Chương 13: Bóng Ma Đoàn Trong Làm Phim (1)
Duyên Phận 0
18/07/2023
Đúng lúc này, trong phòng phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai " A".
Dương Ân Tuấn trong lòng ngạc nhiên, đây là tiết tấu của cuối cảnh quay một sao? Trình độ chuyên môn của diễn viên khiến anh ta chỉ có thể chạy tới, một cước đạp cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một cái bóng màu đen.
Dương Ân Tuấn cũng mặc kệ, dù sao đạo diễn cũng không kêu dừng, vậy thì diễn tiếp, tung một quyền với bóng đen.
Bóng đen tất nhiên không ngờ được đối phương lại dám đánh mình, sững người một chút, hiện ra một khuôn mặt màu xám xanh giống như cương thi, nhe răng về phía Dương Ân Tuấn, phun ra khí đen dày đặc.
Dương Ân Tuấn cũng có chút ngốc ra, nhân vật phản diện từ khi nào trở nên đỉnh như vậy?
Có điều tạo hình quả thật rất tốt đó, chuyên gia trang điểm rất có tâm!
Tố chất chuyên nghiệp "cao" khiến anh ta tiếp tục chiến đấu đến cùng, lại thêm một cước với bóng đen kia.
Không có chỉ đạo võ thuật, không có thế thân, đây thuần túy chính là đánh loạn mấy cái.
Nhưng thật đúng là hữu dụng, bóng đen kia tất nhiên không ngờ tới đối phương "dũng mãnh" như vậy, bị trúng một cước, tròng mắt to lồi ra hốc mắt, gắt giọng gào lên: "Mày dám đánh tao sao? ”
Lời thoại không đúng nha.
Nhưng đạo diễn không hô cắt, diễn viên không thể dừng lại.
Dương Ân Tuấn hăng hái, làm một động tác thách thức kiểu Lý Tiểu Long, chỉ cảm thấy đẹp trai hết nước chấm: "Tôi là cảnh sát, thả người ra! ”
Sau đó lại là một cú lốc xoáy, đạo diễn vẫn không kêu cắt, chứng tỏ hai lần này mình diễn anh ta rất hài lòng.
Bụp!
Một cước đá vào mặt đối phương, mặt đối phương lõm xuống một chỗ, sau đó Dương Ân Tuấn phát hiện chân mình thế mà lại không thu lại được.
Bóng đen kia bay về phía trước, Dương Ân Tuấn bị lôi theo một chân nhảy nhót lui về phía sau, hét lớn: "Mẹ kiếp! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh mau thả tay ra... Ể? Không phải tay à? ”
Dương Ân Tuấn chú ý tới đối phương lại dùng mặt "bắt" mình?
"Không phải chứ..." Một loại khí lạnh sởn tóc gáy bao trùm toàn thân, Dương Ân Tuấn cuồng loạn hô to: "Quỷ a! ”
——————————————
"Cắt!"
Dưới lầu.
Thấy Dương Ân Tuấn lên lầu, Dung Đại Thăng hô một tiếng cắt, hai tay mỗi cái giơ lên bốn ngón tay: "Cái này qua rồi. Nữ phản diện một lên lầu vào vị trí, ba người các anh đi di chuyển máy móc! ”
Mọi người tất bật mang thiết bị lên lầu, nhân viên hiện trường ôm máy giám sát đặt sang một bên, sau đó cùng những người khác mang giá tam giác, rây chạy máy quay vân vân lên. Nhân vật phản diện và nữ diễn viên Trương Dao cũng từ phòng trang điểm bên cạnh, trực tiếp lên lầu.
Có người ở trên bắt đầu hét lên: "Anh Dương! Anh Dương! Ể, Người đâu? Tại sao người biến đi đâu mất rồi? ”
Nhậm Chí đang ghé sát mắt mà nhìn ngọn đèn bị hỏng kia, tựa như ánh mắt của anh ta có thể làm cho ngọn đèn này sáng lại vậy.
“Nhậm Chí!” Giọng nói của Dung Đại Thăng một lần nữa hét lên: "Mẹ kiếp cậu ở dưới đó làm gì vậy? Mau dời máy giám sát lên đi! ”
Nhậm Chí lúc này mới bất đắc dĩ buông chiếc đèn đã hỏng ra, đi qua rút điện màn hình ra.
Bên này vừa mới tháo điện ra, trước mắt chợt lóe.
