Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 133: Không Dám Trêu Chọc Linh Bảo (2)
Thâm Hạng Miêu Miêu
29/09/2023
Cô ta còn định nói nữa, thì nghe thấy một giọng nói trẻ con ngọt ngào, "A di, vì sao người luôn tìm đến nương cháu gây phiền phức, khiến nương cháu tức giận vậy nha?"
Nghe thấy giọng nói của Linh Bảo, Lưu Đại Mỹ vẻ mặt cảnh giác, cúi đầu xuống, thấy dáng vẻ lanh lợi, đáng yêu của bé gái đang từ sau lưng Nhị Hoa Tử đi tới.
Tiểu Linh Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Đại Mỹ, "Nếu a di còn khiến nương tức giận, Linh Bảo cũng sẽ rất tức giận nha. Khiến Linh Bảo tức giận, người sẽ gặp xui xẻo đó, so với lần trước còn xui xẻo hơn!"
Rõ ràng là bé gái đáng yêu, đơn thuần, ngây thơ, vô hại nhưng bị cặp mắt long lanh kia nhìn chằm chằm, Lưu Đại Mỹ cảm giác sống lưng mình lạnh toát, lạnh từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, cổ vô thức rụt vào.
Cái gì, cái gì mà còn có thể xui xẻo hơn cả... Rơi vào hố phân chứ?
Không chỉ có Lưu Đại Mỹ, những người khác cũng bị bé con dọa một trận. Vương thẩm vỗ vỗ cánh tay Lâm lão thái nói: "Cũng không thể tới chọc tiểu phúc tinh này được, miệng cô bé rất linh đấy, chọc phải tiểu phúc tinh, Lâm gia mấy người nhất định sẽ gặp xui xẻo!"
Lâm lão thái nghĩ tới chuyện phòng ở của Trần gia bị sét đánh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, "Cái đó, nương Đông Tử à, đều là hiểu lầm thôi."
"Đúng, đúng, đúng, đều là hiểu lầm," Lâm lão đầu vội vàng đứng ra hòa giải, "Bà đừng nóng giận, cũng là do nhà chúng tôi tự nhiên lại bị cướp gạo nên mới quá lo lắng thôi, nói thật, ngay từ đầu tôi cũng không hoài nghi nhà bà, chỉ là tới tùy tiện tới hỏi một chút à."
Thẩm Tố Nga hừ một tiếng, "Vậy thì sao? Không định lục soát nhà chúng tôi nữa à?"
"Không lục soát, không lục soát, lục soát gì chứ? Trước đó tôi còn nói với cha Đức Thắng, vợ chồng bà chính là người ngay thẳng nhất trong thôn chúng ta, cha nó à, anh nói có đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Lâm lão đầu gật đầu lia lịa.
Sau đó, mấy người họ lại nói một đống lời vô ích rồi mới rời đi.
Bị nương tóm chặt tay dắt về, Lưu Đại Mỹ rất không cam tâm, "Cứ như vậy mà đi? Một cân gạo kia của nhà chúng ta coi như vứt đi à?"
"Con không nghe thấy bé gái Linh Bảo kia nói gì sao? Chọc nương nó, chúng ta liền xui xẻo. Nếu con muốn gặp xui xẻo thì cũng đừng làm liên lụy tới chúng ta."
Lâm lão đầu nói: "Theo ta thấy, khả năng cao là không phải Khương gia đâu. Nhà bọn họ có phúc tinh, căn bản là không thiếu đồ ăn, sao lại rảnh đi cướp gạo nhà chúng ta được?"
Đám người xem náo nhiệt cuối cùng cũng lên tiếng: "Đúng vậy thật, vừa rồi tôi thấy trong sân nhà bọn họ vẫn còn để que xiên gà nướng kìa, toàn bộ con gà đã đều ăn sạch."
"Đại Đông Tử bọn họ miệng còn dính đầy dầu, ta thấy chính là vừa mới ăn gà nướng xong, nào có thời gian lãng phí sức lực cướp gà nhà mấy người nha?"
