Chương 46: Tham Vọng Bừng Bừng (3)
Mai Nhược Phồn
18/09/2024
Gan bàn tay (*) của nàng đau nhói, nhìn vào thì thấy trên đó có hai dấu răng nhỏ, may mắn xung quanh vết răng có máu đỏ, không có độc.
(*) Gan bàn tay :(khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Xuyên sách vào một quyển tiểu thuyết tu tiên, gặp phải một con rắn biết nói cũng không khiến nàng ngạc nhiên là mấy.
Kỷ Vân Diễm tựa lưng vào vách đá trong hang động, nội tâm không chút gợn sóng. Hắn ta đã hiểu rõ vì sao Ứng Lạc Lam lại biến thành rắn, hóa ra là để xé rách bí cảnh.
Vừa mới bố trí xong trận pháp mê hoặc, hắn ta đã kiệt sức, dọc theo vách đá ngồi bệt xuống đất, đồng thời tập trung lắng nghe pháp trận truyền âm trên linh thuyền của Minh Hồ để xác định vị trí của mình.
May mà nơi này tạm thời có thể an tĩnh được vài ngày.
“Ca ca, ta bắt được một con rắn biết nói.” Mộc Lăng Bắc vui vẻ khoe chiến lợi phẩm.
Trong bí cảnh mà bắt được sinh vật biết nói, nghĩ thôi đã thấy phấn khích, biết đâu là thiên tài địa bảo gì đó. Nàng phải nuôi dưỡng nó thật tốt để sau này giết lấy máu, dùng mật rắn luyện đan!
Mộc Lăng Bắc tràn đầy tham vọng.
Kỷ Vân Diễm: ...
Bên trong tạm thời an toàn, nhưng bên ngoài lại đánh nhau đến trời long đất lở, ngay cả Doãn Tịch Lạc yếu đuối cũng phải rút kiếm tự vệ.
Kim Tả Ngạn bị Phạm trưởng lão giấu trong pháp bảo cung điện, chỉ dám ló đầu nhìn qua cửa sổ, thấy Doãn Tịch Lạc hai tay cầm kiếm, cảnh giác đối mặt với một tu sĩ Phân Thần Kỳ.
Không biết là ai la lên một tiếng, mọi người đều biết thần thảo đã bị sư đồ Minh Hồ đoạt lấy, tất cả liền vây kín bọn họ lại.
“Giao thần thảo ra đây!” Một tà tu có vết sẹo trên mặt, hung tợn giơ kiếm chỉ thẳng vào Minh Hồ.
Minh Hồ nghiến răng nuốt giận. Hắn ta có thể nói gì đây, cảnh tượng thầy trò tình thâm trước đó có bao nhiêu người nhìn thấy.
Nhưng khổ nỗi, ngay cả khi dùng khí tức của mình dò xét, hắn ta cũng không truy ra được, nhưng giờ nói ra ai mà tin?
May mà Phạm trưởng lão Kim gia đứng về phía hắn ta.
“Thật sự không thể tra được sao?” Phạm trưởng lão vuốt bộ râu dài trắng như tuyết: “Không thể nào, tu vi của Kim Tiểu Thất cũng chỉ gần Trúc Cơ Kỳ, hắn ta không có bản lĩnh lớn như vậy để che giấu khí tức.”
“Lỡ không phải Kim Tiểu Thất thì sao?” Đôi mắt ôn hòa của Minh Hồ chợt lóe lên một tia sắc bén: “Trưởng lão chắc chắn người đó là Kim Tiểu Thất thật sao?”
“Ý ngươi là...” Ông ta không nói tên người đó ra, nhưng ai cũng biết hắn ta đang nói đến ai.
(*) Gan bàn tay :(khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Xuyên sách vào một quyển tiểu thuyết tu tiên, gặp phải một con rắn biết nói cũng không khiến nàng ngạc nhiên là mấy.
Kỷ Vân Diễm tựa lưng vào vách đá trong hang động, nội tâm không chút gợn sóng. Hắn ta đã hiểu rõ vì sao Ứng Lạc Lam lại biến thành rắn, hóa ra là để xé rách bí cảnh.
Vừa mới bố trí xong trận pháp mê hoặc, hắn ta đã kiệt sức, dọc theo vách đá ngồi bệt xuống đất, đồng thời tập trung lắng nghe pháp trận truyền âm trên linh thuyền của Minh Hồ để xác định vị trí của mình.
May mà nơi này tạm thời có thể an tĩnh được vài ngày.
“Ca ca, ta bắt được một con rắn biết nói.” Mộc Lăng Bắc vui vẻ khoe chiến lợi phẩm.
Trong bí cảnh mà bắt được sinh vật biết nói, nghĩ thôi đã thấy phấn khích, biết đâu là thiên tài địa bảo gì đó. Nàng phải nuôi dưỡng nó thật tốt để sau này giết lấy máu, dùng mật rắn luyện đan!
Mộc Lăng Bắc tràn đầy tham vọng.
Kỷ Vân Diễm: ...
Bên trong tạm thời an toàn, nhưng bên ngoài lại đánh nhau đến trời long đất lở, ngay cả Doãn Tịch Lạc yếu đuối cũng phải rút kiếm tự vệ.
Kim Tả Ngạn bị Phạm trưởng lão giấu trong pháp bảo cung điện, chỉ dám ló đầu nhìn qua cửa sổ, thấy Doãn Tịch Lạc hai tay cầm kiếm, cảnh giác đối mặt với một tu sĩ Phân Thần Kỳ.
Không biết là ai la lên một tiếng, mọi người đều biết thần thảo đã bị sư đồ Minh Hồ đoạt lấy, tất cả liền vây kín bọn họ lại.
“Giao thần thảo ra đây!” Một tà tu có vết sẹo trên mặt, hung tợn giơ kiếm chỉ thẳng vào Minh Hồ.
Minh Hồ nghiến răng nuốt giận. Hắn ta có thể nói gì đây, cảnh tượng thầy trò tình thâm trước đó có bao nhiêu người nhìn thấy.
Nhưng khổ nỗi, ngay cả khi dùng khí tức của mình dò xét, hắn ta cũng không truy ra được, nhưng giờ nói ra ai mà tin?
May mà Phạm trưởng lão Kim gia đứng về phía hắn ta.
“Thật sự không thể tra được sao?” Phạm trưởng lão vuốt bộ râu dài trắng như tuyết: “Không thể nào, tu vi của Kim Tiểu Thất cũng chỉ gần Trúc Cơ Kỳ, hắn ta không có bản lĩnh lớn như vậy để che giấu khí tức.”
“Lỡ không phải Kim Tiểu Thất thì sao?” Đôi mắt ôn hòa của Minh Hồ chợt lóe lên một tia sắc bén: “Trưởng lão chắc chắn người đó là Kim Tiểu Thất thật sao?”
“Ý ngươi là...” Ông ta không nói tên người đó ra, nhưng ai cũng biết hắn ta đang nói đến ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.