Nhậm Chí nhìn thấy màn hình giám sát sáng lên.
Nó...sao lại sáng lên rồi?
Trong màn hình Dung Đại Thăng còn đang chỉ huy mọi người, sắp xếp màn hình làm việc, giống như lúc anh ta chỉ huy, máy quay phim đang quay anh ta.
Nhậm Chí nghi hoặc nhìn phích cắm trong tay, tôi không rút nhầm chứ?
Sau đó liền nhìn thấy trong màn hình có một người xa lạ xuất hiện bên cạnh bọn Dung Đại Thăng, cùng nhau vận chuyển đồ đạc.
Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên màu xanh xám.
Không phải người trong đoàn làm phim, mà người trong đoàn làm phim lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Làm sao có thể?
Nhậm Chí há hốc đến mức có thể nhét một nắm đấm vào.
Đúng lúc này, khuôn mặt màu xanh xám bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười với Nhậm Chí bên ngoài màn hình giám sát.
Nụ cười này làm cho Nhậm Chí toát mồ hôi lạnh lông tơ dựng thẳng, cả người đều bị dọa choáng váng: "Quỷ a! ”
Anh ta hét lên một tiếng thật lớn.
Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện, trên lầu hình như không có âm thanh, tiếng hét của anh ta cũng không có bất kỳ hồi âm nào.
Ở bên cạnh anh ta chỉ có Lý Nhàn Vân còn đứng ở nơi đó, đang nhìn màn hình giám sát.
“Nhàn Vân!” Nhậm Chí hét lớn.
Lý Nhàn Vân lại nở nụ cười.
Có lẽ là bởi vì đã từng du lịch đến Minh Phủ. Cũng có lẽ là bởi vì có được U Phù Quỷ Lục được xưng là chí bảo Minh Phủ. Dù sao trong lòng Lý Nhàn Vân bây giờ cũng không có một chút sợ hãi nào.
Anh vui vẻ dán mặt lên màn hình và vẫy tay: "Hi, xin chào! ”
Động tác này rõ ràng làm cho tên quỷ kia ngẩn người, sau đó nó đột nhiên nhe răng về phía Lý Nhàn Vân, khuôn mặt màu xám xanh hóa thành bộ dáng lệ quỷ, tràn ngập toàn bộ màn hình giám sát.
Dương Ân Tuấn trong lòng ngạc nhiên, đây là tiết tấu của cuối cảnh quay một sao? Trình độ chuyên môn của diễn viên khiến anh ta chỉ có thể chạy tới, một cước đạp cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một cái bóng màu đen.
Dương Ân Tuấn cũng mặc kệ, dù sao đạo diễn cũng không kêu dừng, vậy thì diễn tiếp, tung một quyền với bóng đen.
Bóng đen tất nhiên không ngờ được đối phương lại dám đánh mình, sững người một chút, hiện ra một khuôn mặt màu xám xanh giống như cương thi, nhe răng về phía Dương Ân Tuấn, phun ra khí đen dày đặc.
Dương Ân Tuấn cũng có chút ngốc ra, nhân vật phản diện từ khi nào trở nên đỉnh như vậy?
Có điều tạo hình quả thật rất tốt đó, chuyên gia trang điểm rất có tâm!
Tố chất chuyên nghiệp "cao" khiến anh ta tiếp tục chiến đấu đến cùng, lại thêm một cước với bóng đen kia.
Không có chỉ đạo võ thuật, không có thế thân, đây thuần túy chính là đánh loạn mấy cái.
Nhưng thật đúng là hữu dụng, bóng đen kia tất nhiên không ngờ tới đối phương "dũng mãnh" như vậy, bị trúng một cước, tròng mắt to lồi ra hốc mắt, gắt giọng gào lên: "Mày dám đánh tao sao? ”
Lời thoại không đúng nha.
Nhưng đạo diễn không hô cắt, diễn viên không thể dừng lại.
Dương Ân Tuấn hăng hái, làm một động tác thách thức kiểu Lý Tiểu Long, chỉ cảm thấy đẹp trai hết nước chấm: "Tôi là cảnh sát, thả người ra! ”
Sau đó lại là một cú lốc xoáy, đạo diễn vẫn không kêu cắt, chứng tỏ hai lần này mình diễn anh ta rất hài lòng.
Bụp!
Một cước đá vào mặt đối phương, mặt đối phương lõm xuống một chỗ, sau đó Dương Ân Tuấn phát hiện chân mình thế mà lại không thu lại được.
