cố đừng vượt rào nhé, không có đồ bảo hộ ở đây đâu…
Cuối cùng, Katyusha vẫn phải ngủ chung lều với Pershing, cũng cần phải có ai đó chăm sóc một người say rượu như này, không thể để Pershing một mình được
Katyusha: -Khổ với anh quá cơ… Tôi đã bảo anh là nốc ít thôi, mà càng nhắc là càng hăng, giờ lại khiến tôi phải dùng chung lều với anh. Đã thế anh nồng nặc mùi rượu, may là bố tôi cũng hay uống nên tôi quen rồi-…
Pershing trong cơn say, đã ngồi dậy rồi theo bản năng đè Katyusha xuống giường
Pershing: -Nói nhiều quá, Kat ạ… Em bé…bé cái mồm lại… Mồm xinh nhưng nói lắm quá… Kat của anh…
Pershing dùng hai tay bóp má Katyusha. Mặt Katyusha bắt đầu đỏ lên do ngại, Pershing lúc thả xích là như này sao? Được vài giây cao trào như vậy, thì Pershing đổ gục xuống, lấy cái cơ thể cao 1m86 với cơ bắp cuồn cuộn đè lên cái thân nhỏ bé của Katyusha. Tuy không bị ngạt nhưng cô không thể thoát ra khỏi sức nặng của Pershing
Katyusha: -Đêm bay sẽ là đêm dài đây…
[Sáng hôm sau]
Boris: -Boris… Đau đầu… Vodka… Ngon… Nhưng… Nguy hiểm…
Gabor: -Công nhận, may mà có thằng nhóc Pawel dọn mấy bãi ói của tôi, thằng nhóc được việc phết!
Pawel: -Chị Katyusha có ổn không ạ…?
Katyusha với hai vầng mắt thâm quầng đang ngồi run rẩy cố uống cốc trà
Katyusha: -Không… Tên đần kia tối qua đè chị cả đêm!! Mãi đến gần sáng mới lật mình cho chị thoát!!
Pawel: -Ý chị là-
Katyusha: -Theo nghĩa đen. Cái xác 1m86 đó nặng như đá vậy, đã thế tay chân lại bị khoá nữa… Cảm giác như bị khoá chặt xuống sàn vậy, muốn cựa quậy cũng khó, không muốn nói là không thể động đậy luôn.
Pawel: -Chia buồn với chị…
Gabor: -Đội trưởng đâu rồi?
Pershing: -Tôi đây, vừa mới gấp cái lều ấy mà…
Gabor: -Nay lại đi săn lợn rồi làm chai Vodka nữa để nhậu nhể!!
Pawel & Katyusha: -Thôi xin chú!!!
Gabor: -Sao vậy, vui mà?
Pawel: -Người uống thì vui, người ngoài cuộc thì không…
Gabor: -Thôi nào, tôi còn 2-3 chai nữa cơ mà, đâu thể để thứ “nước thần” của Nga này bị hỏng!
Katyusha: -Bảo quản tốt thì để chục năm cũng chả sao… Chú cất hết cho chúng tôi…
Gabor: -Thôi được rồi… Chán ghê… Mới có đúng hôm được nhậu với cả đội… Thôi đợi ngày nào đó vậy, mong một mai chúng ta lại có thể ngồi với nhau như này…
…
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.