Chương 3: Công Tử Có Chủ: Cứu Mạng
Nhiều tác giả
01/03/2021
May là lần này lực điểm huyệt của Tô Hương Hương không nặng, đến giờ tý ta đã được tự do rồi.
Sau khi rón rén đi ra khỏi miếu hoang, ta hít một hơi thật sâu rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đường lớn.
Phía xa xa có một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy đến, chính là chạy theo hướng về Phù Phong Thành, ta vội vàng vẫy tay chặn xe lại. Đánh xe là hai người, một nam một nữ. Người nam cao lớn thô kệch, người nữ mập mạp, trông rất phúc hậu. Hai người nhìn ta một lượt từ đầu xuống chân, sau đó đồng ý cho ta đi nhờ về thành.
Ta vừa cảm thán trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, vừa thò tay vén rèm vải xe lên thì hoá đá. Trong xe có mấy tiểu cô nương, ai nấy đều bị trói chặt chân tay, bịt miệng, sợ hãi nhìn ta.
"..........."
Bây giờ ta xuống xe thì có còn kịp hay không? Đương nhiên là không kịp rồi! Gã nam tử trung niên đánh xe nhanh chóng trói chân tay ta lại, sau đó nói với nữ nhân mập ngoài xe: "Hàng ngon dâng đến tận miệng, đợi lát nữa vào thành phải hét giá thật cao mới được."
So với bọn buôn người, ta bằng lòng ở chung một chỗ với Tô Hương Hương hơn!
Đương nhiên, ta sẽ không khoanh tay chờ chết đâu!
Nhân lúc vẫn chưa bị đối phương bịt miệng, ta nhanh trí nói: "Ta muốn đi nhà xí!" Tên buôn người nghĩ đến giới tính của ta, bèn cho ta xuống xe. Chỉ có điều, tên nam tử trung niên kia luôn không nhanh không chậm đi theo ta, khiến kế hoạch chạy trốn của ta hiển nhiên là không thể thực hiện được. Lúc hắn giơ tay tóm lấy ta, ta ôm chặt đầu hét lên: "Vị đại ca này, xin chờ một chút! Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể cho ngươi, sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề cơ chứ? Chi bằng chúng ta ngồi lại với nhau cùng uống chén trà........"
"......Ăn chút điểm tâm, nói chuyện nhân sinh, cùng xây dựng một võ lâm yên ổn?" Giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau lưng ta, tiếp nối câu mà ta đang nói. Niềm vui sướng trào dâng trong lòng, ta tươi cười quay đầu lại thì thấy Tô Hương Hương đang nghiêng đầu day trán, khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực.
Bên kia, tên buôn người thấy lại có thêm một món hàng hảo hạng chạy đến, vô cùng vui vẻ. Đáng tiếc niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì, Tô Hương Hương không chút nhẫn nại, ra tay nhanh như gió, đánh cho hắn ta trở thành đầu heo. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn vội vã chạy đi, ta vô cùng sùng bái nhìn Tô Hương Hương, phút chốc cảm thấy tính khí nóng nảy của nàng ta cũng đáng yêu lắm! Nhưng, không chờ ta bày tỏ lòng cảm kích, nàng ta dương dương tự đắc xoay người hỏi: "Nguyện vọng của ngươi là võ lâm hoà bình?"
Ta: "........"
Cô nương, cô biết không, ở thời khắc quan trọng này mỉa mai ta, rất dễ làm giảm đi chút hảo cảm không dễ gì tăng lên mà ta dành cho cô đấy!
"Nếu như ta không kịp thời đuổi đến, ngươi cũng để bọn chúng bán đi như thế? Ngươi không động võ tự cứu mình hay sao?" nàng ta thu kiếm vào bao, động tác dứt khoát, lời nói ngập tràn ngữ khí "hận sắt không luyện được thành thép".
Nói đến đây ta có chút xấu hổ, chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ mái tóc dài, thật thà đáp: "Nể mặt cô nương vừa cứu ta một mạng, ta nói cho cô biết một bí mật nhé!" Tuy miệng nói "Ta không muốn nghe" nhưng ánh mắt nàng ta lại bộc lộ vẻ tò mò. Vị cô nương này, sở trường đúng là khẩu thị tâm phi mà!
