Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 18:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Trải qua một ngày ở chung, Giang Tuy cảm nhận được tình yêu nóng bỏng của Thu Thu đối đồ ăn.
Cậu ấy nhắm nửa mắt, chậm rãi mở miệng:
“Bởi vì tiền nên Thu Thu mới thích anh trai sao?”
Không phải bởi vì bản thân cậu ấy nên mới thích cậu ấy.
Giang Thu Thu có chút khó có thể lý giải đối với vấn đề này của anh trai.
Cô bé không rõ thích anh trai có liên quan gì tới tiền.
Còn chưa trả lời, ba ba tới.
“Sao lại không đi vào?”
Giang Tuy đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, ẩn giấu mọi cảm xúc, bình tĩnh nói:
“Ở trường học còn có chút việc.”
Người sáng suốt đều biết, đây chỉ là cái cớ.
Giang Hàn Thanh đưa một tờ giấy cho cậu ấy:
“Ba mua cho Thu Thu một cái đồng hồ định vị, đây là dãy số của con bé.”
Giang Tuy tiếp nhận.
“Hôm nay chơi với Thu Thu vui vẻ không?”
“Còn tạm.”
Giang Tuy không muốn lại tiếp tục ở đây nữa, lấy điện thoại ra gọi xe.
Giang Hàn Thanh vội vàng nói: “Ba đưa con trở về.”
“Không cần.”
Cậu ấy gọi xa ở gần đây, rất nhanh sẽ đến.
Giang Tuy thu hồi điện thoại chuẩn bị lên xe.
Phía sau, Giang Hàn Thanh không được tự nhiên mà hơi hơi uốn lượn ngón tay, chần chờ nói:
“Con trai, sinh nhật vui sướng.”
Bóng dáng Giang Tuy có chút cứng đờ.
“Cảm ơn.” Giang Tuy nghiêng đầu, bổ sung hai chữ:
“Ba ba.”
Thì ra, còn nhớ rõ sinh nhật của cậu ấy.
Thu Thu đứng ở nơi đó ôm chân ba ba nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa.
Trong đôi mắt vừa hạnh nhân tròn xoe có chút mê mang.
Thu Thu tự trách mà véo tay.
Cô bé không biết vấn đề của anh trai là có ý gì, nhưng mà cũng cẩn thận phát hiện anh trai không vui.
Cô bé làm anh trai không vui, những lời này vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu, sau khi vào cửa lại rũ đầu ngồi ở trên sô pha.
Giang Hàn Thanh hỏi: “Thu Thu làm sao vậy?”
Thu Thu ngẩng đầu, muốn nói lại không dám nói, đứng ở nơi đó véo tay nhỏ.
Giống chú mèo nhỏ chủ động đứng chịu phạt khi phạm lỗi.
Đã lâu sau, cô bé nhỏ giọng nói: “Ba ba, con làm anh trai không vui.”
Thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, còn trộn lẫn chút giọng mũi tinh tế, Giang Hàn Thanh nhất thời không nghe rõ.
“Hả? Thu Thu nói cái gì?”
Thu Thu cúi đầu, trong đôi mắt hạnh nhân sớm đã nổi lên một tầng bọt nước.
Cô bé không tiếng động mà trộm lau nước mắt, ngẩng đầu, lần này thanh âm lớn chút.
Vừa mới mở miệng, nước mắt bắt đầu rớt tí tách:
“Con làm anh trai không vui hu hu hu…”
Cô bé chôn đầu ở trong lòng ngực ba ba, khóc đến run run lên.
Tuy rằng hôm nay anh trai rất ít cười, nhưng cô bé biết, anh trai rất tốt.
Anh ấy không cho Thu Thu mua kẹo bông gòn, là sợ cô bé ăn quá nhiều đau bụng. Anh trai còn dẫn cô bé tới nhà hàng của mẹ để ăn cơm, anh trai còn nói hôm nay thích cô bé thêm một chút.
Nhưng cô bé lại làm anh trai không vui.
Thu Thu ở Giang Hàn Thanh trong lòng ngực khóc đến nước mũi đều đều ra, trên lông mi thon dài treo bọt nước, trong ánh mắt như quả nho ướt dầm dề, khuôn mặt tròn tròn treo đầy nước mắt.
Nhìn khiến người ta đau lòng.
