Chương 1: Mối Tình Đầu
Vọng Tương Ly
26/08/2023
Tôi tên là Diệp Tẫn Vân, là một tác gia, nói là nhà văn thì đúng hơn, bản thân tôi là người trọng sĩ diện nhất. Vận may của tôi cũng không tệ, người nhà đều rất tốt, không có họ hàng áp bức, không có bạn bè tệ hại, cũng không có hàng xóm khó tính, còn có một người bạn trai rất yêu thương tôi. Tôi thật sự rất là may mắn.
Tôi và anh ấy ở bên nhau được bảy năm, sống chung bốn năm, ba năm trước chúng tôi bắt đầu yêu xa. Bạn của tôi đều khuyên rằng yêu xa không tốt, lúc đó tôi đang trong giai đoạn mặn nồng nhất của tình yêu, tất nhiên sẽ không tin vào điều họ nói, tôi nghĩ rằng mỗi ngày duy trì liên lạc với nhau, có hỏi có đáp, thì cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra cả,….
Chúng tôi cứ thế mà sống qua ba năm liền, anh ấy xin chuyển đến thành phố tôi học, chúng tôi cùng nhau mua một căn nhà và sống cùng nhau. Tất nhiên, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy, mẹ anh ấy biết được chuyện của hai chúng tôi, bà ấy cũng không phải người dễ nói chuyện như mẹ tôi, vừa đến đã tát tôi một cái, rồi nói: “Con trai mà cũng có thể vô liêm sỉ đến như vậy.”
Đó là lần đầu tiên tôi bị đánh, từ trước đến giờ mẹ tôi chưa từng đánh tôi lần nào, bà ấy biết tôi thích đàn ông, bà ấy suy nghĩ thoáng hơn tôi tưởng, bà ấy nói: “Người đối tốt với con mẹ sẽ không nói gì, còn người không tốt với con thì sẽ không xong chuyện với mẹ.” Mẹ tôi thật tốt, tôi muốn làm con trai cưng của bà mãi mãi.
Được rồi, không phí lời nữa, vẫn là kể tiếp chuyện giữa tôi với anh ấy, sau khi mẹ anh ấy đánh tôi, anh ấy liền xông lên, tốc độ này khiến tôi rất vừa ý, anh ấy duỗi tay kéo tôi ra sau lưng, đó là lần đầu tiên tôi thấy mặt anh đỏ đến thế, tôi nghe anh ấy nói, “Mẹ, đây là người yêu của con.”
Tôi thấy anh ấy quỳ phịch xuống, sau đó liền nói: “ Mẹ, là con theo đuổi Tẫn Tẫn.”
Tôi thấy bà chỉ tay vào anh ấy không nói nên lời, tôi tưởng rằng bà ấy sẽ chửi te tua, kết quả là không có. Nhưng bà lại xông lên cho tôi hai cái tát, “Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, không biết là thứ bẩn thỉu gì cũng dám quấn lấy con trai tôi.”
Ha, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người phủi sạch sẽ toàn bộ mọi chuyện cho con trai mình như vậy, thì ra tình yêu là của mỗi mình tôi, tự yêu đương tự làm tình hả? Con trai bà không tham gia một chút nào chắc?
Tôi tức đến mức muốn trợn tròn mắt trước mặt bà ấy, tiếc là tôi không thể, vì đây là mẹ của anh ấy.
Tôi rất muốn chia tay với anh ấy ngay lập tức, nhưng không còn cách nào khác, anh ấy quá yêu tôi, anh ấy ngoảnh lại rồi kéo tôi đi, kể từ đó tôi chưa từng gặp lại bà ấy.
Lần đầu tiên chúng tôi đến nhà mới, hai má tôi sưng phù lên. Anh ấy cầm đá viên chườm cho tôi, tôi rất tủi thân, ai bị vậy cũng sẽ tủi thôi, nhưng lúc đó tôi đâu biết làm nũng, cũng đâu biết mắng người. Còn tự nhiên bị người ta đánh.
Tôi không nói gì cả, anh ấy vậy mà biết tôi đang giận, rồi dỗ dành. Thật là hết cách mà, một khi anh ấy dỗ là tôi sẽ hết giận, mặt cũng cảm thấy không đau nữa. Anh ấy nhẹ nhàng hôn tôi, nói, “Bảo bối, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tôi bị choáng trước nụ hôn của anh ấy, chỉ gật đầu, rồi thắc mắc hỏi, “ Không như vậy cái gì?”
“Bé cưng à, dạo này công việc anh khá bận sau này nhất định sẽ ở cùng với em.” Anh ấy đưa chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi tôi, “ anh rất rất yêu em, bảo bối của anh.”
“Em cũng rất yêu anh.” Tôi nhẹ nhàng hôn lên mắt anh ấy.
“Mối quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt.” Tôi nghe anh ấy nói. Chắc là muốn giải thích chuyện ngày hôm nay, nhưng tôi không muốn nghe lắm, lửa đã cháy rồi còn giải thích gì nữa.
Nhưng anh ấy vẫn nói, “bà ấy không thích anh, nên cũng không thích em.”
Giải thích vậy, được thôi, tôi chấp nhận.
Tôi với anh ấy sống chung một nhà, ngôi nhà là tiền của cả hai góp vào mua, còn là tôi đứng tên. Lúc đó anh ấy không hề do dự, đã viết tên tôi vào, anh ấy cho tôi cảm giác rất an toàn.
Khi anh ấy có kỳ nghỉ, chúng tôi sẽ cùng nhau tới thành phố khác, đi đến bãi biển, cùng nhau trải qua khoảng thời gian vui vẻ. Có những lúc anh ấy sẽ ném tôi xuống biển, rồi lại trêu tôi. Tôi cảm nhận được vị mặn của nước biển thấm vào mọi giác quan. Tôi vùng vẫy trong vũng nước còn không qua nổi đầu, rồi bị sặc.
Tôi không biết bơi, không thể đứng lên, cũng không có cách nào để bản thân ngừng vùng vẫy, tôi như chiếc áo cũ bị bỏ đi, cùng với nước biển trôi tới vực sâu. May mà anh ấy vớt tôi lên. Tôi cố hít lấy hít để không khí trong lành.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ấy, trên người đang mặc đồ bơi, cái thân hình này đúng là không tồi, nếu không tôi sẽ không thích nó, tôi quá tự phụ rồi. Anh nói, “ Tẫn Tẫn, em ngốc thật đó, đây là chỗ nước nông mà, trẻ con còn chơi được.”
Tôi cũng cười theo anh ấy, cười đến mức nước mắt chảy ra, nước biển quá mặn rồi, “Đúng nha, em thật ngốc, còn không bằng mấy đứa nhỏ.”
Chuyến đi chơi lần này của hai chúng tôi cứ vậy mà kết thúc, anh ấy đưa tôi đi tắm, chuẩn bị về nhà. Tôi cũng không biết chỗ khác có giống vậy không hay là chỉ có ở biến mới vậy, nước chảy ra lạnh như băng, cái lạnh làm cả người tôi run rẩy, tôi tắm qua loa liền mặc quần áo vội chạy ra ngoài, tôi không muốn để anh ấy đợi.
Bỗng tôi đâm sầm vào một người đàn ông, người đến đây đều mặc đồ bơi. Tôi không cao lắm, còn người đàn ông này lại rất cao, tôi không để ý mà đâm vào người anh ta, làm người ta choáng váng, tôi lập tức nói xin lỗi rồi chạy đi.
Suy cho cùng, không ai có thể so sánh được với người đang đợi tôi ngoài kia.
Đến khi tôi ra ngoài, lại không thấy anh ấy đâu, tôi có chút nghi hoặc. Sau đó điện thoại tôi kêu lên, là anh ấy, “Bảo bối, công ty anh đã xảy ra chuyện khẩn cấp, anh đi trước nhé.”
Tôi có hơi choáng, đầu cũng rất đau, thế là vô thức trả lời anh, “Vâng, em sẽ tự gọi xe về.” Tôi không biết bản thân nên cảm thấy thế nào nữa, nó không quan trọng lắm, tất cả các cặp đôi yêu lâu đều như vậy.
Tôi nghe Tuyết Tuyết kể về bạn trai của cô ấy, sau hai năm yêu nhau thì cảm thấy không còn mãnh liệt như trước nữa. Các buổi hẹn hò không bao giờ đến đủ, hoặc không thường xuyên liên lạc, nhưng bạn trai nhà người ta là có lý do, đúng, có lý do, anh ấy cũng có lý do.
Tôi lê từng bước trên đường, từ đây đến quốc lộ cần đi …. Bãi biển không đẹp như mấy bộ phim điện ảnh, …
Tôi đã đi rất lâu rồi vẫn chưa đến đường quốc lộ, trong giày thì toàn là cát. Tôi có chút muốn khóc, nhưng tôi không hiểu tại sao, rõ ràng anh ấy có lý do, một thằng con trai như tôi yếu đuối đến vậy ư, tôi đi chầm chậm, đi được hai tiếng thì tôi đến được đường quốc lộ.
Điều tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi đã đến, không có chiếc xe nào cả, một chiếc cũng không có, chứ đừng nói đến việc cho thuê. Tôi không biết phải nói như nào nữa, tôi cởi giày ra, lấy cát trong giày đổ xuống đất, tôi nhìn vào những đợt sóng không ngừng đánh lên bờ biển, không ai biết tiếp theo sẽ có bất ngờ nào xảy ra nữa.
Tôi yêu anh, cũng không biết lí do vì sao.
Dường như lời yêu nói ra quá hời hợt, nhưng tại thời điểm này tôi không có gì để nói cả.
Được rồi, thêm một tiếng nữa trôi qua, tôi đã đi bộ ba tiếng rồi, cảm thấy giống như đang sinh tồn ở nơi hoang vắng. Tôi nghĩ, khi tôi đang ngắm nhìn mặt trời ngày càng tiến gần mặt biển hơn thì có một tiếng còi xe vang lên từ sau lưng tôi, là anh ta.
Được rồi, chỉ có thể là người đàn ông ấy thôi, tôi cũng không đụng trúng người thứ hai trong phòng tắm. Chính là cái người bị tôi va trúng kia, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám, ngắn tay thì khỏi nói, mùa hè mà, và cái quần ngắn đến đầu gối, tóc thì ướt, bị chủ nhân tùy ý chải lại.
Tôi nhìn chiếc xe dừng trước mặt rồi cửa sổ hạ xuống, anh nói, “Lên xe đi.”
Được thôi, tôi có thiện cảm với người đàn ông mặt lạnh này rồi, tôi lên xe anh. Khi đến đây tôi không phát hiện ra chỗ này xa như vậy, tôi cứ lên xe là buồn ngủ, cái tính này không đổi được. Dù tôi say xe và rất muốn ngủ, nhưng đây là xe người lạ, tôi phải giữ tỉnh táo.
Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi cứ ngồi nhìn hắn lái rất lâu rất lâu cho đến khi đưa tôi đến trạm tàu gần đây, đến nơi thì dừng xe, tôi hiểu ý anh, muốn tôi xuống xe chứ gì, ai cũng hiểu.
Tôi nói lời cảm ơn với anh ta, tôi muốn đưa gì cho đối phương như lời cảm ơn nhưng tìm nửa ngày chỉ móc được thanh socola.
Anh ta ngây người một lúc, nhưng rồi chấp nhận và gật đầu với tôi, sau đó đưa tay để thanh socola xuống, ăn hay không thì tôi cũng không biết.
Tôi vào trạm tàu nhìn các tuyến đường một chút, phát hiện ở đây thật sự cách nhà rất xa, tôi mơ hồ vào trạm, cùng mọi người lên tàu, tôi thật ngốc, tôi không biết đi tàu hoả. Nói thật, tôi là một kẻ ngốc.
Tôi đi sai rồi.
