Chương 5: Ngâm Nga Lời Hát
Vọng Tương Ly
02/09/2023
Chúng tôi ăn xong liền dạo trung tâm thương mại, anh vẫn duy trì khoảng cách vừa phải với tôi, tôi nhịn không được muốn xem anh đang làm gì, rõ ràng cùng đi trên một con đường, nhưng anh như hứng thú với tất cả mọi thứ, anh dừng lại trước một cửa hàng nước hoa, tôi trước giờ đối với cái này dốt đặc cán mai, vả lại bên trong có rất nhiều người, tôi hơi sợ, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua tôi rồi mỉm cười, sau vài phút cầm một túi quà tặng ra tới, tôi cắn ống hút tò mò nhìn anh.
Anh nói với tôi: “Tôi cảm thấy thắp nến thơm sẽ tạo cảm giác rất ấm áp.”
“Thật ấm áp, tính từ của anh khiến cho người ta có cảm giác rất qua loa.” Tôi cười với anh “Thế anh định tặng tôi sao?” Đời này tôi không nghĩ mấy lời như vậy sẽ thốt ra từ miệng tôi, mà anh cũng không có biểu hiện gì là ngạc nhiên, chỉ cong lên khóe mắt trả lời tôi: “Đúng thế.”
“Quan trọng là cái này có thể giúp ngủ ngon, mùi hương này tôi từng mua rồi.” Anh giải thích: “Hôm nay tôi gọi dì giúp việc đến dọn dẹp phòng, lâu không ai ở, ngày mai rồi em hẵng qua.”
Tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Được.”
Tôi hỏi anh: “Anh nói anh đi công tác mà sao tôi không thấy anh làm việc gì hết vậy?” Trong ánh mắt tôi ấp ủ thắc mắc.
Anh sửng sốt một hồi bỗng cười ra tiếng: “Em đang thấy bất bình giùm ông chủ của chúng tôi sao?”
“Đúng đó, mấy ngày nay ngoài chơi với tôi thì đâu làm gì?” Tôi thuận thế mà trêu anh “Ông chủ của các anh phát tiền lương mà công nhân không chịu làm việc, không biết có phá sản hay không?”
“Em rất có tố chất của nhà tư bản đấy.” Hạ Thiếu Vân ho nhẹ, nghiêm túc trở lại nói: “Trước khi em tới thì công việc chỉ còn sót lại một ít, vốn dĩ mấy ngày hôm trước phải trở về rồi nhưng anh đã xin nghỉ phép.”
“Ồ, xem ra tôi lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Không biết tự bao giờ tôi với anh đã thân đến mức có thể chọc ghẹo nhau, cũng không biết tự khi nào mà tôi và anh đã đi qua những nơi trong trung tâm thương mại mà các cặp tình nhân hay lui tới, tôi lại bất giác nhìn anh, trong tay còn cầm cốc trà sữa anh đưa.
Anh nói với tôi: “Tôi cảm thấy thắp nến thơm sẽ tạo cảm giác rất ấm áp.”
“Thật ấm áp, tính từ của anh khiến cho người ta có cảm giác rất qua loa.” Tôi cười với anh “Thế anh định tặng tôi sao?” Đời này tôi không nghĩ mấy lời như vậy sẽ thốt ra từ miệng tôi, mà anh cũng không có biểu hiện gì là ngạc nhiên, chỉ cong lên khóe mắt trả lời tôi: “Đúng thế.”
“Quan trọng là cái này có thể giúp ngủ ngon, mùi hương này tôi từng mua rồi.” Anh giải thích: “Hôm nay tôi gọi dì giúp việc đến dọn dẹp phòng, lâu không ai ở, ngày mai rồi em hẵng qua.”
Tôi cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Được.”
Tôi hỏi anh: “Anh nói anh đi công tác mà sao tôi không thấy anh làm việc gì hết vậy?” Trong ánh mắt tôi ấp ủ thắc mắc.
Anh sửng sốt một hồi bỗng cười ra tiếng: “Em đang thấy bất bình giùm ông chủ của chúng tôi sao?”
“Đúng đó, mấy ngày nay ngoài chơi với tôi thì đâu làm gì?” Tôi thuận thế mà trêu anh “Ông chủ của các anh phát tiền lương mà công nhân không chịu làm việc, không biết có phá sản hay không?”
“Em rất có tố chất của nhà tư bản đấy.” Hạ Thiếu Vân ho nhẹ, nghiêm túc trở lại nói: “Trước khi em tới thì công việc chỉ còn sót lại một ít, vốn dĩ mấy ngày hôm trước phải trở về rồi nhưng anh đã xin nghỉ phép.”
“Ồ, xem ra tôi lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Không biết tự bao giờ tôi với anh đã thân đến mức có thể chọc ghẹo nhau, cũng không biết tự khi nào mà tôi và anh đã đi qua những nơi trong trung tâm thương mại mà các cặp tình nhân hay lui tới, tôi lại bất giác nhìn anh, trong tay còn cầm cốc trà sữa anh đưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.