Chương 13: Nhà
Justasimpehe
12/07/2024
[Ga tàu Volgograd]
Hans: -Chúng ta đến nơi rồi đó... Chào mừng đến Volgograd...
Katyusha: -Bao lâu rồi mới được về nhà!!
Hans: -Chắc tôi theo hai người đến đây được thôi...
Katyusha: -Ba lại phải đi sao?? Còn mẹ ở nhà cơ mà?!
Hans: -Ba có việc của ba... Ba phải đi để bảo đảm an toàn cho nhân dân, chả phải đó là sứ mệnh cao cả của quân nhân mà con luôn học hay sao... Ba biết Kat ngoan mà, phải không? Con ở bên anh Pershing đi nhé, ba phải đi đây...
Katyusha: -Vầng ạ...
Hans nói xong, anh quay người rời đi. Nhưng trước khi đi, anh đã vỗ vai Pershing rồi nói với anh vài điều
Hans: -Cậu Pershing... Tôi rất cảm kích vì cậu đã bảo vệ con gái tôi... Tuy vậy, tôi vẫn muốn cậu tiếp tục bảo vệ con bé... Không vì tôi thì cũng hãy vì tương lai của con bé... Cảm ơn cậu nhiều, thiếu úy Jackson...
Pershing: -Không có gì thưa Thiếu tướng, tôi hứa sẽ bảo vệ Kat đến cùng...
Nói xong, Hans bước lên tàu, rời xa khỏi tầm mắt của Pershing và Katyusha
Katyusha: -Ba tôi vừa gọi anh là thiếu úy Jackson à?
Pershing: -Chắc cô nghe nhầm thôi...
Katyusha: -Với cả khẩu súng cá nhân của anh nữa... Nó không phải cái khẩu mà anh hay mang! Nó giống của cấp trên của chúng tôi hơn. Cả quần áo của anh nữa...khoan... Anh đổi phe rồi sao??! Cái đó không quá quan trọng, nhưng mà... Giờ anh là cấp trên của tôi á?!! Sao lại nhanh như thế được?!!
Pershing: -Có gì quá bất ngờ sao, binh nhất Voroshilova? Cô phải nghe theo lệnh tôi đó... Nói trước, tôi không hiền như bố cô đâu...
Katyusha: -Anh...!! Mới ngày nào tôi còn là người giám sát anh... Giờ đây anh là cấp trên của tôi... Đáng ghét thật, biết thế tôi để anh chết rũ trong ga tàu đó rồi!!
Pershing: -Nhưng cô vẫn nhảy ra cứu tôi đó thôi... Tôi thấy rất cảm kích vì cô lại cứu tôi thêm một lần nữa, nên tôi sẽ không làm gì đâu vượt quá giới hạn đâu...
Katyusha: -Hứa đấy nhé! Với cả tại sao một người ngoại quốc như anh, lại còn có lịch sử phục vụ cho đối phương, lại được thăng hàm nhanh như vậy? Không phải nó đang đi ngược lại với hiến pháp nhà nước sao?
Pershing: -Tôi cũng chả rõ nữa, thiếu tướng Hans bảo tôi rằng về mặt pháp lý ông đã giải quyết ổn thoả, ngụy tạo như đây là một phần chương trình trao đổi sĩ quan giữa Liên Xô và Úc. Dù gì Úc cũng có chương trình đào tạo, con người và thủ tục gần giống với Mỹ, cho nên không ai nghi ngờ đâu, trừ khi, tất nhiên, ai đó nhận ra tôi...
Katyusha: -Nhưng quan trọng là tại sao lại là anh? Tôi biết anh được tung hô anh hùng ở Warsaw... Nhưng chẳng lẽ bố tôi không lo đến an ninh sao? Ai biết được liệu anh có phải gián điệp không?
Pershing: -Không gián điệp nào tự tay giết đồng đội đâu... Cô yên tâm... Nhưng tôi cũng chả biết tại sao lại là tôi nữa... Có lẽ Thiếu tướng đang suy tính gì đó...
