Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 14:

Thập Oản Đại Mễ Phan

19/10/2024

Thu Thu nghiêng đầu nhỏ:

“Nhà hàng?”

Cô bé chưa từng tới nơi được gọi là nhà hàng này.

Sau khi tới mới phát hiện, địa phương anh trai xinh đẹp mang cô bé tới, quả nhiên cũng rất đẹp ~

Nơi Giang Tuy dẫn cô bé tới là một nhà hàng trà* chuyên làm món ăn Quảng Đông.

*Nhà hàng trà: Cha chaan teng thường được gọi là quán cà phê hoặc quán ăn kiểu Hồng Kông. Nhà hàng cung cấp các món ăn phương Tây theo phong cách Hồng Kông và một số món ăn Trung Quốc. Đây là địa điểm ăn uống nổi tiếng ở Hồng Kông và Ma Cao.

Nhà hàng được trang hoàng bố trí theo phong cách Hồng Kông , vừa giản lược vừa phục cổ.

Trên tường treo mấy tấm poster điện ảnh, thể hiện ra thời đại điện ảnh huy hoàng lúc trước.

Giang Tuy gọi cho cô bé một phần cơm trộn mỡ heo, sủi cảo tôm Tam Hoàng, bánh bông lan Mã Lai, dưới ánh mắt khát khao Thu Thu, yên lặng gọi thêm một phần bánh bao thịt heo nướng BBQ da giòn cùng với bánh sữa tươi chiên.

Đồ ăn của cửa hàng này được làm tinh tế nhỏ xinh, mỗi phần ăn không nhiều lắm, gọi nhiều một chút chắc cũng không sao.

Giang Tuy nghĩ thầm.

Sau khi gọi món xong, cậu ấy giả vờ như không lắm để ý mà mở miệng:



“Ăn không hết thì không cần cố ăn.”

Thu Thu nhỏ giọng hỏi:

“Vậy nếu ăn xong còn đói thì làm sao bây giờ.”

Giang Tuy trầm mặc.

Là do cậu ấy lắm miệng.

Buổi sáng hôm nay cậu ấy hoặc nhiều hoặc ít cũng đã nhận ra sức ăn của Giang Thu Thu không giống bình thường

Sau khi cô bé ăn xong cậu ấy cũng âm thầm quan sát qua, cũng không có xuất hiện bệnh trạng không khỏe gì.

Ngược lại càng ăn càng có tinh thần...

Càng ăn càng khỏe mạnh.

Trước mặt, Thu Thu còn đang đợi cậu ấy trả lời.

Giang Tuy bất động thanh sắc nói sang chuyện khác:

“Nhà hàng trà này là của mẹ.”



Kỷ Mính xuất thân hào môn, nhà hàng trà này có mấy trăm chuỗi chi nhánh ở khắp cả nước.

Ông ngoại và bà ngoại cậu ấy rất yêu thương mẹ. Kỷ Mính thích phong cách Hồng Kông, bọn họ lập tức mở mấy trăm chi nhánh cửa hàng trà ở khắp cả nước, muốn cho mẹ sau này có đi tới thành phố nào, đều có thể ăn cơm ở nhà hàng mình thích.

Nhưng mà sau khi Kỷ Mính trở thành người thực vật, ông ngoại bà ngoại trở nên khắc nghiệt rất nhiều đối với nhà họ Giang. Nghe nói gần đây nhà họ Kỷ đã cầm vài hạng mục của nhà họ Giang.

Giang Tuy rất ít trò chuyện với Giang Hàn Thanh.

Những chuyện trong công ty thế này vốn dĩ cậu ấy sẽ không biết, nhưng mà cũng may cậu ấy có một người bạn cùng phòng lớn lên cùng nhau từ nhỏ thường xuyên nói những chuyện này với cậu ấy.

Mỗi lần cậu ấy đều giả vờ không thèm để ý nghe xong.

Đáng tiếc mỗi câu nói ấy cậu ấy đều không cẩn thận mà ghi nhớ trong lòng.

“Thật vậy chăng? Vậy sau này Thu Thu có thể tới đây ăn cơm cơm sao?”

“Thu Thu ăn cơm cơm có phải trả tiền không?”

“Mẹ thích ăn những món gì, Thu Thu có thể gọi một phần sao?”

Giang Tuy xuyên thấu qua khuôn mặt nhỏ non nớt của Giang Thu Thu, nhớ tới một giấc mộng đã từng mơ.

Cả nhà bọn họ ngồi trong nhà hàng trà của mẹ, Thu Thu được mẹ ôm vào trong ngực đút từng thìa từng thìa cơm, ba ba ngồi ở một bên cười, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Kỷ Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook