Chương 14: Bóng Ma Đoàn Trong Làm Phim (2)
Duyên Phận 0
18/07/2023
Lần này Lý Nhàn Vân cũng bị dọa sợ một chút rồi.
Anh rụt cổ lại: "Hung hãn như vậy sao?”
Chỉ thấy quỷ kia từ trong màn hình chui ra, giống như trinh nữ chui ra khỏi màn hình.
Lý Nhàn Vân theo bản năng cầm lấy U Phù Quỷ Lục, đánh về phía đầu quỷ kia.
Bốp!
Một người một quỷ đều sửng sốt.
Quỷ kia tất nhiên là đang kinh ngạc, tại sao những con người ở đây đều dám đánh mình?
Lý Nhàn Vân cũng rất kinh ngạc, đây không phải là vật chí bảo của Minh Phủ sao? Vậy sao đánh một cái mà không có tác dụng rắm gì thế?
Khi lá bài tẩy không hiệu quả, sự tự tin cũng bị mất.
Lý Nhàn Vân hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp! ”
Theo bản năng tung một quyền vào quỷ kia.
Một quyền này đánh vào mặt quỷ kia, đúng là trực tiếp xuyên qua.
Hư cấu?
Chỉ thấy con quỷ kia kêu rên lên một tiếng, rút về màn hình giám sát biến mất không thấy đâu.
Tao còn chưa đánh trúng mày mà, mày chạy cái gì chứ?
Sau một phút, Lý Nhàn Vân liền nhìn thấy Nhậm Chí ở trước mặt anh điên cuồng chạy trốn... Anh ta giống như bị hoảng, không chạy ra cửa, mà lại chạy vòng quanh mình.
Lý Nhàn Vân choáng váng: Cả đám này đều có bệnh à?
Lại nhìn U Phù Quỷ Lục trong tay, chỉ thấy mấy chữ kia vẫn còn đang điên cuồng lóe lên.
"Đói bụng! Đói bụng! Đói bụng! ”
“Cho ăn đi!”
“Cho ăn đi!”
Mẹ kiếp, ngoại trừ hét mấy lời này ra mày còn biết làm gì không?
Lý Nhàn Vân cũng bị chọc giận, quyển sách nát này quả thật không đáng tin, còn nói là vật chí bảo của Minh Phủ, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, quỷ trong phòng còn đang ầm ĩ, nó lại kêu đói ở bên đó.
Chờ đã.
Đói à?
Lý Nhàn Vân ngẩn ra.
Cuốn sách này không phải là muốn ăn quỷ đó chứ?
Mà tao phải dùng mày để trấn áp quỷ sao, mày bảo tao bắt quỷ cho mày ăn?
Mày đang đùa hay sao?
Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống là gì? Là khi ta phát hiện chỗ dựa của mình đột nhiên vô dụng.
Giống như học sinh khắc khổ bước vào xã hội mà không có sự bao bọc của cha mẹ, giống như một doanh nghiệp nhỏ nhoi không thể xoay vòng vốn vay nợ ngân hàng, giống như chú rể không may trong đêm động phòng lại phát hiện bản thân không lên được.
Và đáng sợ hơn thế, khi những học sinh nhận ra sự tàn độc của xã hội, cha mẹ bắt đầu yêu cầu ta báo đáp công ơn nuôi dưỡng; Khi doanh nghiệp đang đứng trên bờ vực phá sản, chủ nợ bắt đầu đến tận nhà; Khi chú rể không lên được, cô dâu thì cứ kêu em muốn em muốn, không được thì vẫn còn có Lão Vương nhà kế bên.
Lý Nhàn Vân hiện tại chính là loại tình trạng này.
U Phù Quỷ Lục không cho lực, không hỗ trợ trấn quỷ còn chưa kể, thế mà còn yêu cầu Lý Nhàn Vân bắt quỷ đút cho nó ăn.
Ông đây thiếu nợ mày à?
Lúc ấy đã muốn ném cuốn sách nát này đi.
Nhưng đúng lúc này, trên U Phù Qủy Lục lại xuất hiện thứ gì đó.
Lần này là một ký tự.
Một ký tự màu đỏ kỳ dị và kỳ lạ.
Có chút giống chữ tảo (sớm), nhưng cũng không giống lắm, mấu chốt kế bên còn có đường vẽ kèm theo, làm cho ký hiệu này càng thêm quỷ dị vài phần.
Bên cạnh còn có ba chữ: Triệt Quỷ Chú!
Cái này thì dễ hiểu, đây không phải là bắt quỷ sao?
Lý Nhàn Vân trong nháy mắt an tâm.
Như vậy mới đúng chứ!