Katyusha: -Bố tôi mà suy tính thì khó đoán lắm... Tôi là con gái bố tôi mà nhiều lúc tôi chả hiểu nổi bố tôi đang làm gì... Nhắc tới gia đình... Chúng ta có một ngày nghỉ... Cùng tôi về nhà tôi đi!! Tôi muốn quay về nhà thăm mẹ quá!! Được 8 tháng từ lúc tôi chưa về rồi!!! Lâu lắm rồi đó!!
Cũng là con số 8. 8 năm với Pershing và 8 tháng với Katyusha, khoảng thời gian mà họ phải xa nhà. Thấm thoát đã 8 năm rồi, anh cũng không nhận ra đã lâu như vậy. 8 năm đó là gần như cả một thanh xuân xa nhà, vậy mà chẳng chút nhớ thương hay mong muốn được trở lại mái ấm của mình. Vậy mà chỉ 8 tháng ngắn ngủi, Katyusha lại thấy khoảng thời gian đó như dài đằng đẵng, cô đếm từng ngày, từng giờ để được trở về, được quay lại tổ ấm nơi có hơi ấm và tình thương của gia đình cô. Thật ghen tỵ làm sao, kẻ thì ruồng bỏ tất cả để tự đi một mình trên con đường đời, người thì chờ từng giây từng phút để quay lại với những ký ức và kỷ niệm tươi đẹp, thân thương
Pershing: -Cô đi thì cứ đi, lôi tôi theo làm gì?
Katyusha: -T-Thì có lý do đặc biệt... Là... Là... À! Để giới thiệu với gia đình tôi ân nhân cứu mạng tôi và anh hùng của người dân Warsaw!! Đúng rồi...
Có chút ngượng trong lời nói của Katyusha, nhưng Pershing cũng chỉ biết gật đầu cho qua
Pershing: -Thôi được rồi, tôi sẽ đi theo, nhưng tôi xin không dùng bữa nhé...
Katyusha nghe đến đây liền vội nắm tay Pershing và kéo anh theo từng nhịp chạy của cô
Katyusha: -Anh không muốn tôi không ép, nhưng tôi biết kiểu gì anh cũng sẽ phải dùng... Theo tôi!! Đến nhà của gia đình Voroshilov nào!!
Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi. Một căn nhà 2 tầng đơn sơ nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích chẳng hơn cái sân vườn nhà anh là bao nhiêu, nhưng nơi đây lại là nhà của một gia đình 7 người, gần gấp đôi số lượng thành viên gia đình Pershing khi mẹ anh còn sống
Katyusha: -Mẹ ơi con về rồi nè!!!
Katyusha lao về phía tấm lưng người phụ nữ đang làm bếp ở dưới nhà. Cô ôm mẹ cô như chưa từng được ôm, tận hưởng hơi ấm của mẹ sau thời gian dài xa cách. Người phụ nữ tóc trắng quay lại, nhìn Katyusha với đôi mắt tím ánh màu pha lê
Kliment: -Đây chẳng phải là Kat bé nhỏ của mẹ đây sao?
Katyusha: -Con chào mẹ!! Con về rồi đây!! Ở chiến trường khó khăn quá mẹ... Con muốn đi học lại cơ...
Kliment: -Vậy ai nằng nặc theo bố đi ra tiền tuyến nhỉ... Chúng ta có ai đây? Cậu là cấp dưới của tướng Voroshilov sao?
Pershing: -Khô- À... Có thể nói vậy... Chào cô, cháu là Pershing Lee Jackson...
Katyusha: -Anh này là người hùng của Warsaw đó ạ!! Anh ấy cũng cứu con lúc bị khủng bố đó ạ!!
Kliment: -Cậu trai này sao...?
Kliment tiến gần hơn Pershing. Anh có thể nhìn rõ mái tóc đặt biệt của cô Kliment, đó không phải là do lão hoá, nó nhìn như màu tóc tự nhiên của cô. Sau một hồi khám xét, Kliment cũng lên tiếng
Kliment: -Mặt mũi cũng ngon ăn, tuy nhìn hơi già dặn... Sức khoẻ thì tuyệt vời... Nếu đúng như lời kể về vụ tấn công khủng bố ga tàu Warsaw, thì tính cách cũng tuyệt vời đấy... Katyusha, con có mắt chọn người tốt đấy!
Katyusha: -Mẹ à!! Anh ấy chỉ qua chơi theo lời của bố thôi mà!!
