Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 48: Con trai mình không bằng Linh Bảo
Thâm Hạng Miêu Miêu
10/09/2023
"Con nhóc đó chính là yêu quái!" Lưu Đại Mỹ chắc như đinh đóng cột nói, "Hai người không biết sức lực nó lớn như nào đâu, tay của con thiếu chút nữa là bị con nha đầu thối ấy bẻ gãy!"
Nương cô ta không vui nói: "Con bớt nói vài câu đi, may hôm nay ở đây chỉ có ta với Vương thẩm, sẽ không đi nói lung tung, nếu người khác nghe được lời này, nhất định lại đến chỗ Lý đội trưởng tố cáo con! Lại nói con tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan gì gì đó."
"Đúng vậy, chuyện yêu quái này cũng không thể nói bừa được. Nói cho cùng, bé gái kia đã mang lại may mắn cho Khương gia, ai, cũng là Thẩm Tố Nga tốt số, thật là hâm mộ không thôi."
Hai người thở dài, cảm thán, cảm thấy Linh Bảo đúng thật là có tướng mạo phúc khí, khuôn mặt mũm mĩm, trán cao.
"Ai, cháu gái tôi mà xinh đẹp giống Linh Bảo vậy thì tốt, tôi đâu dám nói gì. Hết lần này tới lần khác lại có khuôn mặt như chiếc giày, cái cằm vừa nhọn vừa dài, ách... Thôi, vừa nói liền muốn tức giận."
Lưu Đại Mỹ đứng một bên nghe thấy nổi trận lôi đình.
Cô ta định lớn tiếng phản bác nương mình, nhưng lại nghĩ mình nói gì cũng vô ích, dùng sức dậm mạnh chân, quay người bước nhanh về phòng.
Lâm lão thái thấy cô ta như vậy tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay về phía bóng lưng đang rời đi, "Đấy bà nhìn cái thái độ của nó mà xem, tức chết tôi rồi! Con dâu nhà ai dám đối xử như vậy với nương của chồng mình? Có người ngoài ở đây, còn dám mặt nặng mày nhẹ, thật không coi ai ra gì mà!"
"Con dâu bà tính tình thật không tốt," Vương thẩm nói, "Bảo Đức Thắng nhà bà quản chặt nó vào, nếu cứ mặc kệ như này, sau này nó mà sinh được con trai khác nào muốn lên trời không ."
"Sinh được con trai rồi hãy nói, nếu thật sự sinh được con trai, tôi nhường nó một chút là yên ổn ngay, chỉ sợ bụng nó không đẻ được thôi."
Hai người họ ở ngoài kia tôi một câu bà một câu, Lưu Đại Mỹ nhìn Đại Nha đang nằm ngủ trên giường, ngồi cạnh bên con, cô ta càng nghĩ càng tức, nuốt không trôi ngụm tức này.
Con nhóc Linh Bảo kia có chỗ nào hơn Đại Nha nhà mình? Lại nói, nha đầu kia không chỉ là kẻ trộm mà còn là yêu quái, vì sao không một ai tin cô ta?
Bực bội suy nghĩ hồi lâu, cô ta đột nhiên nghĩ tới Hoàng Nguyệt Châu...
Buổi chiều, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô ta đặc biệt ôm Đại Nha đến nhà Hoàng Nguyệt Châu.
Hai tiếng trước, một nhà Nhị Hoa Tử đang dùng cơm tối, cậu con trai hai tuổi Phú Quý của anh ta cáu kỉnh nói: "Không muốn, không muốn, con muốn ăn thịt, ăn thịt,..."
"Thịt đó là để dành đến Tết mới được ăn, con ngoan, nghe lời, ăn tạm khoai lang nha."
"Không muốn, không muốn, muốn thịt, ô ô," Phú Quý ôm nương khóc, "Nương, thịt thịt cơ, con muốn ăn thịt, ô ô ô..."
Hoàng Nguyệt Châu nhìn con trai mình khóc mà lo lắng, nói với chồng: "Cha nó, anh xem hay là nấu một ít cho con ăn."
"Chúng ta không phải thống nhất là để đếnTết rồi ăn sao?"
"Ai nha, anh xem con trai mình đi, khóc đến khàn cả giọng rồi, Hoàng Nguyệt Châu đau lòng nói, "Thịt đó không phải có hai cân lận sao? Anh chia cho Phú Quý ăn một chút cũng được."
Nhị Hoa Tử nhíu mày, "Khi còn nhỏ như nó, anh có khoai lang mà ăn là tốt lắm rồi, vui như muốn phát điên. Ngày ấy, hôm nào anh cũng chỉ được ăn rau dại, thiếu chút nữa còn bị ngộ độc."
Hoàng Nguyệt Châu dỗ dành con trai một lúc, rồi lại quay ra thúc giục: "Ai nha, đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, anh nhanh đi nấu thịt cho con trai anh ăn đi."
"Nương, còn muốn ăn bột mì," Phú Quý vỗ bàn hô hào, "Bột mì..."
"Con của anh muốn ăn bột mì, anh làm ít bột mì cho nó ăn đi."
Nhị Hoa Tử không đồng ý nói: "Bột mì chỉ có một cân thôi, chúng ta phải để dành."
"Anh không phải nói nương anh mua mười cân bột mì sao? Đợi nhà mình ăn hết rồi đi lấy thêm."
"Em có phải quên chúng ta đã phân gia rồi hay không? Đã không phải là người một nhà nữa, tại sao nương anh phải chia bột mì cho nhà chúng ta?"
"Anh nói đến cùng vẫn là con trai bà ấy, anh..."
Không đợi Hoàng Nguyệt Châu nói tiếp, chồng cô ta ngắt lời, nói: "Da mặt anh không dày như thế, nếu em muốn một mì, tự mình tìm nương mà xin, dù sao anh cũng không đi!"
Nương cô ta không vui nói: "Con bớt nói vài câu đi, may hôm nay ở đây chỉ có ta với Vương thẩm, sẽ không đi nói lung tung, nếu người khác nghe được lời này, nhất định lại đến chỗ Lý đội trưởng tố cáo con! Lại nói con tuyên truyền mấy thứ mê tín dị đoan gì gì đó."
"Đúng vậy, chuyện yêu quái này cũng không thể nói bừa được. Nói cho cùng, bé gái kia đã mang lại may mắn cho Khương gia, ai, cũng là Thẩm Tố Nga tốt số, thật là hâm mộ không thôi."
Hai người thở dài, cảm thán, cảm thấy Linh Bảo đúng thật là có tướng mạo phúc khí, khuôn mặt mũm mĩm, trán cao.
"Ai, cháu gái tôi mà xinh đẹp giống Linh Bảo vậy thì tốt, tôi đâu dám nói gì. Hết lần này tới lần khác lại có khuôn mặt như chiếc giày, cái cằm vừa nhọn vừa dài, ách... Thôi, vừa nói liền muốn tức giận."
Lưu Đại Mỹ đứng một bên nghe thấy nổi trận lôi đình.
Cô ta định lớn tiếng phản bác nương mình, nhưng lại nghĩ mình nói gì cũng vô ích, dùng sức dậm mạnh chân, quay người bước nhanh về phòng.
Lâm lão thái thấy cô ta như vậy tức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay về phía bóng lưng đang rời đi, "Đấy bà nhìn cái thái độ của nó mà xem, tức chết tôi rồi! Con dâu nhà ai dám đối xử như vậy với nương của chồng mình? Có người ngoài ở đây, còn dám mặt nặng mày nhẹ, thật không coi ai ra gì mà!"
"Con dâu bà tính tình thật không tốt," Vương thẩm nói, "Bảo Đức Thắng nhà bà quản chặt nó vào, nếu cứ mặc kệ như này, sau này nó mà sinh được con trai khác nào muốn lên trời không ."
"Sinh được con trai rồi hãy nói, nếu thật sự sinh được con trai, tôi nhường nó một chút là yên ổn ngay, chỉ sợ bụng nó không đẻ được thôi."
Hai người họ ở ngoài kia tôi một câu bà một câu, Lưu Đại Mỹ nhìn Đại Nha đang nằm ngủ trên giường, ngồi cạnh bên con, cô ta càng nghĩ càng tức, nuốt không trôi ngụm tức này.
Con nhóc Linh Bảo kia có chỗ nào hơn Đại Nha nhà mình? Lại nói, nha đầu kia không chỉ là kẻ trộm mà còn là yêu quái, vì sao không một ai tin cô ta?
Bực bội suy nghĩ hồi lâu, cô ta đột nhiên nghĩ tới Hoàng Nguyệt Châu...
Buổi chiều, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cô ta đặc biệt ôm Đại Nha đến nhà Hoàng Nguyệt Châu.
Hai tiếng trước, một nhà Nhị Hoa Tử đang dùng cơm tối, cậu con trai hai tuổi Phú Quý của anh ta cáu kỉnh nói: "Không muốn, không muốn, con muốn ăn thịt, ăn thịt,..."
"Thịt đó là để dành đến Tết mới được ăn, con ngoan, nghe lời, ăn tạm khoai lang nha."
"Không muốn, không muốn, muốn thịt, ô ô," Phú Quý ôm nương khóc, "Nương, thịt thịt cơ, con muốn ăn thịt, ô ô ô..."
Hoàng Nguyệt Châu nhìn con trai mình khóc mà lo lắng, nói với chồng: "Cha nó, anh xem hay là nấu một ít cho con ăn."
"Chúng ta không phải thống nhất là để đếnTết rồi ăn sao?"
"Ai nha, anh xem con trai mình đi, khóc đến khàn cả giọng rồi, Hoàng Nguyệt Châu đau lòng nói, "Thịt đó không phải có hai cân lận sao? Anh chia cho Phú Quý ăn một chút cũng được."
Nhị Hoa Tử nhíu mày, "Khi còn nhỏ như nó, anh có khoai lang mà ăn là tốt lắm rồi, vui như muốn phát điên. Ngày ấy, hôm nào anh cũng chỉ được ăn rau dại, thiếu chút nữa còn bị ngộ độc."
Hoàng Nguyệt Châu dỗ dành con trai một lúc, rồi lại quay ra thúc giục: "Ai nha, đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, anh nhanh đi nấu thịt cho con trai anh ăn đi."
"Nương, còn muốn ăn bột mì," Phú Quý vỗ bàn hô hào, "Bột mì..."
"Con của anh muốn ăn bột mì, anh làm ít bột mì cho nó ăn đi."
Nhị Hoa Tử không đồng ý nói: "Bột mì chỉ có một cân thôi, chúng ta phải để dành."
"Anh không phải nói nương anh mua mười cân bột mì sao? Đợi nhà mình ăn hết rồi đi lấy thêm."
"Em có phải quên chúng ta đã phân gia rồi hay không? Đã không phải là người một nhà nữa, tại sao nương anh phải chia bột mì cho nhà chúng ta?"
"Anh nói đến cùng vẫn là con trai bà ấy, anh..."
Không đợi Hoàng Nguyệt Châu nói tiếp, chồng cô ta ngắt lời, nói: "Da mặt anh không dày như thế, nếu em muốn một mì, tự mình tìm nương mà xin, dù sao anh cũng không đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.