Ta vừa cảm thán vừa nói: "Thật ra.......ta căn bản không biết võ công."
Đúng vậy, ta, đường đường là Thiếu trang chủ của Cô Diệp Sơn Trang, con trai duy nhất của thiên hạ đệ nhất võ lâm minh chủ, một chút võ công cũng không biết!
Lúc nhỏ, cha ta cũng rất cố gắng dạy võ công cho ta, nhưng ta hoàn toàn không có hứng thú luyện võ, ba ngày đánh cá bảy ngày phơi lưới. Cuối cùng cha ta cũng từ bỏ, ngầm ưng thuận để ta cả đời này an an phận phận làm một phú nhị đại không màng danh lợi.
Nghe xong, Tô Hương Hương trừng hai mắt, cái miệng anh đào nhỏ há to, nhìn ta khó tin. Qua một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Ngày kia, lúc tỉ võ, ta sẽ cố gắng không đánh chết ngươi." Nàng ta tuy rằng cảm thấy rất ngoài ý muốn nhưng không hề có ý cười nhạo ta, nới lỏng sợi dây đang kéo căng trong lòng ta. Nàng ta cũng xem như là tốt bụng, chỉ có điều....ta đã nói là ta không biết võ công rồi, sao nàng ta vẫn còn muốn tỉ võ với ta chứ?
Sự cố chấp của Tô Hương Hương khiến ta cảm thấy mơ hồ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ta lại cười tít mắt nói: "Không sao, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phải phong lưu...." không chờ ta nói hết câu, Tô Hương Hương đã đỏ mặt rồi tặng ta một cái bạt tai, trực tiếp đem câu "Nếu như sống mà để mất mặt sơn trang, sẽ bị cha ta đánh cho mông nở hoa mất" của ta chặn lại!
Đánh thôi chưa đủ, nàng ta còn giậm chân quay người chạy mất nữa!
Ta lẻ loi đứng tại chỗ chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một bàn tay ở phía sau thò ra bịt chặt mũi và miệng. Hoá ra tên nam tử vừa bị đánh cho chạy mất không cam lòng, đã đi rồi còn quay lại!
Nữ hiệp cứu mạng! Ta hứa sau này sẽ không nói năng lung tung nữa!
Sau khi rón rén đi ra khỏi miếu hoang, ta hít một hơi thật sâu rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đường lớn.
Phía xa xa có một chiếc xe ngựa lọc cọc chạy đến, chính là chạy theo hướng về Phù Phong Thành, ta vội vàng vẫy tay chặn xe lại. Đánh xe là hai người, một nam một nữ. Người nam cao lớn thô kệch, người nữ mập mạp, trông rất phúc hậu. Hai người nhìn ta một lượt từ đầu xuống chân, sau đó đồng ý cho ta đi nhờ về thành.
Ta vừa cảm thán trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, vừa thò tay vén rèm vải xe lên thì hoá đá. Trong xe có mấy tiểu cô nương, ai nấy đều bị trói chặt chân tay, bịt miệng, sợ hãi nhìn ta.
"..........."
Bây giờ ta xuống xe thì có còn kịp hay không? Đương nhiên là không kịp rồi! Gã nam tử trung niên đánh xe nhanh chóng trói chân tay ta lại, sau đó nói với nữ nhân mập ngoài xe: "Hàng ngon dâng đến tận miệng, đợi lát nữa vào thành phải hét giá thật cao mới được."
So với bọn buôn người, ta bằng lòng ở chung một chỗ với Tô Hương Hương hơn!
Đương nhiên, ta sẽ không khoanh tay chờ chết đâu!
Nhân lúc vẫn chưa bị đối phương bịt miệng, ta nhanh trí nói: "Ta muốn đi nhà xí!" Tên buôn người nghĩ đến giới tính của ta, bèn cho ta xuống xe. Chỉ có điều, tên nam tử trung niên kia luôn không nhanh không chậm đi theo ta, khiến kế hoạch chạy trốn của ta hiển nhiên là không thể thực hiện được. Lúc hắn giơ tay tóm lấy ta, ta ôm chặt đầu hét lên: "Vị đại ca này, xin chờ một chút! Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể cho ngươi, sao cứ phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề cơ chứ? Chi bằng chúng ta ngồi lại với nhau cùng uống chén trà........"
"......Ăn chút điểm tâm, nói chuyện nhân sinh, cùng xây dựng một võ lâm yên ổn?" Giọng nói trong trẻo phát ra từ phía sau lưng ta, tiếp nối câu mà ta đang nói. Niềm vui sướng trào dâng trong lòng, ta tươi cười quay đầu lại thì thấy Tô Hương Hương đang nghiêng đầu day trán, khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực.
Bên kia, tên buôn người thấy lại có thêm một món hàng hảo hạng chạy đến, vô cùng vui vẻ. Đáng tiếc niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì, Tô Hương Hương không chút nhẫn nại, ra tay nhanh như gió, đánh cho hắn ta trở thành đầu heo. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn vội vã chạy đi, ta vô cùng sùng bái nhìn Tô Hương Hương, phút chốc cảm thấy tính khí nóng nảy của nàng ta cũng đáng yêu lắm! Nhưng, không chờ ta bày tỏ lòng cảm kích, nàng ta dương dương tự đắc xoay người hỏi: "Nguyện vọng của ngươi là võ lâm hoà bình?"
Ta: "........"
Cô nương, cô biết không, ở thời khắc quan trọng này mỉa mai ta, rất dễ làm giảm đi chút hảo cảm không dễ gì tăng lên mà ta dành cho cô đấy!
"Nếu như ta không kịp thời đuổi đến, ngươi cũng để bọn chúng bán đi như thế? Ngươi không động võ tự cứu mình hay sao?" nàng ta thu kiếm vào bao, động tác dứt khoát, lời nói ngập tràn ngữ khí "hận sắt không luyện được thành thép".
Nói đến đây ta có chút xấu hổ, chỉ có thể ngại ngùng sờ sờ mái tóc dài, thật thà đáp: "Nể mặt cô nương vừa cứu ta một mạng, ta nói cho cô biết một bí mật nhé!" Tuy miệng nói "Ta không muốn nghe" nhưng ánh mắt nàng ta lại bộc lộ vẻ tò mò. Vị cô nương này, sở trường đúng là khẩu thị tâm phi mà!
Ta vừa cảm thán vừa nói: "Thật ra.......ta căn bản không biết võ công."
Đúng vậy, ta, đường đường là Thiếu trang chủ của Cô Diệp Sơn Trang, con trai duy nhất của thiên hạ đệ nhất võ lâm minh chủ, một chút võ công cũng không biết!
Lúc nhỏ, cha ta cũng rất cố gắng dạy võ công cho ta, nhưng ta hoàn toàn không có hứng thú luyện võ, ba ngày đánh cá bảy ngày phơi lưới. Cuối cùng cha ta cũng từ bỏ, ngầm ưng thuận để ta cả đời này an an phận phận làm một phú nhị đại không màng danh lợi.
Nghe xong, Tô Hương Hương trừng hai mắt, cái miệng anh đào nhỏ há to, nhìn ta khó tin. Qua một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Ngày kia, lúc tỉ võ, ta sẽ cố gắng không đánh chết ngươi." Nàng ta tuy rằng cảm thấy rất ngoài ý muốn nhưng không hề có ý cười nhạo ta, nới lỏng sợi dây đang kéo căng trong lòng ta. Nàng ta cũng xem như là tốt bụng, chỉ có điều....ta đã nói là ta không biết võ công rồi, sao nàng ta vẫn còn muốn tỉ võ với ta chứ?
Sự cố chấp của Tô Hương Hương khiến ta cảm thấy mơ hồ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ta lại cười tít mắt nói: "Không sao, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phải phong lưu...." không chờ ta nói hết câu, Tô Hương Hương đã đỏ mặt rồi tặng ta một cái bạt tai, trực tiếp đem câu "Nếu như sống mà để mất mặt sơn trang, sẽ bị cha ta đánh cho mông nở hoa mất" của ta chặn lại!
Đánh thôi chưa đủ, nàng ta còn giậm chân quay người chạy mất nữa!
Ta lẻ loi đứng tại chỗ chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một bàn tay ở phía sau thò ra bịt chặt mũi và miệng. Hoá ra tên nam tử vừa bị đánh cho chạy mất không cam lòng, đã đi rồi còn quay lại!
Nữ hiệp cứu mạng! Ta hứa sau này sẽ không nói năng lung tung nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.