Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 17:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Nhưng em gái lại bị người khác ôm đi mất .
Ba ba cơ hồ sắp nổi điên, bệnh viện cũng bị làm đến long trời lở đất.
Trên hành lang người đến người đi, không ít người chạy tới chạy lui tìm đứa trẻ sơ sinh đã biến mất.
Một khắc kia, một tín niệm trong lòng Giang Tuy 13 tuổi bỗng nhiên sụp đổ.
Cậu ấy thắng một trận trò chơi, lại đánh mất em gái đã đợi thật lâu.
Từ đó về sau, Giang Tuy không còn có chạm vào trò chơi nữa.
Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ nghĩ, nếu mùa hè năm đó cậu ấy không chơi game mà là đi thăm bà ngoại với mẹ, sau khi em gái sinh ra cậu ấy nhất định sẽ thời thời khắc khắc đều sẽ canh giữ ở bên cạnh, như vậy em gái sẽ không bị thất lạc.
Hiện tại, em gái của cậu ấy đứng ở trước mặt ngọt ngào hỏi cậu ấy ——
Anh trai, hôm nay anh có thích em thêm một chút nào không?
Như là cảnh tượng trong mộng.
Cậu ấy thích không phải một chút.
Mà là rất nhiều rất nhiều.
Tuy rằng cậu ấy cũng không muốn thừa nhận điểm này.
Nếu thừa nhận cậu ấy sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Ba mẹ bởi vì anh cả sinh bệnh từ nhỏ nên đặt càng nhiều lực chú ý trên người anh trai, cậu ấy lý giải nhưng cũng cảm thấy tủi thân. Sau khi tủi thân, mỗi ngày cậu ấy đều nghĩ:
Nếu như cậu ấy chủ động không thích gia đình này, cho dù ba mẹ không quan tâm cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở.
Bởi vì, là chính cậu ấy không thích ngôi nhà này.
Giang Tuy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thu Thu.
Nhéo nhéo hai má mềm mụp của cô bé.
Mềm mại.
Giống với trong giấc mộng.
Giang Tuy gật đầu: “Ừm, hôm nay anh trai thích Thu Thu thêm một chút.”
Mỗi ngày đều rất thích.
Hôm nay bởi vì gặp được, nhiều thêm một chút thích.
Thu Thu vui vẻ nắm lấy tay Giang Tuy:
“Thu Thu cũng rất thích anh trai.”
Giang Tuy cười cười.
Trong phút chốc gió xuân quất vào mặt, đáy mắt có băng tuyết đang hòa tan.
**
Cổng lớn, Giang Hàn Thanh mở cửa ra tới đón Thu Thu.
Giang Tuy thúc giục Thu Thu chạy nhanh về nhà.
Cậu ấy còn phải về ký túc xá.
Thu Thu gật đầu, nhân lúc Giang Tuy không chú ý ——
Chụt một cái hôn trên má trái của Giang Tuy.
Mềm mại lại mang theo chút lạnh lẽo.
Giang Tuy sửng sốt.
Bộ dáng Giang Thu Thu trắng trẻo mũm mĩm, mềm mại ngọt ngào trước mắt có thể rửa sạch tất cả không vui không vui trong quá khứ của cậu ấy.
“Tạm biệt nha, anh trai ~”
Thu Thu xoay người, mới vừa bước một bước chân thịt nhỏ, lại nghĩ tới người mẹ vẫn còn đang hôn mê.
Sao cô bé có thể dễ dàng quên việc như vậy chứ!
Tìm anh trai đòi tiền tiền mua ăn, là có thể tích cóp đủ linh khí cho mẹ rồi!
Thu Thu vụng về lại dạo qua một vòng, ngoan ngoãn hỏi:
“Anh trai, có thể cho Thu Thu một ít tiền được không?”
“Em muốn tiền để làm gì?”
Thu Thu thẳng thắn thành khẩn nói: “Mua sủi cảo tôm nha.”
Bên trong sủi cảo tôm có thật nhiều thật nhiều linh khí, Thu Thu lại ăn 7, 10 cái là có thể truyền linh khí cho mẹ.
Thu Thu là muốn cứu mẹ, nhưng Giang Tuy không biết tình hình thực tế.
Lời nói xin tiền truyền vào lỗ tai cậu ấy, lại nhiều thêm một tầng hàm nghĩa.
