Chương 6: Sắc Cam Nồng Ấm
Vọng Tương Ly
02/09/2023
Tôi xách theo một vài món đồ cùng anh đi tàu điện ngầm, sáng sớm ngay giờ cao điểm nên rất đông đúc, lúc tôi cùng anh chen chúc trên tàu, ánh mắt hai chúng tôi đối diện nhau tràn đầy bất đắc dĩ, đáng ra không nên ra ngoài vào lúc này. Sau đó càng ngày càng ít người, tôi bắt đầu tin về việc chung cư của anh có hơi xa.
Anh dắt tôi qua ngồi ghế trống, phía đối diện phản chiếu hình ảnh anh mặc áo sơ mi và tôi mặc áo thun màu vàng, gần cổ áo thậm chí còn thêu một chú gấu nhỏ, sau khi chia tay tôi đều không đem theo quần áo y mua cho, tôi lúc này mới phát hiện trang phục của mình đều mua ở cửa hàng thời trang cho trẻ em. Tôi không nghĩ khi hai chúng tôi ngồi cùng nhau sẽ mang bộ dáng như này, ánh mắt anh dường như luôn nhìn tôi, lúc anh cảm thấy mình đang nhìn quá lâu thì lại vội vàng quay sang chỗ khác.
Tôi bỗng muốn cười, tôi yếu ớt như thế sao, dù chỉ là một ánh mắt cũng sợ tôi tan vỡ. Tôi rốt cuộc đang làm gì?
Chúng tôi xuống ở trạm cuối, anh nói: “Trước đây mỗi lần tâm trạng không tốt sẽ chọn đại một chiếc xe rồi lên ngồi đến trạm cuối, sau khi bình tĩnh còn phải ngồi xe quay về, liền cảm thấy bực bội trở lại.”
“Cho nên anh mới mua nhà ở gần trạm cuối?”
Anh nhịn không được bật cười: “Em đoán đúng rồi đó.”
Nhà của anh ở lầu tám, là một căn hộ chung cư thông tầng, hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh ghi lại khóa cửa vân tay cho tôi “Tôi luôn ở phòng ngủ chính trên lầu phía bên phải, còn có một phòng cho khách hơi nhỏ chút, nhưng em khẳng định sẽ thích ban công ở đó.”
Tôi đi theo anh lên lầu, anh hiện giờ rất giống một đứa trẻ đang phấn khởi giới thiệu căn cứ bí mật mà mình tìm được cho đứa bạn, anh mở cửa phòng phía bên trái, tủ quần áo đã được dọn dẹp gọn gàng, trong góc phòng có một cái bàn, mặt trên có một vài ô kệ lưới, có vẻ là để sách, nhưng trong đó không có gì cả. Tôi tiện tay đặt túi du lịch lên trên bàn rồi cùng anh ra xem ban công, trên ban công rất trống trải chỉ có một cái xích đu, ánh ban mai chiếu rọi, tôi đột nhiên nhớ tới anh nói cái gọi là “Ấm áp”, là đây sao?
Anh nhận được một cuộc gọi, anh nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi, anh nói: “Xem ra tôi không thể dẫn em tham quan căn hộ nữa rồi...” Trong ánh mắt anh mang theo chút tiếc nuối “Điện nước trong nhà hẳn là đều đầy đủ, một tháng tôi đến ít nhất cũng năm, sáu lần.”
Tôi cùng anh cách nhau một cánh cửa kính chưa khép, nhìn anh suy nghĩ kỹ lưỡng xem còn có gì chưa dặn dò hay không, lúc sáng cố ý mặc vest áo sơ mi là vì thuận tiện cho buổi chiều đi làm việc luôn, tôi đoán là anh ghét mặc vest nên mới không mặc áo khoác, kiểu tóc cũng không giống như ngày thường, như là một người sau khi bước vào xã hội, hoàn toàn không giống tôi, giọng nói của anh thức tỉnh tôi: “À đúng rồi, em đừng lúc nào cũng ăn cơm hộp, siêu thị chỉ cách đây năm phút thôi.”
Anh không giống như trước kia, anh lo cho tôi, tò mò về tôi, tôi có lẽ là một mối bận lòng của anh.
Anh đi rất nhanh, chắc là công việc rất gấp. Tôi đi lòng vòng trong căn phòng nhỏ này, nhìn ô kệ lưới trên bàn, tôi nghĩ anh là người rất chu đáo, nhưng đối với một kẻ lưu lạc khắp nơi không chỗ dừng chân như tôi mà nói thì sách vở gì đó chỉ là thứ trói buộc, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ trở về, tôi có những ký ức không thể quên cũng như những đồ vật không thể vứt bỏ, tôi yêu chúng.
Buổi tối, tôi ngồi ở bàn kia viết tiếp hòn đảo cô độc của tôi. Khi mở đèn bàn, ánh sáng màu cam dịu nhẹ tiến vào tầm mắt tôi. Tôi viết không biết vì sao sau cơn giông bão, thuyền tiến lại gần nhưng tôi giờ đây lại không muốn rời khỏi vực thẳm mà tôi từng căm ghét.
