Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 132: Không Dám Trêu Chọc Linh Bảo
Thâm Hạng Miêu Miêu
29/09/2023
"Hình như là giọng của nương Đại Nha thì phải?" Nhị Hoa Tử nhíu mày.
Nương anh chắc chắn: "Chính là cô ta!"
Nói xong, bà tức giận đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sân, "Cái gậy quấy phân heo này lại tới đây làm gì thế?"
"Nghe có vẻ bên ngoài có không ít người."
Nhị Hoa Tử suy đoán, "Có phải là bọn họ biết nhà chúng ta ăn diều hâu rồi không?"
"Sao em lại nghe thấy bọn họ nói cái gì mà giấu gạo?" Tam Lỗi Tử thắc mắc.
Em trai anh ta, Tứ Hải Tử liên tục gật đầu, "Em cũng nghe thấy vậy!"
Thẩm Tố Nga nhìn thoáng qua thanh gậy gỗ dùng để nướng diều hâu, chỉ thấy còn lại cái đầu và nửa cái cổ, nhìn cũng không khác gì con gà, thế là không có lo lắng, đi tới phía cửa, "Ta ngược lại muốn xem xem cô ta muốn làm trò gì?"
Vừa nói xong, hai tay bà mở cửa ra, nhìn thấy một đám người đang tụ tập bên ngoài.
Có lẽ, bọn họ không ngờ tới bà lại mở cửa trước, ai cũng giật nảy mình.
Lưu Đại Mỹ dáng vẻ tự tin, khảng kháng đang định nói gì đó, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Tố Nga mắng cho một tràng, "Ta nói này, cô đúng là không có chút thay đổi, vẫn thích đi ăn trộm như trước. Ta không đổi gạo cho nhà mấy người, cô liền bảo chồng mình trèo tường trộm thịt nhà ta đúng không hả?"
"Ai mà thèm trộm thịt nhà bà? Rõ ràng là bà cướp gạo nhà ta! Nhanh nói cho tôi biết, bà giấu gạo đi chỗ nào rồi?" Lưu Đại Mỹ nói xong liền muốn xông vào bên trong.
Thẩm Tố Nga vội vàng ngăn cô ta lại, "Cái gì? Cướp gạo? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy hả? Thật sự cho rằng Khương gia chúng tôi dễ bắt nạt đúng không?"
Lúc này, mấy đứa con trai của bà đi tới, vây phía trước, giống như một bức tường cản trở ngay trước lối vào, "Các người muốn làm gì? Ý gì đây?"
Đại Đông Tử xắn tay áo lên, xông tới bên cạnh Lâm Đức Thắng hỏi, "Đức Thắng à, anh mang vợ cùng cha nương anh tới đây là muốn đánh nhau với nhà tôi đúng không?"
"Không, không phải đánh nhau, chuyện là, cái đó... Cái đó..."
Lâm Đức Thắng đỏ mặt, kể lại chuyện mình bị cướp gạo ra.
"Gạo nhà anh bị cướp thì liên quan gì tới nhà tôi?" Ngũ Siêu Tử cả giận nói, "Nhà chúng tôi hôm nay còn đang bận ăn gà rừng kia, ai mà thèm tý gạo nhà anh?"
Anh hai cậu phụ họa, "Đúng đấy, một cân gạo thì đáng giá lắm à? Tầm mười xu chứ mấy, tính cả chuyện tới chợ đen mua lương phiếu, cùng lắm cũng bốn năm xu, chúng tôi có cần phải vì mấy đồng xu đó mà đi cướp gạo nhà anh không? Ăn no bụng được chắc?"
"Cũng đúng, vậy..."
Lâm Đức Thắng kéo tay vợ mình, "Vẫn là chờ Lý đội trưởng tới rồi nói sau vậy, anh cảm thấy chuyện này không liên quan tới nhà họ Khương."
"Anh đần à! Không nghe ra bọn họ đang nói láo à! Dù một cân gạo cũng không đắt lắm, nhưng lương phiếu kiếm đâu ra a, chúng ta còn phải nhờ quan hệ mới tìm được người có sổ gạo để mua. Bọn họ chắc chắn là đã tính trước chuyện chúng ta sẽ không nghi ngờ lên người bọn họ nên mới dám cướp gạo của anh!"
Lưu Đại Mỹ nói với chồng xong, cô ta liền quay sang rống to với người nhà họ Khương: "Nếu mấy người không chột dạ thì để chúng ta đi vào lục soát đi!"
"Vì sao chứ?" Thẩm Tố Nga tức giận nói, "Tôi nghi ngờ cô trộm đồ nhà tôi, có phải tôi cũng nên tới nhà cô lục soát hay không?"
"Tôi thấy bà chính là chột dạ, cũng không biết được trong nhà bà còn đang giấu diếm cái gì mà người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nói không chừng gà mấy người ăn chính là trộm được!" Lưu Đại Mỹ bôi nhọ.
Nói xong, cô ta nhón chân lên nhìn vào trong sân, thấy trên mặt đất còn có một đống than củi chưa tắt, và một đầu gà chưa ăn hết.
Kìm không được nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói tràn đầy ghen ghét, "Tôi thực sự không tin, chúng tôi cả năm đều không gặp được một cọng lông gà rừng mà nhà các người tùy tiện lại có thể bắt được nó."