Sau khi ngồi mấy trạm rồi mới thấy bất thường, tôi lập tức xuống tàu và quay lại, tôi bị giày vò thêm hai tiếng nữa mới về đến nhà, những việc hôm nay đã quá sức chịu đựng của tôi rồi, mệt quá đi, tắm rồi nằm trên giường, tựa như đang ngủ trên đám mây bị thiêu đốt.
Tôi mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ lần đầu gặp anh ấy. Tôi liếm môi, rồi thốt lên một câu sao mà đẹp trai thế. Tôi nghe anh ấy nói chuyện, giọng nói như bị bọc trong giấy xốp vậy, tôi nhắm mắt lắng nghe, nửa ngày mới nghe rõ anh ấy nói gì, “Tẫn Tẫn, anh yêu em.”
Ha, thật ngọt, trong giấc mơ cũng ngọt đến vậy à.
Lúc này tôi không muốn tỉnh dậy, nhưng có người vỗ vào mặt tôi, tôi lảm nhảm không tình nguyện tỉnh dậy, trước mắt tôi như có một lớp sương mù, tôi nheo mắt lại, tôi ngốc thật mở mắt cũng không nhìn rõ, dần dần nhìn rõ rồi.
Là anh ấy, vẫn là anh ấy. Giấc mơ có anh ấy, hiện thực cũng có anh ấy.
Tôi nghe anh ấy nói, “Tẫn Tẫn, em sốt rồi, 39 độ.”
Há, 39 độ, đây là muốn thiêu sống tôi hả, đang ghen tị với nhân tài như tôi sao.
Tôi nghe thấy anh ấy gọi tôi.
“Em khó chịu quá.” Đầu tôi đau như sắp nổ, sao lại gọi tôi dậy chứ còn không bằng để tôi ngủ, dù bị thiêu chết cũng sẽ không đau đến vậy.
Cái gì mà thiêu chết chứ, tôi còn chưa muốn chết đâu.
Anh ôm ngang tôi rồi đưa tôi lên xe đi đến viện.
Tôi sốt đến 39 độ vào rạng sáng ba giờ ngày 29 tháng 6, đây là năm thứ sáu hai chúng tôi ở bên nhau.
Tôi nheo mắt nhìn anh ấy bận rộn từ đầu đến cuối, đăng ký cho tôi, trả viện phí, ở bên tôi lúc truyền nước. Tôi nhìn theo anh ấy, và nghĩ rằng anh ấy rất yêu tôi.
Tôi cũng rất yêu anh ấy.
Tôi đã ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước vì thế chuyện tiếp theo thì không biết nữa, đến ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thì anh ấy không còn ở đấy nữa. Bạn của anh ngồi giường bên cạnh bước sang bày đồ ăn sáng giúp tôi, tôi nghe thấy anh trai đó nói, “Anh ấy thật sự rất thích cậu, cả tối không ngủ mà luôn ở cạnh chăm sóc cậu.”
Tôi gật đầu rồi mỉm cười nói, “Đúng vậy, tôi biết mà.” Tôi trả lời rất nhanh, anh ấy thích tôi tất nhiên là tôi biết, tôi ngồi trên bệnh giường hỏi bạn anh, “Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
“Tiểu Tẫn, cậu cũng biết là công ty anh ấy vừa mới thành lập mà, rất bận rộn.” Bạn của anh ấy không hài lòng nhìn tôi nói, “Cậu nghĩ xem cậu ấy sao có thể lúc nào cũng phải bên cạnh cậu được?”
Tôi gật đầu, đúng vậy, làm sao mà ở bên tôi mọi lúc được.
Lần nữa gặp lại anh ấy đã sang ngày thứ hai rồi, bạn anh chăm sóc tôi được một ngày là về, hôm sau thì tôi nhờ người nhà của bệnh nhân giường bên giúp tôi mang cơm lên, cơm ở bệnh viện rất khó ăn.
Anh ấy đến để làm thủ tục xuất viện cho tôi, một người chỉ bị sốt thôi mà nằm viện tận hai ngày, tôi thật vô dụng.
Anh lại dỗ dành tôi, nhưng tôi có giận đâu, chẳng có gì phải dỗ tôi cả, anh nói, “Tẫn Tẫn sau này anh không thế nữa, sẽ không bận như bây giờ nữa, anh nhất định sẽ dành thời gian cho em.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu. Anh cười với tôi, hôn tôi như mọi khi nhưng tôi ngại ngùng trốn sang một bên, “Em còn đang ốm, không sợ bị lây à.”
“Không sợ bảo bối nhà ta.” Dường như trong ánh mắt của anh ấy sáng lên và tôi rất thích sự lấp lánh trong đôi mắt ấy.
Sau khi đến nhà anh ấy nói, tuần sau Gia Gia sẽ quay về với người yêu cậu ấy, ồ, Gia Gia chính là người bạn tốt nhất của anh ấy, thậm chí còn tốt hơn so với người bạn anh kể lần trước.
Anh nói, “Người khác có bạn trai, anh cũng có.”
Tôi có chút tò mò vì sao phải so sánh như vậy, thôi kệ, anh ấy vui là được.
Gần đây anh ấy thường đưa tôi đến các nhà hàng, trà sữa nổi tiếng trên mạng, tôi thích nhất là uống trà sữa, nhưng bởi vì uống nhiều quá nên có chút buồn nôn, nếu không phải tôi không thể mang thai, có khi anh ấy đã cho rằng tôi có thai rồi.
Tôi không nói với anh ấy là do uống trà sữa nhiều quá. Dạo này anh ấy đang vui, vòng bạn bè của anh ấy toàn là ảnh của chúng tôi, kèm theo dòng chữ là, bảo bối nhà tôi, người yêu của tôi.
Anh ấy nói, “Anh thích bảo bối nhất.”
Người bạn tốt nhất của anh, Gia Gia, cuối cùng cũng về rồi, tôi cùng anh ấy đến sân bay đón họ, sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm, Gia Gia và người yêu rất tốt, Gia Gia nói, “lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua hạt dẻ nhé.” Người yêu cậu ta nói, “Mấy cái này tụi mình nên ăn ít thôi.”
Tôi nhìn Gia Gia chỉ mím môi như ngầm đồng ý.
Tôi không biết vì sao lại ghen tị với họ, rõ ràng anh ấy cũng rất yêu tôi, nhưng vì sao tôi lại muốn nhiều hơn nữa?
Tôi cũng khó chiều quá rồi.
Hôm nay khi đi ăn anh ấy rất vui, luôn gắp thức ăn cho tôi, Gia Gia nhìn thấy thì cứ cười, nói chúng tôi ngọt ngào quá rồi, lúc ra về Gia Gia nói, “chúc hai người mãi mãi hạnh phúc như vậy nhé.”
Tôi thấy tôi càng ngày càng kì lạ, nhưng tôi vẫn là tôi của trước đây, lạ thật đó.
Anh ấy vẫn không hề rảnh rỗi như lời anh nói. “Bảo bối, thời gian này, công ty anh có một dự án kinh doanh mới.” Anh ấy nói.
Tôi gật đầu nói, “Vậy không phải rất tốt sao?” thật ra tôi đã biết được câu trả lời, mặc dù anh ấy chưa hề nói gì và tôi cũng không muốn hỏi.
Tôi thấy anh ấy tựa gần cổ tôi, nhẹ nhàng hôn vào đó, “ Bảo bối, có lẽ sắp tới anh bận hơn, nhưng anh tin rằng tình cảm của chúng ta vẫn sẽ bền chặt như trước.”
Tôi gật đầu, vừa cười vừa nói, “Đương nhiên rồi.”
Tôi nghe anh ấy nói, “Tuần sau anh phải đi công tác một thời gian, có khả năng là rất bận, sẽ không kịp trả lời tin nhắn của em.”
Tôi khẽ nhíu mày, vẫn gật đầu, hình như anh ấy nhận ra tôi không vui, từ đằng sau ôm lấy tôi, “Em yên tâm, nhất định mỗi ngày anh đều gọi điện với em.”
Sự u sầu giữa trán tôi tan dần đi, đây là năm thứ bảy chúng tôi yêu nhau, cũng là lần thứ hai yêu xa, lần thứ nhất là yêu xa trong 3 năm.
Đợi khi anh ấy đi rồi, tôi mới phát hiện hình như bản thân mình không giống như trước nữa.
Mỗi một giây phút xa anh ấy tôi đều rất khó chịu, anh ấy không để ý đến tôi, đợi tin nhắn cũng rất lâu. Đến tối chúng tôi gọi điện với nhau, gọi rất lâu, rất lâu, anh ấy ở đầu bên kia làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, tôi thì nằm lắng nghe hơi thở anh ấy.
Tôi nói với anh ấy. “Em rất nhớ anh.”
Anh ấy ở bên kia cười, cả trái tim tôi tê dại vì tiếng cười sâu thẳm ấy, anh ấy nói, “Bảo bối, anh cũng rất nhớ em.”
Tôi đã nghe rất nhiều, anh nhớ em, anh rất thích em, anh rất yêu em.
Tôi dường như không thể bào chữa cho anh ấy thêm được nữa, Tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi, ngay cả thích cũng không có.
Tôi lừa bản thân suốt bảy năm, vẫn luôn tự lừa mình mỗi ngày. Lúc mới quen nhau, tôi cho rằng anh ấy còn trẻ nên tình yêu dành cho tôi rất ngây thơ, sau này anh nói thích tôi, tôi cứ nghĩ rằng anh ấy trưởng thành rồi, tình yêu của anh ấy sẽ bộc lộ nhiều hơn. Sau này nữa, anh vẫn luôn nói yêu tôi, tôi còn tưởng rằng là thật lòng yêu lấy tôi.
Trong vòng bạn bè, tôi chỉ có thể nhìn thấy được bình luận của những người bạn chung giữa tôi với anh ấy, họ nói, ngọt chết đi được, họ còn nói, ngày nào cũng khoe, còn tôi thì không có, một tin tôi cũng không có, tôi thấy anh ấy trả lời họ, “Tôi và bảo bối nhà tôi đương nhiên là tốt nhất.”
Xin lỗi, tôi có chút không nói nổi nữa rồi. Tôi không biết mọi người có hiểu được tâm trạng của tôi không. Tôi cảm thấy mối tình này nên kết thúc thôi.
Tôi vẫn đang tự lừa dối mình, vẫn đang tìm cách bào chữa cho anh ấy, anh ấy chỉ là quá bận thôi, anh ấy có sự nghiệp riêng của mình, anh không giống tôi, anh ấy có lí tưởng to lớn còn bản thân tôi lại chỉ muốn làm cá mặn.
Tôi vẫn gọi cho anh ấy như thường lệ, nhưng hôm nay tôi hẹn với Tuyết Tuyết ra ngoài đi bộ rồi, Tuyết Tuyết chu đáo nói rằng phải gọi điện cho đối tác, để tôi chơi một mình.
Thực tế thì Tuyết Tuyết không hề nói dối, cô cũng biết đã đến giờ tôi phải gọi cho anh ấy, cô dường như biết tôi yêu anh ấy đến mức nào, sao anh ấy lại không biết chứ.
Tôi gọi điện cho anh ấy, rất nhanh điện thoại được kết nối và tôi như thường lệ hỏi anh ấy, “Anh đang làm gì?”
Anh nói, “Không làm gì….” Tôi đã sống một cuộc sống như vậy trong suốt bảy năm qua, từ lúc chúng tôi bắt đầu yêu xa thì ba năm đó đã như vậy rồi, cuộc sống giữa hai chúng tôi không hề giống nhau và sở thích cũng vậy, không có điểm nào giống nhau cả.
