Chương 14: Nhà (P2)
Justasimpehe
12/07/2024
...
[Phòng ngủ của Katyusha]
Pershing nằm trên nền đất được lót một lớp đệm mỏng còn Katyusha thì nằm trên giường cùng chăn ấm đệm êm
Katyusha: -Tôi hỏi lại lần cuối nhé... Ở dưới đó có thoải mái không vậy? Anh có thể lên đây mà, giường tôi cũng đâu có bé...
Pershing: -Sướng hơn ngủ lều dã chiến rồi, tôi ổn thật mà...
Katyusha: -Anh cứ bắt ép mình sống khổ vậy? Anh có thể tận hưởng cuộc sống mà? Sao cứ phải tự làm khó mình vậy?
Từ nhỏ, Pershing đã chọn đi theo con đường gian khổ để rèn luyện và chứng tỏ bản thân. Anh biết rằng mình đã kém hơn anh trai từ những bước chạy đầu tiên, vậy nên anh không bao giờ để mất cảnh giác, để bản thân yếu mềm trước sự hưởng thụ rồi dẫn đến ngu ngơ, yếu đuối. Nhưng suốt cả cuộc đời, anh có rèn luyện đến đâu, có ép bản thân mình phá bỏ giới hạn bao lần đi chăng nữa, anh cũng phải núp bóng anh trai, cũng phải chịu căng đắng của sự thất bại. Anh đã khổ cực bao năm rồi, từ bỏ luôn cuộc sống xa hoa đầy đủ, nhưng rồi cuối cùng không đạt được gì ngoài thất bại. Anh băn khoăn rằng khổ luyện bản thân như này đang giúp anh được cái gì ngoài mang lại khó khăn, gian khổ? Mọi người hay nói, "Không có khó khăn thì sẽ không thành công", nhưng, anh đã trải qua bao gian khổ, vậy anh đã đạt được những gì? Anh luôn muốn một lần được trải nghiệm cảm giác hưởng thụ, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, anh luôn sợ đánh mất chính mình trong nhung lụa
Pershing: -Cô ngủ giường to sướng thế còn gì? Cứ kệ tôi mà ngủ đi...
Katyusha: -Anh muốn đấy nhé!
Katyusha bật dậy, cầm gối và chăn nhảy xuống nằm cạnh Pershing
Katyusha: -Anh không lên, tôi cũng không lên!
Pershing thật sự bất ngờ khi thấy Katyusha nhất quyết muốn anh lên giường ngủ
Pershing: -C-Cô đang làm gì vậy??
Katyusha: -Anh có ý kiến gì sao?
Pershing: -Giường có sao cô không ngủ mà lại nằm đất vậy?
Katyusha: -Câu đó tôi nên hỏi anh mới phải! Giường tôi đủ cho cả 2 người, sao anh phải nằm đất vậy?
Pershing:...
Katyusha: -Chừng nào anh lên giường thì tôi mới lên!
Con bé này! Thật là phiền phức mà! Trong lòng Pershing, thực sự anh không muốn lên giường nằm với cô. Thứ nhất là anh không muốn cảm giác nghiện cuộc sống hưởng thụ để rồi quên đi mình là ai và mình phấn đấu vì mục tiêu nào. Nhưng lý do thứ hai là quan trọng nhất, Katyusha chưa đủ tuổi, nếu anh bị gài bẫy, liệu ai sẽ tin anh? Anh là người ngoại quốc, đã thế nằm chung với một học sinh học cấp 3, kiểu gì anh cũng tù mọt gông. Phải biết chống lại cám dỗ!!... Nhưng chẳng phải anh cũng đang nằm cùng Katyusha sao? Như thế thứ anh lo ngại nhất cũng đã không thành vấn đề...hoặc nó là vấn đề bất kể sự lựa chọn của anh. Vậy nên, vì lo cho sức khoẻ của Katyusha, con bé đã bé tẹo rồi, thêm cái thân thể yếu đuối đó, cô mà bị bệnh thì Pershing cũng bị Thiếu tướng Hans đập nhừ tử
Pershing: -Thôi được rồi... Tôi lên ngủ...
Katyusha: -Cứng lắm cũng phải mềm trước chăn ấm đệm êm thôi!
