Đoàn Sủng Mỹ Nhân Là Đồ Tham Ăn! ( Mỹ Thực )
Chương 42: Hoa Quế Gạo Nếp Củ Sen (2)
Năm màu giấy trắng
01/10/2024
Nàng ấy giật mình, " Hai vị là ai? "
Nghe tiếng, Tô Tâm Hòa cũng quay lại nhìn, khiến Tưởng mụ mụ và Hồng Lăng ngẩn ngơ trong giây lát.
Thật là một gương mặt thanh tú.
Tưởng mụ mụ nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu thư nhà họ Tô này sở hữu làn da trắng mịn, sống mũi thanh thoát, đôi môi không tô son mà vẫn hồng hào. Đúng là một mỹ nhân hiếm có.
Dù đã gặp nhiều người trong đời, Tưởng mụ mụ vẫn không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp của Tô Tâm Hòa. Tuy nhiên, bà ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước lên trước, giọng từ tốn mà nghiêm trang:
" Lão nô họ Tưởng, còn đây là Hồng Lăng. Chúng ta đều là người hầu bên cạnh phu nhân trong phủ. Hôm nay theo lệnh phu nhân, đặc biệt đến thăm Tô tiểu thư. "
Nói xong, cả hai cùng đồng loạt cúi chào.
Tô Tâm Hòa thấy Tưởng mụ mụ nói năng khéo léo, không tỏ vẻ kiêu ngạo hay xu nịnh, biết ngay đây không phải người tầm thường.
Nàng lập tức buông đồ trong tay, bước nhanh đến, nói: " Ta nào dám làm chủ, Tưởng mụ mụ, Hồng Lăng không cần khách sáo thế. "
Tưởng mụ mụ khẽ gật đầu, nhìn thấy trên tay Tô Tâm Hòa vẫn còn cầm chiếc đũa để làm việc, liền hỏi: " Tô tiểu thư đang bận gì thế? "
Giọng nói của bà ấy có phần lạnh lùng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Với người nữ tử khác, có lẽ họ sẽ e dè trước khí chất này mà không dám trả lời.
Nhưng Tô Tâm Hòa lại nhoẻn miệng cười đáp: " Sáng nay ta cùng Thanh Mai dạo quanh nơi đây, thấy có cái chợ nhỏ nên mua ít nguyên liệu về. Định nấu một món quê nhà để ăn. "
Tưởng mụ mụ ngạc nhiên, hỏi lại: " Tô tiểu thư tự tay làm sao? "
" Tô tiểu thư ngày nào cũng lo việc bếp núc thế này, thật không hợp với dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, " Tưởng mụ mụ nói.
Tô Tâm Hòa mỉm cười gật đầu, " Đúng vậy, đây là cơm sáng của chúng ta. "
Tưởng mụ mụ thử hỏi tiếp, " Vậy đầu bếp của Tư Chính Uyển đâu rồi? "
Chưa kịp để Tô Tâm Hòa lên tiếng, Thanh Mai đã không nhịn được mà chen vào,
" Tưởng mụ mụ, ở Tư Chính Uyển này không có đầu bếp nào cả, đến cái chén lành lặn cũng không có! "
Nghe tiếng, Tô Tâm Hòa cũng quay lại nhìn, khiến Tưởng mụ mụ và Hồng Lăng ngẩn ngơ trong giây lát.
Thật là một gương mặt thanh tú.
Tưởng mụ mụ nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu thư nhà họ Tô này sở hữu làn da trắng mịn, sống mũi thanh thoát, đôi môi không tô son mà vẫn hồng hào. Đúng là một mỹ nhân hiếm có.
Dù đã gặp nhiều người trong đời, Tưởng mụ mụ vẫn không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp của Tô Tâm Hòa. Tuy nhiên, bà ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bước lên trước, giọng từ tốn mà nghiêm trang:
" Lão nô họ Tưởng, còn đây là Hồng Lăng. Chúng ta đều là người hầu bên cạnh phu nhân trong phủ. Hôm nay theo lệnh phu nhân, đặc biệt đến thăm Tô tiểu thư. "
Nói xong, cả hai cùng đồng loạt cúi chào.
Tô Tâm Hòa thấy Tưởng mụ mụ nói năng khéo léo, không tỏ vẻ kiêu ngạo hay xu nịnh, biết ngay đây không phải người tầm thường.
Nàng lập tức buông đồ trong tay, bước nhanh đến, nói: " Ta nào dám làm chủ, Tưởng mụ mụ, Hồng Lăng không cần khách sáo thế. "
Tưởng mụ mụ khẽ gật đầu, nhìn thấy trên tay Tô Tâm Hòa vẫn còn cầm chiếc đũa để làm việc, liền hỏi: " Tô tiểu thư đang bận gì thế? "
Giọng nói của bà ấy có phần lạnh lùng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Với người nữ tử khác, có lẽ họ sẽ e dè trước khí chất này mà không dám trả lời.
Nhưng Tô Tâm Hòa lại nhoẻn miệng cười đáp: " Sáng nay ta cùng Thanh Mai dạo quanh nơi đây, thấy có cái chợ nhỏ nên mua ít nguyên liệu về. Định nấu một món quê nhà để ăn. "
Tưởng mụ mụ ngạc nhiên, hỏi lại: " Tô tiểu thư tự tay làm sao? "
" Tô tiểu thư ngày nào cũng lo việc bếp núc thế này, thật không hợp với dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, " Tưởng mụ mụ nói.
Tô Tâm Hòa mỉm cười gật đầu, " Đúng vậy, đây là cơm sáng của chúng ta. "
Tưởng mụ mụ thử hỏi tiếp, " Vậy đầu bếp của Tư Chính Uyển đâu rồi? "
Chưa kịp để Tô Tâm Hòa lên tiếng, Thanh Mai đã không nhịn được mà chen vào,
" Tưởng mụ mụ, ở Tư Chính Uyển này không có đầu bếp nào cả, đến cái chén lành lặn cũng không có! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.