Bóng đen kia bay về phía trước, Dương Ân Tuấn bị lôi theo một chân nhảy nhót lui về phía sau, hét lớn: "Mẹ kiếp! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh mau thả tay ra... Ể? Không phải tay à? ”
Dương Ân Tuấn chú ý tới đối phương lại dùng mặt "bắt" mình?
"Không phải chứ..." Một loại khí lạnh sởn tóc gáy bao trùm toàn thân, Dương Ân Tuấn cuồng loạn hô to: "Quỷ a! ”
——————————————
"Cắt!"
Dưới lầu.
Thấy Dương Ân Tuấn lên lầu, Dung Đại Thăng hô một tiếng cắt, hai tay mỗi cái giơ lên bốn ngón tay: "Cái này qua rồi. Nữ phản diện một lên lầu vào vị trí, ba người các anh đi di chuyển máy móc! ”
Mọi người tất bật mang thiết bị lên lầu, nhân viên hiện trường ôm máy giám sát đặt sang một bên, sau đó cùng những người khác mang giá tam giác, rây chạy máy quay vân vân lên. Nhân vật phản diện và nữ diễn viên Trương Dao cũng từ phòng trang điểm bên cạnh, trực tiếp lên lầu.
Có người ở trên bắt đầu hét lên: "Anh Dương! Anh Dương! Ể, Người đâu? Tại sao người biến đi đâu mất rồi? ”
Nhậm Chí đang ghé sát mắt mà nhìn ngọn đèn bị hỏng kia, tựa như ánh mắt của anh ta có thể làm cho ngọn đèn này sáng lại vậy.
“Nhậm Chí!” Giọng nói của Dung Đại Thăng một lần nữa hét lên: "Mẹ kiếp cậu ở dưới đó làm gì vậy? Mau dời máy giám sát lên đi! ”
Nhậm Chí lúc này mới bất đắc dĩ buông chiếc đèn đã hỏng ra, đi qua rút điện màn hình ra.
Bên này vừa mới tháo điện ra, trước mắt chợt lóe.
Nhậm Chí nhìn thấy màn hình giám sát sáng lên.
Nó...sao lại sáng lên rồi?
Trong màn hình Dung Đại Thăng còn đang chỉ huy mọi người, sắp xếp màn hình làm việc, giống như lúc anh ta chỉ huy, máy quay phim đang quay anh ta.
Nhậm Chí nghi hoặc nhìn phích cắm trong tay, tôi không rút nhầm chứ?
Sau đó liền nhìn thấy trong màn hình có một người xa lạ xuất hiện bên cạnh bọn Dung Đại Thăng, cùng nhau vận chuyển đồ đạc.
Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên màu xanh xám.
Không phải người trong đoàn làm phim, mà người trong đoàn làm phim lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Làm sao có thể?
Nhậm Chí há hốc đến mức có thể nhét một nắm đấm vào.
Đúng lúc này, khuôn mặt màu xanh xám bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười với Nhậm Chí bên ngoài màn hình giám sát.
Nụ cười này làm cho Nhậm Chí toát mồ hôi lạnh lông tơ dựng thẳng, cả người đều bị dọa choáng váng: "Quỷ a! ”
Anh ta hét lên một tiếng thật lớn.
Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện, trên lầu hình như không có âm thanh, tiếng hét của anh ta cũng không có bất kỳ hồi âm nào.
Ở bên cạnh anh ta chỉ có Lý Nhàn Vân còn đứng ở nơi đó, đang nhìn màn hình giám sát.
“Nhàn Vân!” Nhậm Chí hét lớn.
Lý Nhàn Vân lại nở nụ cười.
Có lẽ là bởi vì đã từng du lịch đến Minh Phủ. Cũng có lẽ là bởi vì có được U Phù Quỷ Lục được xưng là chí bảo Minh Phủ. Dù sao trong lòng Lý Nhàn Vân bây giờ cũng không có một chút sợ hãi nào.
Anh vui vẻ dán mặt lên màn hình và vẫy tay: "Hi, xin chào! ”
Động tác này rõ ràng làm cho tên quỷ kia ngẩn người, sau đó nó đột nhiên nhe răng về phía Lý Nhàn Vân, khuôn mặt màu xám xanh hóa thành bộ dáng lệ quỷ, tràn ngập toàn bộ màn hình giám sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.