Lưu Đại Mỹ nhíu mày, "Không phải Khương gia thì là ai được?"
Cô ta liếc nhìn xung quanh, buồn bực nói: "Thật kì quái, ngoại trừ Khương gia, mấy hộ gia đình lân cận cũng đều tới xem náo nhiệt, duy chỉ có thúc què là không thấy."
"Thúc què đi đứng không tốt, không ra coi cũng bình thường thôi."
"Mà ngày trước anh ta cũng rất thích xem náo nhiệt a."
Lưu Đại Mỹ nói xong, chắc chắn mười phần, vỗ tay đôm đốp, "Tôi hiểu rồi, nhất định thúc què là người cướp gạo!"
Chồng cô ta khẽ đẩy cô ta, "Em đừng có đoán mò nữa được không?"
"Không phải thúc què thì cũng chính là nương anh ta, nếu không thì sao bọn họ lại chột dạ, tối hôm nay đến một bóng người cũng không thấy chứ?" Lưu Đại Mỹ nói.
Lúc này, Vương thẩm lên tiếng: "Nói không chừng thật sự là thúc què cướp cũng nên, năm ngoái cậu ta không kiếm được mấy công điểm, chia lương thực cũng không nhận được mấy cho nên khi nghe cha Đại Nha nói trong tay có gạo, cậu ta liền thừa cơ cướp đi nha!"
Nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi thúc què.
Lâm lão thái hỏi: "Đức Thắng à, con không phải nói đã nhìn thấy một bóng đen sao? Người kia có phải là thúc què không vậy? Cậu ta đi đường khập khiễng, con hẳn là nhận ra chứ?"
"A?" Lâm Đức Thắng gãi đầu một cái, "Con.. Con không thấy rõ..."
"Trời tối như vậy, anh ấy có thể nhìn thấy rõ cái gì được?" Lưu Đại Mỹ khẳng định nói, "Con thấy trước hết chúng ta tới nhà thúc què lục soát một chuyến, một cân gạo kia nhất định là đang cất giấu ở trong nhà anh ta thôi, nghe con đi, nhất định không sai được!"
Nghe thấy giọng nói của Linh Bảo, Lưu Đại Mỹ vẻ mặt cảnh giác, cúi đầu xuống, thấy dáng vẻ lanh lợi, đáng yêu của bé gái đang từ sau lưng Nhị Hoa Tử đi tới.
Tiểu Linh Bảo ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Đại Mỹ, "Nếu a di còn khiến nương tức giận, Linh Bảo cũng sẽ rất tức giận nha. Khiến Linh Bảo tức giận, người sẽ gặp xui xẻo đó, so với lần trước còn xui xẻo hơn!"
Rõ ràng là bé gái đáng yêu, đơn thuần, ngây thơ, vô hại nhưng bị cặp mắt long lanh kia nhìn chằm chằm, Lưu Đại Mỹ cảm giác sống lưng mình lạnh toát, lạnh từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, cổ vô thức rụt vào.
Cái gì, cái gì mà còn có thể xui xẻo hơn cả... Rơi vào hố phân chứ?
Không chỉ có Lưu Đại Mỹ, những người khác cũng bị bé con dọa một trận. Vương thẩm vỗ vỗ cánh tay Lâm lão thái nói: "Cũng không thể tới chọc tiểu phúc tinh này được, miệng cô bé rất linh đấy, chọc phải tiểu phúc tinh, Lâm gia mấy người nhất định sẽ gặp xui xẻo!"
Lâm lão thái nghĩ tới chuyện phòng ở của Trần gia bị sét đánh, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, "Cái đó, nương Đông Tử à, đều là hiểu lầm thôi."
"Đúng, đúng, đúng, đều là hiểu lầm," Lâm lão đầu vội vàng đứng ra hòa giải, "Bà đừng nóng giận, cũng là do nhà chúng tôi tự nhiên lại bị cướp gạo nên mới quá lo lắng thôi, nói thật, ngay từ đầu tôi cũng không hoài nghi nhà bà, chỉ là tới tùy tiện tới hỏi một chút à."
