Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 14: Cha Có Thể Đi Lại (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
01/09/2023
Tam Lỗi Tử khẽ hừ một tiếng, "Trước kia, tiền trong nhà đều do hai nhà mấy người quản, em cùng nương, lão tứ với lão ngũ kiếm được chút nào đều bị các người chiếm hết, ai biết được các người đã bỏ ra bao nhiêu tiền mua thuốc? Lại chi bao nhiêu tiền cho bản thân?"
"Mày có ý gì? Tam Lỗi Tử, mày đừng có mà ở đây nói láo!"
"Hừ, vết thương hoại tử trên người cha chưa bao giờ thuyên giảm, các người mua cồn về lại chẳng hề có mùi cồn, nào biết được có phải hay không đã lén trộn lẫn với nước a?"
Lời nói của Tam Lỗi Tử khiến sắc mặt Hoàng Nguyệt Châu trở nên cực kỳ khó coi.
Nàng ta xác thực là đã lén trộn cồn với nước, chiêu này là Đại Mỹ dạy nàng ta, bây giờ bị nói trúng tim đen, nàng ta liền chột dạ ngụy biện: "Mày, mày đừng có nói bừa. Mày có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ở đây nói bậy vu oan người khác!"
"Chúng ta đã phân gia, chứng cứ có hay không còn quan trọng sao? Cho dù có chứng cứ, mấy người cũng không có khả năng đem tiền trả lại chúng tôi."
Nói xong, anh cao giọng, lần nữa lớn tiếng nói: "Tóm lại, con chó hoang kia là tôi bắt được, tôi thích chia cho ai thì chia, mấy người không có quyền phán xét! Muốn ăn thịt chó sao? Tự mình lên núi mà bắt!"
Hai người anh trai anh bị anh nói đến nổi giận, "Tốt lắm, Tam Lỗi Tử, bây giờ mày bản lĩnh lớn rồi, lại dám nói chuyện với bọn tao như vậy?"
"Đại ca, nhị ca, các anh cũng bản lĩnh không kém, thấy cha bị liệt chỉ có thể nằm trên giường không có cách nào ra đây giúp đỡ nương nên liền mang theo vợ mình chạy đến nhà gây sự, nếu cha có thể xuống giường, nhất định đã sớm đánh gãy chân các anh rồi!"
Lúc này, một âm thanh từ trong nhà truyền tới, "Tam Lỗi Tử, con trưởng thành rồi, trong số mấy đứa con trai của ta, con chính là đứa hiểu chuyện nhất, biết giúp đỡ nương..."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, đám người kinh ngạc hướng mắt về phía âm thanh phát ra, liền thấy Khương Khánh Sơn tay chống gậy, khó khăn đi đến.
Bên cạnh ông là Tiểu Linh Bảo.
Lúc nãy, Linh Bảo đã chạy về phòng nói với ông có thật nhiều người xấu muốn khi dễ nương, nương không cho Linh Bảo giúp nương đánh người xấu, nên bé đã gọi cha đến giúp đỡ.
Khương Khánh Sơn nghe vậy rất lo lắng, trong lòng bất lực, chua xót tự trách, "Mấy năm nay, để nương con phải chịu khổ là do cha vô dụng, không có cách nào đi lại, việc gì cũng không làm được."
"Cha ơi, cha ăn hết thịt thịt này đi, chắc chắn sẽ có sức xuống giường giúp nương nha."
"Cha cảm ơn Linh Bảo, cha biết con muốn an ủi cha, nhưng hiện tại lòng cha rất khó chịu, ăn không vô bát thịt này, Linh Bảo ngoan, con ăn hết đi."
Bé con lắc đầu, "Linh Bảo không ăn, cha ăn."
Khương Khánh Sơn nhìn Linh Bảo một mực bưng bát, sợ bé con mệt mỏi, cuối cùng đành cầm đũa gắp ăn miếng thịt trong bát, "Linh Bảo, cha ăn xong..."
Lời còn chưa dứt, ông cảm giác một cỗ lực lượng tràn vào cơ thể của mình.
Hai ngày nay, ông cũng thường có cảm giác này nhưng hôm nay lại đặc biệt rõ ràng, ngay cả phía dưới từ phần ngực trở xuống bị liệt dường như cũng có thấy tràn đầy sức lực.
"Cha, đây là quải trượng mà mẫu thân tự tay làm cho cha giúp cha đi lại dễ dàng hơn, cha thử một chút xem có được không." Linh Bảo đem quải trượng đưa cho cha mình, cười khanh khách nói.
"A? Cái này..." Khương Khánh Sơn kinh ngạc nói, "Cha ngồi dậy còn không nổi, sao nương con làm cho cha cái này làm gì? Làm khi nào thế?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Linh Bảo cong lên, cất giọng ngọt ngào, "Sáng nay nương mới làm cho cha đó ạ, bởi vì Linh Bảo bảo rằng cha rất nhanh liền có thể đi lại được a."
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Cha quên rồi sao? Linh Bảo từng nói, Linh Bảo có thể trị khỏi bệnh cho cha mà! Cha không tin lời Linh Bảo sao?"
