Chương 21: Thất bại đầu tiên
Justasimpehe
12/07/2024
Tiểu đội 57 đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên của họ, trinh sát và chiếm giữ một căn cứ nhỏ ở ngoại ô Đức bị chiếm giữ bởi lính Hoa Kỳ sau cuộc đổ bộ đường không vào Ba Lan
Pershing: -Theo nhiệm vụ, chúng ta sẽ phải đi lấy lại một căn cứ đóng quân của Hoa Kỳ tại ngoại ô Đức-
Pawel: -Một câu hỏi nhỏ thôi, đội trưởng… Ở đó có địch không ạ?
Gabor: -Tất nhiên là có rồi!! Cậu nghĩ sao mà không có!
Boris: -Boris…! Không đồng ý…!! Boris nghĩ…!! Không có địch…!! Boris… Muốn… Đi đầu…
Pawel: -Có địch sao? Cho tôi nghỉ nhiệm vụ này được không?
Katyusha: -Mọi người bình tĩnh được không…?
Không khí bàn bạc thật quá náo nhiệt, khiến cho nó giống một bữa tiệc hơn là bàn bạc, có vẻ làm đội trưởng của tiểu đội này sẽ là công việc khó cho Pershing đây
Pershing: -TRẬT TỰ!!
Pawel: …
Boris: …
Gabor: …
Katyusha: -O…k
Pershing: -Cảm ơn… Như tôi đang định nói… Tôi sẽ đi tiên phong đầu tiên, theo sau ngay sát tôi là Boris và Gabor, Boris sẽ lên tuyến đầu ngay sau khi có mệnh lệnh, còn Gabor lo liệu thiết giáp của địch, Pawel, cậu canh ở một toà nhà gần đó, đảm bảo rằng đường di chuyển của chúng tôi không có ai cản đường, số lượng được báo cáo là không đáng kể, cậu có thể lo được tốt.
Katyusha: -Còn tôi thì sao?
Pershing: -Cô đứng sau Pawel, trị thương cho bất cứ ai rút lui về vị trí của Pawel. Mọi người đã rõ vị trí chưa?
Pawel: -Rõ thưa đội trưởng!!
Boris: -Boris… Đã nhận lệnh!!
Gabor: -Đã hiểu thưa chỉ huy…
Katyusha: -Tôi rõ rồi!!
Pershing: -Cầm súng lên nào mọi người, chúng ta có mục tiêu để chiếm giữ… À mà tôi cầm súng gì?
Gabor: -AS-44 model 5… Chúng tôi gọi là bản dùng thử của AK, bắn như AK, nhưng không hẳn là dễ bảo trì như AK.
Boris: -Boris… Cần… Vũ khí… Súng máy… Hạng trung… Hạng nhẹ… Đều được…
Gabor: -Cậu thích kiểu Đức hay kiểu Xô?
Boris: -Đức… Boris… Chưa cầm… Súng Đức…
Gabor: -MG-13 là thứ quá phù hợp với cậu! Thứ này là máy cưa trong kho vũ khí của tôi! Một giây và thứ này có thể tặng kẻ địch 800 viên kẹo đồng 7.92 ly…
Pawel: -Còn em? Cho em một khẩu súng tỉa khác được không ạ?
Gabor: -Cậu muốn một khẩu SVT á? Hahaha!! Không.
Pawel: -Tại-tại sao vậy ạ?!!
Gabor: -Khẩu Mosin M91/30 của cậu là đủ để thực hiện nhiệm vụ rồi, nếu cậu làm tốt thì tôi sẽ xem xét cho cậu SVT-38…
Katyusha: -Chắc tôi không cần súng đâu ha… Tôi có một khẩu rồi…
Pershing: -Vậy thì tốt rồi… Cả đội, di chuyển!
