Đoá Hồng Từ Tro Tàn

Chương 2: Bữa Tiệc Cam Quýt(?)*

Vọng Tương Ly

02/09/2023

Những tia nắng mai nhẹ chiếu xuống gương mặt đang say ngủ của tôi, tôi chợt tỉnh giấc, đôi mắt nhập nhèm khẽ chớp, chiếc gối êm ái khiến tôi trở mình muốn ngủ tiếp, hôm nay tôi muốn ngủ cho thật đã.

Sáng sớm, không hiểu sao tia nhiệt từ điều hòa lại khiến cho người ta dễ dàng chú ý tới, nhưng nhiệt độ này làm tôi dễ chịu quá, tôi trùm chăn kín đầu, nằm trong chăn tận hưởng bóng tối yên bình.

Tôi ngủ hết cả một buổi sáng, khi tôi xốc chăn lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt tôi, vì ngủ hơi lâu nên đầu óc tôi vẫn có chút mơ màng, cứ ngồi thừ người ra trên giường một hồi. Tôi xem di động mới biết đã đến đầu giờ chiều, tôi vệ sinh qua loa rồi đi xuống đại sảnh kiếm gì đó để ăn, sẵn tiện hỏi cách đi đến bãi biển bên kia.

Tôi bước đến quầy tiếp tân hỏi: “Xin chào, cho tôi hỏi nhà ăn ở đâu?” Lễ tân là một phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, khoảng chừng 27-28 tuổi, nhìn vào khiến người khác có cảm giác thoải mái.

Giọng điệu của cô gái rất giản dị: “Thưa ngài, phòng ăn của chúng tôi ở phía bên tay phải, ngài chỉ cần đi thẳng qua đó là được.” Cô vừa nói vừa chỉ phương hướng cho tôi.

Tôi gật đầu nói: “Cảm ơn cô.” Tôi chậm rãi đi đến nhà ăn, cơm trưa ở đây tính cả vào tiền phòng, cho nên đồ ăn không được đa dạng cho lắm, tự chọn một lúc, cơm được để sâu trong hộp giữ nhiệt, tôi chọn đại vài món mình thích rồi ngồi ở một cái bàn trong góc.

Trên bàn có dán một vài tờ quảng cáo, tôi vừa ăn thịt lợn xào cá vừa tìm xem có xe nào đến bãi biển không, trong đống chữ chi chít tôi tìm thấy thông tin có xe buýt đi bãi biển, mỗi ngày 2 chuyến, một chuyến 8:30 sáng, đỗ tới giữa trưa rồi quay trở về, còn có một chuyến 2:30 chiều đi đến 7:00 tối về.

Tôi lại mở di động ra xem mấy giờ, bây giờ là 1:45, còn bốn mươi lăm phút nữa mới tới giờ xuất phát.

Vẫn còn kịp. Tôi rất thích ăn thịt lợn xào cá, một nửa khay đồ ăn là thịt lợn xào cá, còn lại là thịt xào chua ngọt và bánh bao nhân rau củ. Nhìn đồ ăn tràn ngập sắc đỏ xen lẫn một chút màu xanh lá, cảm thấy không được đẹp mắt cho lắm.

Tôi nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó lên phòng thay một cái áo ngắn tay với quần sọt rồi chạy đi đón xe. Chiếc xe đậu trước cổng khách sạn rất bắt mắt, tôi đi lên rồi tự tính tiền chuyến đi chuyến về, phải công nhận là khách sạn này rất thuận tiện cho người hướng nội.

Tôi chọn ngồi ghế sát cửa sổ, tài xế vẫn chưa xuất phát, trong xe chỉ có le que vài hành khách. Tôi tựa đầu vào ô cửa kính, mặt kính khá nóng, tôi không thích cái nóng của mùa hè chút nào, cái duy nhất tôi thích vào mùa hè có lẽ là dưa hấu.