Giang Hàn Thanh thấp giọng an ủi: “Anh trai không có không vui.”
Cậu ấy nhắm nửa mắt, chậm rãi mở miệng:
“Bởi vì tiền nên Thu Thu mới thích anh trai sao?”
Không phải bởi vì bản thân cậu ấy nên mới thích cậu ấy.
Giang Thu Thu có chút khó có thể lý giải đối với vấn đề này của anh trai.
Cô bé không rõ thích anh trai có liên quan gì tới tiền.
Còn chưa trả lời, ba ba tới.
“Sao lại không đi vào?”
Giang Tuy đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, ẩn giấu mọi cảm xúc, bình tĩnh nói:
“Ở trường học còn có chút việc.”
Người sáng suốt đều biết, đây chỉ là cái cớ.
Giang Hàn Thanh đưa một tờ giấy cho cậu ấy:
“Ba mua cho Thu Thu một cái đồng hồ định vị, đây là dãy số của con bé.”
Giang Tuy tiếp nhận.
“Hôm nay chơi với Thu Thu vui vẻ không?”
“Còn tạm.”
Giang Tuy không muốn lại tiếp tục ở đây nữa, lấy điện thoại ra gọi xe.
Giang Hàn Thanh vội vàng nói: “Ba đưa con trở về.”
“Không cần.”
Cậu ấy gọi xa ở gần đây, rất nhanh sẽ đến.
Giang Tuy thu hồi điện thoại chuẩn bị lên xe.
Phía sau, Giang Hàn Thanh không được tự nhiên mà hơi hơi uốn lượn ngón tay, chần chờ nói:
“Con trai, sinh nhật vui sướng.”
Bóng dáng Giang Tuy có chút cứng đờ.
“Cảm ơn.” Giang Tuy nghiêng đầu, bổ sung hai chữ:
“Ba ba.”
Thì ra, còn nhớ rõ sinh nhật của cậu ấy.
Thu Thu đứng ở nơi đó ôm chân ba ba nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa.
Trong đôi mắt vừa hạnh nhân tròn xoe có chút mê mang.
Thu Thu tự trách mà véo tay.
Cô bé không biết vấn đề của anh trai là có ý gì, nhưng mà cũng cẩn thận phát hiện anh trai không vui.
Cô bé làm anh trai không vui, những lời này vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu, sau khi vào cửa lại rũ đầu ngồi ở trên sô pha.
Giang Hàn Thanh hỏi: “Thu Thu làm sao vậy?”
Thu Thu ngẩng đầu, muốn nói lại không dám nói, đứng ở nơi đó véo tay nhỏ.
Giống chú mèo nhỏ chủ động đứng chịu phạt khi phạm lỗi.
Đã lâu sau, cô bé nhỏ giọng nói: “Ba ba, con làm anh trai không vui.”
Thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, còn trộn lẫn chút giọng mũi tinh tế, Giang Hàn Thanh nhất thời không nghe rõ.
“Hả? Thu Thu nói cái gì?”
Thu Thu cúi đầu, trong đôi mắt hạnh nhân sớm đã nổi lên một tầng bọt nước.
Cô bé không tiếng động mà trộm lau nước mắt, ngẩng đầu, lần này thanh âm lớn chút.
Vừa mới mở miệng, nước mắt bắt đầu rớt tí tách:
“Con làm anh trai không vui hu hu hu…”
Cô bé chôn đầu ở trong lòng ngực ba ba, khóc đến run run lên.
Tuy rằng hôm nay anh trai rất ít cười, nhưng cô bé biết, anh trai rất tốt.
Anh ấy không cho Thu Thu mua kẹo bông gòn, là sợ cô bé ăn quá nhiều đau bụng. Anh trai còn dẫn cô bé tới nhà hàng của mẹ để ăn cơm, anh trai còn nói hôm nay thích cô bé thêm một chút.
Nhưng cô bé lại làm anh trai không vui.
Thu Thu ở Giang Hàn Thanh trong lòng ngực khóc đến nước mũi đều đều ra, trên lông mi thon dài treo bọt nước, trong ánh mắt như quả nho ướt dầm dề, khuôn mặt tròn tròn treo đầy nước mắt.
Nhìn khiến người ta đau lòng.
Giang Hàn Thanh thấp giọng an ủi: “Anh trai không có không vui.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.