Tôi thắc mắc, tại sao chúng ta, tại sao chúng ta lại thu hút lẫn nhau, tôi không biết dùng từ này đúng hay sai nhưng khoang nói về nó đã. Mới bắt đầu yêu xa anh ấy vẫn luôn chủ động tìm tôi, anh ấy sẽ khiến tôi có cảm giác được yêu và được trân trọng. Mỗi ngày có thời gian cầm điện thoại, người đầu tiên anh trả lời tin nhắn chính là tôi.
Đến sau này, tôi nhìn thấy những hoạt động của anh ấy trên mạng xã hội, mới biết được anh ấy đã rảnh từ lâu, nhưng trong thời gian nhàn rỗi đó anh ấy dường như không muốn tìm đến tôi, tôi nghĩ rằng, có phải tôi quá dính người, lúc nào cũng muốn anh ấy phải dành thời gian rảnh của mình cho tôi.
Tôi bắt đầu không hỏi anh ấy đi đâu nữa, cũng sẽ không tức giận hỏi anh ấy vì sao trả lời người khác mà không trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng không chất vấn anh ấy, anh ấy vẫn nên có sự tự do của riêng mình, tôi nghĩ vậy.
Đây là năm thứ bảy chúng tôi bên nhau, sao năm nay khó khăn đến thế, khó đến mức bản thân tôi muốn hoà vào những con sóng biển nơi tôi vùng vẫy lúc trước, tôi không thể chịu được việc dùng nỗi đau để giải quyết một nỗi đau khác.
Rất xin lỗi, tôi không tỉnh táo rồi.
Trước khi gọi điện tôi hỏi anh ấy có tiện nghe máy không, sau khi nhận được sự đồng ý chúng tôi bắt đầu gọi, vẫn là câu quen thuộc khi gọi, nhưng tôi không muốn kết thúc cuộc gọi như trước nữa.
Tôi nói với anh ấy “Chúng ta chia tay đi.”
Tôi sợ lắm, nói xong liền tắt máy.
Anh ấy sốt ruột, gửi tin nhắn qua hỏi tôi, “Em nghiêm túc à.”
Tôi không trả lời thì anh ấy nhắn tiếp, “Em không thể đem việc này ra đùa được, như thế không tốt chút nào.”
Tôi chợt thấy đau lòng, tim đập nhanh đến mức không thở nổi, tôi cũng không biết vì sao nữa.
Anh ấy như hiểu được ý tôi, anh ấy hỏi tôi tại sao, tôi nói với anh ấy rằng tôi đã quá mệt mỏi rồi, chúng ta không hợp.
Tôi đã đợi tin nhắn một lúc lâu, sau đó thấy anh ấy nhắn, “Sau này chúng ta sẽ tốt lên thôi, bây giờ anh rất bận, nhưng sau này sẽ không bận nữa, sau này anh nhất định dành nhiều thời gian bên em hơn, nhanh thôi sẽ kết thúc.”
Khoảng thời gian yêu xa này, đây là lần đầu tôi thấy anh ấy nói nhiều như vậy, tôi nói với anh ấy, “Chúng ta đã không còn chủ đề chung để nói tiếp nữa rồi.”
Tin nhắn anh ấy gửi đến rất nhanh, lần lượt gửi qua, tôi không biết trả lời như nào mới ổn. Anh ấy nói, “Không có chủ đề thì chúng ta cũng có thể tìm mà không phải sao.”
Tôi kìm nén nỗi đau trong lòng, Diệp Tẫn Vân tôi từ trước đến giờ sẽ không dây dưa, rồi tôi hỏi anh ấy, “Anh cảm thấy cần thiết à?”
Dường như anh ấy biết rằng không còn cách nào cứu vãn được nữa, liền nói, “Nếu em thấy mệt vậy thì thôi, nhưng bảo bối à, kể cả em không còn thích anh nữa, anh vẫn sẽ mãi yêu em.”
Tôi không trả lời nữa, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi bỏ điện thoại xuống, mắt tôi dần mờ đi, tôi cảm thấy mình rất lợi hại, lợi hại đến mức có thể từ chối người thích mình, Diệp Tẫn Vân mày quá lợi hại rồi.
Tôi nằm trên giường, dưới đầu là chiếc gối êm ái, bên cạnh là chỗ mà trước đây anh ấy vẫn nằm ngủ, nhưng tôi chợt phát hiện rằng không còn một dấu vết nào nữa rồi, tôi nhận được tin nhắn, anh ấy nói nhà đứng tên tôi thì cho tôi luôn, đồ của anh ấy thì cứ đem vứt hết đi.
Tôi nói được, tôi xem tiền tiết kiệm, dựa theo giá phòng mua lúc đó chuyển một số tiền vào thẻ của anh ấy, coi như là kết thúc đi.
Tôi đi đây.
Cần theo điện thoại và máy tính xách tay, thêm vài bộ quần áo rồi rời đi. Tôi khoá nước và bình ga, sau đó khoá cửa, tôi muốn rời khỏi nơi này.
Cũng muốn quên đi bản thân mình trong suốt bảy năm đó.
Tôi đến thành phố khác, tôi tìm đến bãi biển trước kia tôi từng tới, tôi đi sâu vào trong sóng biển, ngửi lấy mùi hương của nó, không kìm được mà để nước biển tràn vào mũi, dần dần tôi không thở được, sóng không ngừng bao trùm lấy tôi, nước ngập qua đầu, mọi giác quan như ngừng hoạt động, âm thanh của thế giới dường như cách tôi rất xa, tôi không thể hô hấp được nữa.
Lúc sắp chết đuối, tôi đạp mạnh ý muốn vào bờ, nhưng quên mất rằng mình không biết bơi, giờ thì thành kiểu thất tình nghĩ không thông, tôi liền vùng vẫy tìm đường thở nhưng càng làm vậy tôi càng không thể cử động được, tôi nghĩ, tôi phải nói lời tạm biệt với thế giới này à?
Một bàn tay nắm lấy tôi, anh ta chỉ nói một câu, “Đừng động.”
Rồi kéo tôi lên bờ, tình hình lúc này kinh khủng quá đi, lại là anh chàng lần trước, cũng không phải là không nghĩ đến. Suy cho cùng không phải lúc nào người ta cũng ra ngoại ô ngắm biển, những người thường đến chắc là khách quen.
Tôi bị sặc, sau khi lên bờ liền ho dữ dội, tôi muốn giải thích, “Tôi không phải muốn tự tử.” Tôi không biết phải nói kiểu gì về việc này, cũng không biết giải thích như nào, có thể là do tôi chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác nghẹt thở là như thế nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt của anh ta, anh luôn quay lưng về phía tôi, từng giọt nước trên tóc anh ta nhỏ xuống, anh ta không nói gì nên tôi cũng không biết làm như nào.
“Lần thứ hai gặp cậu rồi.” Anh hơi nghiêng đầu.
Tôi không biết lời anh ta nói là có ý gì, tôi gật đầu.
Anh ta từ từ đến gần, hỏi, “Biển có vị gì thế?”
Tôi sững người một chút, không phải anh ta nên hỏi sao tôi lại đến đây, sao lại đi xuống biển, còn không sợ suýt nữa không thể quay lại nữa à? Anh ta đợi hồi lâu không thấy tôi trả lời, thế là hỏi lại, “Biển có vị gì?”
Tôi không biết mình bị gì mà nói một câu, “Tôi biết vị của biển, là vị rong biển Poli.”
Dường như anh ta nghe không hiểu, hỏi lại một lần nữa, tôi nghĩ có phải là anh ta chưa ăn qua rong biển không, thôi được, cứ trả lời cho tử tế vậy, suy cho cùng cũng là người tốt, “Vừa mặn vừa đắng.”
Anh ta gật đầu, “Lần trước chưa nếm đủ sao? Còn cố ý chạy đến đây thử lần nữa?” Người đàn ông đó nhìn tôi thật sâu, không hiểu vì sao tôi cảm thấy cắn rứt khó hiểu.
Dường như anh chàng này nhìn thấu được sự giả vờ của tôi, thực ra không phải tôi muốn cảm nhận cảm giác nghẹt thở, mà đúng hơn là tôi muốn rời xa thế giới này. Tôi từng đọc được một câu nói không biết ở đâu, người ta thậm chí còn nói dối trong chính cuốn nhật ký mà chỉ họ mới có thể đọc được.
Tôi cúi đầu xuống giả vờ ngơ ngác, không biết giải thích như thế nào về hành động vừa rồi của bản thân, cũng không nhất thiết phải giải thích, người ta cũng không tiếp tục để ý đến tôi nữa, chúng tôi ngồi một góc trên bãi cát, anh ta ngồi nhìn vùng biển xa xôi, tôi thì đang nghĩ về cái tình yêu lố bịch của mình.
Rất lâu sau đó, anh ta đưa tay về phía tôi ý chỉ đi xả nước để rửa sạch cát, anh ta vẫn mặc áo ngắn tay và quần short, nước trên tóc nhỏ giọt, anh ta vẫn đang đợi tôi, tôi nghĩ người ta có thể là không thích nói chuyện lắm, tôi không thể nào xấu hổ hơn được nữa trong tình huống này. Tôi chợt cảm thấy mình đã tách biệt xã hội quá lâu, được nuôi dạy quá tốt, không hiểu được áp lực cuộc sống, tôi chỉ biết đến lý tưởng sống, ngay lúc này tôi chợt hiểu hơn về những áp lực xã hội trong thế giới người lớn, tôi có nên nói gì không?
Tôi theo anh ta ra khỏi bãi biển và lấy chiếc túi của mình từ phòng để hành lý, khi anh ta thấy tôi cầm theo hành lý thì nhìn tôi một cách sâu xa, tôi có chút e ngại, nhưng tôi vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ mới cách đây không lâu thôi, tôi lại lần nữa ngồi lên xe anh ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta không nói gì là muốn cho tôi có lý do để im lặng. Tôi không biết liệu mình có hiểu sai hay không, nhưng tôi chợt thấy yên tâm và đưa mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, lần trước đến đây quá nhếch nhác rồi, lần này mới phát hiện đường ở đây chạy dọc theo các dãy núi, vô lăng không ngừng quay và tôi không biết chúng tôi đã đi bao lâu rồi.
Tôi thực sự có chút muốn nôn, nhưng không nghiêm trọng lắm, trên đường về cũng không chớp mắt. Hầu như không có khuyết điểm nào ở đây ngoại trừ việc trí nhớ của tôi không tốt lắm.
Lúc đèn đỏ, tôi nghe thấy nhịp tim của mình, còn nghe thấy tiếng hít thở không biết là của tôi hay của đối phương, dường như tôi thích thú với sự yên tĩnh này một cách khó hiểu. Nhưng anh ta đã phá vỡ đi sự yên tĩnh ấy, chìa tay đưa cho tôi một miếng socola.
ừm……
Tôi sững người, không biết anh ta có ý gì, nhìn anh ta khó khăn nói, cũng không dễ dàng gì.
Đối phương nói, “Môi cậu có chút trắng.” được rồi, là vì sợ tôi ngất trong xe anh ta sao.
Tôi nhận socola, nhìn hơi quen có thể là của tôi chăng, điều đó không quan trọng đều có thể ăn.
Anh ta lại hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
Người này đúng là rất biết cách quan sát, tôi cảm thấy cái gì anh ta cũng vờ không biết, nhưng hầu như là cái gì cũng biết, chỉ là không muốn nói để tránh tôi khó xử, nói ngắn gọn thì đây đúng là một người tốt.
“Anh giúp tôi tìm một khách sạn đi, vẫn chưa nghĩ xong phải đi đâu.” đúng như lời tôi nói, tôi thật sự không biết đi đâu, đem tiền nhà chuyển cho người yêu cũ xong trên người tôi không còn nhiều tiền nữa, cũng không thể đi đâu được nữa.
Anh ta lạnh lùng gật đầu.
