Đoàn Sủng Lão Đại Sáu Tuổi Rưỡi
Chương 16:
Thâm Hạng Miêu Miêu
28/07/2024
Trần Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, sau đó đôi mắt đỏ hoe, vừa tủi thân vừa đáng thương, mím môi: “Anh Khương Qua…”
“Làm ơn đừng gọi tôi là anh, vai anh em chỉ là trong phim, ngoài đời chúng ta không quen, mời em ra ngay, nhìn thấy em là tôi cảm thấy phiền rồi.”
Mấy trợ lý trên sofa cười phá lên: “Nghe thấy không? Nhanh đi đi, một nhân vật nữ tuyến N mà cứ nghĩ mình là minh tinh?”
“Đúng vậy, đừng làm ảnh hưởng đến việc trang điểm của nam chính của chúng tôi được không? Nếu làm chậm tiến độ quay buổi chiều, em có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Lợi dụng tuổi nhỏ, mọi người cái gì cũng nhường nhịn, thực sự nghĩ mình là Quận chúa thật à? Đúng là bị chiều hư rồi.”
“Đúng vậy! Không có chút lễ phép nào.”
Trần Nguyệt Nguyệt bật khóc, chạy ra ngoài.
Trong phòng, chỉ có Mộ Khả Tây không hiểu chuyện gì: “Sao chị ấy lại khóc vậy?”
Bé cầm lấy kẹo sô cô la trên bàn định đi ra ngoài thì bị Mộ Khương Qua giữ lại: “Khả Tây, nhóc muốn đi đâu?”
“Chị gái khóc, Khả Tây lấy kẹo cho chị ăn.” Bé hồn nhiên nói.
“Đúng rồi, Khả Tây kể chuyện cười rất hay, chị gái nghe xong sẽ không khóc nữa.”
“Bé ngốc.” Mộ Khương Qua khẽ véo mũi bé.
“Loại người đó, nhóc đừng quan tâm.”
Bé ngơ ngác chớp mắt: “Loại người đó?”
Mộ Khương Qua cố gắng nghĩ cách giải thích để bé hiểu: “Ừ… tức là đứa bé hư! Khả Tây là đứa bé ngoan, đừng nên chơi với bé hư, hiểu không?”
“Ỏ, hóa ra chị gái là bé hư.” Khả Tây ngoan ngoãn gật đầu.
“Khả Tây ghét chơi với bé hư nhất.”
Các cô chú trợ lý trên sofa xúc động cảm thán: “A! Khả Tây đáng yêu quá! Lại đây, cô chú ôm một cái.”
“Các người đừng quá đáng quá.” Mộ Khương Qua không nhịn được nhắc nhở
“Ôm thì ôm, không được véo, nghe chưa?”
“Được rồi, được rồi.” Mọi người cố gắng kiềm chế không véo mặt và tay của Khả Tây.
Buổi chiều, các cảnh quay của Mộ Khương Qua đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ cảnh cuối cùng với Trần Nguyệt Nguyệt.
Một cảnh quay bị NG hai mươi lần mà vẫn chưa xong.
“Trường Bình, đừng nghịch nữa, mau xuống đi! Nếu bị ngã, làm sao ca ca giải thích với phụ thân?”
Vai diễn của Mộ Khương Qua là trưởng tử của vương gia, được gọi là “Thế tử điện hạ”.
“Làm ơn đừng gọi tôi là anh, vai anh em chỉ là trong phim, ngoài đời chúng ta không quen, mời em ra ngay, nhìn thấy em là tôi cảm thấy phiền rồi.”
Mấy trợ lý trên sofa cười phá lên: “Nghe thấy không? Nhanh đi đi, một nhân vật nữ tuyến N mà cứ nghĩ mình là minh tinh?”
“Đúng vậy, đừng làm ảnh hưởng đến việc trang điểm của nam chính của chúng tôi được không? Nếu làm chậm tiến độ quay buổi chiều, em có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Lợi dụng tuổi nhỏ, mọi người cái gì cũng nhường nhịn, thực sự nghĩ mình là Quận chúa thật à? Đúng là bị chiều hư rồi.”
“Đúng vậy! Không có chút lễ phép nào.”
Trần Nguyệt Nguyệt bật khóc, chạy ra ngoài.
Trong phòng, chỉ có Mộ Khả Tây không hiểu chuyện gì: “Sao chị ấy lại khóc vậy?”
Bé cầm lấy kẹo sô cô la trên bàn định đi ra ngoài thì bị Mộ Khương Qua giữ lại: “Khả Tây, nhóc muốn đi đâu?”
“Chị gái khóc, Khả Tây lấy kẹo cho chị ăn.” Bé hồn nhiên nói.
“Đúng rồi, Khả Tây kể chuyện cười rất hay, chị gái nghe xong sẽ không khóc nữa.”
“Bé ngốc.” Mộ Khương Qua khẽ véo mũi bé.
“Loại người đó, nhóc đừng quan tâm.”
Bé ngơ ngác chớp mắt: “Loại người đó?”
Mộ Khương Qua cố gắng nghĩ cách giải thích để bé hiểu: “Ừ… tức là đứa bé hư! Khả Tây là đứa bé ngoan, đừng nên chơi với bé hư, hiểu không?”
“Ỏ, hóa ra chị gái là bé hư.” Khả Tây ngoan ngoãn gật đầu.
“Khả Tây ghét chơi với bé hư nhất.”
Các cô chú trợ lý trên sofa xúc động cảm thán: “A! Khả Tây đáng yêu quá! Lại đây, cô chú ôm một cái.”
“Các người đừng quá đáng quá.” Mộ Khương Qua không nhịn được nhắc nhở
“Ôm thì ôm, không được véo, nghe chưa?”
“Được rồi, được rồi.” Mọi người cố gắng kiềm chế không véo mặt và tay của Khả Tây.
Buổi chiều, các cảnh quay của Mộ Khương Qua đều diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ cảnh cuối cùng với Trần Nguyệt Nguyệt.
Một cảnh quay bị NG hai mươi lần mà vẫn chưa xong.
“Trường Bình, đừng nghịch nữa, mau xuống đi! Nếu bị ngã, làm sao ca ca giải thích với phụ thân?”
Vai diễn của Mộ Khương Qua là trưởng tử của vương gia, được gọi là “Thế tử điện hạ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.