Đúng lúc này bóng ma mặt xanh lại xuất hiện, Lý Nhàn Vân giơ tay vẽ bùa: "Triệt quỷ chú! ”
Bùm!
Quỷ mặt xanh kia đã một quyền nện vào mặt Lý Nhàn Vân, Lý Nhàn Vân trong nháy mắt ngơ ngác.
Không có tác dụng?
U Phù Quỷ Lục mày còn biết xí gạt người ta sao?
Đúng lúc này quỷ kia lại lần nữa nhào tới, Lý Nhàn Vân nhanh chóng né sang bên cạnh, ngã trên mặt đất, rắc rắc một tiếng, tay của Lý Nhàn Vân đã đầy máu tươi.
Mẹ kiếp!
Là cái đèn bể kia.
Lần này trực tiếp đè nát đèn, bị nó đâm vào tay chảy đầy máu.
Chó, mẹ kiếp Nhậm Chí!
Lý Nhàn Vân tức giận trong lòng mắng to.
Không từ bỏ ý định lại một lần nữa vẽ Triệt Quỷ Chú.
Lần này anh không ôm hy vọng gì, nhưng sau một khắc, một luồng ánh sáng hồng lóe lên, quỷ kia liền lần thứ hai hóa thành sương mù, sau đó liền nhìn thấy sương mù đúng là bay về hướng quyển sách.
Chuyện ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lý Nhàn Vân ngạc nhiên nhìn tay mình.
Máu!
Hóa ra là như vậy?
Lý Nhàn Vân tỉnh ra.
Phải dùng máu để thi chú?
Chỉ thấy sương quỷ đã hoàn toàn đi vào trong sách, sau đó trên trang sách đã hiện ra bộ dạng của quỷ kia, giống như minh họa trong sách, mà ở dưới hình quỷ, lại xuất hiện một hàng chữ mới.
Ngay vào lúc Lý Nhàn Vân thu phục được con quỷ thì đồng thời, đèn cũng sáng lại rồi.
Trên lầu vang lên tiếng hô to của Dung Đại Thăng: “Dương Ân Tuấn! Mẹ nó cậu đi đâu rồi? Chui ra đây ngay cho ông đây. Nhậm Chí, anh lại chạy đâu rồi? Bà mẹ nó, quay bộ phim thôi mà làm người ta mất tích luôn à? Tất cả mau đi tìm người cho ông đây!”
Anh rụt cổ lại: "Hung hãn như vậy sao?”
Chỉ thấy quỷ kia từ trong màn hình chui ra, giống như trinh nữ chui ra khỏi màn hình.
Lý Nhàn Vân theo bản năng cầm lấy U Phù Quỷ Lục, đánh về phía đầu quỷ kia.
Bốp!
Một người một quỷ đều sửng sốt.
Quỷ kia tất nhiên là đang kinh ngạc, tại sao những con người ở đây đều dám đánh mình?
Lý Nhàn Vân cũng rất kinh ngạc, đây không phải là vật chí bảo của Minh Phủ sao? Vậy sao đánh một cái mà không có tác dụng rắm gì thế?
Khi lá bài tẩy không hiệu quả, sự tự tin cũng bị mất.
Lý Nhàn Vân hét lên một tiếng: "Mẹ kiếp! ”
Theo bản năng tung một quyền vào quỷ kia.
Một quyền này đánh vào mặt quỷ kia, đúng là trực tiếp xuyên qua.
Hư cấu?
Chỉ thấy con quỷ kia kêu rên lên một tiếng, rút về màn hình giám sát biến mất không thấy đâu.
Tao còn chưa đánh trúng mày mà, mày chạy cái gì chứ?
Sau một phút, Lý Nhàn Vân liền nhìn thấy Nhậm Chí ở trước mặt anh điên cuồng chạy trốn... Anh ta giống như bị hoảng, không chạy ra cửa, mà lại chạy vòng quanh mình.
Lý Nhàn Vân choáng váng: Cả đám này đều có bệnh à?
Lại nhìn U Phù Quỷ Lục trong tay, chỉ thấy mấy chữ kia vẫn còn đang điên cuồng lóe lên.
"Đói bụng! Đói bụng! Đói bụng! ”
“Cho ăn đi!”
“Cho ăn đi!”
Mẹ kiếp, ngoại trừ hét mấy lời này ra mày còn biết làm gì không?
Lý Nhàn Vân cũng bị chọc giận, quyển sách nát này quả thật không đáng tin, còn nói là vật chí bảo của Minh Phủ, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, quỷ trong phòng còn đang ầm ĩ, nó lại kêu đói ở bên đó.
