Đoàn Sủng Nhóc Rồng Con 3 Tuổi Rưỡi Ở Niên Đại Văn
Chương 15: Trụ Cột Trong Nhà
Thâm Hạng Miêu Miêu
01/09/2023
Theo lý thuyết, bị liệt nửa người như Khương Khánh Sơn thì không thể nào tự ngồi dậy được chứ đừng nói gì mà dựa vào quải trượng để đi, nhưng thế mà bây giờ, hai tay ông đều đang chống lên trên quải trượng, dựa vào chính sức mình đứng lên.
Mặc dù hai chân vẫn là không có cảm giác, nhưng không giống như loại cảm giác bất lực trước đó, ông thấy dường như từ ngực đến bắp đùi đều đầy khí lực.
"Cha yên tâm, không cần sợ," Linh Bảo cười ngọt ngào nói, "Nếu cha mà té ngã, nhất định Linh Bảo sẽ đỡ được cha."
Khương Khánh Sơn tâm tình kích động, lúc này nghe con gái nói, cười đến trong mắt đều là ánh sáng, "Cha nặng lắm, kẻo lại đè hỏng Linh Bảo mất."
"Cha không nặng, cha quá nhẹ, phải ăn thật thêm thật nhiều thịt thịt," Tiểu Linh Bảo nói, "Ăn thịt thịt, ăn cơm cơm, cha béo béo."
Cha bé cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, giọng nghẹn ngào, xúc động.
"Linh Bảo, con chính là tiểu phúc tinh của cha, là bảo bối của cha..."
Đôi mắt bé con cong cong, "Cha cũng chính là bảo bối của Linh Bảo nha!"
Từ lúc hai người bước ra sân, không chỉ có người nhà họ Khương mà tất cả những người khác, ai nấy đều sửng sốt kinh ngạc, "A...! Đây không phải là cha Đông tử sao? Ông ấy đã đứng dậy được rồi à?"
"Không phải nói cột sống bị gãy, cả đời chỉ có thể nằm trên giường sao? Sao bây giờ có thể chống gậy được?" Mọi người ngơ ngác nhìn Khương Khánh Sơn, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời kinh ngạc và hiếu kì thò đầu vào nhìn.
Một lúc lâu sau, Đại Đông Tử khó tin kêu lên một tiếng, "Cha?"
"Nhóc con, mày còn biết mình có người cha này à?" Khương Khánh Sơn tức giận nói, "Vừa nãy còn dám đối xử với nương mày như vậy? Tiểu tử thúi không biết lớn nhỏ, chờ chân cha mày khỏi hẳn, nhất định phải cho mày một trận nên người, không thể để mày khi dễ nương mày như này được!"
"Con không, con nào dám khi dễ nương ạ?"
Đại Đông Tử vội phủ nhận, chỉ vào lão nhị đang đứng bên cạnh, "Là Nhị Hoa Tử cùng với em dâu cãi nhau với nương, con cái gì cũng chưa nói a."
Nhị Hoa Tử nghe vậy tức khắc mặt mũi trắng bệch, "Con không có...."
Người xưa có câu "con ngoan nhờ roi vọt, con hư tại mẹ hiền", mấy người Đại Đông Tử lớn lên với những trận đòn roi của cha, tuy bây giờ đã lớn, đã làm cha của người khác rồi, nhưng thực chất trong thâm tâm bọn họ vẫn cực kỳ kính sợ người cha này.
Khương Khánh Sơn chống gậy đi đến trước mặt con trai cả của mình, "Đại Đông Tử, con đưa vợ mình về mà nghĩ thật kỹ, vì sao Tam Lỗi Tử không muốn chia thịt cho người đại ca như con ăn? Nghĩ kỹ càng rồi lại tới đây nói cha ta!"
"Vâng, cha." Đại Đông Tử vội vàng lên tiếng.
Trước khi đi, anh ta nhịn không được quay đầu hướng cha mình cảm thán. "Cha, cha nay đã có thể xuống giường đi lại, con thật mừng thay cha."
"Đã phân gia, con sau này chính là trụ cột trong nhà, hãy chiếu chăm sóc tốt vợ mình cùng hài tử, sống cuộc sống riêng mình!"
Khẽ thở dài, ông lại nói: "Ai, tính tình con ổn trọng hơn so với nhị đệ con, cha cũng không phải lo lắng, chỉ là con trai con quá nghịch ngợm, đứa nhỏ này cần phải dạy dỗ lại, cưng chiều nó quá không tốt."
"Không phải con cưng chiều nó, vợ con...."
"Được rồi, đấy là chuyện riêng nhà con, chính con tự về nhà mà suy nghĩ."