Kliment: -Cậu Pershing, cậu có thể ở lại dùng bữa tại nhà tôi được không? Chúng tôi dù gì cũng còn một chỗ trống ở bàn ăn...
Pershing: -Cháu phải đi luôn ạ, cháu chỉ muốn qua đây uống nướ-
Kliment: -Tôi hỏi cậu có ăn hay không?
Đôi mắt tím của Kliment nhìn chằm chằm vào mắt Pershing. Tuy mặt cô không chút biểu cảm nào, nhưng Pershing lại cảm thấy sự nguy hiểm từ cái nhìn đó
Pershing: -Thôi thì... Nghĩ lại công việc có thể giải quyết ngày mai, chắc dùng một bữa sẽ không sao đâu ạ...
Kliment: -Tốt~. Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn, cậu và Kat cứ nói chuyện đi nhé...
Katyusha: -Tôi nói rồi, anh muốn thoát cũng khó...
Kliment: -Với cả Kat ơi, các chị và em sắp về rồi đó, con chuẩn bị lời giới thiệu anh Pershing đi nhé!
Katyusha: -Tôi không tính đến việc đó...
Pershing:...
Katyusha: -Anh trốn nhanh đi! Còn nhìn tôi nữa!
Kliment: -Nào nào... Đừng đuổi khách đi chứ con...
Pershing bị ghìm xuống ghế. Lực tay của người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa. Anh cố gắng kháng cự, nhưng không đáng kể...
???: -Nay chị mới về sao?! Chị đi Nhật Bản thế nào ạ?
???: -Chị thấy Nhật bình thường mà. Sao không hỏi chị cả đi, chị cả đi Anh Quốc mà~!
???: -Vương Quốc Anh khổ lắm... Chả có gì ăn uống ngoài trà với bánh... Chắc được như "chị ba" là sướng nhất nhỉ? Một mình đặc quyền đi Mỹ...
???: -Làm gì có!! Đi Mỹ đâu phải sướng như mấy chị nghĩ đâu!!
???: -Các chị sướng thế còn gì... Mỗi mình em, đứa bé nhất phải ở lại...
Tiếng nói chuyện, cười đùa vang vọng từ bên ngoài. Katyusha chạy vội ra ngoài để đón các chị em của mình. Sau một thời gian, Katyusha quay lại với 4 chị em của mình
Katyusha: -Xin giới thiệu với các chị, đây là anh Pershing, anh hùng ga tàu Warsaw và cấp dưới của ba. Còn Pershing, đây là các chị của tôi, lần lượt là Lena, Kislyuk, Yomikuni và Mashina. Tôi bé gần nhất nhà, chỉ lớn hơn Mashina thôi
Lena: -Kat mang trai về nhà ư? Lạ nhỉ?
Kislyuk: -Nhất là sau khi thấy Kat đá đít thằng con trai Thị trưởng ra khỏi lớp~!
Yomikuni: -Ai cũng phải thay đổi, nhỉ em gái?
Mashina: -Chị Kat có bạn trai rồi sao? Sao chị bảo chị còn ế!
Katyusha: -Đây không phải bạn trai em mà!!
Pershing nhìn năm chị em Voroshilova, anh hoa mắt khi thấy tận 2 Katyusha. Anh chỉ tay vào một trong 2 "Katyusha" trước mặt anh
Pershing: -Cô giải thích lại về gia đình cô được không, Kat?
Mashina: -Kat?
Katyusha: -Tôi đây mà...
Pershing: -Ai là Kat... Ai là ai vậy...
Katyusha: -À quên nói với anh, tôi và Mashina là sinh đôi... Chúng tôi khá khó phân biệt, nhưng anh có thể phân biệt qua thứ mà tôi và anh đều biết mà...
Cái kẹp tóc ngôi sao đỏ! Chính tay anh đã đưa cô cái kẹp tóc đó, sao anh quên được!
Pershing: -Xin lỗi...
Puma: -Gọi là "Kat" luôn, thân mật quá...
Kislyuk: -Nhìn kỹ lại thì anh này cũng ngon đấy! Nếu không phiền thì bé Kat cho chị xin nha~
Yomikuni: -Chị hai, chị biết chị có bạn trai rồi mà?