Tiểu đội được chia làm hai nhóm, Pershing dẫn đầu Boris và Gabor hướng thẳng vào vị trí, còn Pawel và Katyusha chạy vào một toà nhà gần đó, ngồi đợi ở một khoảng cách an toàn
Pawel: -Bắn tỉa vào vị trí…
Pershing: -Nhóm 1… Di chuyển…
Pawel: -Xạ thủ báo cáo tình hình, không có địch, hướng di chuyển trống…
Cứ như vậy mà ba người Pershing, Boris và Gabor dễ dàng lẻn vào trong căn cứ. Tuy căn cứ không có quá nhiều địch, nhưng họ phải thực sự cẩn thận, vì chỉ cần chậm chân chặn cửa vào của căn cứ, số lượng lớn tiếp viện của địch sẽ là vấn đề nan giải cho họ. Tuy đã nhắc nhở đồng đội, nhưng tai nạn vẫn xảy ra…
Gabor: -Boris!! Bẫy!!
Boris:!!
Boris lỡ chân vấp phải một sợi dây, kéo chốt lựu đạn và khiến nó chuẩn bị phát nổ, cũng mang Gabor kịp thời kéo Boris ra ngoài bán kính nổ của lựu. Nhưng tiếng nổ đó cũng đã đánh động lính gác
Pershing: -Địch, 5 người, tiếp cận từ hướng Đông!!
Boris: -Boris… Hàng rào!!!
Ngay lập tức, Boris lao ra giữa lối đi, cầm súng máy sấy vào đối phương, mặc cho số lượng bên kia đang áp đảo họ. Những làn đạn bắn trả dày đặc của đối phương cũng không làm Boris chùng bước
Pershing: -Boris, rút lui nhanh!! Cậu không chơi lại được họ đâu!!
Boris: -Pershing… Gabor… Chạy!! Boris… Cầm cự!!
Gabor ngay lúc đó đã ném một khối nổ về phía bên kia, lợi dụng bụi và xung kích của vụ nổ để kéo Boris rút lui. Ba người họ cố lần theo đường cũ để chạy, nhưng vô dụng vì lối ra đã bị quân tiếp viện tràn vào
Pershing: -Pawel!! Báo cáo số lượng!!
Pawel: -1…2…3…4… Em không biết nữa!!! Cũng tầm phải 20 người trở lên!!
20 người sao??! Đó là nguyên một đại đội!!
Pershing: -Gabor… Anh còn lựu đạn hay cái gì đó không?
Gabor: -Tôi chỉ còn một quả lựu nhỏ và 1 lựu khói… Tôi không nghĩ nó sẽ giúp ta nhiều đâu…
Chỉ còn có thể mở đường máu mà rút lui, không còn lựa chọn nào khác cả. Nhưng thực sự chỉ còn cách đó sao? Pershing cần tìm một lựa chọn tốt hơn. Trong lúc anh đang suy nghĩ, giọng nói của Pawel vang lên qua bộ đàm liên lạc
Pawel: -Nguy rồi!! Chúng tôi bị phát hiện!!
Pershing: -Đưa Katyusha, chạy khỏi đó, MAU!!
Ngay sau khi nghe Katyusha và Pawel đang gặp nguy, Pershing cầm súng lên, nhặt lựa đạn từ tay Gabor, không suy nghĩ nhiều ném một quả nổ vào phía địch. Ngay sau khi lựu phát nổ, anh cầm súng của mình lên, mở đường máu cho anh và đồng đội chạy. Ngay sau khi ra khỏi cửa, anh ném thêm lựu khói, chắn tầm nhìn của đối phương, rồi xả nốt băng đạn qua cửa, mong rằng sẽ áp chế được địch để câu thêm giờ cho anh chạy. Ngay sau khi Boris và Gabor đã chạy khỏi căn cứ, Pershing định chạy ngay sau, nhưng một quả lựu đạn từ phía địch đáp xuống đằng sau anh, phát nổ khiến anh bay lên, ngã đập mạnh đầu xuống đất. Loạng choạng đứng dậy sau vụ nổ, anh cố gắng chạy khỏi đó, đến điểm tập kết, nơi mà đang ở khu vực cấm giao tranh, một bệnh viện dã chiến
Katyusha: -Pershing!!!
Ngay sau khi đến nơi, anh ngã gục xuống, các mảnh lựu đạn đã găm vào lưng anh, cộng thêm vết thương ở đầu do va chạm mạnh, anh nhìn thảm hơn bất kỳ ai trong đội. Katyusha thì không vết xước, Pawel với Gabor chỉ bị trầy nhẹ, còn Boris bị trúng đạn vào vai
Katyusha: -Pawel, Gabor!! Đưa Boris vào trong lều phẫu thuật gắn đạn ra khỏi cơ thể!! Tôi sẽ ở đây lo cho Pershing…
Katyusha ngay lập tức băng bó phần đầu cho anh trước khi lật người Pershing lại, xé lưng áo của anh
Katyusha: -Tôi xin lỗi, nhưng điều này là cần thiết…
Sau đó, cô nhờ các bác sĩ ở đó lấy các mảnh đạn kẹt trong lưng của Pershing. Tổng cộng 5 mảnh đã được gắp ra trong cuộc phẫu thuật đó, anh ta còn sống là điều khá khó hiểu
…
Sau 1 ngày, Pershing tỉnh lại, anh thấy mình đang trên giường bệnh, bên cạnh là Katyusha đang pha thuốc cho anh uống
Pershing: -Thuốc gì vậy…?
Katyusha: -À thuốc kháng sinh ấy mà, tôi cho anh uống để hồi phục nhanh hơn, may quá anh tỉnh rồi nên không phải dùng cách cũ nữa!
Pershing: -Thế lúc tôi chưa tỉnh thì cô dùng cách gì…?
Katyusha khựng lại ngay sau câu hỏi đó. Trong lúc anh còn đang chịu tác dụng của thuốc mê, cô đã phải ép anh uống thuốc bằng…mồm của cô. Cô đã cho hết cốc thuốc vào mồm trước khi hôn anh và ép anh uống số thuốc đó, việc đó là việc cao cả nhất mà cô từng làm, hy sinh nụ hôn đầu cho một bệnh nhân của cô, cũng may đó là anh Pershing, nhưng điều đó là quá xấu hổ để kể ra
Katyusha: -Một cách…không phổ biến và cầu kỳ thôi…
Gabor: -Đội trưởng, anh tỉnh rồi à?
Pawel: -Chào đội trưởng…
Gabor và Pawel bước vào trong lều
Pershing: -Boris đâu?
Gabor: -Cậu ta đang trong lều hồi sức, cuộc phẫu thuật khá căng thẳng, cũng may cậu ta đang có dấu hiệu tích cực, bác sĩ nói sẽ không có di chức sau này, cho nên cậu ta vẫn ổn
Pershing đứng dậy và theo chân Gabor và Pawel sang thăm Boris. Boris, dù cơ thể cậu to như con voi, đang núp mình dưới chăn vì sợ kim tiêm
Bác sĩ: -Không sao đâu… Nó không đau lắm đâu… Cái này giúp cậu phục hồi nhanh hơn mà!!
Boris: -Boris… Không tiêm!!
Quanh cảnh thật hỗn loạn, 1 bác sĩ với 3 binh sĩ khoẻ mạnh đang rất khó khăn để ghìm Boris xuống. Katyusha chạy đến rồi lấy kim tiêm từ bác sĩ
Katyusha: -Để tôi! Mọi người thả anh ấy ra!
Boris: -Đừng… Tiêm… Boris…
Katyusha: -Không sao đâu, Katyusha biết Boris rắn rỏi mà, đúng không? Boris bị đạn bắn đau không?
Boris: -Đạn… Boris… Không đau!!
Katyusha: -Vậy thì mũi tiêm này cũng không đau hơn đạn đâu, vậy nên…
Ngay trong lúc Boris không để ý, Katyusha đã tiêm cho anh thành công, mặc dù sau đó Boris cũng giãy giụa một hồi sau khi bị tiêm, nhưng thành công là thành công
…
Ngay sau đó, Pershing đã gọi cả tiểu đội lại họp bàn
Pershing: -Mọi người… Chúng ta ở đây là nói về thất bại của chúng ta ngay từ nhiệm vụ đầu tiê- hắt xì!!!
Gabor: -Xin lỗi vì ngắt lời… Nhưng đội trưởng, lý do chúng ta thất bại là khả năng phối hợp quá kém giữa chúng ta. Anh đội trưởng, anh là người đi đầu, vậy mà anh không báo cho Boris đi sau về cái bẫy, mà ngay say đó, anh lại mở đường máu một mình mà quên rằng có tôi còn có thể giúp anh yểm trợ hoả lực. Còn Boris, cậu quá ẩu trong khâu xử lý, ngay sau khi thấy địch, cậu ra đứng giữa lối đi mà khai hoả, không tìm chỗ nấp cũng như yêu cầu đồng đội yểm trợ hoả lực, điều đó khiến cậu bị dính đạn. Còn Pawel, cậu đã để lộ vị trí, tôi đoán lý do nhé…cậu khai hoả vào nhầm người, nhỉ?