Tôi chờ mười lăm phút xe mới bắt đầu khởi hành, tôi lại một lần nữa mở di động, đã 2:30 rồi, tài xế này còn đúng giờ hơn cả xe buýt ở thành phố.

Thực ra lúc xuất phát trong xe cũng không thêm được bao nhiêu người, hơn phân nửa ghế đều trống, phía trước chỗ tôi có một ngư dân trẻ tuổi đang đội mũ, có vẻ như trạc tuổi tôi. Năm nay tôi 26.

Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vun vút, tôi vốn cho rằng anh trai lái xe lần trước đã lái rất nhanh, không ngờ bác tài này lái còn nhanh hơn, rõ ràng nơi này là đường quốc lộ bằng phẳng, mà chiếc xe xóc nảy lắc lư kinh khủng khiến tôi hơi buồn nôn.

Tôi nhìn lên kính chiếu hậu, bác tài rất khác với những tài xế mà tôi từng gặp, một tay cầm vô lăng một tay cầm điếu thuốc, tư thế lái xe này làm tôi liên tưởng đến ba, nếu mẹ tôi mà thấy chắc chắn sẽ ném cho một chiếc dép lào vào mặt. Lái xe kiểu này chắc là vi phạm luật chứ nhỉ? Tôi không rõ lắm, tôi không có bằng lái.

Điếu thuốc đã cháy hết, tài xế đưa tay xuống dưới, khi đưa lên thì không thấy điếu thuốc đâu nữa, có lẽ phía dưới có gạt tàn cũng không chừng. Tôi dời tầm mắt sang chỗ khác, núi non bên ngoài trải dài một màu xanh lá, đôi chỗ xen lẫn những đóa hoa nhỏ màu tím, những đóa hoa tràn trề sức sống tung mình trước gió thật xinh đẹp, tôi hoàn toàn bị chúng thu hút.

Sau nhiều lần rẽ cũng đã tới bãi biển quen thuộc đó. Lúc xuống xe tôi đã nhìn thoáng qua chỗ tài xế, thì ra phía dưới có một cái thùng rác.

“Tôi sẽ dừng xe ở trạm bên kia, đúng 7h chúng ta sẽ trở về.” Bác tài lớn tiếng nói với chúng tôi, tôi gật đầu chào bác rồi xuống xe.

Cảm xúc hào hứng vẫn y như lần đầu tiên, chỉ khác là tôi không còn thích bãi cát nữa, tôi không thích cái cảm giác chạm vào cát tí nào. Tôi nhìn bãi biển nơi đây, bao la rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối, bên cạnh chỗ tôi xả nước lúc trước có rất nhiều cửa hàng, đa phần là bán áo tắm cùng với phao cứu sinh.

Hôm nay trên bãi cát có rất nhiều người, tôi muốn đi xa xa tìm một nơi yên tĩnh để nghịch nước. Nói thật thì tôi rất sợ nước, nhưng tôi lại thích cảm giác sóng biển vỗ dập vào người, tôi nhặt được một vỏ sò nhỏ trên bãi biển, dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng lấp lánh.

Tôi không dám tiếp tục đi vào chỗ nước sâu nên chỉ đứng ở chỗ cạn tận hưởng phút giây này.

“Cậu đừng có đi tiếp, tôi không muốn phải cứu cậu lần nữa đâu.” Có người đột nhiên lên tiếng phá vỡ giây phút tĩnh lặng này, là cái anh hay mặc áo ngắn tay, quần đùi đây mà.

Tôi vội phủ nhận: “Tôi không muốn tự tử, lần trước chỉ muốn thử lại cảm giác của lần đầu tiên, nhưng không ngờ lại không tự kéo mình lên được.

“Lần đầu tiên, ý cậu là cái tên đã ném cậu xuống biển đó hả?” Anh ta đứng bên cạnh tôi “Rốt cuộc cậu nghĩ sao mà muốn thử lại cảm giác bị người khác ném xuống biển, sau đó lại nhìn cậu vùng vẫy, chờ cậu sắp nghẹt thở rồi mới kéo lên vậy.”

Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa, tôi dường như đã biết lý do tôi muốn đến đây. Tôi nói: “Tôi chỉ là muốn thử lại cảm giác đó.”

Anh ta liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Cậu có thể thử lại một lần.”

Tôi hơi ngớ người, anh ta không phản đối hành vi gần như tự hại mình này, tôi rất thích cảm giác hơi nghẹt thở, thiếu oxy. Tôi từ từ đi về phía biển, nước biển từng đợt từng đợt vỗ vào chân tôi, nước hơi lạnh, tôi do dự muốn lùi về sau, tôi quay lưng lại xem đằng sau, anh ta vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, anh ta gật đầu như thể muốn cho tôi cảm giác an toàn.

Tôi không có cớ gì để lùi về sau nữa, đột nhiên tôi cảm thấy bản thân như có một luồng sức mạnh tin rằng người này sẽ giúp tôi vạch trần mọi thứ. Nước biển theo sóng đánh tới, chậm chạp vỗ lên quần đùi của tôi, biến nó từ màu cà phê sang màu bùn đen. Tôi bỗng muốn chạy, tôi chạy như bay về phía trước, mặc cho nước biển tẩm ướt các giác quan của tôi.

Chân tôi không thể dẫm trên đất nữa, quay cuồng trong biển, tôi muốn hít thở nhưng lại không thể nào thoát ra, tôi có thể thấy bọt khí đang lăn tăn, tôi không ngừng giãy giụa tìm cách để thở, tôi cảm thấy có người bơi tới, đó chính là anh ta. Tay anh ta ôm eo kéo tôi lên khỏi mặt biển, oxy đột ngột ập tới tràn vào các giác quan, đúng, không có gì tuyệt hơn cảm giác được sống.

Tôi vẫy vùng trong nước, tay anh ta vẫn vững vàng nâng tôi, lẳng lặng nhìn tôi khóc la, tôi vẫy nước ướt mặt anh ta, khi sóng đánh vào lần nữa tôi hỏi: “Anh tên gì?” Tiếng sóng biển ầm ầm, lẽ ra tôi nên hét lên mới phải.

Tôi nghe anh ta nói: “Thiếu Vân, Hạ Thiếu Vân.”

Tôi cười, đôi lúc có những việc trùng hợp đến không ngờ, anh ta dường như định nói gì đó nhưng vẫn lưỡng lự.

Sau đó anh ta nói: “Anh ta quăng cậu xuống biển không phải là chuyện nhỏ.”

Tôi không hiểu anh ta đang nói cái gì nữa: “Anh ấy chỉ là thích đùa giỡn mà thôi, tôi thích cảm giác nghẹt thở.”

“Cậu tin là tên đó chỉ giỡn với cậu sao. Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục như vậy?” Anh lôi tôi lên bờ, từ lúc chân tôi không dẫm tới mặt đất, đến sau đó tôi tự đi theo phía sau anh, “Tên đó cho cậu cảm giác an toàn sao, trong khoảnh khắc rơi xuống biển cậu cảm thấy y sẽ cứu cậu sao?”

Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi đã tự lừa mình dối người suốt bảy năm. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một đáp án suốt bảy năm- y chỉ là thích giỡn mà thôi.

Thật ra tôi biết hết, tôi biết khi đó y chỉ muốn nhìn tôi tuyệt vọng giãy giụa mà thôi, không phải lần đầu tôi bị y ném xuống biển hay bể bơi. Khi làm tình, y thích bóp cổ tôi, thích nhìn tôi giãy giụa, giống như một món đồ chơi. Tôi là công cụ để y khoe khoang cũng là nơi trút mọi dục vọng bẩn thỉu không muốn người khác biết của y.

Tôi không biết tại sao người đàn ông trước mắt này lại muốn vạch trần mọi thứ, vì sao lại muốn tôi nhìn vào vết sẹo mà tôi đã cố che giấu, tôi lạnh lùng nhìn anh ta “Chúng ta thân thiết lắm à?”