Mashina: -Các chị không đợi em sao??! Các chị đều có người yêu cả rồi, còn mỗi mình em!!
Katyusha: -Chị đã làm gì có đâu!!! Anh Pershing đâu phải bạn trai chị???
Kliment: -Nhà mình lại náo nhiệt quá ha~
Pershing chỉ có thể ngồi nhìn cuộc hội thoại của gia đình Voroshilov. Một không khí thật ồn ào, náo nhiệt, trái ngược hẳn với mối quan hệ giữa anh và gia đình, luôn là những khoảng thời gian tĩnh lặng dài đằng đẵng, luôn là những lời nói không phản hồi, luôn là những cuộc hội thoại còn giở dang...
...
Kliment: -Mấy đứa ơi! Tới giờ cơm rồi, mời cả cậu Pershing nữa nhé!
7 người, trong đó có cả Pershing, ngồi quây quần bên cái bàn tròn cũ kỹ. Pershing ngồi lên chỗ ghế Hans hay ngồi, tận hưởng bữa cơm gia đình đầu tiên sau 8 năm cô đơn. Liệu họ sẽ là gia đình mới của anh? Họ còn không phải máu mủ, nhưng lại cho anh cảm giác như anh thuộc về gia đình này. Gia đình đâu nhất thiết là máu mủ, phải không...?
...
Pershing: -Cháu cảm ơn vì bữa ăn ạ...
Kliment: -Không có gì đâu cháu. Thấy Kat biết dẫn trai về nhà là bác vui rồi~. À mà, cháu ngủ đâu vậy?
Pershing: -Chắc lại là gầm cầu hoặ-
Pershing nhận ra anh đã mắc sai lầm chí tử, nước đi này anh khó có thể đi lại
Kliment: -Thế không được rồi... Ở lại nhà cô đi, cô cho chọn 5 đứa của cô đó... Cháu sẽ ở lại, nhỉ?
Pershing: -A...ha...ha...ha
...
...
Katyusha: -Vậy đó là lý do anh đang ở trong phòng ngủ của tôi...
Pershing: -Xin lỗi nhưng tôi đã kháng cự, nhưng như lần trước, không đáng kể...
Katyusha:...
Pershing:...
...
- End-
Hans: -Chúng ta đến nơi rồi đó... Chào mừng đến Volgograd...
Katyusha: -Bao lâu rồi mới được về nhà!!
Hans: -Chắc tôi theo hai người đến đây được thôi...
Katyusha: -Ba lại phải đi sao?? Còn mẹ ở nhà cơ mà?!
Hans: -Ba có việc của ba... Ba phải đi để bảo đảm an toàn cho nhân dân, chả phải đó là sứ mệnh cao cả của quân nhân mà con luôn học hay sao... Ba biết Kat ngoan mà, phải không? Con ở bên anh Pershing đi nhé, ba phải đi đây...
Katyusha: -Vầng ạ...
Hans nói xong, anh quay người rời đi. Nhưng trước khi đi, anh đã vỗ vai Pershing rồi nói với anh vài điều
Hans: -Cậu Pershing... Tôi rất cảm kích vì cậu đã bảo vệ con gái tôi... Tuy vậy, tôi vẫn muốn cậu tiếp tục bảo vệ con bé... Không vì tôi thì cũng hãy vì tương lai của con bé... Cảm ơn cậu nhiều, thiếu úy Jackson...
Pershing: -Không có gì thưa Thiếu tướng, tôi hứa sẽ bảo vệ Kat đến cùng...
Nói xong, Hans bước lên tàu, rời xa khỏi tầm mắt của Pershing và Katyusha
Katyusha: -Ba tôi vừa gọi anh là thiếu úy Jackson à?
Pershing: -Chắc cô nghe nhầm thôi...
Katyusha: -Với cả khẩu súng cá nhân của anh nữa... Nó không phải cái khẩu mà anh hay mang! Nó giống của cấp trên của chúng tôi hơn. Cả quần áo của anh nữa...khoan... Anh đổi phe rồi sao??! Cái đó không quá quan trọng, nhưng mà... Giờ anh là cấp trên của tôi á?!! Sao lại nhanh như thế được?!!
Pershing: -Có gì quá bất ngờ sao, binh nhất Voroshilova? Cô phải nghe theo lệnh tôi đó... Nói trước, tôi không hiền như bố cô đâu...
