Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 37:
Thập Oản Đại Mễ Phan
19/10/2024
Giang Tuy logic rõ ràng:
“Em gái tớ là em gái tớ, việc này không liên quan gì đến anh em tốt hay không tốt.”
“Sao có thể không liên quan đến anh em tốt? Bình thường mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng tiến cùng ra, đồ vật chẳng phân biệt của ai. Bây giờ cậu phân biệt rõ ràng như vậy làm gì.”
“Em gái tớ không phải.. Không phải vật phẩm, không thể chia sẻ.”
“Lời này nói không đúng rồi, lần trước mẹ tớ sinh bệnh không phải cậu cũng tới thăm sao, quan tâm mẹ tớ giống như mẹ cậu, đây chính là anh em nha. Anh em đều là người một nhà. em gái của cậu chính là em gái của tớ.”
“Em gái tớ có một mình tớ quan tâm là đủ rồi.”
...
Hai người đứng ở nơi đó cãi nhau giống như hai bạn nhỏ ở trường mẫu giáo.
Thu Thu nghi hoặc gãi gãi đầu nhỏ, sao cô bé một câu cũng nghe không hiểu nha.
Nhân lúc Giang Tuy và Phương Tỉnh còn ở vì “em gái tớ” hay là “em gái chúng ta” cãi nhau, Hứa Phi nắm tay nhỏ của Thu Thu ngồi xuống ghế đá ven đường, cho cô bé một lọ sữa bò.
Bạn tốt Lục Phóng cũng tới.
Ba người xếp hàng ngồi, một bên nghiêm túc uống sữa bò, một bên nghiêm túc xem hai người bên kia cãi nhau.
Cãi cãi, Tiền Cẩn Dịch loát xong logic gia nhập chiến trường.
Phương Tỉnh: “Cậu có còn là anh em nữa không. Là anh em thì đừng phân chia rõ ràng như thế.”
Tiền Cẩn Dịch chen vào nói: “Giang Tuy, Thu Thu là em gái ruột của cậu?”
Giang Tuy hoàn toàn làm lơ vấn đề của cậu ta, hết sức chuyên chú battle cùng Phương Tỉnh: “Cậu chơi xấu.”
“Tớ là một người rất biết nói đạo lý.”
“Câu nào của cậu rất có đạo lý?”
“Giang Tuy, mau nói cho tôi biết, Thu Thu có phải em gái ruột của cậu hay không.”
“Lần trước tớ đi dạy dỗ đám học sinh tiểu học ở tiệm net không phải rất có đạo lý sao?”
“Mấy đứa nhỏ đó chỉ là thấy chúng ta lớn hơn nên mới nhát gan thôi.”
“Giang Tuy, Thu Thu sẽ không thật sự là em gái cậu đấy chứ?!!”
......
Trong trường trung học số 1, học sinh tan học đều thấy được một màn kỳ quái này.
Khí chất trác tuyệt luôn luôn tự phụ ngay cả lời nói đều rất ít nói quý công tử Giang Tuy cùng bạn tốt Phương Tỉnh cãi nhau giống như hai bạn nhỏ trường mẫu giáo, bên cạnh còn có đại lão nổi danh toàn trường Tiền Cẩn Dịch nỗ lực gia nhập chiến trường cãi nhau, nhưng bởi vì không ai để ý đến khiến cậu ta tức giận đến cắn răng xoay vòng vòng tại chỗ.
Bên trái, hai người thêm một cục bột nhỏ mũm mĩm xếp hàng nghiêm túc ngồi uống sữa bò cũng không nhúc nhích, bên phải, đám đàn em của Tiền Cẩn Dịch vẻ mặt ngây ngốc đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Bên trái, tay nhỏ của Thu Thu chọc chọc Hứa Phi bên cạnh:
“Anh trai, anh nghe hiểu bọn họ đang cãi nhau cái gì sao?”
Vì sao từ em gái biến thành cái gì tiệm net, học sinh tiểu học?
Hứa Phi thành thật lắc đầu.
Suy nghĩ, Hứa Phi vỗ vỗ vai Lục Phóng bên cạnh:
“Cậu nghe hiểu không?”
Lục Phóng nghiêng đầu liền phát hiện ——
Hai người một lớn một nhỏ lấy ánh mắt chờ mong dị thường nhìn cậu ấy.
Cậu ấy siết chặt sữa bò bình, nghiêm túc nói:
“Không hiểu.”