Anh ta bị thái độ lạnh lùng của tôi làm tổn thương: “Chúng ta cũng đã gặp nhau rất nhiều lần, tôi không muốn cậu…”

“Đây là chuyện riêng của tôi, anh đừng lo chuyện bao đồng.” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, toàn thân anh ta ướt đẫm, đều do tôi cả nhưng tôi cũng bực bội việc anh ta xé mở vết thương của tôi. Tôi đuổi anh ta đi, ngay cả tôi cũng không biết tại sao: “Anh vượt giới hạn rồi.”

Tôi cũng ướt sũng. Tuy là mùa hè nhưng gió biển thổi tới khiến tôi hơi lạnh, tôi đi một mình đến bãi đá ngầm.

Tôi đang suy nghĩ cớ sao tôi lại đuổi anh ta, vì sao không nghe lời khuyên của anh ta, có lẽ là tôi sợ người khác vạch trần tôi đã trải qua bảy năm vô nghĩa, tự lừa gạt, thương tích đầy mình nên tôi tự tạo nên vách ngăn chở che cho mình chăng.

Gió biển thổi đến khiến tôi chợt giật mình, tôi xách giày tìm một mỏm đá ngồi xuống, ngắm mặt biển nhấp nhô, cùng với từng cánh chim chao liệng. Tôi cảm thấy mình như một hòn đảo cô độc chênh vênh giữa biển, cắt đứt hết giao thông qua lại, dù bên ngoài có người chèo thuyền tới đón nhưng tôi lại sợ thuyền không thể vượt qua cơn sóng dữ.



Tôi không biết anh ta bây giờ đang làm gì, có phải đang tức giận vì những lời tôi nói hay không, có phải cảm thấy giúp nhầm người rồi không, hay là cảm thấy tôi là kẻ ngốc. Tôi vốn không biết mình hết lần này đến lần khác chạy đến bãi biển này để làm gì, nhưng giờ đây tôi đã rõ, tôi muốn một đáp án, tôi muốn hét to với chính mình rằng “Mày không muốn bị ném xuống biển, không muốn trải qua cảm giác bị nghẹt thở”. Tôi muốn tỉnh táo lại, tôi biết không phải y muốn đùa giỡn mà là y bị điên….

Tôi không bị sao cả, tôi không muốn tìm chết. Là do y có vấn đề, sao tôi phải tìm cớ giúp y chứ.

Tôi muốn đeo tai nghe ngồi ở bờ biển nghe nhạc, lấy ra thì mới phát hiện nó đã vô nước hỏng rồi, tôi thở dài một hơi mở nhỏ loa ngoài, giai điệu du dương vang lên quanh quẩn cùng tiếng sóng biển dạt dào.

Tôi lặng lẽ nói với mình: “Diệp Tẫn Vân, mày đang làm gì vậy?”

Tôi đang nghĩ mình nên đi đâu, đi thành phố nào, đi du lịch vòng quanh thế giới, hay là về nhà, tôi là đứa con ngoan của mẹ, tôi muốn gặp mẹ, muốn nói với mẹ rằng thực ra tôi là một tên khốn nạn, một tên khốn nạn cấp cao.

Lúc 7h tôi không lên xe, bãi đỗ xe giờ đây không còn bóng dáng của bác tài. Thật hết chỗ nói, không phải nói là 7h sao? Ở bãi đỗ chỉ còn duy nhất một chiếc xe, trông rất quen, là xe của Hạ Thiếu Vân, anh ta vẫn chưa đi.

Quần áo trên người tôi ướt đẫm lại bị gió biển thổi khô, khiến cả người cứ cảm giác rít rít lại thêm ám mùi tanh của rong biển. Tôi nghĩ, anh ta đang đợi tôi ư? Có phải là tôi quá ảo tưởng rồi không?