Ba ba cơ hồ sắp nổi điên, bệnh viện cũng bị làm đến long trời lở đất.
Trên hành lang người đến người đi, không ít người chạy tới chạy lui tìm đứa trẻ sơ sinh đã biến mất.
Một khắc kia, một tín niệm trong lòng Giang Tuy 13 tuổi bỗng nhiên sụp đổ.
Cậu ấy thắng một trận trò chơi, lại đánh mất em gái đã đợi thật lâu.
Từ đó về sau, Giang Tuy không còn có chạm vào trò chơi nữa.
Có đôi khi cậu ấy cũng sẽ nghĩ, nếu mùa hè năm đó cậu ấy không chơi game mà là đi thăm bà ngoại với mẹ, sau khi em gái sinh ra cậu ấy nhất định sẽ thời thời khắc khắc đều sẽ canh giữ ở bên cạnh, như vậy em gái sẽ không bị thất lạc.
Hiện tại, em gái của cậu ấy đứng ở trước mặt ngọt ngào hỏi cậu ấy ——
Anh trai, hôm nay anh có thích em thêm một chút nào không?
Như là cảnh tượng trong mộng.
Cậu ấy thích không phải một chút.
Mà là rất nhiều rất nhiều.
Tuy rằng cậu ấy cũng không muốn thừa nhận điểm này.
Nếu thừa nhận cậu ấy sẽ cảm thấy thật mất mặt.
Ba mẹ bởi vì anh cả sinh bệnh từ nhỏ nên đặt càng nhiều lực chú ý trên người anh trai, cậu ấy lý giải nhưng cũng cảm thấy tủi thân. Sau khi tủi thân, mỗi ngày cậu ấy đều nghĩ:
Nếu như cậu ấy chủ động không thích gia đình này, cho dù ba mẹ không quan tâm cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở.
Bởi vì, là chính cậu ấy không thích ngôi nhà này.
Giang Tuy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Thu Thu.
Nhéo nhéo hai má mềm mụp của cô bé.
Mềm mại.
Giống với trong giấc mộng.
Giang Tuy gật đầu: “Ừm, hôm nay anh trai thích Thu Thu thêm một chút.”
Mỗi ngày đều rất thích.
Hôm nay bởi vì gặp được, nhiều thêm một chút thích.
Thu Thu vui vẻ nắm lấy tay Giang Tuy:
“Thu Thu cũng rất thích anh trai.”
Giang Tuy cười cười.
Trong phút chốc gió xuân quất vào mặt, đáy mắt có băng tuyết đang hòa tan.
**
Cổng lớn, Giang Hàn Thanh mở cửa ra tới đón Thu Thu.
Giang Tuy thúc giục Thu Thu chạy nhanh về nhà.
Cậu ấy còn phải về ký túc xá.
Thu Thu gật đầu, nhân lúc Giang Tuy không chú ý ——
Chụt một cái hôn trên má trái của Giang Tuy.
Mềm mại lại mang theo chút lạnh lẽo.
Giang Tuy sửng sốt.
Bộ dáng Giang Thu Thu trắng trẻo mũm mĩm, mềm mại ngọt ngào trước mắt có thể rửa sạch tất cả không vui không vui trong quá khứ của cậu ấy.
“Tạm biệt nha, anh trai ~”
Thu Thu xoay người, mới vừa bước một bước chân thịt nhỏ, lại nghĩ tới người mẹ vẫn còn đang hôn mê.
Sao cô bé có thể dễ dàng quên việc như vậy chứ!
Tìm anh trai đòi tiền tiền mua ăn, là có thể tích cóp đủ linh khí cho mẹ rồi!
Thu Thu vụng về lại dạo qua một vòng, ngoan ngoãn hỏi:
“Anh trai, có thể cho Thu Thu một ít tiền được không?”
“Em muốn tiền để làm gì?”
Thu Thu thẳng thắn thành khẩn nói: “Mua sủi cảo tôm nha.”
Bên trong sủi cảo tôm có thật nhiều thật nhiều linh khí, Thu Thu lại ăn 7, 10 cái là có thể truyền linh khí cho mẹ.
Thu Thu là muốn cứu mẹ, nhưng Giang Tuy không biết tình hình thực tế.
Lời nói xin tiền truyền vào lỗ tai cậu ấy, lại nhiều thêm một tầng hàm nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.