Không lâu sau anh ta dừng xe ở một khách sạn, rồi nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Được rồi, người anh em này thật lạnh lùng quá đi. Tôi vừa lấy hành lý xuống xe thì người ta đã đạp mạnh chân ga để lại cho tôi một đống khói thải.
Nếu là tôi trước đây thì sẽ đuổi theo và mắng, nhưng bây giờ cảm giác không mắng được nữa.
Khách sạn được xây dựng chỗ này rất hợp lý, cách biển không xa lắm, là để khách du lịch thuê, nếu không nơi này hẻo lánh vậy, ai rảnh chạy ra đây ở, sợ là não có vấn đề.
Tôi từ từ bước vào trong, đặt một phòng đơn ở quầy lễ tân. Vào phòng, đầu tiên là xông hơi, tôi thật sự không thích đi tắm, mùa hè cũng không thích, vào mùa hè, nhiệt độ nước làm bỏng chết người, tôi vặn nhiệt độ nước ở mức cao nhất, bật vòi hoa sen trên đầu và xịt lên.
Một từ thôi, sướng. Tôi cảm thấy mình là một người khá vui vẻ, chỉ cần tôi cảm thấy không thoải mái hoặc không vui, tôi sẽ bỏ đi, dù ai đó có tốt như thế nào tôi cũng không thể tiếp tục được nữa. Tuy nhiên tôi biết lời này chỉ là bốc phét, lần tổn thương này khiến tôi không thể tiếp tục trốn tránh trong sự bối rối nữa.
Bỏ chạy cũng không sao cả, không biết các bạn có thói quen xóa thông tin liên lạc của người cũ không, tôi thì không có, tôi đơn giản đến mức bản thân cho rằng người yêu cũ vẫn có thể là bạn bè. Chẳng những không xoá đi mà bạn bè của người yêu cũ cũng không xoá.
Do không có kinh nghiệm, suy cho cùng cũng là lần đầu tiên có người yêu cũ, lần sau nhất định sẽ xoá.
Tôi lấy khăn tắm của khách sạn lau tóc, điện thoại sạc pin trên giường, đèn thông báo có tin nhắn cứ nhấp nháy. Tay tôi chậm chạp lau tóc, một người bạn của anh ấy gửi mười mấy tin nhắn, hơn nữa vẫn tiếp tục gửi giống như một loại vi-rút đang lan dần đến trong mắt tôi, có thể tôi nên dùng từ thờ ơ cho tình huống này, cũng không biết dùng từ khác có ổn không nữa.
“Hai người chia tay rồi?” bên kia hỏi.
Bên kia dường như không để ý tôi có trả lời hay không, chỉ là muốn lôi tôi ra trút giận.
“Tôi không thể nào chấp nhận được lý do mà cậu nói với cậu ấy, chỉ vì cậu ấy không trả lời tin nhắn hả, hai người không có chủ đề chung nữa thì chia tay?”
“Như vậy chưa đủ à?” tôi hỏi lại, “Tôi mệt rồi không thể chia tay à?” lần đầu tiên tôi nhận ra bản thân mình rất nhu nhược, hơn nữa người khác mắng tôi thế nào, tôi cũng không mắng lại được, đến nỗi bạn tôi muốn mở lớp dạy tôi cách mắng người.
Bên kia nói, “Chả lẽ mỗi mình cậu mệt? Tình yêu là việc của hai người, cậu cảm thấy không có chủ đề cũng không tự mình tìm được à, bắt buộc phải là anh ấy đi tìm?”
Cái này vô lý thật đó, không hiểu sao người ngoài đối với chuyện của người khác cứ chỉ chỉ trỏ trỏ mà nhận xét, hắn căn bản không quan tâm tôi đang nói cái gì mà chỉ là xả cơn tức lên người tôi thôi, tôi giống như con khỉ bị bắt nạt ở sở thú vậy. Thậm chí đến cả đám khỉ trong sở thú ít nhất nó chỉ thua mỗi loài khỉ ở núi Nga Mi khi tranh sữa, tôi thầm cười nhạo bản thân mình.
Hắn bắt đầu phàn nàn và chia sẻ câu chuyện của mình, “tôi và người yêu đã yêu nhau theo cách rất đặc biệt, tôi dậy anh ngủ, tôi cứ thế chờ tin nhắn anh, một ngày cũng không nói được mấy câu, vậy thì sao, chúng tôi không phải vẫn ở bên nhau đó à.”
Bản thân hắn chịu được không có nghĩa là ai cũng chịu được, tôi mặc kệ điện thoại cứ rung. Tôi nghĩ rằng mặc dù đã chia tay nhưng những năm tháng trước kia của anh và tôi cũng không phải vô ích, tôi nói với anh có thể bảo bạn anh đừng nhắn nữa được không? Điều buồn cười là anh ấy lại nói bạn thì vẫn là bạn, không có liên quan gì đến anh ấy, anh ấy cũng không thể kiểm soát lời nói của người khác, thực ra sau khi chia tay tôi để người khác dội nước bẩn vào mình, cố gắng hết sức để thoát khỏi nó, đến bây giờ tôi mới thật sự nhìn rõ con người anh ấy.
Cũng có thể là do tôi không dám, không muốn tin.
Tôi đã xoá hết đám người đó, triệt để xóa đi.
Tôi hi vọng sau này không gặp lại anh ấy nữa, cũng không biết nguyện vọng nho nhỏ này có thành hiện thực không nữa.
Tôi đang nghĩ về sau này mình sẽ như nào, bản thân đột nhiên đưa ra một quyết định quan trọng, làm loạn hết tiết tấu của cuộc sống ban đầu. Vậy sau này thì sao, cảm thấy có nhiều vấn đề cần giải quyết, tôi sẽ tiếp tục ở thành phố này hay đi đến một thành phố khác, với chút tiền cỏn con trong ví, tôi có một ý nghĩ muốn biến mình thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Tôi đặt phòng này một tuần, muốn nán lại bãi biển này. Cũng không biết vì sao lại không muốn rời đi, chắc là sóng biển ở đây quá thu hút.
Tôi thản nhiên buộc áo dây choàng tắm lại, mở rèm cửa, nhìn những chiếc ô tô vụt qua, đèn xe lóe sáng trong đêm tạo nên một bức tranh mờ nhạt. Bên dưới con đường quanh co được chiếu sáng bởi ánh trăng. Tôi muốn một lần nữa, ở đây ngắm cảnh.
Không biết mọi người có cảm giác này không, đến giờ ngủ lại không ngủ được, qua chút thì lại đói, không ăn gì mà đi ngủ sẽ không ngủ được. Tôi đoán, chắc là đồng hồ sinh học của tôi là chờ đợi cơn đói sau một thời gian sẽ ập đến, cho nên hãy đặt thời gian ngủ vào thời điểm này.
Tôi gọi đến số giao hàng, gọi một suất cơm rang hải sản, thực ra tôi không thích ăn hải sản, nhưng cảm thấy đã đến biển thì vẫn nên thử cũng không tệ lắm.
Tôi chầm chậm lấy ra máy tính xách tay cất trong hành lý, bấm mở tệp tài liệu, đây là tiểu thuyết tôi viết gần đây, là một câu chuyện về hòn đảo biệt lập, thời gian chỉnh sửa lần cuối là ba tháng trước, đã rất lâu rồi tôi không động bút nữa.
Tôi thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, tuy viết văn không hay lắm, tốc độ cập nhập chương cũng không cố định, nhưng vẫn được một số độc giả yêu thích, những bình luận nghiêm túc dưới tác phẩm của tôi.
Họ nói lời văn của tôi rất đẹp, thật ra lần đầu tiên được khen lời văn rất đẹp, tôi không hiểu thế nào là lời văn đẹp. Nhưng tự nhiên tôi lại thích loại bình luận như vậy.
Lần trước tôi viết về một nhân vật chính bị mắc kẹt trên một hòn đảo biệt lập trong 138 ngày. Người đó đến là để du lịch. Nhân vật tôi viết lúc nào cũng có một chút xui xẻo, bởi vì một cơn bão đã phá huỷ hết tất cả tàu thuyền ở đây, tuy thuyền có thể đóng lại nhưng tàu chở khách có thể đưa nhân vật chính về nhà lại không thể cập cảng vì thời tiết ở đây nên buộc anh phải ở lại.
Trên đảo này cây cối um tùm, nam chính tạm thời sống tại nhà của người dân nơi đây, gia đình đó, à cũng không thể nói là gia đình đó, nhà của họ chỉ còn một bà lão. Tôi cũng không biết mình dùng tâm trạng gì để viết nên tiểu thuyết ngớ ngẩn thế này nữa, tôi đang viết đoạn nam chính lúc sinh sống ở đảo, chuông cửa reo lên, chắc là cơm rang hải sản.
Quán ăn này không tồi, gọi cơm rang hải sản còn được tặng đồ ăn nhẹ và trà trái cây, tôi xách đồ ăn vào, tiện tay đặt xuống bàn ăn cơm, chiếc bàn đặt gần bên cạnh cửa sổ, thói quen gần đây của tôi không tốt, tấm rèm vừa kéo ra chưa kéo ra xa.
Tôi nửa đêm một giờ ngồi ở trước bàn, ngắm nhìn xe qua cửa sổ, thường chạy về phía trước, điểm đến chắc là khu đô thị cách đây không xa, có một chiếc xe lái chầm chầm và dừng tại khách sạn, tôi nhét một ngụm cơm vào miệng, thầm đoán loại người nào mà nghĩ không thông chạy đến đây vào giờ này vậy nhỉ.
Hình như chiếc xe ấy có chút quen mắt.
Tôi cũng không để ý về chiếc xe đó nhiều, tôi bị thu hút bởi cơm rang hải sản trên bàn, mùi vị nó ngon hơn tôi tưởng, vẫn có thể chấp nhận được. Cũng không biết có phải do cả ngày tôi không ăn gì nên đói, ăn đồ mình không thích mà vẫn thấy ngon.
Ăn không chừa hạt nào, ăn xong tôi uống ngụm nước chanh to. Tôi nằm trên ghế, tôi cảm giác bản thân đã rất lâu không được nghỉ thoải mái vậy rồi, trước đây luôn cảm giác vướng mắc trong lòng, cũng không biết điều gì đang cản trở tôi.
Bây giờ thì biết rồi, yêu đương không phải chuyện tốt đẹp gì cả, nó làm cho tâm trí không còn minh mẫn, cả người cũng còn không tỉnh táo nữa, đã đến lúc phải tìm lại một Diệp Tẫn Vân lanh lợi của trước đây.
Tôi cảm thấy mình là người khá thông minh.
Tôi đem túi đồ ăn bản thân vừa chén xong vứt vào thùng rác, rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng lại lần nữa, buồn ngủ chết đi được, suýt nữa thì ngủ gật lúc ăn cơm rồi, tôi tự hỏi vì sao con người không thể vừa ăn vừa ngủ nhỉ, mỗi lần ăn xong liền muốn ngủ. Chắc do tôi ăn nhiều quá, năng lượng của cơ thể đã dùng hết cho việc tiêu hoá đống đồ ăn đó, vẫn là lỗi của tôi.
Tôi tắt đèn, trước lúc đi ngủ vẫn không quên kéo rèm ra một khe nhỏ để đón ánh bình minh của ngày hôm sau.
Gối ở khách sạn nằm cũng rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn những chiếc gối tôi dùng bấy lâu nay, trước đây tôi bị mất ngủ rất nghiêm trọng, chọn rất nhiều loại gối mà vẫn không cách nào ngủ được, sau đó tôi bắt đầu dùng đến thuốc ngủ, khi ngủ dậy thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuối cùng thì tôi đành chịu thua, ngủ không được thì thôi, ba bốn giờ sáng thế này nếu muốn ngủ thì cũng không phải không được. Kỳ lạ thay là mấy cái gối ở khách sạn này lại khiến tôi thấy rất thoải mái. Trong phòng còn có thoang thoảng mùi cam quýt, nó đưa tôi từ từ đi vào giấc ngủ.