Xe ngừng ở trước mặt tôi, may thật, không phải là mình ảo tưởng. Anh ta không thèm liếc nhìn tôi, nhưng tôi có cảm giác anh ta muốn tôi lên xe, tôi mở cửa ghế phụ, liền thuần thục ngồi lên, lần này anh ta không hỏi tôi đi đâu.

Không biết có phải do quần áo ướt bị gió thổi khô hay không mà tôi cứ cảm thấy rất khó chịu, hơi thở rất nóng, có lẽ tôi phát sốt rồi. Tôi không muốn vừa phải đối phó với cơn sốt lại phải coi chừng say xe nên tôi cứ thế mà ngủ, tôi ngủ trên xe của một người xa lạ.

Khi tôi thức dậy thì thấy xe dừng ở một bãi đỗ xe của một khu dân cư địa phương, tôi lập tức tỉnh táo lại, trong đầu tất cả suy nghĩ đều là mấy bản tin xã hội cái gì mà giết người, lấy thận gì gì đó. Anh ta ngồi trên ghế lái, tóc sau khi khô rũ trước trán, hơi hơi che khuất đôi mắt, nhìn hơi khó chịu, anh ta đang cúi đầu chơi điện thoại không phát hiện ra tôi đã tỉnh.

Tôi nhẹ giọng khụ một tiếng, anh ta quay lại xem tôi, tôi gấp gọn cái áo đắp trên người lại rồi hỏi: “ Đây là đâu vậy?”

“Tôi gọi cậu mãi không tỉnh, đây là bãi đỗ xe khu nhà tôi, cách đây 300m có trạm tàu điện ngầm.” Anh ta nói chuyện với tôi khi điện thoại của anh ta vẫn còn chưa tắt “Cậu muốn lên nhà tôi nghỉ ngơi hay là tự mình trở về.”

Tôi không biết có nên đi cùng anh ta không, ngủ một giấc tôi vẫn không thấy đỡ hơn, trái lại cảm thấy cả người như muốn bị thiêu cháy, hơi thở nóng hổi, đến nhà một người đàn ông mới gặp vài lần thì cũng không sao đâu nhỉ, dù gì tôi cũng là nam, tuy không được thẳng cho lắm.

“Lên nhà anh.” Tôi nói xong liền cúi đầu xem tấm đệm xe, không dám nhìn anh ta, tôi không biết anh ta sẽ nghĩ về tôi như thế nào nữa.

“Vậy thì đi.” Anh ta tắt điện thoại rồi xuống xe.

Dữ quá. Tôi ôm túi của mình đi theo xuống xe, anh ta tiện tay khóa xe, tôi lẽo đẽo theo sau, anh ta rất cao, cao hơn tôi một cái đầu, tôi đi phía sau dẫm lên bóng của anh ta, như thể tôi đang núp dưới bóng của anh vậy.

Anh ta không quay đầu lại, chỉ tập trung đi về phía trước. Kỳ thật tôi không hiểu anh ta lắm, ngay từ lần đầu tiên anh ta cứu tôi, tôi cũng đã không thể hiểu nổi rồi. Anh ta vào thang máy ấn tầng 12, tôi cúi đầu đứng bên phải anh ta.

Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí yên ắng đến kỳ lạ.

“Cậu tên gì?” Hắn bỗng mở miệng hỏi làm tôi run sợ.

Tôi đáp: “Diệp Tẫn Vân.”

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nhẹ nhàng không chút gợn sóng, nhưng không hiểu sao dường như tôi thấy mắt anh ta ánh lên niềm vui. Anh ta dời tầm mắt, gật gật đầu rồi không nói gì nữa.

Anh ta vẫn đi ở phía trước, đến trước một cánh cửa, dùng vân tay mở khóa, rồi hơi nghiêng người mời tôi vào nhà, căn nhà cũng giống như con người anh ta, màu xám tro, cứng nhắc lạnh lẽo.