Anh đột ngột biến mất khỏi thế giới của tôi suốt một khoảng thời gian, tôi không biết phải làm sao để tìm chủ đề để nói, hình như cũng chẳng có cớ gì để tìm anh nói chuyện phiếm, những gì tôi làm hiện tại dường như đều là lời hồi đáp, nhưng tôi lại không thể đáp lại điều anh mong chờ.
Anh dắt tôi qua ngồi ghế trống, phía đối diện phản chiếu hình ảnh anh mặc áo sơ mi và tôi mặc áo thun màu vàng, gần cổ áo thậm chí còn thêu một chú gấu nhỏ, sau khi chia tay tôi đều không đem theo quần áo y mua cho, tôi lúc này mới phát hiện trang phục của mình đều mua ở cửa hàng thời trang cho trẻ em. Tôi không nghĩ khi hai chúng tôi ngồi cùng nhau sẽ mang bộ dáng như này, ánh mắt anh dường như luôn nhìn tôi, lúc anh cảm thấy mình đang nhìn quá lâu thì lại vội vàng quay sang chỗ khác.
Tôi bỗng muốn cười, tôi yếu ớt như thế sao, dù chỉ là một ánh mắt cũng sợ tôi tan vỡ. Tôi rốt cuộc đang làm gì?
Chúng tôi xuống ở trạm cuối, anh nói: “Trước đây mỗi lần tâm trạng không tốt sẽ chọn đại một chiếc xe rồi lên ngồi đến trạm cuối, sau khi bình tĩnh còn phải ngồi xe quay về, liền cảm thấy bực bội trở lại.”
“Cho nên anh mới mua nhà ở gần trạm cuối?”
Anh nhịn không được bật cười: “Em đoán đúng rồi đó.”
Nhà của anh ở lầu tám, là một căn hộ chung cư thông tầng, hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh ghi lại khóa cửa vân tay cho tôi “Tôi luôn ở phòng ngủ chính trên lầu phía bên phải, còn có một phòng cho khách hơi nhỏ chút, nhưng em khẳng định sẽ thích ban công ở đó.”
Tôi đi theo anh lên lầu, anh hiện giờ rất giống một đứa trẻ đang phấn khởi giới thiệu căn cứ bí mật mà mình tìm được cho đứa bạn, anh mở cửa phòng phía bên trái, tủ quần áo đã được dọn dẹp gọn gàng, trong góc phòng có một cái bàn, mặt trên có một vài ô kệ lưới, có vẻ là để sách, nhưng trong đó không có gì cả. Tôi tiện tay đặt túi du lịch lên trên bàn rồi cùng anh ra xem ban công, trên ban công rất trống trải chỉ có một cái xích đu, ánh ban mai chiếu rọi, tôi đột nhiên nhớ tới anh nói cái gọi là “Ấm áp”, là đây sao?
Anh nhận được một cuộc gọi, anh nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi, anh nói: “Xem ra tôi không thể dẫn em tham quan căn hộ nữa rồi...” Trong ánh mắt anh mang theo chút tiếc nuối “Điện nước trong nhà hẳn là đều đầy đủ, một tháng tôi đến ít nhất cũng năm, sáu lần.”
Tôi cùng anh cách nhau một cánh cửa kính chưa khép, nhìn anh suy nghĩ kỹ lưỡng xem còn có gì chưa dặn dò hay không, lúc sáng cố ý mặc vest áo sơ mi là vì thuận tiện cho buổi chiều đi làm việc luôn, tôi đoán là anh ghét mặc vest nên mới không mặc áo khoác, kiểu tóc cũng không giống như ngày thường, như là một người sau khi bước vào xã hội, hoàn toàn không giống tôi, giọng nói của anh thức tỉnh tôi: “À đúng rồi, em đừng lúc nào cũng ăn cơm hộp, siêu thị chỉ cách đây năm phút thôi.”
Anh không giống như trước kia, anh lo cho tôi, tò mò về tôi, tôi có lẽ là một mối bận lòng của anh.
Anh đi rất nhanh, chắc là công việc rất gấp. Tôi đi lòng vòng trong căn phòng nhỏ này, nhìn ô kệ lưới trên bàn, tôi nghĩ anh là người rất chu đáo, nhưng đối với một kẻ lưu lạc khắp nơi không chỗ dừng chân như tôi mà nói thì sách vở gì đó chỉ là thứ trói buộc, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ trở về, tôi có những ký ức không thể quên cũng như những đồ vật không thể vứt bỏ, tôi yêu chúng.
Buổi tối, tôi ngồi ở bàn kia viết tiếp hòn đảo cô độc của tôi. Khi mở đèn bàn, ánh sáng màu cam dịu nhẹ tiến vào tầm mắt tôi. Tôi viết không biết vì sao sau cơn giông bão, thuyền tiến lại gần nhưng tôi giờ đây lại không muốn rời khỏi vực thẳm mà tôi từng căm ghét.
Anh đột ngột biến mất khỏi thế giới của tôi suốt một khoảng thời gian, tôi không biết phải làm sao để tìm chủ đề để nói, hình như cũng chẳng có cớ gì để tìm anh nói chuyện phiếm, những gì tôi làm hiện tại dường như đều là lời hồi đáp, nhưng tôi lại không thể đáp lại điều anh mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.