Katyusha: -Anh...!! Mới ngày nào tôi còn là người giám sát anh... Giờ đây anh là cấp trên của tôi... Đáng ghét thật, biết thế tôi để anh chết rũ trong ga tàu đó rồi!!
Pershing: -Nhưng cô vẫn nhảy ra cứu tôi đó thôi... Tôi thấy rất cảm kích vì cô lại cứu tôi thêm một lần nữa, nên tôi sẽ không làm gì đâu vượt quá giới hạn đâu...
Katyusha: -Hứa đấy nhé! Với cả tại sao một người ngoại quốc như anh, lại còn có lịch sử phục vụ cho đối phương, lại được thăng hàm nhanh như vậy? Không phải nó đang đi ngược lại với hiến pháp nhà nước sao?
Pershing: -Tôi cũng chả rõ nữa, thiếu tướng Hans bảo tôi rằng về mặt pháp lý ông đã giải quyết ổn thoả, ngụy tạo như đây là một phần chương trình trao đổi sĩ quan giữa Liên Xô và Úc. Dù gì Úc cũng có chương trình đào tạo, con người và thủ tục gần giống với Mỹ, cho nên không ai nghi ngờ đâu, trừ khi, tất nhiên, ai đó nhận ra tôi...
Katyusha: -Nhưng quan trọng là tại sao lại là anh? Tôi biết anh được tung hô anh hùng ở Warsaw... Nhưng chẳng lẽ bố tôi không lo đến an ninh sao? Ai biết được liệu anh có phải gián điệp không?
Pershing: -Không gián điệp nào tự tay giết đồng đội đâu... Cô yên tâm... Nhưng tôi cũng chả biết tại sao lại là tôi nữa... Có lẽ Thiếu tướng đang suy tính gì đó...
Katyusha: -Bố tôi mà suy tính thì khó đoán lắm... Tôi là con gái bố tôi mà nhiều lúc tôi chả hiểu nổi bố tôi đang làm gì... Nhắc tới gia đình... Chúng ta có một ngày nghỉ... Cùng tôi về nhà tôi đi!! Tôi muốn quay về nhà thăm mẹ quá!! Được 8 tháng từ lúc tôi chưa về rồi!!! Lâu lắm rồi đó!!
Cũng là con số 8. 8 năm với Pershing và 8 tháng với Katyusha, khoảng thời gian mà họ phải xa nhà. Thấm thoát đã 8 năm rồi, anh cũng không nhận ra đã lâu như vậy. 8 năm đó là gần như cả một thanh xuân xa nhà, vậy mà chẳng chút nhớ thương hay mong muốn được trở lại mái ấm của mình. Vậy mà chỉ 8 tháng ngắn ngủi, Katyusha lại thấy khoảng thời gian đó như dài đằng đẵng, cô đếm từng ngày, từng giờ để được trở về, được quay lại tổ ấm nơi có hơi ấm và tình thương của gia đình cô. Thật ghen tỵ làm sao, kẻ thì ruồng bỏ tất cả để tự đi một mình trên con đường đời, người thì chờ từng giây từng phút để quay lại với những ký ức và kỷ niệm tươi đẹp, thân thương
Pershing: -Cô đi thì cứ đi, lôi tôi theo làm gì?
Katyusha: -T-Thì có lý do đặc biệt... Là... Là... À! Để giới thiệu với gia đình tôi ân nhân cứu mạng tôi và anh hùng của người dân Warsaw!! Đúng rồi...
Có chút ngượng trong lời nói của Katyusha, nhưng Pershing cũng chỉ biết gật đầu cho qua
Pershing: -Thôi được rồi, tôi sẽ đi theo, nhưng tôi xin không dùng bữa nhé...
Katyusha nghe đến đây liền vội nắm tay Pershing và kéo anh theo từng nhịp chạy của cô
Katyusha: -Anh không muốn tôi không ép, nhưng tôi biết kiểu gì anh cũng sẽ phải dùng... Theo tôi!! Đến nhà của gia đình Voroshilov nào!!
Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi. Một căn nhà 2 tầng đơn sơ nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích chẳng hơn cái sân vườn nhà anh là bao nhiêu, nhưng nơi đây lại là nhà của một gia đình 7 người, gần gấp đôi số lượng thành viên gia đình Pershing khi mẹ anh còn sống
Katyusha: -Mẹ ơi con về rồi nè!!!
Katyusha lao về phía tấm lưng người phụ nữ đang làm bếp ở dưới nhà. Cô ôm mẹ cô như chưa từng được ôm, tận hưởng hơi ấm của mẹ sau thời gian dài xa cách. Người phụ nữ tóc trắng quay lại, nhìn Katyusha với đôi mắt tím ánh màu pha lê
Kliment: -Đây chẳng phải là Kat bé nhỏ của mẹ đây sao?
Katyusha: -Con chào mẹ!! Con về rồi đây!! Ở chiến trường khó khăn quá mẹ... Con muốn đi học lại cơ...
Kliment: -Vậy ai nằng nặc theo bố đi ra tiền tuyến nhỉ... Chúng ta có ai đây? Cậu là cấp dưới của tướng Voroshilov sao?
Pershing: -Khô- À... Có thể nói vậy... Chào cô, cháu là Pershing Lee Jackson...
Katyusha: -Anh này là người hùng của Warsaw đó ạ!! Anh ấy cũng cứu con lúc bị khủng bố đó ạ!!
Kliment: -Cậu trai này sao...?
Kliment tiến gần hơn Pershing. Anh có thể nhìn rõ mái tóc đặt biệt của cô Kliment, đó không phải là do lão hoá, nó nhìn như màu tóc tự nhiên của cô. Sau một hồi khám xét, Kliment cũng lên tiếng
Kliment: -Mặt mũi cũng ngon ăn, tuy nhìn hơi già dặn... Sức khoẻ thì tuyệt vời... Nếu đúng như lời kể về vụ tấn công khủng bố ga tàu Warsaw, thì tính cách cũng tuyệt vời đấy... Katyusha, con có mắt chọn người tốt đấy!
Katyusha: -Mẹ à!! Anh ấy chỉ qua chơi theo lời của bố thôi mà!!
Kliment: -Cậu Pershing, cậu có thể ở lại dùng bữa tại nhà tôi được không? Chúng tôi dù gì cũng còn một chỗ trống ở bàn ăn...
Pershing: -Cháu phải đi luôn ạ, cháu chỉ muốn qua đây uống nướ-
Kliment: -Tôi hỏi cậu có ăn hay không?
Đôi mắt tím của Kliment nhìn chằm chằm vào mắt Pershing. Tuy mặt cô không chút biểu cảm nào, nhưng Pershing lại cảm thấy sự nguy hiểm từ cái nhìn đó
Pershing: -Thôi thì... Nghĩ lại công việc có thể giải quyết ngày mai, chắc dùng một bữa sẽ không sao đâu ạ...
Kliment: -Tốt~. Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn, cậu và Kat cứ nói chuyện đi nhé...
Katyusha: -Tôi nói rồi, anh muốn thoát cũng khó...
Kliment: -Với cả Kat ơi, các chị và em sắp về rồi đó, con chuẩn bị lời giới thiệu anh Pershing đi nhé!
Katyusha: -Tôi không tính đến việc đó...
Pershing:...
Katyusha: -Anh trốn nhanh đi! Còn nhìn tôi nữa!
Kliment: -Nào nào... Đừng đuổi khách đi chứ con...
Pershing bị ghìm xuống ghế. Lực tay của người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa. Anh cố gắng kháng cự, nhưng không đáng kể...
???: -Nay chị mới về sao?! Chị đi Nhật Bản thế nào ạ?
???: -Chị thấy Nhật bình thường mà. Sao không hỏi chị cả đi, chị cả đi Anh Quốc mà~!
???: -Vương Quốc Anh khổ lắm... Chả có gì ăn uống ngoài trà với bánh... Chắc được như "chị ba" là sướng nhất nhỉ? Một mình đặc quyền đi Mỹ...
???: -Làm gì có!! Đi Mỹ đâu phải sướng như mấy chị nghĩ đâu!!
???: -Các chị sướng thế còn gì... Mỗi mình em, đứa bé nhất phải ở lại...
