Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 13:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Anh trai sẽ không để cô bé đói chết chứ ToT
Có lẽ cũng có khả năng?
Hôm nay là sinh nhật anh trai, nhưng mà anh trai lại không có quà.
Giang Thu Thu nghiêm túc đặt mình vào vị trí của anh trai để suy nghĩ, nếu sinh nhật cô bé mà không có người cho cô bé ăn, còn đột nhiên xuất hiện một tên trứng thối mắng chính mình, có lẽ Thu Thu sẽ tức giận đến hủy diệt rừng rậm.
Rõ ràng biết anh trai không vui, cô bé còn đi làm phiền anh trai.
Thu Thu chột dạ mà nhìn trái nhìn phải, vừa định nói với anh trai là kỳ thật cô bé không đói một chút nào, Giang Tuy nâng bước đi.
Thu Thu nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cậu ấy, phát hiện Giang Tuy đi vào cửa hàng tiện lợi vừa rồi.
Giang Thu Thu muốn trở thành bảo bảo ngoan không khiến anh trai phiền lòng đắn đo lựa chọn, không tình nguyện mà dùng tay thịt nhỏ kéo cái chân béo đã bước vào cửa hàng ra ngoài.
Nếu cô bé đi vào, khẳng định muốn lấy đồ ăn ToT.
Nếu hôm nay là sinh nhật của anh trai xinh đẹp, vậy cô bé vẫn là không nên làm phiền anh trai.
Nhìn gương mặt đẹp của anh trai nhiều một chút, Thu Thu cũng có thể ăn ít đi một bịch kẹo bông gòn ~
Thu Thu ngoan ngoãn đứng ở cửa, sau một giây đồng hồ, không nhịn được ghé vào trên cửa kính của cửa hàng tiện lợi, vươn một cái đầu nhỏ ra nhìn vào bên trong.
Cô bé tò mò rốt cuộc anh trai đang mua cái gì.
30 giây sau, một nhóm nữ sinh ở cửa chờ bạn chợt phát hiện, cục bột nếp béo lùn chắc nịch vốn dĩ có chút tủi thân buồn khổ bỗng nhiên nhìn vào bên trong, triển lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Ngọt đến nỗi khiến người ta muốn ôm cô bé lên vừa xoa xoa vừa hôn.
Các nữ sinh nhìn theo ánh mắt của cô bé.
Trước quầy thu ngân có một thiếu niên thân hình cao dài đang đứng trả tiền, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng, tuyệt nhất chính là đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, hoàn toàn có thể đi làm con dấu điểm chỉ.
“Thật đẹp trai. Đó là anh trai em à?”
Nữ sinh hỏi.
“Vâng vâng vâng!”
Thu Thu liên tục gật đầu.
Người qua đường cảm thán nói: “Có anh trai như vậy thật tốt.”
Thu Thu nhìn túi đồ ăn trong tay Giang Tuy, đôi mắt hạnh nhân thanh triệt chớp chớp.
Những thứ đó đều là đồ ăn vặt vừa rồi cô bé muốn ăn.
Cô bé quay đầu, gật cái đầu nhỏ thật mạnh với các nữ sinh, vô hạn nghiêm túc lại vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy! Anh trai Thu Thu là anh trai đẹp nhất nhất nhất lại tốt tốt tốt nhất trên thế giới.”
Nói quá nhiều chữ, đầu lưỡi Thu Thu đương nhiên bắt đầu thắt lại.
Hai bên má đều có chút đau.
Giang Tuy xách theo túi đi ra, bước chân dừng một chút.
Các nữ sinh ở cửa nhìn thấy cậu ấy đi tới, rất có ánh mắt mà tan đi.
Thu Thu nghi hoặc.
Những người vừa rồi còn xem anh trai với Thu Thu sao lại không thấy đâu nữa rồi?
Quay đầu.
“Đồ ăn vặt là mua cho Thu Thu sao?”
Giang Tuy trả lời giản lược:
“Ừm.”
“Vậy bây giờ Thu Thu có thể ăn sao?”
“Không thể.”
Thu Thu nháy mắt bi thương đến giống con cá nóc nhỏ ba ngày không ăn cơm.
“Bởi vì bây giờ chúng ta sẽ tới nhà hàng ăn cơm.”
