Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 49: Con trai mình không bằng Linh Bảo (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
10/09/2023
Nói xong, anh lấy thịt chó được vùi trong đống tuyết ra, dùng sức chín trâu hai hổ cắt một miếng, luộc trong nước nóng, chờ cho thịt chín liền thả một thìa muối vào.
Không có thêm gia vị với hành, gừng, nên thịt chó có mùi rất tanh, nhưng đối với người đã lâu không được ăn thịt mà nói, chỉ cần nếm được chút hương vị thịt là thỏa mãn lắm rồi.
Hai tay Phú Quý nắm lấy miếng thịt, ăn say sưa ngon lành.
Nhị Hoa Tử thấy vợ mình không ngừng nuốt nước miếng, bèn nói với con trai: "Phú Quý, con đừng ăn hết một mình, để lại một ít cho nương con ăn, con có nghe thấy không?"
"Không muốn!" Giọng cậu bé lanh lảnh, "Tất cả thịt đều là của con!"
Cùng là giọng nói của trẻ con, nhưng không hiểu vì sao, Nhị Hoa Tử thấy con trai mình không đáng yêu bằng một phần vạn Linh Bảo, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.
"Con, đứa nhỏ này sao lại nói thế? Những thịt kia đều là cha cực khổ xin được từ bà nội con, thế nào mà giờ tất cả đều là của con?"
Phú Quý nhai miếng thịt trong miệng, rung đùi đắc ý mà nói: "Của con chính là của con, thịt thịt đều là của con! Con không muốn cho bất cứ ai ăn hết!"
Cha cậu ta nghe vậy liền nổi giận, một tay đoạt lấy miếng thịt trong tay cậu ta, "Ăn cái rắm! Không cho mày ăn! Khoai lang cũng đừng hòng ăn! Nhịn đói đi!"
"Ô oa oa oa..."
Phú Quý ngửa đầu khóc lớn.
"Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, cha con đùa với con thôi."
Hoàng Nguyệt Châu vỗ nhẹ lưng con trai dỗ dành, sau đó cau mày hung hăng nói với chồng mình: "Anh tự nhiên nổi điên gì thế? Lại còn cướp thịt của con trai mình? Nhanh trả lại cho con đi!"
"Em không nghe thấy nó vừa nói gì sao? Thật khiến người ta tức chết. Cha nó cực khổ mãi mới kiếm được miếng thịt, nó ngược lại thì tốt rồi, muốn một mình ăn hết, không chia một miếng nào cho chúng ta, có loại con này sao? Loại con này nuôi làm gì cho tốn cơm?"
"Nó còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì?"
Nhị Hoa Tử cả giận nói: "Linh Bảo người ta cũng không lớn hơn nó bao nhiêu, em ấy còn hiểu chuyện hơn con trai mình nhiều. Có hai cái kẹo mạch nha, mấy đứa trẻ khác đều hận không thể nhét hết vào miệng, vậy mà em ấy còn nhất định muốn chia cho anh một cái."
"Gì cơ? Linh Bảo?" Hoàng Nguyệt Châu bối rối, không hiểu tại sao chồng mình phát điên, "Kẹo mạch nha là sao?"
Phớt lờ vợ mình, Nhị Hoa Tử lẩm bẩm nói: "Nương nói không sai, con trai chả được tích sự gì, nuôi con trai không bằng nuôi một miếng thịt lợn, vẫn là có con gái mới tốt. Chẳng trách nương luôn muốn có con gái."
Vẻ mặt anh tràn đầy sự tức giận, nói xong, anh liền cầm lấy miếng thịt ném vào trong chậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt thấy anh chuẩn bị mở cửa sân, vợ anh ta lớn tiếng: "Anh còn chưa ăn cái gì đâu, anh đi đâu vậy? Hôm nay anh lên cơn hay gì?"
Nhị Hoa Tử không đáp, bước ra khỏi nhà.
Hoàng Nguyệt Châu cho rằng chồng mình chỉ đi ra ngoài dạo một vòng rồi về, không ngờ đã trôi qua hai tiếng rồi mà anh vẫn chưa trở lại.