Tiếng nói chuyện, cười đùa vang vọng từ bên ngoài. Katyusha chạy vội ra ngoài để đón các chị em của mình. Sau một thời gian, Katyusha quay lại với 4 chị em của mình
Katyusha: -Xin giới thiệu với các chị, đây là anh Pershing, anh hùng ga tàu Warsaw và cấp dưới của ba. Còn Pershing, đây là các chị của tôi, lần lượt là Lena, Kislyuk, Yomikuni và Mashina. Tôi bé gần nhất nhà, chỉ lớn hơn Mashina thôi
Lena: -Kat mang trai về nhà ư? Lạ nhỉ?
Kislyuk: -Nhất là sau khi thấy Kat đá đít thằng con trai Thị trưởng ra khỏi lớp~!
Yomikuni: -Ai cũng phải thay đổi, nhỉ em gái?
Mashina: -Chị Kat có bạn trai rồi sao? Sao chị bảo chị còn ế!
Katyusha: -Đây không phải bạn trai em mà!!
Pershing nhìn năm chị em Voroshilova, anh hoa mắt khi thấy tận 2 Katyusha. Anh chỉ tay vào một trong 2 "Katyusha" trước mặt anh
Pershing: -Cô giải thích lại về gia đình cô được không, Kat?
Mashina: -Kat?
Katyusha: -Tôi đây mà...
Pershing: -Ai là Kat... Ai là ai vậy...
Katyusha: -À quên nói với anh, tôi và Mashina là sinh đôi... Chúng tôi khá khó phân biệt, nhưng anh có thể phân biệt qua thứ mà tôi và anh đều biết mà...
Cái kẹp tóc ngôi sao đỏ! Chính tay anh đã đưa cô cái kẹp tóc đó, sao anh quên được!
Pershing: -Xin lỗi...
Puma: -Gọi là "Kat" luôn, thân mật quá...
Kislyuk: -Nhìn kỹ lại thì anh này cũng ngon đấy! Nếu không phiền thì bé Kat cho chị xin nha~
Yomikuni: -Chị hai, chị biết chị có bạn trai rồi mà?
Mashina: -Các chị không đợi em sao??! Các chị đều có người yêu cả rồi, còn mỗi mình em!!
Katyusha: -Chị đã làm gì có đâu!!! Anh Pershing đâu phải bạn trai chị???
Kliment: -Nhà mình lại náo nhiệt quá ha~
Pershing chỉ có thể ngồi nhìn cuộc hội thoại của gia đình Voroshilov. Một không khí thật ồn ào, náo nhiệt, trái ngược hẳn với mối quan hệ giữa anh và gia đình, luôn là những khoảng thời gian tĩnh lặng dài đằng đẵng, luôn là những lời nói không phản hồi, luôn là những cuộc hội thoại còn giở dang...
...
Kliment: -Mấy đứa ơi! Tới giờ cơm rồi, mời cả cậu Pershing nữa nhé!
7 người, trong đó có cả Pershing, ngồi quây quần bên cái bàn tròn cũ kỹ. Pershing ngồi lên chỗ ghế Hans hay ngồi, tận hưởng bữa cơm gia đình đầu tiên sau 8 năm cô đơn. Liệu họ sẽ là gia đình mới của anh? Họ còn không phải máu mủ, nhưng lại cho anh cảm giác như anh thuộc về gia đình này. Gia đình đâu nhất thiết là máu mủ, phải không...?
...
Pershing: -Cháu cảm ơn vì bữa ăn ạ...
Kliment: -Không có gì đâu cháu. Thấy Kat biết dẫn trai về nhà là bác vui rồi~. À mà, cháu ngủ đâu vậy?
Pershing: -Chắc lại là gầm cầu hoặ-
Pershing nhận ra anh đã mắc sai lầm chí tử, nước đi này anh khó có thể đi lại
Kliment: -Thế không được rồi... Ở lại nhà cô đi, cô cho chọn 5 đứa của cô đó... Cháu sẽ ở lại, nhỉ?
Pershing: -A...ha...ha...ha
...
...
Katyusha: -Vậy đó là lý do anh đang ở trong phòng ngủ của tôi...
Pershing: -Xin lỗi nhưng tôi đã kháng cự, nhưng như lần trước, không đáng kể...
Katyusha:...
Pershing:...
...
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.