Chờ đã.
Đói à?
Lý Nhàn Vân ngẩn ra.
Cuốn sách này không phải là muốn ăn quỷ đó chứ?
Mà tao phải dùng mày để trấn áp quỷ sao, mày bảo tao bắt quỷ cho mày ăn?
Mày đang đùa hay sao?
Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống là gì? Là khi ta phát hiện chỗ dựa của mình đột nhiên vô dụng.
Giống như học sinh khắc khổ bước vào xã hội mà không có sự bao bọc của cha mẹ, giống như một doanh nghiệp nhỏ nhoi không thể xoay vòng vốn vay nợ ngân hàng, giống như chú rể không may trong đêm động phòng lại phát hiện bản thân không lên được.
Và đáng sợ hơn thế, khi những học sinh nhận ra sự tàn độc của xã hội, cha mẹ bắt đầu yêu cầu ta báo đáp công ơn nuôi dưỡng; Khi doanh nghiệp đang đứng trên bờ vực phá sản, chủ nợ bắt đầu đến tận nhà; Khi chú rể không lên được, cô dâu thì cứ kêu em muốn em muốn, không được thì vẫn còn có Lão Vương nhà kế bên.
Lý Nhàn Vân hiện tại chính là loại tình trạng này.
U Phù Quỷ Lục không cho lực, không hỗ trợ trấn quỷ còn chưa kể, thế mà còn yêu cầu Lý Nhàn Vân bắt quỷ đút cho nó ăn.
Ông đây thiếu nợ mày à?
Lúc ấy đã muốn ném cuốn sách nát này đi.
Nhưng đúng lúc này, trên U Phù Qủy Lục lại xuất hiện thứ gì đó.
Lần này là một ký tự.
Một ký tự màu đỏ kỳ dị và kỳ lạ.
Có chút giống chữ tảo (sớm), nhưng cũng không giống lắm, mấu chốt kế bên còn có đường vẽ kèm theo, làm cho ký hiệu này càng thêm quỷ dị vài phần.
Bên cạnh còn có ba chữ: Triệt Quỷ Chú!
Cái này thì dễ hiểu, đây không phải là bắt quỷ sao?
Lý Nhàn Vân trong nháy mắt an tâm.
Như vậy mới đúng chứ!
Đúng lúc này bóng ma mặt xanh lại xuất hiện, Lý Nhàn Vân giơ tay vẽ bùa: "Triệt quỷ chú! ”
Bùm!
Quỷ mặt xanh kia đã một quyền nện vào mặt Lý Nhàn Vân, Lý Nhàn Vân trong nháy mắt ngơ ngác.
Không có tác dụng?
U Phù Quỷ Lục mày còn biết xí gạt người ta sao?
Đúng lúc này quỷ kia lại lần nữa nhào tới, Lý Nhàn Vân nhanh chóng né sang bên cạnh, ngã trên mặt đất, rắc rắc một tiếng, tay của Lý Nhàn Vân đã đầy máu tươi.
Mẹ kiếp!
Là cái đèn bể kia.
Lần này trực tiếp đè nát đèn, bị nó đâm vào tay chảy đầy máu.
Chó, mẹ kiếp Nhậm Chí!
Lý Nhàn Vân tức giận trong lòng mắng to.
Không từ bỏ ý định lại một lần nữa vẽ Triệt Quỷ Chú.
Lần này anh không ôm hy vọng gì, nhưng sau một khắc, một luồng ánh sáng hồng lóe lên, quỷ kia liền lần thứ hai hóa thành sương mù, sau đó liền nhìn thấy sương mù đúng là bay về hướng quyển sách.
Chuyện ... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lý Nhàn Vân ngạc nhiên nhìn tay mình.
Máu!
Hóa ra là như vậy?
Lý Nhàn Vân tỉnh ra.
Phải dùng máu để thi chú?
Chỉ thấy sương quỷ đã hoàn toàn đi vào trong sách, sau đó trên trang sách đã hiện ra bộ dạng của quỷ kia, giống như minh họa trong sách, mà ở dưới hình quỷ, lại xuất hiện một hàng chữ mới.
Ngay vào lúc Lý Nhàn Vân thu phục được con quỷ thì đồng thời, đèn cũng sáng lại rồi.
Trên lầu vang lên tiếng hô to của Dung Đại Thăng: “Dương Ân Tuấn! Mẹ nó cậu đi đâu rồi? Chui ra đây ngay cho ông đây. Nhậm Chí, anh lại chạy đâu rồi? Bà mẹ nó, quay bộ phim thôi mà làm người ta mất tích luôn à? Tất cả mau đi tìm người cho ông đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.