Đột nhiên, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa sân bị đẩy ra.
"Anh về rồi, à, tự nhiên nãy bỏ đi đâu ..." Lời còn chưa dứt, Hoàng Nguyệt Châu phát hiện người đi vào không phải cha Phú Quý, mà là Lưu Đại Mỹ đang ôm con gái cô ta.
"Sao thế?" Lưu Đại Mỹ hỏi, "Chồng tỷ chạy đi đâu rồi à?"
Hoàng Nguyệt Châu vẻ mặt có chút không được tự nhiên, "Có thể đi đâu được? Đi lung tung quanh đây thôi, chắc là đi đốn củi, sao hôm nay cô lại tới đây?"
"Tới tìm tỷ tâm sự chút thôi. Không chào đón muội à?"
Hỏi xong, Lưu Đại Mỹ bước thêm một bước, "Chẳng lẽ vì chuyện muội bị phạt, tỷ cũng giống như mấy người kia, cảm thấy muội chính là kẻ trộm nhà kho?"
"Sao có thể chứ? Ta biết muội không phải loại người này," Hoàng Nguyệt Châu vẫy vẫy tay, "Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm, lên giường ngồi cho ấm."
Hai người trò chuyện không bao lâu, chủ đề lại bị Lưu Đại Mỹ dẫn dắt đến chuyện Linh Bảo, "Những người khác không tin muội, nhưng tỷ phải tin ta, con nha đầu kia cực kỳ kỳ quái, ai! Tỷ không thấy nó có gì đó kỳ quái sao?"
"Nói thật, từ khi phân gia, ta còn chưa gặp qua nó lần nào, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ nhìn qua một cái, còn chưa chính thức nói chuyện với nhau câu nào..."
Nói được một nửa, Hoàng Nguyệt Châu đột nhiên nghĩ đến hành vi kì quái của chồng mình, "Nhưng mà, có chuyện gì đó thực sự là kỳ lạ, cha Phú Quý không biết hôm nay bị làm sao, tự nhiên phát điên lên, miệng lẩm bẩm Linh Bảo gì gì đó."
Không có thêm gia vị với hành, gừng, nên thịt chó có mùi rất tanh, nhưng đối với người đã lâu không được ăn thịt mà nói, chỉ cần nếm được chút hương vị thịt là thỏa mãn lắm rồi.
Hai tay Phú Quý nắm lấy miếng thịt, ăn say sưa ngon lành.
Nhị Hoa Tử thấy vợ mình không ngừng nuốt nước miếng, bèn nói với con trai: "Phú Quý, con đừng ăn hết một mình, để lại một ít cho nương con ăn, con có nghe thấy không?"
"Không muốn!" Giọng cậu bé lanh lảnh, "Tất cả thịt đều là của con!"
Cùng là giọng nói của trẻ con, nhưng không hiểu vì sao, Nhị Hoa Tử thấy con trai mình không đáng yêu bằng một phần vạn Linh Bảo, thậm chí còn khiến người ta chán ghét.
"Con, đứa nhỏ này sao lại nói thế? Những thịt kia đều là cha cực khổ xin được từ bà nội con, thế nào mà giờ tất cả đều là của con?"
Phú Quý nhai miếng thịt trong miệng, rung đùi đắc ý mà nói: "Của con chính là của con, thịt thịt đều là của con! Con không muốn cho bất cứ ai ăn hết!"
Cha cậu ta nghe vậy liền nổi giận, một tay đoạt lấy miếng thịt trong tay cậu ta, "Ăn cái rắm! Không cho mày ăn! Khoai lang cũng đừng hòng ăn! Nhịn đói đi!"
"Ô oa oa oa..."
Phú Quý ngửa đầu khóc lớn.
"Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, cha con đùa với con thôi."
Hoàng Nguyệt Châu vỗ nhẹ lưng con trai dỗ dành, sau đó cau mày hung hăng nói với chồng mình: "Anh tự nhiên nổi điên gì thế? Lại còn cướp thịt của con trai mình? Nhanh trả lại cho con đi!"