Pershing: -Tại cô cứ cứng đầu ấy chứ...! Tôi mà nằm đất cùng cô thì kiểu gì cô cũng mắc bệnh cho mà coi...
Katyusha: -Hehe~
Pershing nhẹ nhàng đặt lưng mình lên giường ngủ. Cái cảm giác này, đã quá lâu rồi anh chưa được cảm nhận lại, đã 8 năm rồi anh mới được nằm giường đệm một lần nữa. Những đêm ngủ trong túi ngủ dã chiến, túi thì nhỏ mà người anh lại to, nó mang lại cảm giác không mấy dễ chịu, chưa kể nếu để trên nền đá, tấm lót lưng cũng vô dụng y như tính năng chống muỗi của nó, đóng kín thì dễ ngạt và kẹt, mở ra thì muỗi đốt sưng vù bắp tay
Katyusha: -Sao nào? Sướng chưa hả?
Pershing: -Cũng có thể nói là vậy...
Katyusha: -Haha! Giường này thì phải chia 2/3 và 1/3! Anh to ghê á! Chiếm hơn nửa già cái giường!
Pershing: -Thế nên để tôi nằm đất là hợp lý nhất...
Katyusha: -Mẹ tôi mà biết thì mẹ tôi đập tôi ra bã mất... Đã mang khách đến mà để khách nằm đất thì làm sao ra dáng chủ nhà thân thiện được?
Pershing: -Tôi thấy mẹ cô khá đáng sợ đó... Lần đầu tiên tôi thấy sợ chỉ vì một cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi... Đôi mắt tím của mẹ cô là tự nhiên chứ?
Katyusha: -Tất nhiên! Cả màu tóc nữa! Đôi mắt tím thêm cả mái tóc trắng đó là lý do bố tôi sa lưới tình đó!
Pershing: -Nếu tôi ước tính không nhầm... Bố cô với mẹ cô có cô vào những năm 19--, mà cô còn các chị nữa. Vậy họ gặp nhau trong hoàn cảnh lạ lắm chứ? Khi đó chả phải vẫn còn xung đột giữa người Đức với người Nga mà? Sao họ có thể yêu nhau được?
Katyusha: -Chuyện là... Bố tôi là chỉ huy cấp cao, thì anh biết phẩm giá của họ cũng rất là cao, vậy nên họ khó có thể chấp nhận đầu hàng. Ông ấy chỉ huy trận phản công cuối cùng, mặc dù ông biết ông khó thắng nổi. Kết quả không gì đặt biệt, một Trung Đội sót lại của cả Tiểu Đoàn Panzer 502 không thể thắng nổi Tập đoàn Quân của Liên Xô. Ông ấy chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, đồng đội thiệt hại nặng thì ông tự mình đối đầu địch, xích xe hỏng thì ông dùng xe tăng như lô cốt để phòng thủ, pháo chính hỏng thì ông biến xe thành ổ súng máy. Đến khi xe bị bắn cháy thì ông bò ra ngoài, tiếp tục dùng súng lục để chiến đấu. Bố topi nấp sau hàng công của quân địch. Trong lúc hấp hối, ông ấy được một cô y sĩ cứu sống, và đó là mẹ tôi! Đó là cách họ gặp nhau đó! Khá giống chúng ta ha! Cũng là anh lính thiện chiến bị thương đang trong giây phút sinh tử, cũng là cô y sĩ cứu sống anh ta mặc dù biết đó là địch, rồi anh lính theo cô y sĩ về phe cô, rồi hai người yêu nhau và-
Katyusha nhận ra mình nói hơi xa. Cô ngượng nhùng vội sửa lại những gì mình đã nói
Katyusha: -Ý-ý tôi không phải vậy! Tôi đang kể ngắn gọn lại câu chuyện của ba mẹ tôi thôi! Không có ý gì đâu!!
Pershing:...
Katyusha:...
Rồi lại một khoảnh khắc tĩnh lặng. Pershing thì cố gắng hiểu Katyusha đang cố diễn đạt cái gì, trong khi Katyusha đang ôm mặt vì xấu hổ. Đã nằm với Pershing lại còn nói mấy chuyện tương lai xàm xí
Katyusha: -Coi như anh chưa nghe thấy gì nhé... Quên mấy thứ tôi vừa nói đi... Chúc anh ngủ ngon...
Pershing: -Cảm ơn... Cô cũng vậy...
Pershing không hiểu lắm những sự tương đồng mà Katyusha đã đề cập, anh cũng để kệ rồi ngủ thiếp đi...
...
...
Sáng sớm hôm sau, anh cảm thấy ngực mình hơi nặng, có gì đó đang đè lên ngực và tay anh, khiến cho anh khó lòng mà di chuyển tay. Có lẽ đây là thời khắc đó sao? Cuối cùng anh cũng được yên nghỉ rồi sao? Không, chỉ là Katyusha đang nằm đè lên tay và ngực của anh, ôm anh một cách thoải mái trong lòng
Pershing:...
Quả này đi thật rồi. Chăn thì đắp, vậy mà tư thế này khi người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng hiểu lầm, anh đi thật rồi. 5 năm, 10 năm, 20 năm, thậm chí là chung thân! Chết ngoài mặt trận anh cũng chịu, nhưng đi tù là quá sức với anh rồi! Anh phải nhanh chóng làm gì đó để không bị bắt-
Kliment: -Ara~. Bé Kat với cậu Pershing dậy chưa vậy-
Kliment đột nhiên bước vào
Pershing: -Cháu có thể giải thích...
Kliment: -Không sao cả... Cô sẽ cho một chút riêng tư... Mấy đứa lần sau nhớ khoá cửa phòng nhé...
Kliment chỉ từ từ bước ra khỏi phòng trong im lặng
Pershing: -Kat ơi là Kat... Quả này đi thật rồi...
...
...
Kliment: -Mấy đứa đã đi rồi sao? Các chị đi hết rồi, giờ đến cả con sao?
Katyusha: -Vầng ạ, hôm nay bọn con phải có mặt rồi... Con cũng muốn ở lại với mẹ lắm mà~
Kliment: -Rồi sau này lại theo trai mà bỏ mẹ đi chứ gì. Tối qua vừa ngủ với trai xong... Con bé này chỉ được cái dẻo mồm!
Katyusha: -Làm gì có!! Tại mẹ ép anh Pershing ở lại đấy chứ! Con thấy anh ấy nằm đất lạnh và cứng nên mới mời ảnh lên đệm ngủ chứ! Con thề là sẽ ở lại chăm sóc mẹ mà!
Kliment: -Rồi rồi... Mẹ có 5 đứa hứa vậy mà 4 đứa đi xa... Còn mỗi cô em út là ở lại... Mẹ ổn mà, ba về nữa là mẹ đâu còn cô đơn... Con gái à, cứ đi theo con đường con chọn nhé, không cần phải lo cho mẹ đâu, ở đâu cũng là nhà chỉ cần ta còn yêu thương nhau mà!
Katyusha: -Nhưng mà-
Kliment: -Đơn vị đang giục kia kìa... Đi an toàn nhé con... Cả nhà vẫn sẽ đợi con trở về... Chào con nhé con gái!
Katyusha: -Con chào mẹ ạ!
Hai mẹ con nhà Voroshilov ôm nhau lần cuối
Kliment: -Cậu Pershing... Cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho Kat của tôi... Tôi mong cậu trong tương lai sẽ tiếp tục giúp đỡ con bé... Tôi biết cậu không phải người ở đây, tuy vậy, vẫn mong cậu sẽ thay đổi quan điểm và tiếp tục ở lại với đất nước và con người nơi đây... Cảm ơn cậu nhiều, chào tạm biệt và rất mong gặp lại cậu trong tương lai!
Pershing: -Cháu cảm ơn vì đã cho cháu dùng bữa và ở lại ạ... Cháu đã hứa với Thiếu tướng Hans rồi... Cháu sẽ bảo vệ Katyusha đến hơi thở cuối cùng, Kat đã cứu cháu hai lần rồi, cháu phải trả ơn thôi ạ... Cháu cảm ơn cô, cháu chào cô ạ!
Kliment: -Hai đứa bảo trọng nhé!
Rồi Katyusha cuối cùng cũng phải rời xa mái nhà lần nữa, tiếp bước cuộc hành trình với Pershing
Kliment: -Mong sao hai đứa có cuộc sống hạnh phúc như mình vậy... Con bé Kat đã chọn đúng người rồi...
...
...
Katyusha: *Hắt xì* "Tối qua lạnh quá à mà sao hắt xì dữ vậy?"
...
...
- End-
[Phòng ngủ của Katyusha]
Pershing nằm trên nền đất được lót một lớp đệm mỏng còn Katyusha thì nằm trên giường cùng chăn ấm đệm êm
Katyusha: -Tôi hỏi lại lần cuối nhé... Ở dưới đó có thoải mái không vậy? Anh có thể lên đây mà, giường tôi cũng đâu có bé...
Pershing: -Sướng hơn ngủ lều dã chiến rồi, tôi ổn thật mà...
Katyusha: -Anh cứ bắt ép mình sống khổ vậy? Anh có thể tận hưởng cuộc sống mà? Sao cứ phải tự làm khó mình vậy?
Từ nhỏ, Pershing đã chọn đi theo con đường gian khổ để rèn luyện và chứng tỏ bản thân. Anh biết rằng mình đã kém hơn anh trai từ những bước chạy đầu tiên, vậy nên anh không bao giờ để mất cảnh giác, để bản thân yếu mềm trước sự hưởng thụ rồi dẫn đến ngu ngơ, yếu đuối. Nhưng suốt cả cuộc đời, anh có rèn luyện đến đâu, có ép bản thân mình phá bỏ giới hạn bao lần đi chăng nữa, anh cũng phải núp bóng anh trai, cũng phải chịu căng đắng của sự thất bại. Anh đã khổ cực bao năm rồi, từ bỏ luôn cuộc sống xa hoa đầy đủ, nhưng rồi cuối cùng không đạt được gì ngoài thất bại. Anh băn khoăn rằng khổ luyện bản thân như này đang giúp anh được cái gì ngoài mang lại khó khăn, gian khổ? Mọi người hay nói, "Không có khó khăn thì sẽ không thành công", nhưng, anh đã trải qua bao gian khổ, vậy anh đã đạt được những gì? Anh luôn muốn một lần được trải nghiệm cảm giác hưởng thụ, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, anh luôn sợ đánh mất chính mình trong nhung lụa
Pershing: -Cô ngủ giường to sướng thế còn gì? Cứ kệ tôi mà ngủ đi...
Katyusha: -Anh muốn đấy nhé!
Katyusha bật dậy, cầm gối và chăn nhảy xuống nằm cạnh Pershing
Katyusha: -Anh không lên, tôi cũng không lên!
Pershing thật sự bất ngờ khi thấy Katyusha nhất quyết muốn anh lên giường ngủ
Pershing: -C-Cô đang làm gì vậy??
Katyusha: -Anh có ý kiến gì sao?
Pershing: -Giường có sao cô không ngủ mà lại nằm đất vậy?
Katyusha: -Câu đó tôi nên hỏi anh mới phải! Giường tôi đủ cho cả 2 người, sao anh phải nằm đất vậy?
Pershing:...
Katyusha: -Chừng nào anh lên giường thì tôi mới lên!
Con bé này! Thật là phiền phức mà! Trong lòng Pershing, thực sự anh không muốn lên giường nằm với cô. Thứ nhất là anh không muốn cảm giác nghiện cuộc sống hưởng thụ để rồi quên đi mình là ai và mình phấn đấu vì mục tiêu nào. Nhưng lý do thứ hai là quan trọng nhất, Katyusha chưa đủ tuổi, nếu anh bị gài bẫy, liệu ai sẽ tin anh? Anh là người ngoại quốc, đã thế nằm chung với một học sinh học cấp 3, kiểu gì anh cũng tù mọt gông. Phải biết chống lại cám dỗ!!... Nhưng chẳng phải anh cũng đang nằm cùng Katyusha sao? Như thế thứ anh lo ngại nhất cũng đã không thành vấn đề...hoặc nó là vấn đề bất kể sự lựa chọn của anh. Vậy nên, vì lo cho sức khoẻ của Katyusha, con bé đã bé tẹo rồi, thêm cái thân thể yếu đuối đó, cô mà bị bệnh thì Pershing cũng bị Thiếu tướng Hans đập nhừ tử
Pershing: -Thôi được rồi... Tôi lên ngủ...
Katyusha: -Cứng lắm cũng phải mềm trước chăn ấm đệm êm thôi!
Pershing: -Tại cô cứ cứng đầu ấy chứ...! Tôi mà nằm đất cùng cô thì kiểu gì cô cũng mắc bệnh cho mà coi...