Có lẽ cũng có khả năng?
Hôm nay là sinh nhật anh trai, nhưng mà anh trai lại không có quà.
Giang Thu Thu nghiêm túc đặt mình vào vị trí của anh trai để suy nghĩ, nếu sinh nhật cô bé mà không có người cho cô bé ăn, còn đột nhiên xuất hiện một tên trứng thối mắng chính mình, có lẽ Thu Thu sẽ tức giận đến hủy diệt rừng rậm.
Rõ ràng biết anh trai không vui, cô bé còn đi làm phiền anh trai.
Thu Thu chột dạ mà nhìn trái nhìn phải, vừa định nói với anh trai là kỳ thật cô bé không đói một chút nào, Giang Tuy nâng bước đi.
Thu Thu nhắm mắt theo đuôi đi phía sau cậu ấy, phát hiện Giang Tuy đi vào cửa hàng tiện lợi vừa rồi.
Giang Thu Thu muốn trở thành bảo bảo ngoan không khiến anh trai phiền lòng đắn đo lựa chọn, không tình nguyện mà dùng tay thịt nhỏ kéo cái chân béo đã bước vào cửa hàng ra ngoài.
Nếu cô bé đi vào, khẳng định muốn lấy đồ ăn ToT.
Nếu hôm nay là sinh nhật của anh trai xinh đẹp, vậy cô bé vẫn là không nên làm phiền anh trai.
Nhìn gương mặt đẹp của anh trai nhiều một chút, Thu Thu cũng có thể ăn ít đi một bịch kẹo bông gòn ~
Thu Thu ngoan ngoãn đứng ở cửa, sau một giây đồng hồ, không nhịn được ghé vào trên cửa kính của cửa hàng tiện lợi, vươn một cái đầu nhỏ ra nhìn vào bên trong.
Cô bé tò mò rốt cuộc anh trai đang mua cái gì.
30 giây sau, một nhóm nữ sinh ở cửa chờ bạn chợt phát hiện, cục bột nếp béo lùn chắc nịch vốn dĩ có chút tủi thân buồn khổ bỗng nhiên nhìn vào bên trong, triển lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Ngọt đến nỗi khiến người ta muốn ôm cô bé lên vừa xoa xoa vừa hôn.
Các nữ sinh nhìn theo ánh mắt của cô bé.
Trước quầy thu ngân có một thiếu niên thân hình cao dài đang đứng trả tiền, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng, tuyệt nhất chính là đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng, hoàn toàn có thể đi làm con dấu điểm chỉ.
“Thật đẹp trai. Đó là anh trai em à?”
Nữ sinh hỏi.
“Vâng vâng vâng!”
Thu Thu liên tục gật đầu.
Người qua đường cảm thán nói: “Có anh trai như vậy thật tốt.”
Thu Thu nhìn túi đồ ăn trong tay Giang Tuy, đôi mắt hạnh nhân thanh triệt chớp chớp.
Những thứ đó đều là đồ ăn vặt vừa rồi cô bé muốn ăn.
Cô bé quay đầu, gật cái đầu nhỏ thật mạnh với các nữ sinh, vô hạn nghiêm túc lại vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy! Anh trai Thu Thu là anh trai đẹp nhất nhất nhất lại tốt tốt tốt nhất trên thế giới.”
Nói quá nhiều chữ, đầu lưỡi Thu Thu đương nhiên bắt đầu thắt lại.
Hai bên má đều có chút đau.
Giang Tuy xách theo túi đi ra, bước chân dừng một chút.
Các nữ sinh ở cửa nhìn thấy cậu ấy đi tới, rất có ánh mắt mà tan đi.
Thu Thu nghi hoặc.
Những người vừa rồi còn xem anh trai với Thu Thu sao lại không thấy đâu nữa rồi?
Quay đầu.
“Đồ ăn vặt là mua cho Thu Thu sao?”
Giang Tuy trả lời giản lược:
“Ừm.”
“Vậy bây giờ Thu Thu có thể ăn sao?”
“Không thể.”
Thu Thu nháy mắt bi thương đến giống con cá nóc nhỏ ba ngày không ăn cơm.
“Bởi vì bây giờ chúng ta sẽ tới nhà hàng ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.