Chương 47: Tham Vọng Bừng Bừng (4)
Mai Nhược Phồn
18/09/2024
Những người khác không chịu được nữa, lập tức phẫn nộ.
“Này! Đừng tưởng cứ đổ tội là xong, ai mà biết có phải Quỷ ngàn mặt không, hơn nữa, hắn ta đến đây làm gì, hắn ta dùng được thần thảo sao?”
“Đúng vậy, hắn ta đã nhập ma rồi, còn cướp thần thảo làm gì!”
“Đều là cái cớ, huynh đệ xông lên cho ta!”
“…”
Những người vây quanh họ la ó, có vài tán tu không sợ chết từng bước ép tới, ép họ đến rìa một vách đá.
“A!”
Doãn Tịch Lạc chân trượt, đá vụn dưới chân rơi xuống, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt ôn hòa của Minh Hồ.
“Sư phụ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức ửng đỏ.
“Cẩn thận một chút, đừng sợ, có sư phụ ở đây.” Minh Hồ xoa đầu nàng ta.
Doãn Tịch Lạc tựa đầu vào vai hắn ta, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Phạm trưởng lão nhìn thấy, nhíu mày nhưng cuối cùng không nói gì.
“Đừng diễn trò nữa!” Vài tà tu nhìn chằm chằm Doãn Tịch Lạc, xấu xa huýt sáo: “Tiểu nha đầu trông cũng khá đấy, đúng là lô đỉnh thượng thừa.”
“Muốn chết!” Minh Hồ mắt lạnh như băng, lập tức vung kiếm bằng một tay.
Tên tà tu khiêu khích vừa rồi liền bị chém thành hai nửa, may mắn thoát thân được mỗi thần hồn. Máu bắn tung tóe khắp nơi, những người đứng gần bị vấy máu khắp mặt, hoảng sợ lùi lại.
Ai cũng biết Minh Hồ là kẻ tài hoa xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, người ta chỉ nhớ đến dáng vẻ thanh cao mà quên mất hắn ta đáng sợ thế nào.
Trong chốc lát, không khí im ắng như tờ.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Tả Ngạn càng lo lắng, vò tay không ngừng: “Mộc Lăng Bắc, nếu bị sư phụ tìm được, ngươi nhất định sẽ bị hắn đánh cho hồn phi phách tán, nhất định phải trốn kỹ đó…”
“Công tử đang lo lắng cái gì?” Đệ tử Kim gia đang canh giữ hắn ta, không cho hắn ta ra ngoài gây chuyện.
Nhìn thấy Minh Hồ một kiếm giết một người, ai nấy đều máu nóng sôi trào, bàn tán không ngừng.
“Hành Vân Tông vẫn là lợi hại nhất, trừ tông chủ và tông chủ tiền nhiệm ra, còn có Minh Hồ Tiên Tôn tài năng như vậy, lại còn trẻ thế này, ta cá rằng hắn ta sắp phi thăng.”
“Ta hiểu vì sao công tử lại muốn bái hắn ta làm sư phụ rồi.”
“Phong thái của đệ nhất mỹ nam thiên hạ, chậc chậc.”
“Thật sự là Mộc sư muội đoạt được thần thảo sao?”
“Ôi, rốt cuộc nàng trốn đi đâu rồi? Bí cảnh cũng chỉ lớn bằng này.”
“…”
“Này! Đừng tưởng cứ đổ tội là xong, ai mà biết có phải Quỷ ngàn mặt không, hơn nữa, hắn ta đến đây làm gì, hắn ta dùng được thần thảo sao?”
“Đúng vậy, hắn ta đã nhập ma rồi, còn cướp thần thảo làm gì!”
“Đều là cái cớ, huynh đệ xông lên cho ta!”
“…”
Những người vây quanh họ la ó, có vài tán tu không sợ chết từng bước ép tới, ép họ đến rìa một vách đá.
“A!”
Doãn Tịch Lạc chân trượt, đá vụn dưới chân rơi xuống, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp, ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt ôn hòa của Minh Hồ.
“Sư phụ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lập tức ửng đỏ.
“Cẩn thận một chút, đừng sợ, có sư phụ ở đây.” Minh Hồ xoa đầu nàng ta.
Doãn Tịch Lạc tựa đầu vào vai hắn ta, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Phạm trưởng lão nhìn thấy, nhíu mày nhưng cuối cùng không nói gì.
“Đừng diễn trò nữa!” Vài tà tu nhìn chằm chằm Doãn Tịch Lạc, xấu xa huýt sáo: “Tiểu nha đầu trông cũng khá đấy, đúng là lô đỉnh thượng thừa.”
“Muốn chết!” Minh Hồ mắt lạnh như băng, lập tức vung kiếm bằng một tay.
Tên tà tu khiêu khích vừa rồi liền bị chém thành hai nửa, may mắn thoát thân được mỗi thần hồn. Máu bắn tung tóe khắp nơi, những người đứng gần bị vấy máu khắp mặt, hoảng sợ lùi lại.
Ai cũng biết Minh Hồ là kẻ tài hoa xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, người ta chỉ nhớ đến dáng vẻ thanh cao mà quên mất hắn ta đáng sợ thế nào.
Trong chốc lát, không khí im ắng như tờ.
Nhìn thấy cảnh này, Kim Tả Ngạn càng lo lắng, vò tay không ngừng: “Mộc Lăng Bắc, nếu bị sư phụ tìm được, ngươi nhất định sẽ bị hắn đánh cho hồn phi phách tán, nhất định phải trốn kỹ đó…”
“Công tử đang lo lắng cái gì?” Đệ tử Kim gia đang canh giữ hắn ta, không cho hắn ta ra ngoài gây chuyện.
Nhìn thấy Minh Hồ một kiếm giết một người, ai nấy đều máu nóng sôi trào, bàn tán không ngừng.
“Hành Vân Tông vẫn là lợi hại nhất, trừ tông chủ và tông chủ tiền nhiệm ra, còn có Minh Hồ Tiên Tôn tài năng như vậy, lại còn trẻ thế này, ta cá rằng hắn ta sắp phi thăng.”
“Ta hiểu vì sao công tử lại muốn bái hắn ta làm sư phụ rồi.”
“Phong thái của đệ nhất mỹ nam thiên hạ, chậc chậc.”
“Thật sự là Mộc sư muội đoạt được thần thảo sao?”
“Ôi, rốt cuộc nàng trốn đi đâu rồi? Bí cảnh cũng chỉ lớn bằng này.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.