Đối phương tìm gì đó trong ngăn tủ, tôi đứng ở cửa không biết phải làm gì, một lát sau anh ta tìm được một đôi dép còn mới, xem ra đây là lần đầu tiến có người đến nhà.

Anh ta bảo tôi cứ ngồi tự nhiên rồi xoay người vào phòng , tôi quan sát những vật dụng trang hoàng ở phòng khách, trên một cái ghế sô pha khác có đặt một cái gối ôm cá mập đang nhe răng trợn mắt, rất dễ thương, dưới TV để thêm mấy chậu sen đá.

Tiếng bước chân khiến tôi lấy lại tinh thần nhìn anh ta, có lẽ anh ta tìm quần áo trước kia, nhìn khá nhỏ. Anh ta đưa quần áo cho tôi đi tắm rửa, dù là mùa hè tôi cũng có thói quen tắm nước ấm, nhờ vậy mà cơn đau đầu đỡ hơn một chút. Nếu lúc nãy đầu như có búa gõ vào đầu, lúc yên lặng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, thì lúc này chỉ hơi nhói, không cần phải quá bận tâm nhưng vẫn có chút khó chịu.

Dầu gội sữa tắm nhà họ hình như là cùng một bộ, có hương hoa, giống hoa nhài nhưng có trộn lẫn những loại mùi hương khác, nên không ngấy như mùi hoa nhài. Nhưng tôi vẫn có cảm giác bản thân như được tẩm ướp mùi vị trông khá ngon miệng.

Khi tôi ra ngoài, phòng khách không có ai, ở chỗ có thể tìm thì không thấy, dù sao cũng là nhà người khác, không có sự cho phép thì không nên tự tiện đi lung tung.

Tôi ngồi trên sô pha, tay trái dùng khăn lau khô tóc, tay phải mở điện thoại xem có tin gì không, mẹ tôi gửi tin nhắn nói dạo gần đây hay có người bị cảm nắng, dặn tôi ít ra đường, ở nhà bật điều hòa là được. Tôi nhắn lại biểu tượng một con thỏ gật đầu.

Tôi nghe tiếng mở cửa, anh ta mặc đồ không giống hồi nãy, trên người tỏa ra hơi nước, trong phòng chắc là có phòng tắm.

Anh ta đi vào phòng bếp, lấy một cái ly thủy tinh rót nước ấm cho tôi, sau đó ngồi xổm xuống từ trong ngăn kéo bàn trà lấy ra một hộp thuốc, tôi nhìn lướt qua thì thấy là thuốc hạ sốt, tôi nhìn anh ta, muốn nói lại thôi.

Anh ta thật tinh tế.

“Bên kia là phòng cho khách, uống thuốc xong đi ngủ, sáng mai lại về.” Anh ta chỉ vào phòng bên trái.

Tôi không biết có phải anh ta vẫn luôn như vậy, vừa mới nhìn qua thì lạnh lùng khó gần nhưng hành động thì lại tinh tế tỉ mỉ.

Tôi vào phòng, trong phòng có điều hòa đã chỉnh nhiệt độ thích hợp, chăn cũng mới thay, vì phát sốt nên tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, tác dụng của thuốc trị cảm thật mạnh, đến nỗi tôi không còn đầu óc gì mà nghĩ vẩn vơ nữa.

Trong phòng chỉ còn lại âm thanh của điều hòa đang hoạt động.

Tôi mơ một giấc mơ, tôi đi đến một hòn đảo, gió phất qua khuôn mặt tôi, hình như nơi này rất quen thuộc, ngày qua ngày tôi ngồi trên mỏm đá ngầm nhìn thủy triều dâng lên rồi lại hạ xuống, trên tay cầm một quyển vở, tôi đang nghĩ gì đó.

Bỗng nhiên, một người quen xuất hiện, anh ta nhỏ giọng hỏi tôi: “Cậu đã nghĩ kỹ muốn đốt cái gì thành tro chưa?”

Đến đây, cảnh trong mơ chợt tan thành mảnh nhỏ.