Katyusha: -Hehe~
Pershing nhẹ nhàng đặt lưng mình lên giường ngủ. Cái cảm giác này, đã quá lâu rồi anh chưa được cảm nhận lại, đã 8 năm rồi anh mới được nằm giường đệm một lần nữa. Những đêm ngủ trong túi ngủ dã chiến, túi thì nhỏ mà người anh lại to, nó mang lại cảm giác không mấy dễ chịu, chưa kể nếu để trên nền đá, tấm lót lưng cũng vô dụng y như tính năng chống muỗi của nó, đóng kín thì dễ ngạt và kẹt, mở ra thì muỗi đốt sưng vù bắp tay
Katyusha: -Sao nào? Sướng chưa hả?
Pershing: -Cũng có thể nói là vậy...
Katyusha: -Haha! Giường này thì phải chia 2/3 và 1/3! Anh to ghê á! Chiếm hơn nửa già cái giường!
Pershing: -Thế nên để tôi nằm đất là hợp lý nhất...
Katyusha: -Mẹ tôi mà biết thì mẹ tôi đập tôi ra bã mất... Đã mang khách đến mà để khách nằm đất thì làm sao ra dáng chủ nhà thân thiện được?
Pershing: -Tôi thấy mẹ cô khá đáng sợ đó... Lần đầu tiên tôi thấy sợ chỉ vì một cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi... Đôi mắt tím của mẹ cô là tự nhiên chứ?
Katyusha: -Tất nhiên! Cả màu tóc nữa! Đôi mắt tím thêm cả mái tóc trắng đó là lý do bố tôi sa lưới tình đó!
Pershing: -Nếu tôi ước tính không nhầm... Bố cô với mẹ cô có cô vào những năm 19--, mà cô còn các chị nữa. Vậy họ gặp nhau trong hoàn cảnh lạ lắm chứ? Khi đó chả phải vẫn còn xung đột giữa người Đức với người Nga mà? Sao họ có thể yêu nhau được?
Katyusha: -Chuyện là... Bố tôi là chỉ huy cấp cao, thì anh biết phẩm giá của họ cũng rất là cao, vậy nên họ khó có thể chấp nhận đầu hàng. Ông ấy chỉ huy trận phản công cuối cùng, mặc dù ông biết ông khó thắng nổi. Kết quả không gì đặt biệt, một Trung Đội sót lại của cả Tiểu Đoàn Panzer 502 không thể thắng nổi Tập đoàn Quân của Liên Xô. Ông ấy chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, đồng đội thiệt hại nặng thì ông tự mình đối đầu địch, xích xe hỏng thì ông dùng xe tăng như lô cốt để phòng thủ, pháo chính hỏng thì ông biến xe thành ổ súng máy. Đến khi xe bị bắn cháy thì ông bò ra ngoài, tiếp tục dùng súng lục để chiến đấu. Bố topi nấp sau hàng công của quân địch. Trong lúc hấp hối, ông ấy được một cô y sĩ cứu sống, và đó là mẹ tôi! Đó là cách họ gặp nhau đó! Khá giống chúng ta ha! Cũng là anh lính thiện chiến bị thương đang trong giây phút sinh tử, cũng là cô y sĩ cứu sống anh ta mặc dù biết đó là địch, rồi anh lính theo cô y sĩ về phe cô, rồi hai người yêu nhau và-
Katyusha nhận ra mình nói hơi xa. Cô ngượng nhùng vội sửa lại những gì mình đã nói
Katyusha: -Ý-ý tôi không phải vậy! Tôi đang kể ngắn gọn lại câu chuyện của ba mẹ tôi thôi! Không có ý gì đâu!!
Pershing:...
Katyusha:...
Rồi lại một khoảnh khắc tĩnh lặng. Pershing thì cố gắng hiểu Katyusha đang cố diễn đạt cái gì, trong khi Katyusha đang ôm mặt vì xấu hổ. Đã nằm với Pershing lại còn nói mấy chuyện tương lai xàm xí
Katyusha: -Coi như anh chưa nghe thấy gì nhé... Quên mấy thứ tôi vừa nói đi... Chúc anh ngủ ngon...
Pershing: -Cảm ơn... Cô cũng vậy...
Pershing không hiểu lắm những sự tương đồng mà Katyusha đã đề cập, anh cũng để kệ rồi ngủ thiếp đi...
...
...
Sáng sớm hôm sau, anh cảm thấy ngực mình hơi nặng, có gì đó đang đè lên ngực và tay anh, khiến cho anh khó lòng mà di chuyển tay. Có lẽ đây là thời khắc đó sao? Cuối cùng anh cũng được yên nghỉ rồi sao? Không, chỉ là Katyusha đang nằm đè lên tay và ngực của anh, ôm anh một cách thoải mái trong lòng
Pershing:...
Quả này đi thật rồi. Chăn thì đắp, vậy mà tư thế này khi người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng hiểu lầm, anh đi thật rồi. 5 năm, 10 năm, 20 năm, thậm chí là chung thân! Chết ngoài mặt trận anh cũng chịu, nhưng đi tù là quá sức với anh rồi! Anh phải nhanh chóng làm gì đó để không bị bắt-
Kliment: -Ara~. Bé Kat với cậu Pershing dậy chưa vậy-
Kliment đột nhiên bước vào
Pershing: -Cháu có thể giải thích...
Kliment: -Không sao cả... Cô sẽ cho một chút riêng tư... Mấy đứa lần sau nhớ khoá cửa phòng nhé...
Kliment chỉ từ từ bước ra khỏi phòng trong im lặng
Pershing: -Kat ơi là Kat... Quả này đi thật rồi...
...
...
Kliment: -Mấy đứa đã đi rồi sao? Các chị đi hết rồi, giờ đến cả con sao?
Katyusha: -Vầng ạ, hôm nay bọn con phải có mặt rồi... Con cũng muốn ở lại với mẹ lắm mà~
Kliment: -Rồi sau này lại theo trai mà bỏ mẹ đi chứ gì. Tối qua vừa ngủ với trai xong... Con bé này chỉ được cái dẻo mồm!
Katyusha: -Làm gì có!! Tại mẹ ép anh Pershing ở lại đấy chứ! Con thấy anh ấy nằm đất lạnh và cứng nên mới mời ảnh lên đệm ngủ chứ! Con thề là sẽ ở lại chăm sóc mẹ mà!
Kliment: -Rồi rồi... Mẹ có 5 đứa hứa vậy mà 4 đứa đi xa... Còn mỗi cô em út là ở lại... Mẹ ổn mà, ba về nữa là mẹ đâu còn cô đơn... Con gái à, cứ đi theo con đường con chọn nhé, không cần phải lo cho mẹ đâu, ở đâu cũng là nhà chỉ cần ta còn yêu thương nhau mà!
Katyusha: -Nhưng mà-
Kliment: -Đơn vị đang giục kia kìa... Đi an toàn nhé con... Cả nhà vẫn sẽ đợi con trở về... Chào con nhé con gái!
Katyusha: -Con chào mẹ ạ!
Hai mẹ con nhà Voroshilov ôm nhau lần cuối
Kliment: -Cậu Pershing... Cảm ơn cậu vì những gì cậu đã làm cho Kat của tôi... Tôi mong cậu trong tương lai sẽ tiếp tục giúp đỡ con bé... Tôi biết cậu không phải người ở đây, tuy vậy, vẫn mong cậu sẽ thay đổi quan điểm và tiếp tục ở lại với đất nước và con người nơi đây... Cảm ơn cậu nhiều, chào tạm biệt và rất mong gặp lại cậu trong tương lai!
Pershing: -Cháu cảm ơn vì đã cho cháu dùng bữa và ở lại ạ... Cháu đã hứa với Thiếu tướng Hans rồi... Cháu sẽ bảo vệ Katyusha đến hơi thở cuối cùng, Kat đã cứu cháu hai lần rồi, cháu phải trả ơn thôi ạ... Cháu cảm ơn cô, cháu chào cô ạ!
Kliment: -Hai đứa bảo trọng nhé!
Rồi Katyusha cuối cùng cũng phải rời xa mái nhà lần nữa, tiếp bước cuộc hành trình với Pershing
Kliment: -Mong sao hai đứa có cuộc sống hạnh phúc như mình vậy... Con bé Kat đã chọn đúng người rồi...
...
...
Katyusha: *Hắt xì* "Tối qua lạnh quá à mà sao hắt xì dữ vậy?"
...
...
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.