Thẩm Tố Nga hừ một tiếng, "Vậy thì sao? Không định lục soát nhà chúng tôi nữa à?"
"Không lục soát, không lục soát, lục soát gì chứ? Trước đó tôi còn nói với cha Đức Thắng, vợ chồng bà chính là người ngay thẳng nhất trong thôn chúng ta, cha nó à, anh nói có đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Lâm lão đầu gật đầu lia lịa.
Sau đó, mấy người họ lại nói một đống lời vô ích rồi mới rời đi.
Bị nương tóm chặt tay dắt về, Lưu Đại Mỹ rất không cam tâm, "Cứ như vậy mà đi? Một cân gạo kia của nhà chúng ta coi như vứt đi à?"
"Con không nghe thấy bé gái Linh Bảo kia nói gì sao? Chọc nương nó, chúng ta liền xui xẻo. Nếu con muốn gặp xui xẻo thì cũng đừng làm liên lụy tới chúng ta."
Lâm lão đầu nói: "Theo ta thấy, khả năng cao là không phải Khương gia đâu. Nhà bọn họ có phúc tinh, căn bản là không thiếu đồ ăn, sao lại rảnh đi cướp gạo nhà chúng ta được?"
Đám người xem náo nhiệt cuối cùng cũng lên tiếng: "Đúng vậy thật, vừa rồi tôi thấy trong sân nhà bọn họ vẫn còn để que xiên gà nướng kìa, toàn bộ con gà đã đều ăn sạch."
"Đại Đông Tử bọn họ miệng còn dính đầy dầu, ta thấy chính là vừa mới ăn gà nướng xong, nào có thời gian lãng phí sức lực cướp gà nhà mấy người nha?"
Lưu Đại Mỹ nhíu mày, "Không phải Khương gia thì là ai được?"
Cô ta liếc nhìn xung quanh, buồn bực nói: "Thật kì quái, ngoại trừ Khương gia, mấy hộ gia đình lân cận cũng đều tới xem náo nhiệt, duy chỉ có thúc què là không thấy."
"Thúc què đi đứng không tốt, không ra coi cũng bình thường thôi."
"Mà ngày trước anh ta cũng rất thích xem náo nhiệt a."
Lưu Đại Mỹ nói xong, chắc chắn mười phần, vỗ tay đôm đốp, "Tôi hiểu rồi, nhất định thúc què là người cướp gạo!"
Chồng cô ta khẽ đẩy cô ta, "Em đừng có đoán mò nữa được không?"
"Không phải thúc què thì cũng chính là nương anh ta, nếu không thì sao bọn họ lại chột dạ, tối hôm nay đến một bóng người cũng không thấy chứ?" Lưu Đại Mỹ nói.
Lúc này, Vương thẩm lên tiếng: "Nói không chừng thật sự là thúc què cướp cũng nên, năm ngoái cậu ta không kiếm được mấy công điểm, chia lương thực cũng không nhận được mấy cho nên khi nghe cha Đại Nha nói trong tay có gạo, cậu ta liền thừa cơ cướp đi nha!"
Nhất thời, tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi thúc què.
Lâm lão thái hỏi: "Đức Thắng à, con không phải nói đã nhìn thấy một bóng đen sao? Người kia có phải là thúc què không vậy? Cậu ta đi đường khập khiễng, con hẳn là nhận ra chứ?"
"A?" Lâm Đức Thắng gãi đầu một cái, "Con.. Con không thấy rõ..."
"Trời tối như vậy, anh ấy có thể nhìn thấy rõ cái gì được?" Lưu Đại Mỹ khẳng định nói, "Con thấy trước hết chúng ta tới nhà thúc què lục soát một chuyến, một cân gạo kia nhất định là đang cất giấu ở trong nhà anh ta thôi, nghe con đi, nhất định không sai được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.