Tôi và anh ấy ở bên nhau được bảy năm, sống chung bốn năm, ba năm trước chúng tôi bắt đầu yêu xa. Bạn của tôi đều khuyên rằng yêu xa không tốt, lúc đó tôi đang trong giai đoạn mặn nồng nhất của tình yêu, tất nhiên sẽ không tin vào điều họ nói, tôi nghĩ rằng mỗi ngày duy trì liên lạc với nhau, có hỏi có đáp, thì cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra cả,….
Chúng tôi cứ thế mà sống qua ba năm liền, anh ấy xin chuyển đến thành phố tôi học, chúng tôi cùng nhau mua một căn nhà và sống cùng nhau. Tất nhiên, không phải lúc nào cũng may mắn như vậy, mẹ anh ấy biết được chuyện của hai chúng tôi, bà ấy cũng không phải người dễ nói chuyện như mẹ tôi, vừa đến đã tát tôi một cái, rồi nói: “Con trai mà cũng có thể vô liêm sỉ đến như vậy.”
Đó là lần đầu tiên tôi bị đánh, từ trước đến giờ mẹ tôi chưa từng đánh tôi lần nào, bà ấy biết tôi thích đàn ông, bà ấy suy nghĩ thoáng hơn tôi tưởng, bà ấy nói: “Người đối tốt với con mẹ sẽ không nói gì, còn người không tốt với con thì sẽ không xong chuyện với mẹ.” Mẹ tôi thật tốt, tôi muốn làm con trai cưng của bà mãi mãi.
Được rồi, không phí lời nữa, vẫn là kể tiếp chuyện giữa tôi với anh ấy, sau khi mẹ anh ấy đánh tôi, anh ấy liền xông lên, tốc độ này khiến tôi rất vừa ý, anh ấy duỗi tay kéo tôi ra sau lưng, đó là lần đầu tiên tôi thấy mặt anh đỏ đến thế, tôi nghe anh ấy nói, “Mẹ, đây là người yêu của con.”
Tôi thấy anh ấy quỳ phịch xuống, sau đó liền nói: “ Mẹ, là con theo đuổi Tẫn Tẫn.”
Tôi thấy bà chỉ tay vào anh ấy không nói nên lời, tôi tưởng rằng bà ấy sẽ chửi te tua, kết quả là không có. Nhưng bà lại xông lên cho tôi hai cái tát, “Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, không biết là thứ bẩn thỉu gì cũng dám quấn lấy con trai tôi.”
Ha, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người phủi sạch sẽ toàn bộ mọi chuyện cho con trai mình như vậy, thì ra tình yêu là của mỗi mình tôi, tự yêu đương tự làm tình hả? Con trai bà không tham gia một chút nào chắc?
Tôi tức đến mức muốn trợn tròn mắt trước mặt bà ấy, tiếc là tôi không thể, vì đây là mẹ của anh ấy.
Tôi rất muốn chia tay với anh ấy ngay lập tức, nhưng không còn cách nào khác, anh ấy quá yêu tôi, anh ấy ngoảnh lại rồi kéo tôi đi, kể từ đó tôi chưa từng gặp lại bà ấy.
Lần đầu tiên chúng tôi đến nhà mới, hai má tôi sưng phù lên. Anh ấy cầm đá viên chườm cho tôi, tôi rất tủi thân, ai bị vậy cũng sẽ tủi thôi, nhưng lúc đó tôi đâu biết làm nũng, cũng đâu biết mắng người. Còn tự nhiên bị người ta đánh.
Tôi không nói gì cả, anh ấy vậy mà biết tôi đang giận, rồi dỗ dành. Thật là hết cách mà, một khi anh ấy dỗ là tôi sẽ hết giận, mặt cũng cảm thấy không đau nữa. Anh ấy nhẹ nhàng hôn tôi, nói, “Bảo bối, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tôi bị choáng trước nụ hôn của anh ấy, chỉ gật đầu, rồi thắc mắc hỏi, “ Không như vậy cái gì?”
“Bé cưng à, dạo này công việc anh khá bận sau này nhất định sẽ ở cùng với em.” Anh ấy đưa chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi tôi, “ anh rất rất yêu em, bảo bối của anh.”
“Em cũng rất yêu anh.” Tôi nhẹ nhàng hôn lên mắt anh ấy.
“Mối quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt.” Tôi nghe anh ấy nói. Chắc là muốn giải thích chuyện ngày hôm nay, nhưng tôi không muốn nghe lắm, lửa đã cháy rồi còn giải thích gì nữa.
Nhưng anh ấy vẫn nói, “bà ấy không thích anh, nên cũng không thích em.”
Giải thích vậy, được thôi, tôi chấp nhận.
Tôi với anh ấy sống chung một nhà, ngôi nhà là tiền của cả hai góp vào mua, còn là tôi đứng tên. Lúc đó anh ấy không hề do dự, đã viết tên tôi vào, anh ấy cho tôi cảm giác rất an toàn.
Khi anh ấy có kỳ nghỉ, chúng tôi sẽ cùng nhau tới thành phố khác, đi đến bãi biển, cùng nhau trải qua khoảng thời gian vui vẻ. Có những lúc anh ấy sẽ ném tôi xuống biển, rồi lại trêu tôi. Tôi cảm nhận được vị mặn của nước biển thấm vào mọi giác quan. Tôi vùng vẫy trong vũng nước còn không qua nổi đầu, rồi bị sặc.
Tôi không biết bơi, không thể đứng lên, cũng không có cách nào để bản thân ngừng vùng vẫy, tôi như chiếc áo cũ bị bỏ đi, cùng với nước biển trôi tới vực sâu. May mà anh ấy vớt tôi lên. Tôi cố hít lấy hít để không khí trong lành.
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ấy, trên người đang mặc đồ bơi, cái thân hình này đúng là không tồi, nếu không tôi sẽ không thích nó, tôi quá tự phụ rồi. Anh nói, “ Tẫn Tẫn, em ngốc thật đó, đây là chỗ nước nông mà, trẻ con còn chơi được.”
Tôi cũng cười theo anh ấy, cười đến mức nước mắt chảy ra, nước biển quá mặn rồi, “Đúng nha, em thật ngốc, còn không bằng mấy đứa nhỏ.”
Chuyến đi chơi lần này của hai chúng tôi cứ vậy mà kết thúc, anh ấy đưa tôi đi tắm, chuẩn bị về nhà. Tôi cũng không biết chỗ khác có giống vậy không hay là chỉ có ở biến mới vậy, nước chảy ra lạnh như băng, cái lạnh làm cả người tôi run rẩy, tôi tắm qua loa liền mặc quần áo vội chạy ra ngoài, tôi không muốn để anh ấy đợi.
Bỗng tôi đâm sầm vào một người đàn ông, người đến đây đều mặc đồ bơi. Tôi không cao lắm, còn người đàn ông này lại rất cao, tôi không để ý mà đâm vào người anh ta, làm người ta choáng váng, tôi lập tức nói xin lỗi rồi chạy đi.
Suy cho cùng, không ai có thể so sánh được với người đang đợi tôi ngoài kia.
Đến khi tôi ra ngoài, lại không thấy anh ấy đâu, tôi có chút nghi hoặc. Sau đó điện thoại tôi kêu lên, là anh ấy, “Bảo bối, công ty anh đã xảy ra chuyện khẩn cấp, anh đi trước nhé.”
Tôi có hơi choáng, đầu cũng rất đau, thế là vô thức trả lời anh, “Vâng, em sẽ tự gọi xe về.” Tôi không biết bản thân nên cảm thấy thế nào nữa, nó không quan trọng lắm, tất cả các cặp đôi yêu lâu đều như vậy.
Tôi nghe Tuyết Tuyết kể về bạn trai của cô ấy, sau hai năm yêu nhau thì cảm thấy không còn mãnh liệt như trước nữa. Các buổi hẹn hò không bao giờ đến đủ, hoặc không thường xuyên liên lạc, nhưng bạn trai nhà người ta là có lý do, đúng, có lý do, anh ấy cũng có lý do.
Tôi lê từng bước trên đường, từ đây đến quốc lộ cần đi …. Bãi biển không đẹp như mấy bộ phim điện ảnh, …
Tôi đã đi rất lâu rồi vẫn chưa đến đường quốc lộ, trong giày thì toàn là cát. Tôi có chút muốn khóc, nhưng tôi không hiểu tại sao, rõ ràng anh ấy có lý do, một thằng con trai như tôi yếu đuối đến vậy ư, tôi đi chầm chậm, đi được hai tiếng thì tôi đến được đường quốc lộ.
Điều tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi đã đến, không có chiếc xe nào cả, một chiếc cũng không có, chứ đừng nói đến việc cho thuê. Tôi không biết phải nói như nào nữa, tôi cởi giày ra, lấy cát trong giày đổ xuống đất, tôi nhìn vào những đợt sóng không ngừng đánh lên bờ biển, không ai biết tiếp theo sẽ có bất ngờ nào xảy ra nữa.
Tôi yêu anh, cũng không biết lí do vì sao.
Dường như lời yêu nói ra quá hời hợt, nhưng tại thời điểm này tôi không có gì để nói cả.
Được rồi, thêm một tiếng nữa trôi qua, tôi đã đi bộ ba tiếng rồi, cảm thấy giống như đang sinh tồn ở nơi hoang vắng. Tôi nghĩ, khi tôi đang ngắm nhìn mặt trời ngày càng tiến gần mặt biển hơn thì có một tiếng còi xe vang lên từ sau lưng tôi, là anh ta.
Được rồi, chỉ có thể là người đàn ông ấy thôi, tôi cũng không đụng trúng người thứ hai trong phòng tắm. Chính là cái người bị tôi va trúng kia, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu xám, ngắn tay thì khỏi nói, mùa hè mà, và cái quần ngắn đến đầu gối, tóc thì ướt, bị chủ nhân tùy ý chải lại.
Tôi nhìn chiếc xe dừng trước mặt rồi cửa sổ hạ xuống, anh nói, “Lên xe đi.”
Được thôi, tôi có thiện cảm với người đàn ông mặt lạnh này rồi, tôi lên xe anh. Khi đến đây tôi không phát hiện ra chỗ này xa như vậy, tôi cứ lên xe là buồn ngủ, cái tính này không đổi được. Dù tôi say xe và rất muốn ngủ, nhưng đây là xe người lạ, tôi phải giữ tỉnh táo.
Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi cứ ngồi nhìn hắn lái rất lâu rất lâu cho đến khi đưa tôi đến trạm tàu gần đây, đến nơi thì dừng xe, tôi hiểu ý anh, muốn tôi xuống xe chứ gì, ai cũng hiểu.
Tôi nói lời cảm ơn với anh ta, tôi muốn đưa gì cho đối phương như lời cảm ơn nhưng tìm nửa ngày chỉ móc được thanh socola.
Anh ta ngây người một lúc, nhưng rồi chấp nhận và gật đầu với tôi, sau đó đưa tay để thanh socola xuống, ăn hay không thì tôi cũng không biết.
Tôi vào trạm tàu nhìn các tuyến đường một chút, phát hiện ở đây thật sự cách nhà rất xa, tôi mơ hồ vào trạm, cùng mọi người lên tàu, tôi thật ngốc, tôi không biết đi tàu hoả. Nói thật, tôi là một kẻ ngốc.
Tôi đi sai rồi.
Sau khi ngồi mấy trạm rồi mới thấy bất thường, tôi lập tức xuống tàu và quay lại, tôi bị giày vò thêm hai tiếng nữa mới về đến nhà, những việc hôm nay đã quá sức chịu đựng của tôi rồi, mệt quá đi, tắm rồi nằm trên giường, tựa như đang ngủ trên đám mây bị thiêu đốt.