Pawel: -Ý anh là sao?
Gabor: -Cậu là bắn tỉa, nhưng cậu lại không bắn vào những người đi cuối, điều đó khiến cậu bị lộ vị trí, do những người ở đằng sau mục tiêu cậu hạ có thể thấy rõ đường đạn của cậu, điều đó khiến cậu bị lộ vị trí…
Pershing: -Lỗi tôi thật… Tôi quên rằng tôi có đồng đội… Hắt xì!!!
Boris: -Boris… Xin lỗi…
Pawel: -Em xin lỗi…
Gabor: -Tôi không cần lời xin lỗi… Tôi cần các cậu kể chuyện về vướng mắc của các cậu, điều đó sẽ giúp ta hiểu nhau hơn, từ đó mới cải thiện được phối hợp đội hình. Bắt đầu từ đội trưởng, Pershing, tôi đã rất mong đợi vào cậu, nhưng cậu đã mang cho tôi thất vọng…
Pershing: -Tôi hay đi lẻ, nhiệm vụ của tôi ngay trước là trinh sát và làm tiêu hao sinh lực địch. Tôi chưa từng được xếp vào một tiểu đội nào cả, chỉ đi săn lẻ khi có nhiệm vụ, vì vậy tôi luôn quên rằng, giờ tôi có đồng đội…
Gabor: -Tiếp theo, Boris, tại sao hành động của cậu mang tính bản năng vậy?
Boris: -Boris… Không cha… Không mẹ… Lớn lên từ ổ chuột… Ngày… Học lỏm từ nhà bên… Mới có thể… Nói chuyện… Đi quân đội… Boris… Không hiểu… Huấn luyện viên… Nói gì… Boris… Chỉ biết… Phải bảo vệ… Pershing… Gabor…
Gabor: -Vậy cậu chưa qua một chương trình giáo dục nào, vì vậy cậu mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy sao…? Còn cậu, Pawel, cậu thực sự cái tài, bắn phát nào trúng phát đó, sao cậu lại không thể tư duy về thứ tự bắn vậy?
Pawel: -Thực ra… Em mới 16 tuổi…
Katyusha: -Hả??! Kém tuổi cả chị sao??!
Pawel: -Bố em cũng là lính, nhưng hy sinh từ lúc em còn nhỏ. Mẹ em vì cú sốc quá lớn, nên đã bỏ đi mà không nói gì, nhà em sau đó cũng bị đánh bom, mất hết giấy tờ, cho nên em mới quyết định gia nhập quân đội để trả thù. Nhưng trong quân đội, em hay trốn tập luyện để đi kiếm thêm ít tiền, em chỉ có ít kiến thức…
Gabor: -Vậy là có khả năng nhưng thiếu kỹ năng… Các cậu đã thấy chưa, vì không biết nhau nên chả ai biết người này sẽ làm gì trong chiến đấu, vì thế nên mới bị rối và dẫn đến phối hợp quá kém… Tôi mong rằng nhiệm vụ sau, mọi người sẽ làm tốt hơn, nhất là cậu, đội trưởng, cậu là sói đầu đàn, không phải sói cô độc nữa…
Pershing: -Tôi hiểu rồi… Tiểu đội, giải tán!!.. Hắt xì!!!
Kết thúc một nhiệm vụ thất bại của tiểu đội 57, tuy họ có không ít thiệt hại, nhưng ít nhất, giờ đây họ đã hiểu nhau hơn, có lẽ nhiệm vụ lần sau hon sẽ làm tốt hơn…
…
- Extra-
Pershing: -Katyusha, cô thấy áo tôi đâu không?
Katyusha: -Tôi…xé nó rồi…
Pershing: …
Katyusha: …
…
Gabor: -Vậy đấy là lý do cậu cởi trần đó hả? Tôi cứ nghĩ cậu thích khoe cơ cho mấy em ở đây…
Pershing: -Ai lại đi khoe giữa cái lạnh này cơ chứ… Hắt xì!!
…
- End-
Pershing: -Theo nhiệm vụ, chúng ta sẽ phải đi lấy lại một căn cứ đóng quân của Hoa Kỳ tại ngoại ô Đức-
Pawel: -Một câu hỏi nhỏ thôi, đội trưởng… Ở đó có địch không ạ?
Gabor: -Tất nhiên là có rồi!! Cậu nghĩ sao mà không có!
Boris: -Boris…! Không đồng ý…!! Boris nghĩ…!! Không có địch…!! Boris… Muốn… Đi đầu…
Pawel: -Có địch sao? Cho tôi nghỉ nhiệm vụ này được không?
Katyusha: -Mọi người bình tĩnh được không…?
Không khí bàn bạc thật quá náo nhiệt, khiến cho nó giống một bữa tiệc hơn là bàn bạc, có vẻ làm đội trưởng của tiểu đội này sẽ là công việc khó cho Pershing đây
Pershing: -TRẬT TỰ!!
Pawel: …
Boris: …
Gabor: …
Katyusha: -O…k
Pershing: -Cảm ơn… Như tôi đang định nói… Tôi sẽ đi tiên phong đầu tiên, theo sau ngay sát tôi là Boris và Gabor, Boris sẽ lên tuyến đầu ngay sau khi có mệnh lệnh, còn Gabor lo liệu thiết giáp của địch, Pawel, cậu canh ở một toà nhà gần đó, đảm bảo rằng đường di chuyển của chúng tôi không có ai cản đường, số lượng được báo cáo là không đáng kể, cậu có thể lo được tốt.
Katyusha: -Còn tôi thì sao?
Pershing: -Cô đứng sau Pawel, trị thương cho bất cứ ai rút lui về vị trí của Pawel. Mọi người đã rõ vị trí chưa?
Pawel: -Rõ thưa đội trưởng!!
Boris: -Boris… Đã nhận lệnh!!
Gabor: -Đã hiểu thưa chỉ huy…
Katyusha: -Tôi rõ rồi!!
Pershing: -Cầm súng lên nào mọi người, chúng ta có mục tiêu để chiếm giữ… À mà tôi cầm súng gì?
Gabor: -AS-44 model 5… Chúng tôi gọi là bản dùng thử của AK, bắn như AK, nhưng không hẳn là dễ bảo trì như AK.
Boris: -Boris… Cần… Vũ khí… Súng máy… Hạng trung… Hạng nhẹ… Đều được…
Gabor: -Cậu thích kiểu Đức hay kiểu Xô?
Boris: -Đức… Boris… Chưa cầm… Súng Đức…
Gabor: -MG-13 là thứ quá phù hợp với cậu! Thứ này là máy cưa trong kho vũ khí của tôi! Một giây và thứ này có thể tặng kẻ địch 800 viên kẹo đồng 7.92 ly…
Pawel: -Còn em? Cho em một khẩu súng tỉa khác được không ạ?
Gabor: -Cậu muốn một khẩu SVT á? Hahaha!! Không.
Pawel: -Tại-tại sao vậy ạ?!!
Gabor: -Khẩu Mosin M91/30 của cậu là đủ để thực hiện nhiệm vụ rồi, nếu cậu làm tốt thì tôi sẽ xem xét cho cậu SVT-38…
Katyusha: -Chắc tôi không cần súng đâu ha… Tôi có một khẩu rồi…
Pershing: -Vậy thì tốt rồi… Cả đội, di chuyển!
Tiểu đội được chia làm hai nhóm, Pershing dẫn đầu Boris và Gabor hướng thẳng vào vị trí, còn Pawel và Katyusha chạy vào một toà nhà gần đó, ngồi đợi ở một khoảng cách an toàn
Pawel: -Bắn tỉa vào vị trí…
Pershing: -Nhóm 1… Di chuyển…
Pawel: -Xạ thủ báo cáo tình hình, không có địch, hướng di chuyển trống…
Cứ như vậy mà ba người Pershing, Boris và Gabor dễ dàng lẻn vào trong căn cứ. Tuy căn cứ không có quá nhiều địch, nhưng họ phải thực sự cẩn thận, vì chỉ cần chậm chân chặn cửa vào của căn cứ, số lượng lớn tiếp viện của địch sẽ là vấn đề nan giải cho họ. Tuy đã nhắc nhở đồng đội, nhưng tai nạn vẫn xảy ra…
Gabor: -Boris!! Bẫy!!
Boris:!!
Boris lỡ chân vấp phải một sợi dây, kéo chốt lựu đạn và khiến nó chuẩn bị phát nổ, cũng mang Gabor kịp thời kéo Boris ra ngoài bán kính nổ của lựu. Nhưng tiếng nổ đó cũng đã đánh động lính gác
Pershing: -Địch, 5 người, tiếp cận từ hướng Đông!!
Boris: -Boris… Hàng rào!!!
Ngay lập tức, Boris lao ra giữa lối đi, cầm súng máy sấy vào đối phương, mặc cho số lượng bên kia đang áp đảo họ. Những làn đạn bắn trả dày đặc của đối phương cũng không làm Boris chùng bước
Pershing: -Boris, rút lui nhanh!! Cậu không chơi lại được họ đâu!!
Boris: -Pershing… Gabor… Chạy!! Boris… Cầm cự!!
Gabor ngay lúc đó đã ném một khối nổ về phía bên kia, lợi dụng bụi và xung kích của vụ nổ để kéo Boris rút lui. Ba người họ cố lần theo đường cũ để chạy, nhưng vô dụng vì lối ra đã bị quân tiếp viện tràn vào
Pershing: -Pawel!! Báo cáo số lượng!!
Pawel: -1…2…3…4… Em không biết nữa!!! Cũng tầm phải 20 người trở lên!!
20 người sao??! Đó là nguyên một đại đội!!
Pershing: -Gabor… Anh còn lựu đạn hay cái gì đó không?
Gabor: -Tôi chỉ còn một quả lựu nhỏ và 1 lựu khói… Tôi không nghĩ nó sẽ giúp ta nhiều đâu…
Chỉ còn có thể mở đường máu mà rút lui, không còn lựa chọn nào khác cả. Nhưng thực sự chỉ còn cách đó sao? Pershing cần tìm một lựa chọn tốt hơn. Trong lúc anh đang suy nghĩ, giọng nói của Pawel vang lên qua bộ đàm liên lạc
Pawel: -Nguy rồi!! Chúng tôi bị phát hiện!!
Pershing: -Đưa Katyusha, chạy khỏi đó, MAU!!
Ngay sau khi nghe Katyusha và Pawel đang gặp nguy, Pershing cầm súng lên, nhặt lựa đạn từ tay Gabor, không suy nghĩ nhiều ném một quả nổ vào phía địch. Ngay sau khi lựu phát nổ, anh cầm súng của mình lên, mở đường máu cho anh và đồng đội chạy. Ngay sau khi ra khỏi cửa, anh ném thêm lựu khói, chắn tầm nhìn của đối phương, rồi xả nốt băng đạn qua cửa, mong rằng sẽ áp chế được địch để câu thêm giờ cho anh chạy. Ngay sau khi Boris và Gabor đã chạy khỏi căn cứ, Pershing định chạy ngay sau, nhưng một quả lựu đạn từ phía địch đáp xuống đằng sau anh, phát nổ khiến anh bay lên, ngã đập mạnh đầu xuống đất. Loạng choạng đứng dậy sau vụ nổ, anh cố gắng chạy khỏi đó, đến điểm tập kết, nơi mà đang ở khu vực cấm giao tranh, một bệnh viện dã chiến
Katyusha: -Pershing!!!
Ngay sau khi đến nơi, anh ngã gục xuống, các mảnh lựu đạn đã găm vào lưng anh, cộng thêm vết thương ở đầu do va chạm mạnh, anh nhìn thảm hơn bất kỳ ai trong đội. Katyusha thì không vết xước, Pawel với Gabor chỉ bị trầy nhẹ, còn Boris bị trúng đạn vào vai
Katyusha: -Pawel, Gabor!! Đưa Boris vào trong lều phẫu thuật gắn đạn ra khỏi cơ thể!! Tôi sẽ ở đây lo cho Pershing…
Katyusha ngay lập tức băng bó phần đầu cho anh trước khi lật người Pershing lại, xé lưng áo của anh
Katyusha: -Tôi xin lỗi, nhưng điều này là cần thiết…
Sau đó, cô nhờ các bác sĩ ở đó lấy các mảnh đạn kẹt trong lưng của Pershing. Tổng cộng 5 mảnh đã được gắp ra trong cuộc phẫu thuật đó, anh ta còn sống là điều khá khó hiểu
…
Sau 1 ngày, Pershing tỉnh lại, anh thấy mình đang trên giường bệnh, bên cạnh là Katyusha đang pha thuốc cho anh uống
Pershing: -Thuốc gì vậy…?
Katyusha: -À thuốc kháng sinh ấy mà, tôi cho anh uống để hồi phục nhanh hơn, may quá anh tỉnh rồi nên không phải dùng cách cũ nữa!
Pershing: -Thế lúc tôi chưa tỉnh thì cô dùng cách gì…?
Katyusha khựng lại ngay sau câu hỏi đó. Trong lúc anh còn đang chịu tác dụng của thuốc mê, cô đã phải ép anh uống thuốc bằng…mồm của cô. Cô đã cho hết cốc thuốc vào mồm trước khi hôn anh và ép anh uống số thuốc đó, việc đó là việc cao cả nhất mà cô từng làm, hy sinh nụ hôn đầu cho một bệnh nhân của cô, cũng may đó là anh Pershing, nhưng điều đó là quá xấu hổ để kể ra
Katyusha: -Một cách…không phổ biến và cầu kỳ thôi…
Gabor: -Đội trưởng, anh tỉnh rồi à?
Pawel: -Chào đội trưởng…
Gabor và Pawel bước vào trong lều
Pershing: -Boris đâu?
Gabor: -Cậu ta đang trong lều hồi sức, cuộc phẫu thuật khá căng thẳng, cũng may cậu ta đang có dấu hiệu tích cực, bác sĩ nói sẽ không có di chức sau này, cho nên cậu ta vẫn ổn
Pershing đứng dậy và theo chân Gabor và Pawel sang thăm Boris. Boris, dù cơ thể cậu to như con voi, đang núp mình dưới chăn vì sợ kim tiêm
Bác sĩ: -Không sao đâu… Nó không đau lắm đâu… Cái này giúp cậu phục hồi nhanh hơn mà!!
Boris: -Boris… Không tiêm!!
Quanh cảnh thật hỗn loạn, 1 bác sĩ với 3 binh sĩ khoẻ mạnh đang rất khó khăn để ghìm Boris xuống. Katyusha chạy đến rồi lấy kim tiêm từ bác sĩ
Katyusha: -Để tôi! Mọi người thả anh ấy ra!
Boris: -Đừng… Tiêm… Boris…
Katyusha: -Không sao đâu, Katyusha biết Boris rắn rỏi mà, đúng không? Boris bị đạn bắn đau không?
Boris: -Đạn… Boris… Không đau!!
Katyusha: -Vậy thì mũi tiêm này cũng không đau hơn đạn đâu, vậy nên…
Ngay trong lúc Boris không để ý, Katyusha đã tiêm cho anh thành công, mặc dù sau đó Boris cũng giãy giụa một hồi sau khi bị tiêm, nhưng thành công là thành công
…
Ngay sau đó, Pershing đã gọi cả tiểu đội lại họp bàn
Pershing: -Mọi người… Chúng ta ở đây là nói về thất bại của chúng ta ngay từ nhiệm vụ đầu tiê- hắt xì!!!
Gabor: -Xin lỗi vì ngắt lời… Nhưng đội trưởng, lý do chúng ta thất bại là khả năng phối hợp quá kém giữa chúng ta. Anh đội trưởng, anh là người đi đầu, vậy mà anh không báo cho Boris đi sau về cái bẫy, mà ngay say đó, anh lại mở đường máu một mình mà quên rằng có tôi còn có thể giúp anh yểm trợ hoả lực. Còn Boris, cậu quá ẩu trong khâu xử lý, ngay sau khi thấy địch, cậu ra đứng giữa lối đi mà khai hoả, không tìm chỗ nấp cũng như yêu cầu đồng đội yểm trợ hoả lực, điều đó khiến cậu bị dính đạn. Còn Pawel, cậu đã để lộ vị trí, tôi đoán lý do nhé…cậu khai hoả vào nhầm người, nhỉ?