Tôi bật dậy nhìn xung quanh, sửng sốt cả buổi mới nhớ ra hôm qua mình theo một người đàn ông mới gặp mặt vài lần về nhà, trong khi mới chia tay chưa đến nửa tháng, thậm chí còn chưa tới mười ngày.

Tôi ấn mở điện thoại, mới 2h30 sáng, còn sớm quá, giờ ngủ tiếp không bao lâu nữa sẽ phải dậy, không ngủ thì lại không biết làm gì, đặc biệt là ở trong nhà người lạ.

Phát sốt làm tôi mất nước, giờ tôi rất khát, tôi xốc chăn lên, lúc này mới để ý thấy màu sắc của giường ngủ, thực ra nhìn cũng không rõ lắm, dựa theo ánh trăng chiếu vào tôi nghĩ là màu xám, tiếng cửa mở trong màn đêm tĩnh mịch nghe rất rõ ràng.

Bên ngoài đèn vẫn còn sáng, Hạ Thiếu Vân ngồi trên sô pha, bên cạnh mở một chiếc đèn, ánh đèn tỏa ra sắc vàng mờ nhạt, anh ta đeo mắt kính đánh máy gì đó, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng đêm.



Hạ Thiếu Vân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi hoang mang không biết vì sao tôi lại tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi nhẹ nhàng hỏi: “Có nước không?”

“Trong phòng ăn có, cứ lấy ly ở đó.” Hạ Thiếu Vấn chỉ bên cạnh “Đói bụng không?”

“Có chút.” Tôi lấy đại một ly thủy tinh rót đầy nước, uống hết một hơi. Tôi liếc mắt thấy Hạ Thiếu Vân vẫn đang nhìn tôi, tôi quay lại xem anh ta, phải thừa nhận rằng con người này không có gì để bắt bẻ, nổi bật giữa đám đông, hơn tên bạn trai cũ xúi quẩy của tôi nhiều.

Tôi lắc đầu, không hiểu tại sao lại đem hai người ra so sánh như thế, chẳng lẽ tôi vẫn chưa buông bỏ được y? Không, tôi không muốn nhớ đến tên khốn kia.

“Cậu muốn ăn gì?”

Tôi tỉnh táo lại: “Có cái gì?” Giống như tôi với anh ta quen biết đã lâu, chúng tôi nói chuyện với nhau rất tự nhiên, không khách sáo, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta vốn nên như vậy.

“Vậy thì ăn mì, thêm một quả trứng.” Hạ Thiếu Vân tháo kính xuống, mở đèn phòng bếp, tủ lạnh của anh ta hoàn toàn không giống trong nhà tôi, không có thức ăn nhanh, không có các loại đồ uống, cũng không có bia, cuộc sống sinh hoạt của anh ta rất có kỷ luật và lành mạnh, tôi và anh ta hoàn toàn khác nhau.

“À đúng rồi, bị cảm không thể ăn trứng, ăn thịt nạc chứ?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

Tôi lặng lẽ đứng ở cửa nhìn anh ta, tựa như khi còn nhỏ chờ cha mẹ nấu cơm cho, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa thân thương. “Anh bao nhiêu tuổi?”

Người đàn ông không quay đầu lại, chuyên tâm nhìn nồi nước, nhưng vẫn trả lời: “29, còn sáu tháng nữa là 30 tuổi.”

“Anh già thật đó.” Tôi cười: “Tôi còn tưởng chúng ta bằng tuổi nhau, không ngờ anh lại hơn tôi 4 tuổi.”

“Không lễ phép quá rồi đó.” Anh ta cười nói.

“Hạ Thiếu Vân.” Tôi gọi anh ta, tôi muốn nói cho anh biết, nói hết tất cả, tất cả những điều mà tôi muốn giấu.

“Ừm?”

“Sao anh lại cứu tôi?” Tôi bước vào bếp, anh ta bỏ mì sợi vào trong bát, không tệ chút nào, càng nhìn càng thấy đói.