Tôi mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ lần đầu gặp anh ấy. Tôi liếm môi, rồi thốt lên một câu sao mà đẹp trai thế. Tôi nghe anh ấy nói chuyện, giọng nói như bị bọc trong giấy xốp vậy, tôi nhắm mắt lắng nghe, nửa ngày mới nghe rõ anh ấy nói gì, “Tẫn Tẫn, anh yêu em.”
Ha, thật ngọt, trong giấc mơ cũng ngọt đến vậy à.
Lúc này tôi không muốn tỉnh dậy, nhưng có người vỗ vào mặt tôi, tôi lảm nhảm không tình nguyện tỉnh dậy, trước mắt tôi như có một lớp sương mù, tôi nheo mắt lại, tôi ngốc thật mở mắt cũng không nhìn rõ, dần dần nhìn rõ rồi.
Là anh ấy, vẫn là anh ấy. Giấc mơ có anh ấy, hiện thực cũng có anh ấy.
Tôi nghe anh ấy nói, “Tẫn Tẫn, em sốt rồi, 39 độ.”
Há, 39 độ, đây là muốn thiêu sống tôi hả, đang ghen tị với nhân tài như tôi sao.
Tôi nghe thấy anh ấy gọi tôi.
“Em khó chịu quá.” Đầu tôi đau như sắp nổ, sao lại gọi tôi dậy chứ còn không bằng để tôi ngủ, dù bị thiêu chết cũng sẽ không đau đến vậy.
Cái gì mà thiêu chết chứ, tôi còn chưa muốn chết đâu.
Anh ôm ngang tôi rồi đưa tôi lên xe đi đến viện.
Tôi sốt đến 39 độ vào rạng sáng ba giờ ngày 29 tháng 6, đây là năm thứ sáu hai chúng tôi ở bên nhau.
Tôi nheo mắt nhìn anh ấy bận rộn từ đầu đến cuối, đăng ký cho tôi, trả viện phí, ở bên tôi lúc truyền nước. Tôi nhìn theo anh ấy, và nghĩ rằng anh ấy rất yêu tôi.
Tôi cũng rất yêu anh ấy.
Tôi đã ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước vì thế chuyện tiếp theo thì không biết nữa, đến ngày hôm sau tôi tỉnh dậy thì anh ấy không còn ở đấy nữa. Bạn của anh ngồi giường bên cạnh bước sang bày đồ ăn sáng giúp tôi, tôi nghe thấy anh trai đó nói, “Anh ấy thật sự rất thích cậu, cả tối không ngủ mà luôn ở cạnh chăm sóc cậu.”
Tôi gật đầu rồi mỉm cười nói, “Đúng vậy, tôi biết mà.” Tôi trả lời rất nhanh, anh ấy thích tôi tất nhiên là tôi biết, tôi ngồi trên bệnh giường hỏi bạn anh, “Vậy anh ấy đi đâu rồi?”
“Tiểu Tẫn, cậu cũng biết là công ty anh ấy vừa mới thành lập mà, rất bận rộn.” Bạn của anh ấy không hài lòng nhìn tôi nói, “Cậu nghĩ xem cậu ấy sao có thể lúc nào cũng phải bên cạnh cậu được?”
Tôi gật đầu, đúng vậy, làm sao mà ở bên tôi mọi lúc được.
Lần nữa gặp lại anh ấy đã sang ngày thứ hai rồi, bạn anh chăm sóc tôi được một ngày là về, hôm sau thì tôi nhờ người nhà của bệnh nhân giường bên giúp tôi mang cơm lên, cơm ở bệnh viện rất khó ăn.
Anh ấy đến để làm thủ tục xuất viện cho tôi, một người chỉ bị sốt thôi mà nằm viện tận hai ngày, tôi thật vô dụng.
Anh lại dỗ dành tôi, nhưng tôi có giận đâu, chẳng có gì phải dỗ tôi cả, anh nói, “Tẫn Tẫn sau này anh không thế nữa, sẽ không bận như bây giờ nữa, anh nhất định sẽ dành thời gian cho em.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh rồi gật đầu. Anh cười với tôi, hôn tôi như mọi khi nhưng tôi ngại ngùng trốn sang một bên, “Em còn đang ốm, không sợ bị lây à.”
“Không sợ bảo bối nhà ta.” Dường như trong ánh mắt của anh ấy sáng lên và tôi rất thích sự lấp lánh trong đôi mắt ấy.
Sau khi đến nhà anh ấy nói, tuần sau Gia Gia sẽ quay về với người yêu cậu ấy, ồ, Gia Gia chính là người bạn tốt nhất của anh ấy, thậm chí còn tốt hơn so với người bạn anh kể lần trước.
Anh nói, “Người khác có bạn trai, anh cũng có.”
Tôi có chút tò mò vì sao phải so sánh như vậy, thôi kệ, anh ấy vui là được.
Gần đây anh ấy thường đưa tôi đến các nhà hàng, trà sữa nổi tiếng trên mạng, tôi thích nhất là uống trà sữa, nhưng bởi vì uống nhiều quá nên có chút buồn nôn, nếu không phải tôi không thể mang thai, có khi anh ấy đã cho rằng tôi có thai rồi.
Tôi không nói với anh ấy là do uống trà sữa nhiều quá. Dạo này anh ấy đang vui, vòng bạn bè của anh ấy toàn là ảnh của chúng tôi, kèm theo dòng chữ là, bảo bối nhà tôi, người yêu của tôi.
Anh ấy nói, “Anh thích bảo bối nhất.”
Người bạn tốt nhất của anh, Gia Gia, cuối cùng cũng về rồi, tôi cùng anh ấy đến sân bay đón họ, sau đó chúng tôi cùng nhau ăn cơm, Gia Gia và người yêu rất tốt, Gia Gia nói, “lát nữa chúng ta cùng nhau đi mua hạt dẻ nhé.” Người yêu cậu ta nói, “Mấy cái này tụi mình nên ăn ít thôi.”
Tôi nhìn Gia Gia chỉ mím môi như ngầm đồng ý.
Tôi không biết vì sao lại ghen tị với họ, rõ ràng anh ấy cũng rất yêu tôi, nhưng vì sao tôi lại muốn nhiều hơn nữa?
Tôi cũng khó chiều quá rồi.
Hôm nay khi đi ăn anh ấy rất vui, luôn gắp thức ăn cho tôi, Gia Gia nhìn thấy thì cứ cười, nói chúng tôi ngọt ngào quá rồi, lúc ra về Gia Gia nói, “chúc hai người mãi mãi hạnh phúc như vậy nhé.”
Tôi thấy tôi càng ngày càng kì lạ, nhưng tôi vẫn là tôi của trước đây, lạ thật đó.
Anh ấy vẫn không hề rảnh rỗi như lời anh nói. “Bảo bối, thời gian này, công ty anh có một dự án kinh doanh mới.” Anh ấy nói.
Tôi gật đầu nói, “Vậy không phải rất tốt sao?” thật ra tôi đã biết được câu trả lời, mặc dù anh ấy chưa hề nói gì và tôi cũng không muốn hỏi.
Tôi thấy anh ấy tựa gần cổ tôi, nhẹ nhàng hôn vào đó, “ Bảo bối, có lẽ sắp tới anh bận hơn, nhưng anh tin rằng tình cảm của chúng ta vẫn sẽ bền chặt như trước.”
Tôi gật đầu, vừa cười vừa nói, “Đương nhiên rồi.”
Tôi nghe anh ấy nói, “Tuần sau anh phải đi công tác một thời gian, có khả năng là rất bận, sẽ không kịp trả lời tin nhắn của em.”
Tôi khẽ nhíu mày, vẫn gật đầu, hình như anh ấy nhận ra tôi không vui, từ đằng sau ôm lấy tôi, “Em yên tâm, nhất định mỗi ngày anh đều gọi điện với em.”
Sự u sầu giữa trán tôi tan dần đi, đây là năm thứ bảy chúng tôi yêu nhau, cũng là lần thứ hai yêu xa, lần thứ nhất là yêu xa trong 3 năm.
Đợi khi anh ấy đi rồi, tôi mới phát hiện hình như bản thân mình không giống như trước nữa.
Mỗi một giây phút xa anh ấy tôi đều rất khó chịu, anh ấy không để ý đến tôi, đợi tin nhắn cũng rất lâu. Đến tối chúng tôi gọi điện với nhau, gọi rất lâu, rất lâu, anh ấy ở đầu bên kia làm việc, thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, tôi thì nằm lắng nghe hơi thở anh ấy.
Tôi nói với anh ấy. “Em rất nhớ anh.”
Anh ấy ở bên kia cười, cả trái tim tôi tê dại vì tiếng cười sâu thẳm ấy, anh ấy nói, “Bảo bối, anh cũng rất nhớ em.”
Tôi đã nghe rất nhiều, anh nhớ em, anh rất thích em, anh rất yêu em.
Tôi dường như không thể bào chữa cho anh ấy thêm được nữa, Tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi, ngay cả thích cũng không có.
Tôi lừa bản thân suốt bảy năm, vẫn luôn tự lừa mình mỗi ngày. Lúc mới quen nhau, tôi cho rằng anh ấy còn trẻ nên tình yêu dành cho tôi rất ngây thơ, sau này anh nói thích tôi, tôi cứ nghĩ rằng anh ấy trưởng thành rồi, tình yêu của anh ấy sẽ bộc lộ nhiều hơn. Sau này nữa, anh vẫn luôn nói yêu tôi, tôi còn tưởng rằng là thật lòng yêu lấy tôi.
Trong vòng bạn bè, tôi chỉ có thể nhìn thấy được bình luận của những người bạn chung giữa tôi với anh ấy, họ nói, ngọt chết đi được, họ còn nói, ngày nào cũng khoe, còn tôi thì không có, một tin tôi cũng không có, tôi thấy anh ấy trả lời họ, “Tôi và bảo bối nhà tôi đương nhiên là tốt nhất.”
Xin lỗi, tôi có chút không nói nổi nữa rồi. Tôi không biết mọi người có hiểu được tâm trạng của tôi không. Tôi cảm thấy mối tình này nên kết thúc thôi.
Tôi vẫn đang tự lừa dối mình, vẫn đang tìm cách bào chữa cho anh ấy, anh ấy chỉ là quá bận thôi, anh ấy có sự nghiệp riêng của mình, anh không giống tôi, anh ấy có lí tưởng to lớn còn bản thân tôi lại chỉ muốn làm cá mặn.
Tôi vẫn gọi cho anh ấy như thường lệ, nhưng hôm nay tôi hẹn với Tuyết Tuyết ra ngoài đi bộ rồi, Tuyết Tuyết chu đáo nói rằng phải gọi điện cho đối tác, để tôi chơi một mình.
Thực tế thì Tuyết Tuyết không hề nói dối, cô cũng biết đã đến giờ tôi phải gọi cho anh ấy, cô dường như biết tôi yêu anh ấy đến mức nào, sao anh ấy lại không biết chứ.
Tôi gọi điện cho anh ấy, rất nhanh điện thoại được kết nối và tôi như thường lệ hỏi anh ấy, “Anh đang làm gì?”
Anh nói, “Không làm gì….” Tôi đã sống một cuộc sống như vậy trong suốt bảy năm qua, từ lúc chúng tôi bắt đầu yêu xa thì ba năm đó đã như vậy rồi, cuộc sống giữa hai chúng tôi không hề giống nhau và sở thích cũng vậy, không có điểm nào giống nhau cả.
Tôi thắc mắc, tại sao chúng ta, tại sao chúng ta lại thu hút lẫn nhau, tôi không biết dùng từ này đúng hay sai nhưng khoang nói về nó đã. Mới bắt đầu yêu xa anh ấy vẫn luôn chủ động tìm tôi, anh ấy sẽ khiến tôi có cảm giác được yêu và được trân trọng. Mỗi ngày có thời gian cầm điện thoại, người đầu tiên anh trả lời tin nhắn chính là tôi.