Pawel: -Ý anh là sao?
Gabor: -Cậu là bắn tỉa, nhưng cậu lại không bắn vào những người đi cuối, điều đó khiến cậu bị lộ vị trí, do những người ở đằng sau mục tiêu cậu hạ có thể thấy rõ đường đạn của cậu, điều đó khiến cậu bị lộ vị trí…
Pershing: -Lỗi tôi thật… Tôi quên rằng tôi có đồng đội… Hắt xì!!!
Boris: -Boris… Xin lỗi…
Pawel: -Em xin lỗi…
Gabor: -Tôi không cần lời xin lỗi… Tôi cần các cậu kể chuyện về vướng mắc của các cậu, điều đó sẽ giúp ta hiểu nhau hơn, từ đó mới cải thiện được phối hợp đội hình. Bắt đầu từ đội trưởng, Pershing, tôi đã rất mong đợi vào cậu, nhưng cậu đã mang cho tôi thất vọng…
Pershing: -Tôi hay đi lẻ, nhiệm vụ của tôi ngay trước là trinh sát và làm tiêu hao sinh lực địch. Tôi chưa từng được xếp vào một tiểu đội nào cả, chỉ đi săn lẻ khi có nhiệm vụ, vì vậy tôi luôn quên rằng, giờ tôi có đồng đội…
Gabor: -Tiếp theo, Boris, tại sao hành động của cậu mang tính bản năng vậy?
Boris: -Boris… Không cha… Không mẹ… Lớn lên từ ổ chuột… Ngày… Học lỏm từ nhà bên… Mới có thể… Nói chuyện… Đi quân đội… Boris… Không hiểu… Huấn luyện viên… Nói gì… Boris… Chỉ biết… Phải bảo vệ… Pershing… Gabor…
Gabor: -Vậy cậu chưa qua một chương trình giáo dục nào, vì vậy cậu mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy sao…? Còn cậu, Pawel, cậu thực sự cái tài, bắn phát nào trúng phát đó, sao cậu lại không thể tư duy về thứ tự bắn vậy?
Pawel: -Thực ra… Em mới 16 tuổi…
Katyusha: -Hả??! Kém tuổi cả chị sao??!
Pawel: -Bố em cũng là lính, nhưng hy sinh từ lúc em còn nhỏ. Mẹ em vì cú sốc quá lớn, nên đã bỏ đi mà không nói gì, nhà em sau đó cũng bị đánh bom, mất hết giấy tờ, cho nên em mới quyết định gia nhập quân đội để trả thù. Nhưng trong quân đội, em hay trốn tập luyện để đi kiếm thêm ít tiền, em chỉ có ít kiến thức…
Gabor: -Vậy là có khả năng nhưng thiếu kỹ năng… Các cậu đã thấy chưa, vì không biết nhau nên chả ai biết người này sẽ làm gì trong chiến đấu, vì thế nên mới bị rối và dẫn đến phối hợp quá kém… Tôi mong rằng nhiệm vụ sau, mọi người sẽ làm tốt hơn, nhất là cậu, đội trưởng, cậu là sói đầu đàn, không phải sói cô độc nữa…
Pershing: -Tôi hiểu rồi… Tiểu đội, giải tán!!.. Hắt xì!!!
Kết thúc một nhiệm vụ thất bại của tiểu đội 57, tuy họ có không ít thiệt hại, nhưng ít nhất, giờ đây họ đã hiểu nhau hơn, có lẽ nhiệm vụ lần sau hon sẽ làm tốt hơn…
…
- Extra-
Pershing: -Katyusha, cô thấy áo tôi đâu không?
Katyusha: -Tôi…xé nó rồi…
Pershing: …
Katyusha: …
…
Gabor: -Vậy đấy là lý do cậu cởi trần đó hả? Tôi cứ nghĩ cậu thích khoe cơ cho mấy em ở đây…
Pershing: -Ai lại đi khoe giữa cái lạnh này cơ chứ… Hắt xì!!
…
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.