Thu Thu thất vọng quay đầu đi, tiếp tục uống sữa bò.
“Em gái tớ là em gái tớ, việc này không liên quan gì đến anh em tốt hay không tốt.”
“Sao có thể không liên quan đến anh em tốt? Bình thường mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng tiến cùng ra, đồ vật chẳng phân biệt của ai. Bây giờ cậu phân biệt rõ ràng như vậy làm gì.”
“Em gái tớ không phải.. Không phải vật phẩm, không thể chia sẻ.”
“Lời này nói không đúng rồi, lần trước mẹ tớ sinh bệnh không phải cậu cũng tới thăm sao, quan tâm mẹ tớ giống như mẹ cậu, đây chính là anh em nha. Anh em đều là người một nhà. em gái của cậu chính là em gái của tớ.”
“Em gái tớ có một mình tớ quan tâm là đủ rồi.”
...
Hai người đứng ở nơi đó cãi nhau giống như hai bạn nhỏ ở trường mẫu giáo.
Thu Thu nghi hoặc gãi gãi đầu nhỏ, sao cô bé một câu cũng nghe không hiểu nha.
Nhân lúc Giang Tuy và Phương Tỉnh còn ở vì “em gái tớ” hay là “em gái chúng ta” cãi nhau, Hứa Phi nắm tay nhỏ của Thu Thu ngồi xuống ghế đá ven đường, cho cô bé một lọ sữa bò.
Bạn tốt Lục Phóng cũng tới.
Ba người xếp hàng ngồi, một bên nghiêm túc uống sữa bò, một bên nghiêm túc xem hai người bên kia cãi nhau.
Cãi cãi, Tiền Cẩn Dịch loát xong logic gia nhập chiến trường.
Phương Tỉnh: “Cậu có còn là anh em nữa không. Là anh em thì đừng phân chia rõ ràng như thế.”
Tiền Cẩn Dịch chen vào nói: “Giang Tuy, Thu Thu là em gái ruột của cậu?”
Giang Tuy hoàn toàn làm lơ vấn đề của cậu ta, hết sức chuyên chú battle cùng Phương Tỉnh: “Cậu chơi xấu.”
“Tớ là một người rất biết nói đạo lý.”
“Câu nào của cậu rất có đạo lý?”
“Giang Tuy, mau nói cho tôi biết, Thu Thu có phải em gái ruột của cậu hay không.”
“Lần trước tớ đi dạy dỗ đám học sinh tiểu học ở tiệm net không phải rất có đạo lý sao?”
“Mấy đứa nhỏ đó chỉ là thấy chúng ta lớn hơn nên mới nhát gan thôi.”
“Giang Tuy, Thu Thu sẽ không thật sự là em gái cậu đấy chứ?!!”
......
Trong trường trung học số 1, học sinh tan học đều thấy được một màn kỳ quái này.
Khí chất trác tuyệt luôn luôn tự phụ ngay cả lời nói đều rất ít nói quý công tử Giang Tuy cùng bạn tốt Phương Tỉnh cãi nhau giống như hai bạn nhỏ trường mẫu giáo, bên cạnh còn có đại lão nổi danh toàn trường Tiền Cẩn Dịch nỗ lực gia nhập chiến trường cãi nhau, nhưng bởi vì không ai để ý đến khiến cậu ta tức giận đến cắn răng xoay vòng vòng tại chỗ.
Bên trái, hai người thêm một cục bột nhỏ mũm mĩm xếp hàng nghiêm túc ngồi uống sữa bò cũng không nhúc nhích, bên phải, đám đàn em của Tiền Cẩn Dịch vẻ mặt ngây ngốc đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Bên trái, tay nhỏ của Thu Thu chọc chọc Hứa Phi bên cạnh:
“Anh trai, anh nghe hiểu bọn họ đang cãi nhau cái gì sao?”
Vì sao từ em gái biến thành cái gì tiệm net, học sinh tiểu học?
Hứa Phi thành thật lắc đầu.
Suy nghĩ, Hứa Phi vỗ vỗ vai Lục Phóng bên cạnh:
“Cậu nghe hiểu không?”
Lục Phóng nghiêng đầu liền phát hiện ——
Hai người một lớn một nhỏ lấy ánh mắt chờ mong dị thường nhìn cậu ấy.
Cậu ấy siết chặt sữa bò bình, nghiêm túc nói:
“Không hiểu.”
Thu Thu thất vọng quay đầu đi, tiếp tục uống sữa bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.