Khương Khánh Sơn ngẩn người, “Không phải không tin, cha……”
Thấy cha mình còn do dự, Linh bảo liền kéo cánh tay ông, nũng nịu lắc lắc mấy cái, "Cha ơi, nhanh nhanh thử đi xem sao? nương còn đang đợi cha giúp nương giáo huấn người xấu nữa, Linh Bảo không muốn nương lại bị người xấu ức hiếp đâu."
"Mày có ý gì? Tam Lỗi Tử, mày đừng có mà ở đây nói láo!"
"Hừ, vết thương hoại tử trên người cha chưa bao giờ thuyên giảm, các người mua cồn về lại chẳng hề có mùi cồn, nào biết được có phải hay không đã lén trộn lẫn với nước a?"
Lời nói của Tam Lỗi Tử khiến sắc mặt Hoàng Nguyệt Châu trở nên cực kỳ khó coi.
Nàng ta xác thực là đã lén trộn cồn với nước, chiêu này là Đại Mỹ dạy nàng ta, bây giờ bị nói trúng tim đen, nàng ta liền chột dạ ngụy biện: "Mày, mày đừng có nói bừa. Mày có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ở đây nói bậy vu oan người khác!"
"Chúng ta đã phân gia, chứng cứ có hay không còn quan trọng sao? Cho dù có chứng cứ, mấy người cũng không có khả năng đem tiền trả lại chúng tôi."
Nói xong, anh cao giọng, lần nữa lớn tiếng nói: "Tóm lại, con chó hoang kia là tôi bắt được, tôi thích chia cho ai thì chia, mấy người không có quyền phán xét! Muốn ăn thịt chó sao? Tự mình lên núi mà bắt!"
Hai người anh trai anh bị anh nói đến nổi giận, "Tốt lắm, Tam Lỗi Tử, bây giờ mày bản lĩnh lớn rồi, lại dám nói chuyện với bọn tao như vậy?"
"Đại ca, nhị ca, các anh cũng bản lĩnh không kém, thấy cha bị liệt chỉ có thể nằm trên giường không có cách nào ra đây giúp đỡ nương nên liền mang theo vợ mình chạy đến nhà gây sự, nếu cha có thể xuống giường, nhất định đã sớm đánh gãy chân các anh rồi!"
Lúc này, một âm thanh từ trong nhà truyền tới, "Tam Lỗi Tử, con trưởng thành rồi, trong số mấy đứa con trai của ta, con chính là đứa hiểu chuyện nhất, biết giúp đỡ nương..."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, đám người kinh ngạc hướng mắt về phía âm thanh phát ra, liền thấy Khương Khánh Sơn tay chống gậy, khó khăn đi đến.
Bên cạnh ông là Tiểu Linh Bảo.
Lúc nãy, Linh Bảo đã chạy về phòng nói với ông có thật nhiều người xấu muốn khi dễ nương, nương không cho Linh Bảo giúp nương đánh người xấu, nên bé đã gọi cha đến giúp đỡ.
Khương Khánh Sơn nghe vậy rất lo lắng, trong lòng bất lực, chua xót tự trách, "Mấy năm nay, để nương con phải chịu khổ là do cha vô dụng, không có cách nào đi lại, việc gì cũng không làm được."
"Cha ơi, cha ăn hết thịt thịt này đi, chắc chắn sẽ có sức xuống giường giúp nương nha."
"Cha cảm ơn Linh Bảo, cha biết con muốn an ủi cha, nhưng hiện tại lòng cha rất khó chịu, ăn không vô bát thịt này, Linh Bảo ngoan, con ăn hết đi."
Bé con lắc đầu, "Linh Bảo không ăn, cha ăn."
Khương Khánh Sơn nhìn Linh Bảo một mực bưng bát, sợ bé con mệt mỏi, cuối cùng đành cầm đũa gắp ăn miếng thịt trong bát, "Linh Bảo, cha ăn xong..."
Lời còn chưa dứt, ông cảm giác một cỗ lực lượng tràn vào cơ thể của mình.
Hai ngày nay, ông cũng thường có cảm giác này nhưng hôm nay lại đặc biệt rõ ràng, ngay cả phía dưới từ phần ngực trở xuống bị liệt dường như cũng có thấy tràn đầy sức lực.
"Cha, đây là quải trượng mà mẫu thân tự tay làm cho cha giúp cha đi lại dễ dàng hơn, cha thử một chút xem có được không." Linh Bảo đem quải trượng đưa cho cha mình, cười khanh khách nói.
"A? Cái này..." Khương Khánh Sơn kinh ngạc nói, "Cha ngồi dậy còn không nổi, sao nương con làm cho cha cái này làm gì? Làm khi nào thế?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Linh Bảo cong lên, cất giọng ngọt ngào, "Sáng nay nương mới làm cho cha đó ạ, bởi vì Linh Bảo bảo rằng cha rất nhanh liền có thể đi lại được a."
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Cha quên rồi sao? Linh Bảo từng nói, Linh Bảo có thể trị khỏi bệnh cho cha mà! Cha không tin lời Linh Bảo sao?"
Khương Khánh Sơn ngẩn người, “Không phải không tin, cha……”
Thấy cha mình còn do dự, Linh bảo liền kéo cánh tay ông, nũng nịu lắc lắc mấy cái, "Cha ơi, nhanh nhanh thử đi xem sao? nương còn đang đợi cha giúp nương giáo huấn người xấu nữa, Linh Bảo không muốn nương lại bị người xấu ức hiếp đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.