Đuổi con trai cả đi, Khương Khánh Sơn khó khăn đi đến trước mặt con trai thứ hai, "Nhị Hoa Tử, trên cổ con treo dưa hấu à?"
"Dạ? Dưa hấu gì cơ? Không có... không có ạ."
Cha anh ta hỏi: "Vậy con cúi đầu thấp như thế làm gì?"
Mặc dù hai chân vẫn là không có cảm giác, nhưng không giống như loại cảm giác bất lực trước đó, ông thấy dường như từ ngực đến bắp đùi đều đầy khí lực.
"Cha yên tâm, không cần sợ," Linh Bảo cười ngọt ngào nói, "Nếu cha mà té ngã, nhất định Linh Bảo sẽ đỡ được cha."
Khương Khánh Sơn tâm tình kích động, lúc này nghe con gái nói, cười đến trong mắt đều là ánh sáng, "Cha nặng lắm, kẻo lại đè hỏng Linh Bảo mất."
"Cha không nặng, cha quá nhẹ, phải ăn thật thêm thật nhiều thịt thịt," Tiểu Linh Bảo nói, "Ăn thịt thịt, ăn cơm cơm, cha béo béo."
Cha bé cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, giọng nghẹn ngào, xúc động.
"Linh Bảo, con chính là tiểu phúc tinh của cha, là bảo bối của cha..."
Đôi mắt bé con cong cong, "Cha cũng chính là bảo bối của Linh Bảo nha!"
Từ lúc hai người bước ra sân, không chỉ có người nhà họ Khương mà tất cả những người khác, ai nấy đều sửng sốt kinh ngạc, "A...! Đây không phải là cha Đông tử sao? Ông ấy đã đứng dậy được rồi à?"
"Không phải nói cột sống bị gãy, cả đời chỉ có thể nằm trên giường sao? Sao bây giờ có thể chống gậy được?" Mọi người ngơ ngác nhìn Khương Khánh Sơn, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời kinh ngạc và hiếu kì thò đầu vào nhìn.
Một lúc lâu sau, Đại Đông Tử khó tin kêu lên một tiếng, "Cha?"
"Nhóc con, mày còn biết mình có người cha này à?" Khương Khánh Sơn tức giận nói, "Vừa nãy còn dám đối xử với nương mày như vậy? Tiểu tử thúi không biết lớn nhỏ, chờ chân cha mày khỏi hẳn, nhất định phải cho mày một trận nên người, không thể để mày khi dễ nương mày như này được!"
"Con không, con nào dám khi dễ nương ạ?"
Đại Đông Tử vội phủ nhận, chỉ vào lão nhị đang đứng bên cạnh, "Là Nhị Hoa Tử cùng với em dâu cãi nhau với nương, con cái gì cũng chưa nói a."
Nhị Hoa Tử nghe vậy tức khắc mặt mũi trắng bệch, "Con không có...."
Người xưa có câu "con ngoan nhờ roi vọt, con hư tại mẹ hiền", mấy người Đại Đông Tử lớn lên với những trận đòn roi của cha, tuy bây giờ đã lớn, đã làm cha của người khác rồi, nhưng thực chất trong thâm tâm bọn họ vẫn cực kỳ kính sợ người cha này.
Khương Khánh Sơn chống gậy đi đến trước mặt con trai cả của mình, "Đại Đông Tử, con đưa vợ mình về mà nghĩ thật kỹ, vì sao Tam Lỗi Tử không muốn chia thịt cho người đại ca như con ăn? Nghĩ kỹ càng rồi lại tới đây nói cha ta!"
"Vâng, cha." Đại Đông Tử vội vàng lên tiếng.
Trước khi đi, anh ta nhịn không được quay đầu hướng cha mình cảm thán. "Cha, cha nay đã có thể xuống giường đi lại, con thật mừng thay cha."
"Đã phân gia, con sau này chính là trụ cột trong nhà, hãy chiếu chăm sóc tốt vợ mình cùng hài tử, sống cuộc sống riêng mình!"
Khẽ thở dài, ông lại nói: "Ai, tính tình con ổn trọng hơn so với nhị đệ con, cha cũng không phải lo lắng, chỉ là con trai con quá nghịch ngợm, đứa nhỏ này cần phải dạy dỗ lại, cưng chiều nó quá không tốt."
"Không phải con cưng chiều nó, vợ con...."
"Được rồi, đấy là chuyện riêng nhà con, chính con tự về nhà mà suy nghĩ."
Đuổi con trai cả đi, Khương Khánh Sơn khó khăn đi đến trước mặt con trai thứ hai, "Nhị Hoa Tử, trên cổ con treo dưa hấu à?"
"Dạ? Dưa hấu gì cơ? Không có... không có ạ."
Cha anh ta hỏi: "Vậy con cúi đầu thấp như thế làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.