Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 13: Cha có thể đi lại
Thâm Hạng Miêu Miêu
31/08/2023
Mọi người sững sờ một lúc, nhìn về phía Linh Bảo.
"Nương không sao," Thẩm Tố Nga an ủi con gái, nhẹ nhàng sờ đầu bé, "Cha con ăn xong rồi sao?"
"Chưa ạ, Linh Bảo vừa mới vào phòng bưng thịt cho cha liền nghe thấy tiếng nương cùng người khác cãi nhau nên ra đây bảo vệ nương, chắc chắn là mấy người này chọc nương tức giận!"
Linh Bảo chỉ vào mấy người Lưu Đại Mỹ, phồng má, thở phì phò hỏi: "Nương, có phải chính bọn họ đã khi dễ người hay không ạ?"
"Bọn họ không khi dễ được ta, Linh Bảo ngoan, vào phòng chơi với cha con đi, một mình nương cũng có thể đuổi bọn họ đi."
**
Nhị Hoa Tử bị ép lùi ra tít ngoài sân, hai tay vung một cách điên cuồng, "Phi, Phi, tuyết bay hết vào trong miệng con rồi, nương người đừng quét nữa..."
"Cút ra ngoài cho ta! Thịt kia không có phần cho mấy người."
"Nương người đừng có quá đáng quá," thấy sắp bị đuổi ra khỏi sân, Nhị Hoa Tử đoạt lấy cái chổi, "Hai ngày trước chúng con còn chưa phân gia, đúng không nương? Nếu con chó kia đã là do Tam Lỗi Tử hai ngày trước bắt được, thì phải chia cho chúng con một ít chứ, hà cớ gì tất cả đều thuộc về nương?"
"Đúng đấy, nương chàng thật không biết nói đạo lý! Bà ấy chỉ biết đến bản thân mình."
Hoàng Nguyệt Châu mắng xong, đi ra ngoài sân, lớn tiếng hô: "Mọi người hãy đến đây mà xem, phân xử giúp chúng tôi. Xem nương tôi này, giấu thịt chó mà không cho chúng tôi biết, phân gia xong một miếng thịt cũng không chừa lại cho chúng tôi a.
Trước đó, bà ta còn giả vờ hào phóng, nói cái gì mà mọi thứ đều phân cho chúng tôi , kết quả bản thân mình thì lén lút giấu mấy chục cân thịt đâu."
Tuyết rơi đây trời, mấy thôn dân ở trong nhà không có việc gì, lúc này thấy có náo nhiệt, ai nấy đều khoác áo bước ra cửa hóng.
Một lúc sau, liền lần nữa tụ tập đông đúc ở bên ngoài Khương gia.
Không bao lâu, một nhà Đại Đông Tử cũng biết tin, vội vàng chạy tới.
Mắt thấy mấy bá bá từ trong nhà đi ra, anh ta vội nói: "Đại bá, người hãy đến phân xử xem! Cháu biết bá là người công tâm nhất."
Khương đại bá nghe thấy hai từ "công tâm", vẻ mặt lập tỏ ra nghiêm túc, ngay cả cái cằm cũng cố ý nâng lên một tý.
"Khụ!" Ông ho khan một tiếng, "Việc này, nương Đông Tử xác thực là đã làm không đúng, tuy nói đã phân gia nhưng Đại Đông Tử và Nhị Hoa Tử nói đến cùng vẫn là con thím nha, thím không nên vì chút thịt chó mà làm lớn chuyện lên như thế."
Các thôn dân vây xem cũng cảm thấy Thẩm Tố Nga làm không đúng, mồm năm miệng mười nói, "Đúng thế, có lương phân lương, có thịt phân thịt, sao lại còn cất giấu không chia cơ chứ?"
Bỗng nhiên, có âm thanh cao giọng cất lên: "Là tôi không muốn chia thịt cho bọn họ đấy, chuyện này không liên quan đến nương tôi, con chó kia chính tôi đã giấu nó đi!"
Người nói chuyện là Tam Lỗi Tử, thấy mọi người đều chăm chăm nhìn mình, anh nói tiếp: "Tôi chính là không thích hai nhà đại ca, nhị ca bọn họ!
Lúc còn chưa phân gia, cha nương tôi không được chia chút đồ ăn, nhìn đi, nương ta đã gầy thành dạng gì? Cả người chỉ toàn xương là xương. Vậy thì vì sao lúc phân gia ta lại phải đem thịt chia cho bọn họ?"
Đại ca cùng nhị ca anh nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi, "Tam Lỗi Tử, em đang nói mấy lời gì thế? Làm như bọn anh bạc đãi cha nương không bằng."
"Cha nương gầy, chẳng lẽ chúng ta không gầy sao? Em nhìn anh, nhìn vợ cùng con trai anh xem, bọn họ không gầy sao? Đầu năm đói kém, mọi người ai mà chả gầy!"
"Đúng vậy!" Hoàng Nguyệt Châu đứng bên phụ họa, "Lại nói, cha gầy như thế là do ông ấy bị liệt dẫn đến ăn không ngon, ngủ không yên, liên quan gì đến bọn tôi? Bọn tôi tháng nào cũng phải dành tiền mua thuốc cho ông ấy, tiền thuốc chẳng phải đều do bọn tôi kiếm ra sao?"