“Thấy quen mắt.”

“Có phải tôi ngu ngốc lắm không.” Tôi nhìn vào mắt anh ta, anh ta cầm bát nhét vào tay tôi, bát inox nên không phỏng.

“Cậu không ngốc.” Anh ta bỏ nồi vào bồn nước rửa sạch: “Ăn xong thì tự đi rửa bát.”

“Cậu cái gì cũng biết, nhưng tự lừa mình dối người, đâm lao nên đành theo lao.” Giọng điệu của Hạ Thiếu Vân có chút bực bội.

Tôi cứ thế dựa vào tường ăn mì, rất ngon, nửa đêm ăn mì còn gì tuyệt hơn, “Nhưng ai ngờ y muốn chơi chết tôi.”

“Giờ cậu tính sao?”

“Về quê.” Tôi há to miệng ăn mì.

“Cậu thật là…” Hạ Thiếu Vân thở dài “Sao cậu không về nhà mình.”

“Nhà ở quá ghê tởm, không muốn về.” Tôi húp hết nước mì rồi đi đến bồn nước rửa bát.

“Nhà ở hiện tại là của ai?”

“Của tôi.” Tôi không hiểu anh ta rốt cuộc đang muốn hỏi cái gì “Sao vậy?”

“Bán, đổi nhà mới, không cần phải về quê.”

Tôi cười: “Tôi không phải vì không có chỗ ở mới về quê, tôi chỉ muốn trốn về mà thôi, biết rùa rúc đầu không?

Tôi cầm để lại chỗ cũ: “Tôi chính là rùa rúc đầu.”

Hạ Thiếu Vân gật đầu tán thành: “Đúng là rất giống.”

“Sớm ngày trở lại.”

“Trở về để làm chi?”

“Thành phố này có gì không tốt sao?”

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút: “Bởi vì một người nên chán ghét một cái thành phố cũng không được sao.”

“Hy vọng cậu thích nơi này.” Trong ánh mắt của Hạ Thiếu Vân như ẩn giấu điều gì đó, tôi xem không hiểu, nhìn cũng không thấu.

“Được rồi, đi ngủ đi.” Hạ Thiếu Vân đẩy tôi về phòng.

“Anh làm công việc gì mà nửa đêm còn phải làm?” Tôi quay đầu nhìn thoáng qua ánh đèn cạnh sô pha.

“Nhân viên công ty thôi, dạo này hơi bận.” Hạ Thiếu Vân nói.

Tôi không hỏi nhiều, gật đầu rồi vào phòng, anh ta giúp tôi đóng cửa, một lần nữa căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa đang chạy. Tôi nằm trên giường, giường ở đây khiến tôi an tâm hơn chiếc giường đôi ở nhà, tôi nhắm mắt lại hồi tưởng, nhớ lại những chuyện đã qua, mà tôi thì làm gì có chuyện gì đáng giá để nhớ đâu chứ.

Tôi là một kẻ nhát gan, không dám đối diện với chính mình, đối với tất cả những việc không liên quan, lại mong chờ người khác giúp đỡ cùng với cái gọi là…cứu rỗi, thật buồn cười, tôi lại xem nó như… lẽ dĩ nhiên.

*Edit và Beta: Tác giả đặt tên chương tụi mình không biết nó có ẩn ý gì không nên vẫn để như vậy luôn, và sau khi đọc thì tụi mình cảm nhận là Cam Quýt tựa ý đây là quá trình bắt đầu chữa lành của thụ, trong chua có ngọt, cũng giống cách công chỉ thẳng vấn đề, giúp thụ thừa nhận mình đang tự lừa dối mình nhưng vẫn soft nhe. Đây là ý cá nhân nên đọc tham khảo thoi nha m.n°°

Qua chương tụi tui thay đổi cách gọi của thụ với công là tôi-anh cho nó tình cảm hơn miếng nhó°•°

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đoá Hồng Từ Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook