Đoàn Sủng Mỹ Nhân Là Đồ Tham Ăn! ( Mỹ Thực )
Chương 41: Hoa Quế Gạo Nếp Củ Sen (1)
Năm màu giấy trắng
01/10/2024
===========
Nồi hấp đang bốc hơi, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ùng ục khiến người nghe không khỏi tò mò.
Từng làn hương nhẹ nhàng len lỏi qua khe nắp nồi, lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, khiến tâm trạng trở nên dễ chịu.
Khi Tưởng mụ mụ và Hồng Lăng nhìn vào trong phòng, họ thấy Tô Tâm Hòa đang nghiêng mình về phía trước, tỉ mỉ làm việc.
Hai tay thon dài của nàng thoăn thoắt, một tay giữ củ sen trắng nõn, tay kia cầm đũa, chậm rãi nhét gạo nếp vào từng lỗ của củ sen.
Động tác của nàng không vội vã, rất bình thản, hầu như không để hạt gạo nào rơi ra, cho thấy nàng đã quen tay.
Bên cạnh, Thanh Mai đang rửa chén bát.
Nàng ấy vừa rửa vừa giơ cái chén lên nhìn, cau mày nói:
" Tiểu thư ơi, mấy cái chén này để lâu quá rồi, rửa mãi mà vẫn không sạch nổi… "
Tô Tâm Hòa nhẹ giọng đáp: " Vậy thì đun ít nước ấm, ngâm chúng một lát rồi hẵng rửa. "
Thanh Mai gật đầu, nhưng lại thở dài: " Tiểu thư à, cứ tưởng đường đến kinh thành cũng suôn sẻ, ngỡ rằng đến đây sẽ được sống những ngày tháng nhẹ nhàng.
Thế mà cái nơi này, đến cả ấm trà cũng rỉ nước, chén đĩa thì đầy vết nứt. Sáng nay, ta đã hỏi gã sai vặt mới biết đây là nơi phủ hầu dùng để nhốt tội nhân!
Tiểu thư đâu có làm gì sai, cớ sao lại bị an bài ở đây? "
Tô Tâm Hòa vẫn chăm chú với củ sen và gạo nếp, cười nhẹ nhàng:
" Ở đâu cũng được, nếu không ở đây, làm sao buổi sáng có thể mua được củ sen tươi ngon và gạo nếp đầy đặn thế này? "
Tô Tâm Hòa từ trước đến nay chỉ có hứng thú với chuyện ăn uống. Dù chỗ ở có đơn sơ, nhưng so với việc vào phủ hầu với bao nhiêu quy củ, nàng vẫn cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Thấy Tô Tâm Hòa đang đắm chìm trong công việc, Thanh Mai biết có nói thêm cũng chẳng ích gì, liền bảo:
" Vậy để nô tỳ đun chút nước. Nếu mấy cái chén này mà vẫn không rửa sạch, có khi chúng ta phải dùng tay để ăn cơm sáng mất thôi! "
Thanh Mai vừa bưng chậu nước đứng lên, bất chợt phát hiện ngoài cửa có hai người.
Nồi hấp đang bốc hơi, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ùng ục khiến người nghe không khỏi tò mò.
Từng làn hương nhẹ nhàng len lỏi qua khe nắp nồi, lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, khiến tâm trạng trở nên dễ chịu.
Khi Tưởng mụ mụ và Hồng Lăng nhìn vào trong phòng, họ thấy Tô Tâm Hòa đang nghiêng mình về phía trước, tỉ mỉ làm việc.
Hai tay thon dài của nàng thoăn thoắt, một tay giữ củ sen trắng nõn, tay kia cầm đũa, chậm rãi nhét gạo nếp vào từng lỗ của củ sen.
Động tác của nàng không vội vã, rất bình thản, hầu như không để hạt gạo nào rơi ra, cho thấy nàng đã quen tay.
Bên cạnh, Thanh Mai đang rửa chén bát.
Nàng ấy vừa rửa vừa giơ cái chén lên nhìn, cau mày nói:
" Tiểu thư ơi, mấy cái chén này để lâu quá rồi, rửa mãi mà vẫn không sạch nổi… "
Tô Tâm Hòa nhẹ giọng đáp: " Vậy thì đun ít nước ấm, ngâm chúng một lát rồi hẵng rửa. "
Thanh Mai gật đầu, nhưng lại thở dài: " Tiểu thư à, cứ tưởng đường đến kinh thành cũng suôn sẻ, ngỡ rằng đến đây sẽ được sống những ngày tháng nhẹ nhàng.
Thế mà cái nơi này, đến cả ấm trà cũng rỉ nước, chén đĩa thì đầy vết nứt. Sáng nay, ta đã hỏi gã sai vặt mới biết đây là nơi phủ hầu dùng để nhốt tội nhân!
Tiểu thư đâu có làm gì sai, cớ sao lại bị an bài ở đây? "
Tô Tâm Hòa vẫn chăm chú với củ sen và gạo nếp, cười nhẹ nhàng:
" Ở đâu cũng được, nếu không ở đây, làm sao buổi sáng có thể mua được củ sen tươi ngon và gạo nếp đầy đặn thế này? "
Tô Tâm Hòa từ trước đến nay chỉ có hứng thú với chuyện ăn uống. Dù chỗ ở có đơn sơ, nhưng so với việc vào phủ hầu với bao nhiêu quy củ, nàng vẫn cảm thấy tự do thoải mái hơn.
Thấy Tô Tâm Hòa đang đắm chìm trong công việc, Thanh Mai biết có nói thêm cũng chẳng ích gì, liền bảo:
" Vậy để nô tỳ đun chút nước. Nếu mấy cái chén này mà vẫn không rửa sạch, có khi chúng ta phải dùng tay để ăn cơm sáng mất thôi! "
Thanh Mai vừa bưng chậu nước đứng lên, bất chợt phát hiện ngoài cửa có hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.