"Nương không sao," Thẩm Tố Nga an ủi con gái, nhẹ nhàng sờ đầu bé, "Cha con ăn xong rồi sao?"
"Chưa ạ, Linh Bảo vừa mới vào phòng bưng thịt cho cha liền nghe thấy tiếng nương cùng người khác cãi nhau nên ra đây bảo vệ nương, chắc chắn là mấy người này chọc nương tức giận!"
Linh Bảo chỉ vào mấy người Lưu Đại Mỹ, phồng má, thở phì phò hỏi: "Nương, có phải chính bọn họ đã khi dễ người hay không ạ?"
"Bọn họ không khi dễ được ta, Linh Bảo ngoan, vào phòng chơi với cha con đi, một mình nương cũng có thể đuổi bọn họ đi."
**
Nhị Hoa Tử bị ép lùi ra tít ngoài sân, hai tay vung một cách điên cuồng, "Phi, Phi, tuyết bay hết vào trong miệng con rồi, nương người đừng quét nữa..."
"Cút ra ngoài cho ta! Thịt kia không có phần cho mấy người."
"Nương người đừng có quá đáng quá," thấy sắp bị đuổi ra khỏi sân, Nhị Hoa Tử đoạt lấy cái chổi, "Hai ngày trước chúng con còn chưa phân gia, đúng không nương? Nếu con chó kia đã là do Tam Lỗi Tử hai ngày trước bắt được, thì phải chia cho chúng con một ít chứ, hà cớ gì tất cả đều thuộc về nương?"
"Đúng đấy, nương chàng thật không biết nói đạo lý! Bà ấy chỉ biết đến bản thân mình."
Hoàng Nguyệt Châu mắng xong, đi ra ngoài sân, lớn tiếng hô: "Mọi người hãy đến đây mà xem, phân xử giúp chúng tôi. Xem nương tôi này, giấu thịt chó mà không cho chúng tôi biết, phân gia xong một miếng thịt cũng không chừa lại cho chúng tôi a.
Trước đó, bà ta còn giả vờ hào phóng, nói cái gì mà mọi thứ đều phân cho chúng tôi , kết quả bản thân mình thì lén lút giấu mấy chục cân thịt đâu."
Tuyết rơi đây trời, mấy thôn dân ở trong nhà không có việc gì, lúc này thấy có náo nhiệt, ai nấy đều khoác áo bước ra cửa hóng.
Một lúc sau, liền lần nữa tụ tập đông đúc ở bên ngoài Khương gia.
Không bao lâu, một nhà Đại Đông Tử cũng biết tin, vội vàng chạy tới.
Mắt thấy mấy bá bá từ trong nhà đi ra, anh ta vội nói: "Đại bá, người hãy đến phân xử xem! Cháu biết bá là người công tâm nhất."
Khương đại bá nghe thấy hai từ "công tâm", vẻ mặt lập tỏ ra nghiêm túc, ngay cả cái cằm cũng cố ý nâng lên một tý.
"Khụ!" Ông ho khan một tiếng, "Việc này, nương Đông Tử xác thực là đã làm không đúng, tuy nói đã phân gia nhưng Đại Đông Tử và Nhị Hoa Tử nói đến cùng vẫn là con thím nha, thím không nên vì chút thịt chó mà làm lớn chuyện lên như thế."
Các thôn dân vây xem cũng cảm thấy Thẩm Tố Nga làm không đúng, mồm năm miệng mười nói, "Đúng thế, có lương phân lương, có thịt phân thịt, sao lại còn cất giấu không chia cơ chứ?"
Bỗng nhiên, có âm thanh cao giọng cất lên: "Là tôi không muốn chia thịt cho bọn họ đấy, chuyện này không liên quan đến nương tôi, con chó kia chính tôi đã giấu nó đi!"
Người nói chuyện là Tam Lỗi Tử, thấy mọi người đều chăm chăm nhìn mình, anh nói tiếp: "Tôi chính là không thích hai nhà đại ca, nhị ca bọn họ!
Lúc còn chưa phân gia, cha nương tôi không được chia chút đồ ăn, nhìn đi, nương ta đã gầy thành dạng gì? Cả người chỉ toàn xương là xương. Vậy thì vì sao lúc phân gia ta lại phải đem thịt chia cho bọn họ?"
Đại ca cùng nhị ca anh nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi, "Tam Lỗi Tử, em đang nói mấy lời gì thế? Làm như bọn anh bạc đãi cha nương không bằng."
"Cha nương gầy, chẳng lẽ chúng ta không gầy sao? Em nhìn anh, nhìn vợ cùng con trai anh xem, bọn họ không gầy sao? Đầu năm đói kém, mọi người ai mà chả gầy!"
"Đúng vậy!" Hoàng Nguyệt Châu đứng bên phụ họa, "Lại nói, cha gầy như thế là do ông ấy bị liệt dẫn đến ăn không ngon, ngủ không yên, liên quan gì đến bọn tôi? Bọn tôi tháng nào cũng phải dành tiền mua thuốc cho ông ấy, tiền thuốc chẳng phải đều do bọn tôi kiếm ra sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.