Đến sau này, tôi nhìn thấy những hoạt động của anh ấy trên mạng xã hội, mới biết được anh ấy đã rảnh từ lâu, nhưng trong thời gian nhàn rỗi đó anh ấy dường như không muốn tìm đến tôi, tôi nghĩ rằng, có phải tôi quá dính người, lúc nào cũng muốn anh ấy phải dành thời gian rảnh của mình cho tôi.
Tôi bắt đầu không hỏi anh ấy đi đâu nữa, cũng sẽ không tức giận hỏi anh ấy vì sao trả lời người khác mà không trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng không chất vấn anh ấy, anh ấy vẫn nên có sự tự do của riêng mình, tôi nghĩ vậy.
Đây là năm thứ bảy chúng tôi bên nhau, sao năm nay khó khăn đến thế, khó đến mức bản thân tôi muốn hoà vào những con sóng biển nơi tôi vùng vẫy lúc trước, tôi không thể chịu được việc dùng nỗi đau để giải quyết một nỗi đau khác.
Rất xin lỗi, tôi không tỉnh táo rồi.
Trước khi gọi điện tôi hỏi anh ấy có tiện nghe máy không, sau khi nhận được sự đồng ý chúng tôi bắt đầu gọi, vẫn là câu quen thuộc khi gọi, nhưng tôi không muốn kết thúc cuộc gọi như trước nữa.
Tôi nói với anh ấy “Chúng ta chia tay đi.”
Tôi sợ lắm, nói xong liền tắt máy.
Anh ấy sốt ruột, gửi tin nhắn qua hỏi tôi, “Em nghiêm túc à.”
Tôi không trả lời thì anh ấy nhắn tiếp, “Em không thể đem việc này ra đùa được, như thế không tốt chút nào.”
Tôi chợt thấy đau lòng, tim đập nhanh đến mức không thở nổi, tôi cũng không biết vì sao nữa.
Anh ấy như hiểu được ý tôi, anh ấy hỏi tôi tại sao, tôi nói với anh ấy rằng tôi đã quá mệt mỏi rồi, chúng ta không hợp.
Tôi đã đợi tin nhắn một lúc lâu, sau đó thấy anh ấy nhắn, “Sau này chúng ta sẽ tốt lên thôi, bây giờ anh rất bận, nhưng sau này sẽ không bận nữa, sau này anh nhất định dành nhiều thời gian bên em hơn, nhanh thôi sẽ kết thúc.”
Khoảng thời gian yêu xa này, đây là lần đầu tôi thấy anh ấy nói nhiều như vậy, tôi nói với anh ấy, “Chúng ta đã không còn chủ đề chung để nói tiếp nữa rồi.”
Tin nhắn anh ấy gửi đến rất nhanh, lần lượt gửi qua, tôi không biết trả lời như nào mới ổn. Anh ấy nói, “Không có chủ đề thì chúng ta cũng có thể tìm mà không phải sao.”
Tôi kìm nén nỗi đau trong lòng, Diệp Tẫn Vân tôi từ trước đến giờ sẽ không dây dưa, rồi tôi hỏi anh ấy, “Anh cảm thấy cần thiết à?”
Dường như anh ấy biết rằng không còn cách nào cứu vãn được nữa, liền nói, “Nếu em thấy mệt vậy thì thôi, nhưng bảo bối à, kể cả em không còn thích anh nữa, anh vẫn sẽ mãi yêu em.”
Tôi không trả lời nữa, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tôi bỏ điện thoại xuống, mắt tôi dần mờ đi, tôi cảm thấy mình rất lợi hại, lợi hại đến mức có thể từ chối người thích mình, Diệp Tẫn Vân mày quá lợi hại rồi.
Tôi nằm trên giường, dưới đầu là chiếc gối êm ái, bên cạnh là chỗ mà trước đây anh ấy vẫn nằm ngủ, nhưng tôi chợt phát hiện rằng không còn một dấu vết nào nữa rồi, tôi nhận được tin nhắn, anh ấy nói nhà đứng tên tôi thì cho tôi luôn, đồ của anh ấy thì cứ đem vứt hết đi.
Tôi nói được, tôi xem tiền tiết kiệm, dựa theo giá phòng mua lúc đó chuyển một số tiền vào thẻ của anh ấy, coi như là kết thúc đi.
Tôi đi đây.
Cần theo điện thoại và máy tính xách tay, thêm vài bộ quần áo rồi rời đi. Tôi khoá nước và bình ga, sau đó khoá cửa, tôi muốn rời khỏi nơi này.
Cũng muốn quên đi bản thân mình trong suốt bảy năm đó.
Tôi đến thành phố khác, tôi tìm đến bãi biển trước kia tôi từng tới, tôi đi sâu vào trong sóng biển, ngửi lấy mùi hương của nó, không kìm được mà để nước biển tràn vào mũi, dần dần tôi không thở được, sóng không ngừng bao trùm lấy tôi, nước ngập qua đầu, mọi giác quan như ngừng hoạt động, âm thanh của thế giới dường như cách tôi rất xa, tôi không thể hô hấp được nữa.
Lúc sắp chết đuối, tôi đạp mạnh ý muốn vào bờ, nhưng quên mất rằng mình không biết bơi, giờ thì thành kiểu thất tình nghĩ không thông, tôi liền vùng vẫy tìm đường thở nhưng càng làm vậy tôi càng không thể cử động được, tôi nghĩ, tôi phải nói lời tạm biệt với thế giới này à?
Một bàn tay nắm lấy tôi, anh ta chỉ nói một câu, “Đừng động.”
Rồi kéo tôi lên bờ, tình hình lúc này kinh khủng quá đi, lại là anh chàng lần trước, cũng không phải là không nghĩ đến. Suy cho cùng không phải lúc nào người ta cũng ra ngoại ô ngắm biển, những người thường đến chắc là khách quen.
Tôi bị sặc, sau khi lên bờ liền ho dữ dội, tôi muốn giải thích, “Tôi không phải muốn tự tử.” Tôi không biết phải nói kiểu gì về việc này, cũng không biết giải thích như nào, có thể là do tôi chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác nghẹt thở là như thế nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc ướt của anh ta, anh luôn quay lưng về phía tôi, từng giọt nước trên tóc anh ta nhỏ xuống, anh ta không nói gì nên tôi cũng không biết làm như nào.
“Lần thứ hai gặp cậu rồi.” Anh hơi nghiêng đầu.
Tôi không biết lời anh ta nói là có ý gì, tôi gật đầu.
Anh ta từ từ đến gần, hỏi, “Biển có vị gì thế?”
Tôi sững người một chút, không phải anh ta nên hỏi sao tôi lại đến đây, sao lại đi xuống biển, còn không sợ suýt nữa không thể quay lại nữa à? Anh ta đợi hồi lâu không thấy tôi trả lời, thế là hỏi lại, “Biển có vị gì?”
Tôi không biết mình bị gì mà nói một câu, “Tôi biết vị của biển, là vị rong biển Poli.”
Dường như anh ta nghe không hiểu, hỏi lại một lần nữa, tôi nghĩ có phải là anh ta chưa ăn qua rong biển không, thôi được, cứ trả lời cho tử tế vậy, suy cho cùng cũng là người tốt, “Vừa mặn vừa đắng.”
Anh ta gật đầu, “Lần trước chưa nếm đủ sao? Còn cố ý chạy đến đây thử lần nữa?” Người đàn ông đó nhìn tôi thật sâu, không hiểu vì sao tôi cảm thấy cắn rứt khó hiểu.
Dường như anh chàng này nhìn thấu được sự giả vờ của tôi, thực ra không phải tôi muốn cảm nhận cảm giác nghẹt thở, mà đúng hơn là tôi muốn rời xa thế giới này. Tôi từng đọc được một câu nói không biết ở đâu, người ta thậm chí còn nói dối trong chính cuốn nhật ký mà chỉ họ mới có thể đọc được.
Tôi cúi đầu xuống giả vờ ngơ ngác, không biết giải thích như thế nào về hành động vừa rồi của bản thân, cũng không nhất thiết phải giải thích, người ta cũng không tiếp tục để ý đến tôi nữa, chúng tôi ngồi một góc trên bãi cát, anh ta ngồi nhìn vùng biển xa xôi, tôi thì đang nghĩ về cái tình yêu lố bịch của mình.
Rất lâu sau đó, anh ta đưa tay về phía tôi ý chỉ đi xả nước để rửa sạch cát, anh ta vẫn mặc áo ngắn tay và quần short, nước trên tóc nhỏ giọt, anh ta vẫn đang đợi tôi, tôi nghĩ người ta có thể là không thích nói chuyện lắm, tôi không thể nào xấu hổ hơn được nữa trong tình huống này. Tôi chợt cảm thấy mình đã tách biệt xã hội quá lâu, được nuôi dạy quá tốt, không hiểu được áp lực cuộc sống, tôi chỉ biết đến lý tưởng sống, ngay lúc này tôi chợt hiểu hơn về những áp lực xã hội trong thế giới người lớn, tôi có nên nói gì không?
Tôi theo anh ta ra khỏi bãi biển và lấy chiếc túi của mình từ phòng để hành lý, khi anh ta thấy tôi cầm theo hành lý thì nhìn tôi một cách sâu xa, tôi có chút e ngại, nhưng tôi vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ mới cách đây không lâu thôi, tôi lại lần nữa ngồi lên xe anh ta.
Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta không nói gì là muốn cho tôi có lý do để im lặng. Tôi không biết liệu mình có hiểu sai hay không, nhưng tôi chợt thấy yên tâm và đưa mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, lần trước đến đây quá nhếch nhác rồi, lần này mới phát hiện đường ở đây chạy dọc theo các dãy núi, vô lăng không ngừng quay và tôi không biết chúng tôi đã đi bao lâu rồi.
Tôi thực sự có chút muốn nôn, nhưng không nghiêm trọng lắm, trên đường về cũng không chớp mắt. Hầu như không có khuyết điểm nào ở đây ngoại trừ việc trí nhớ của tôi không tốt lắm.
Lúc đèn đỏ, tôi nghe thấy nhịp tim của mình, còn nghe thấy tiếng hít thở không biết là của tôi hay của đối phương, dường như tôi thích thú với sự yên tĩnh này một cách khó hiểu. Nhưng anh ta đã phá vỡ đi sự yên tĩnh ấy, chìa tay đưa cho tôi một miếng socola.
ừm……
Tôi sững người, không biết anh ta có ý gì, nhìn anh ta khó khăn nói, cũng không dễ dàng gì.
Đối phương nói, “Môi cậu có chút trắng.” được rồi, là vì sợ tôi ngất trong xe anh ta sao.
Tôi nhận socola, nhìn hơi quen có thể là của tôi chăng, điều đó không quan trọng đều có thể ăn.
Anh ta lại hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
Người này đúng là rất biết cách quan sát, tôi cảm thấy cái gì anh ta cũng vờ không biết, nhưng hầu như là cái gì cũng biết, chỉ là không muốn nói để tránh tôi khó xử, nói ngắn gọn thì đây đúng là một người tốt.
“Anh giúp tôi tìm một khách sạn đi, vẫn chưa nghĩ xong phải đi đâu.” đúng như lời tôi nói, tôi thật sự không biết đi đâu, đem tiền nhà chuyển cho người yêu cũ xong trên người tôi không còn nhiều tiền nữa, cũng không thể đi đâu được nữa.
Anh ta lạnh lùng gật đầu.
Không lâu sau anh ta dừng xe ở một khách sạn, rồi nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Được rồi, người anh em này thật lạnh lùng quá đi. Tôi vừa lấy hành lý xuống xe thì người ta đã đạp mạnh chân ga để lại cho tôi một đống khói thải.