Nương anh chắc chắn: "Chính là cô ta!"
Nói xong, bà tức giận đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sân, "Cái gậy quấy phân heo này lại tới đây làm gì thế?"
"Nghe có vẻ bên ngoài có không ít người."
Nhị Hoa Tử suy đoán, "Có phải là bọn họ biết nhà chúng ta ăn diều hâu rồi không?"
"Sao em lại nghe thấy bọn họ nói cái gì mà giấu gạo?" Tam Lỗi Tử thắc mắc.
Em trai anh ta, Tứ Hải Tử liên tục gật đầu, "Em cũng nghe thấy vậy!"
Thẩm Tố Nga nhìn thoáng qua thanh gậy gỗ dùng để nướng diều hâu, chỉ thấy còn lại cái đầu và nửa cái cổ, nhìn cũng không khác gì con gà, thế là không có lo lắng, đi tới phía cửa, "Ta ngược lại muốn xem xem cô ta muốn làm trò gì?"
Vừa nói xong, hai tay bà mở cửa ra, nhìn thấy một đám người đang tụ tập bên ngoài.
Có lẽ, bọn họ không ngờ tới bà lại mở cửa trước, ai cũng giật nảy mình.
Lưu Đại Mỹ dáng vẻ tự tin, khảng kháng đang định nói gì đó, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị Thẩm Tố Nga mắng cho một tràng, "Ta nói này, cô đúng là không có chút thay đổi, vẫn thích đi ăn trộm như trước. Ta không đổi gạo cho nhà mấy người, cô liền bảo chồng mình trèo tường trộm thịt nhà ta đúng không hả?"
"Ai mà thèm trộm thịt nhà bà? Rõ ràng là bà cướp gạo nhà ta! Nhanh nói cho tôi biết, bà giấu gạo đi chỗ nào rồi?" Lưu Đại Mỹ nói xong liền muốn xông vào bên trong.
Thẩm Tố Nga vội vàng ngăn cô ta lại, "Cái gì? Cướp gạo? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy hả? Thật sự cho rằng Khương gia chúng tôi dễ bắt nạt đúng không?"
Lúc này, mấy đứa con trai của bà đi tới, vây phía trước, giống như một bức tường cản trở ngay trước lối vào, "Các người muốn làm gì? Ý gì đây?"
Đại Đông Tử xắn tay áo lên, xông tới bên cạnh Lâm Đức Thắng hỏi, "Đức Thắng à, anh mang vợ cùng cha nương anh tới đây là muốn đánh nhau với nhà tôi đúng không?"
"Không, không phải đánh nhau, chuyện là, cái đó... Cái đó..."
Lâm Đức Thắng đỏ mặt, kể lại chuyện mình bị cướp gạo ra.
"Gạo nhà anh bị cướp thì liên quan gì tới nhà tôi?" Ngũ Siêu Tử cả giận nói, "Nhà chúng tôi hôm nay còn đang bận ăn gà rừng kia, ai mà thèm tý gạo nhà anh?"
Anh hai cậu phụ họa, "Đúng đấy, một cân gạo thì đáng giá lắm à? Tầm mười xu chứ mấy, tính cả chuyện tới chợ đen mua lương phiếu, cùng lắm cũng bốn năm xu, chúng tôi có cần phải vì mấy đồng xu đó mà đi cướp gạo nhà anh không? Ăn no bụng được chắc?"
"Cũng đúng, vậy..."
Lâm Đức Thắng kéo tay vợ mình, "Vẫn là chờ Lý đội trưởng tới rồi nói sau vậy, anh cảm thấy chuyện này không liên quan tới nhà họ Khương."
"Anh đần à! Không nghe ra bọn họ đang nói láo à! Dù một cân gạo cũng không đắt lắm, nhưng lương phiếu kiếm đâu ra a, chúng ta còn phải nhờ quan hệ mới tìm được người có sổ gạo để mua. Bọn họ chắc chắn là đã tính trước chuyện chúng ta sẽ không nghi ngờ lên người bọn họ nên mới dám cướp gạo của anh!"
Lưu Đại Mỹ nói với chồng xong, cô ta liền quay sang rống to với người nhà họ Khương: "Nếu mấy người không chột dạ thì để chúng ta đi vào lục soát đi!"
"Vì sao chứ?" Thẩm Tố Nga tức giận nói, "Tôi nghi ngờ cô trộm đồ nhà tôi, có phải tôi cũng nên tới nhà cô lục soát hay không?"
"Tôi thấy bà chính là chột dạ, cũng không biết được trong nhà bà còn đang giấu diếm cái gì mà người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nói không chừng gà mấy người ăn chính là trộm được!" Lưu Đại Mỹ bôi nhọ.
Nói xong, cô ta nhón chân lên nhìn vào trong sân, thấy trên mặt đất còn có một đống than củi chưa tắt, và một đầu gà chưa ăn hết.
Kìm không được nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói tràn đầy ghen ghét, "Tôi thực sự không tin, chúng tôi cả năm đều không gặp được một cọng lông gà rừng mà nhà các người tùy tiện lại có thể bắt được nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.