"Em không nghe thấy nó vừa nói gì sao? Thật khiến người ta tức chết. Cha nó cực khổ mãi mới kiếm được miếng thịt, nó ngược lại thì tốt rồi, muốn một mình ăn hết, không chia một miếng nào cho chúng ta, có loại con này sao? Loại con này nuôi làm gì cho tốn cơm?"
"Nó còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì?"
Nhị Hoa Tử cả giận nói: "Linh Bảo người ta cũng không lớn hơn nó bao nhiêu, em ấy còn hiểu chuyện hơn con trai mình nhiều. Có hai cái kẹo mạch nha, mấy đứa trẻ khác đều hận không thể nhét hết vào miệng, vậy mà em ấy còn nhất định muốn chia cho anh một cái."
"Gì cơ? Linh Bảo?" Hoàng Nguyệt Châu bối rối, không hiểu tại sao chồng mình phát điên, "Kẹo mạch nha là sao?"
Phớt lờ vợ mình, Nhị Hoa Tử lẩm bẩm nói: "Nương nói không sai, con trai chả được tích sự gì, nuôi con trai không bằng nuôi một miếng thịt lợn, vẫn là có con gái mới tốt. Chẳng trách nương luôn muốn có con gái."
Vẻ mặt anh tràn đầy sự tức giận, nói xong, anh liền cầm lấy miếng thịt ném vào trong chậu, đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt thấy anh chuẩn bị mở cửa sân, vợ anh ta lớn tiếng: "Anh còn chưa ăn cái gì đâu, anh đi đâu vậy? Hôm nay anh lên cơn hay gì?"
Nhị Hoa Tử không đáp, bước ra khỏi nhà.
Hoàng Nguyệt Châu cho rằng chồng mình chỉ đi ra ngoài dạo một vòng rồi về, không ngờ đã trôi qua hai tiếng rồi mà anh vẫn chưa trở lại.
Đột nhiên, một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa sân bị đẩy ra.
"Anh về rồi, à, tự nhiên nãy bỏ đi đâu ..." Lời còn chưa dứt, Hoàng Nguyệt Châu phát hiện người đi vào không phải cha Phú Quý, mà là Lưu Đại Mỹ đang ôm con gái cô ta.
"Sao thế?" Lưu Đại Mỹ hỏi, "Chồng tỷ chạy đi đâu rồi à?"
Hoàng Nguyệt Châu vẻ mặt có chút không được tự nhiên, "Có thể đi đâu được? Đi lung tung quanh đây thôi, chắc là đi đốn củi, sao hôm nay cô lại tới đây?"
"Tới tìm tỷ tâm sự chút thôi. Không chào đón muội à?"
Hỏi xong, Lưu Đại Mỹ bước thêm một bước, "Chẳng lẽ vì chuyện muội bị phạt, tỷ cũng giống như mấy người kia, cảm thấy muội chính là kẻ trộm nhà kho?"
"Sao có thể chứ? Ta biết muội không phải loại người này," Hoàng Nguyệt Châu vẫy vẫy tay, "Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm, lên giường ngồi cho ấm."
Hai người trò chuyện không bao lâu, chủ đề lại bị Lưu Đại Mỹ dẫn dắt đến chuyện Linh Bảo, "Những người khác không tin muội, nhưng tỷ phải tin ta, con nha đầu kia cực kỳ kỳ quái, ai! Tỷ không thấy nó có gì đó kỳ quái sao?"
"Nói thật, từ khi phân gia, ta còn chưa gặp qua nó lần nào, mỗi lần gặp nhau cũng chỉ nhìn qua một cái, còn chưa chính thức nói chuyện với nhau câu nào..."
Nói được một nửa, Hoàng Nguyệt Châu đột nhiên nghĩ đến hành vi kì quái của chồng mình, "Nhưng mà, có chuyện gì đó thực sự là kỳ lạ, cha Phú Quý không biết hôm nay bị làm sao, tự nhiên phát điên lên, miệng lẩm bẩm Linh Bảo gì gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.