Nếu là tôi trước đây thì sẽ đuổi theo và mắng, nhưng bây giờ cảm giác không mắng được nữa.
Khách sạn được xây dựng chỗ này rất hợp lý, cách biển không xa lắm, là để khách du lịch thuê, nếu không nơi này hẻo lánh vậy, ai rảnh chạy ra đây ở, sợ là não có vấn đề.
Tôi từ từ bước vào trong, đặt một phòng đơn ở quầy lễ tân. Vào phòng, đầu tiên là xông hơi, tôi thật sự không thích đi tắm, mùa hè cũng không thích, vào mùa hè, nhiệt độ nước làm bỏng chết người, tôi vặn nhiệt độ nước ở mức cao nhất, bật vòi hoa sen trên đầu và xịt lên.
Một từ thôi, sướng. Tôi cảm thấy mình là một người khá vui vẻ, chỉ cần tôi cảm thấy không thoải mái hoặc không vui, tôi sẽ bỏ đi, dù ai đó có tốt như thế nào tôi cũng không thể tiếp tục được nữa. Tuy nhiên tôi biết lời này chỉ là bốc phét, lần tổn thương này khiến tôi không thể tiếp tục trốn tránh trong sự bối rối nữa.
Bỏ chạy cũng không sao cả, không biết các bạn có thói quen xóa thông tin liên lạc của người cũ không, tôi thì không có, tôi đơn giản đến mức bản thân cho rằng người yêu cũ vẫn có thể là bạn bè. Chẳng những không xoá đi mà bạn bè của người yêu cũ cũng không xoá.
Do không có kinh nghiệm, suy cho cùng cũng là lần đầu tiên có người yêu cũ, lần sau nhất định sẽ xoá.
Tôi lấy khăn tắm của khách sạn lau tóc, điện thoại sạc pin trên giường, đèn thông báo có tin nhắn cứ nhấp nháy. Tay tôi chậm chạp lau tóc, một người bạn của anh ấy gửi mười mấy tin nhắn, hơn nữa vẫn tiếp tục gửi giống như một loại vi-rút đang lan dần đến trong mắt tôi, có thể tôi nên dùng từ thờ ơ cho tình huống này, cũng không biết dùng từ khác có ổn không nữa.
“Hai người chia tay rồi?” bên kia hỏi.
Bên kia dường như không để ý tôi có trả lời hay không, chỉ là muốn lôi tôi ra trút giận.
“Tôi không thể nào chấp nhận được lý do mà cậu nói với cậu ấy, chỉ vì cậu ấy không trả lời tin nhắn hả, hai người không có chủ đề chung nữa thì chia tay?”
“Như vậy chưa đủ à?” tôi hỏi lại, “Tôi mệt rồi không thể chia tay à?” lần đầu tiên tôi nhận ra bản thân mình rất nhu nhược, hơn nữa người khác mắng tôi thế nào, tôi cũng không mắng lại được, đến nỗi bạn tôi muốn mở lớp dạy tôi cách mắng người.
Bên kia nói, “Chả lẽ mỗi mình cậu mệt? Tình yêu là việc của hai người, cậu cảm thấy không có chủ đề cũng không tự mình tìm được à, bắt buộc phải là anh ấy đi tìm?”
Cái này vô lý thật đó, không hiểu sao người ngoài đối với chuyện của người khác cứ chỉ chỉ trỏ trỏ mà nhận xét, hắn căn bản không quan tâm tôi đang nói cái gì mà chỉ là xả cơn tức lên người tôi thôi, tôi giống như con khỉ bị bắt nạt ở sở thú vậy. Thậm chí đến cả đám khỉ trong sở thú ít nhất nó chỉ thua mỗi loài khỉ ở núi Nga Mi khi tranh sữa, tôi thầm cười nhạo bản thân mình.
Hắn bắt đầu phàn nàn và chia sẻ câu chuyện của mình, “tôi và người yêu đã yêu nhau theo cách rất đặc biệt, tôi dậy anh ngủ, tôi cứ thế chờ tin nhắn anh, một ngày cũng không nói được mấy câu, vậy thì sao, chúng tôi không phải vẫn ở bên nhau đó à.”
Bản thân hắn chịu được không có nghĩa là ai cũng chịu được, tôi mặc kệ điện thoại cứ rung. Tôi nghĩ rằng mặc dù đã chia tay nhưng những năm tháng trước kia của anh và tôi cũng không phải vô ích, tôi nói với anh có thể bảo bạn anh đừng nhắn nữa được không? Điều buồn cười là anh ấy lại nói bạn thì vẫn là bạn, không có liên quan gì đến anh ấy, anh ấy cũng không thể kiểm soát lời nói của người khác, thực ra sau khi chia tay tôi để người khác dội nước bẩn vào mình, cố gắng hết sức để thoát khỏi nó, đến bây giờ tôi mới thật sự nhìn rõ con người anh ấy.
Cũng có thể là do tôi không dám, không muốn tin.
Tôi đã xoá hết đám người đó, triệt để xóa đi.
Tôi hi vọng sau này không gặp lại anh ấy nữa, cũng không biết nguyện vọng nho nhỏ này có thành hiện thực không nữa.
Tôi đang nghĩ về sau này mình sẽ như nào, bản thân đột nhiên đưa ra một quyết định quan trọng, làm loạn hết tiết tấu của cuộc sống ban đầu. Vậy sau này thì sao, cảm thấy có nhiều vấn đề cần giải quyết, tôi sẽ tiếp tục ở thành phố này hay đi đến một thành phố khác, với chút tiền cỏn con trong ví, tôi có một ý nghĩ muốn biến mình thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Tôi đặt phòng này một tuần, muốn nán lại bãi biển này. Cũng không biết vì sao lại không muốn rời đi, chắc là sóng biển ở đây quá thu hút.
Tôi thản nhiên buộc áo dây choàng tắm lại, mở rèm cửa, nhìn những chiếc ô tô vụt qua, đèn xe lóe sáng trong đêm tạo nên một bức tranh mờ nhạt. Bên dưới con đường quanh co được chiếu sáng bởi ánh trăng. Tôi muốn một lần nữa, ở đây ngắm cảnh.
Không biết mọi người có cảm giác này không, đến giờ ngủ lại không ngủ được, qua chút thì lại đói, không ăn gì mà đi ngủ sẽ không ngủ được. Tôi đoán, chắc là đồng hồ sinh học của tôi là chờ đợi cơn đói sau một thời gian sẽ ập đến, cho nên hãy đặt thời gian ngủ vào thời điểm này.
Tôi gọi đến số giao hàng, gọi một suất cơm rang hải sản, thực ra tôi không thích ăn hải sản, nhưng cảm thấy đã đến biển thì vẫn nên thử cũng không tệ lắm.
Tôi chầm chậm lấy ra máy tính xách tay cất trong hành lý, bấm mở tệp tài liệu, đây là tiểu thuyết tôi viết gần đây, là một câu chuyện về hòn đảo biệt lập, thời gian chỉnh sửa lần cuối là ba tháng trước, đã rất lâu rồi tôi không động bút nữa.
Tôi thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, tuy viết văn không hay lắm, tốc độ cập nhập chương cũng không cố định, nhưng vẫn được một số độc giả yêu thích, những bình luận nghiêm túc dưới tác phẩm của tôi.
Họ nói lời văn của tôi rất đẹp, thật ra lần đầu tiên được khen lời văn rất đẹp, tôi không hiểu thế nào là lời văn đẹp. Nhưng tự nhiên tôi lại thích loại bình luận như vậy.
Lần trước tôi viết về một nhân vật chính bị mắc kẹt trên một hòn đảo biệt lập trong 138 ngày. Người đó đến là để du lịch. Nhân vật tôi viết lúc nào cũng có một chút xui xẻo, bởi vì một cơn bão đã phá huỷ hết tất cả tàu thuyền ở đây, tuy thuyền có thể đóng lại nhưng tàu chở khách có thể đưa nhân vật chính về nhà lại không thể cập cảng vì thời tiết ở đây nên buộc anh phải ở lại.
Trên đảo này cây cối um tùm, nam chính tạm thời sống tại nhà của người dân nơi đây, gia đình đó, à cũng không thể nói là gia đình đó, nhà của họ chỉ còn một bà lão. Tôi cũng không biết mình dùng tâm trạng gì để viết nên tiểu thuyết ngớ ngẩn thế này nữa, tôi đang viết đoạn nam chính lúc sinh sống ở đảo, chuông cửa reo lên, chắc là cơm rang hải sản.
Quán ăn này không tồi, gọi cơm rang hải sản còn được tặng đồ ăn nhẹ và trà trái cây, tôi xách đồ ăn vào, tiện tay đặt xuống bàn ăn cơm, chiếc bàn đặt gần bên cạnh cửa sổ, thói quen gần đây của tôi không tốt, tấm rèm vừa kéo ra chưa kéo ra xa.
Tôi nửa đêm một giờ ngồi ở trước bàn, ngắm nhìn xe qua cửa sổ, thường chạy về phía trước, điểm đến chắc là khu đô thị cách đây không xa, có một chiếc xe lái chầm chầm và dừng tại khách sạn, tôi nhét một ngụm cơm vào miệng, thầm đoán loại người nào mà nghĩ không thông chạy đến đây vào giờ này vậy nhỉ.
Hình như chiếc xe ấy có chút quen mắt.
Tôi cũng không để ý về chiếc xe đó nhiều, tôi bị thu hút bởi cơm rang hải sản trên bàn, mùi vị nó ngon hơn tôi tưởng, vẫn có thể chấp nhận được. Cũng không biết có phải do cả ngày tôi không ăn gì nên đói, ăn đồ mình không thích mà vẫn thấy ngon.
Ăn không chừa hạt nào, ăn xong tôi uống ngụm nước chanh to. Tôi nằm trên ghế, tôi cảm giác bản thân đã rất lâu không được nghỉ thoải mái vậy rồi, trước đây luôn cảm giác vướng mắc trong lòng, cũng không biết điều gì đang cản trở tôi.
Bây giờ thì biết rồi, yêu đương không phải chuyện tốt đẹp gì cả, nó làm cho tâm trí không còn minh mẫn, cả người cũng còn không tỉnh táo nữa, đã đến lúc phải tìm lại một Diệp Tẫn Vân lanh lợi của trước đây.
Tôi cảm thấy mình là người khá thông minh.
Tôi đem túi đồ ăn bản thân vừa chén xong vứt vào thùng rác, rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng lại lần nữa, buồn ngủ chết đi được, suýt nữa thì ngủ gật lúc ăn cơm rồi, tôi tự hỏi vì sao con người không thể vừa ăn vừa ngủ nhỉ, mỗi lần ăn xong liền muốn ngủ. Chắc do tôi ăn nhiều quá, năng lượng của cơ thể đã dùng hết cho việc tiêu hoá đống đồ ăn đó, vẫn là lỗi của tôi.
Tôi tắt đèn, trước lúc đi ngủ vẫn không quên kéo rèm ra một khe nhỏ để đón ánh bình minh của ngày hôm sau.
Gối ở khách sạn nằm cũng rất thoải mái, thậm chí còn thoải mái hơn những chiếc gối tôi dùng bấy lâu nay, trước đây tôi bị mất ngủ rất nghiêm trọng, chọn rất nhiều loại gối mà vẫn không cách nào ngủ được, sau đó tôi bắt đầu dùng đến thuốc ngủ, khi ngủ dậy thì cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Cuối cùng thì tôi đành chịu thua, ngủ không được thì thôi, ba bốn giờ sáng thế này nếu muốn ngủ thì cũng không phải không được. Kỳ lạ thay là mấy cái gối ở khách sạn này lại khiến tôi thấy rất thoải mái. Trong phòng còn có thoang thoảng mùi cam quýt, nó đưa tôi từ từ đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.