Chương 2: Công Tử Có Chủ: Nguyện Vọng
Nhiều tác giả
01/03/2021
Lúc này, màn đêm sắp buông, ta ở trong miếu hoang run lẩy bẩy, cố ý nháy mắt để khiến người đối diện chú ý.
Cuối cùng, Tô Hương Hương cũng nhận được ánh mắt của ta, bèn bước đến giải huyệt đạo cho ta.
Nàng ta tay phải cầm kiếm, cảnh giác nhìn ta, chỉ chực lúc nào ta có ý đồ bỏ trốn thì sẽ đâm một nhát.
Ta nhún nhún vai, cảm thấy nàng ta hoàn toàn là nghĩ nhiều rồi. Bởi ta là người tự biết thoả mãn trong mọi hoàn cảnh, nếu như đã bị bắt cóc đi rồi thì sẽ tận lực tạo mối quan hệ tốt với kẻ bắt cóc, giành lợi ích lớn nhất về mình.
"Ta đói." Lúc ta bị bắt đi là buổi chiều, giờ đã là nửa đêm, bụng ta sớm đã đói đến cồn cào rồi.
Người đối diện hiển nhiên đã bị ta làm cho nghẹn họng, sững lại một lát mới nói: "Diệp Như Ý, tại sao ngươi không muốn động thủ? Bị ta khiêu khích như thế ngươi vẫn nén giận được, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?!"
"........" đều là lúc nào rồi mà nàng ta vẫn nhắc mãi chuyện này, có thể ăn miếng cơm trước rồi nói được không?
Ta chăm chú nhìn trường kiếm trên tay nàng ta, nói: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân."
Nàng ta tiến sát lại một bước: "Ngươi nói không giữ lời!"
Mắt thấy chuyện không lành sắp xảy đến, ta bèn vội vã nhắc nhở: "Quân tử động khẩu không động thủ."
Nhưng nàng ta vẫn rút kiếm, hung dữ đặt lên cổ ta: "Ngươi có sợ chết hay không?!"
Ta thật sự phục nàng ta rồi, chiêu này còn muốn xài mấy lần nữa? Thế nhưng, dù nàng ta có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời của ta vẫn là: Sợ, ta sợ chết lắm!
Nàng ta nghiêng đầu truy hỏi đến cùng: "Vậy tại sao ngươi không đánh trả?!"
Ta không đánh trả đương nhiên là có nguyên nhân rồi!
Ta nhìn vào mắt nàng ta, vạn phần thành khẩn đáp: "Bởi vì, nguyện vọng của ta là, võ lâm hoà bình!"
Tô Hương Hương mất hết ý thức, há miệng "A" một tiếng rõ to, không ngờ rằng ta sẽ cho ra một câu trả lời như thế. Nàng ta trừng mắt, hoàn toàn là vẻ "trẻ con không thể dạy bảo". Nhưng vẫn may là cuối cùng nàng ta cũng thu kiếm vào bao, mất hứng nói: "Tuỳ ngươi! Dù sao qua hai ngày nữa chính là mồng 8, đến lúc đó sẽ biết kết quả cuối cùng." Nói xong, nàng ta trở lại ngồi bên đống lửa, loay hoay với mấy con cá đang nướng.
Thấy ta giương mắt nhìn, nàng ta tốt bụng đưa cho ta một con. Ta vội vã cắn một miếng, sau đó liền......nhổ ra!
Làm gì có ai làm cá mà không bỏ nội tạng đi chứ?
Ta đau khổ ngẩng đầu, vừa định trách mắng đầu bếp thì lại đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tô Hương Hương. Đôi mắt to tròn, đen láy của nàng ta nhìn ta, hỏi: "Ngon không?" Lúc trước, nàng ta nhìn ta, nếu không phải trừng mắt thì cũng là nhăn mày, khó khăn lắm mới đổi sang được vẻ ôn hoà hơn một chút, cần phải tiếp tục duy trì! Vì thế, ta đành dối lòng gật gật đầu. Không ngờ, nàng ta cười rồi, còn dương dương đắc ý nói: "Ta biết mà! Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta làm, nhưng trước đây ta từng nhìn sư phụ...... hụ hụ hụ, khó ăn quá!"
Nàng ta ném con cá trong tay xuống, tức giận nhìn ta: "Ngươi lừa người!"
Ta: "........"
Cô nương, cô bình tĩnh một chút! Đây sao lại gọi là lừa người được chứ? Cái này là lời nói dối thiện chí!
Nhưng không đợi ta giải thích, Tô Hương Hương đã xông tới điểm huyệt ta. Oan ức quá! Ta có thiện chí khích lệ người khác mà, rốt cuộc ta đã sai ở đâu?!
Cuối cùng, Tô Hương Hương cũng nhận được ánh mắt của ta, bèn bước đến giải huyệt đạo cho ta.
Nàng ta tay phải cầm kiếm, cảnh giác nhìn ta, chỉ chực lúc nào ta có ý đồ bỏ trốn thì sẽ đâm một nhát.
Ta nhún nhún vai, cảm thấy nàng ta hoàn toàn là nghĩ nhiều rồi. Bởi ta là người tự biết thoả mãn trong mọi hoàn cảnh, nếu như đã bị bắt cóc đi rồi thì sẽ tận lực tạo mối quan hệ tốt với kẻ bắt cóc, giành lợi ích lớn nhất về mình.
"Ta đói." Lúc ta bị bắt đi là buổi chiều, giờ đã là nửa đêm, bụng ta sớm đã đói đến cồn cào rồi.
Người đối diện hiển nhiên đã bị ta làm cho nghẹn họng, sững lại một lát mới nói: "Diệp Như Ý, tại sao ngươi không muốn động thủ? Bị ta khiêu khích như thế ngươi vẫn nén giận được, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?!"
"........" đều là lúc nào rồi mà nàng ta vẫn nhắc mãi chuyện này, có thể ăn miếng cơm trước rồi nói được không?
Ta chăm chú nhìn trường kiếm trên tay nàng ta, nói: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân."
Nàng ta tiến sát lại một bước: "Ngươi nói không giữ lời!"
Mắt thấy chuyện không lành sắp xảy đến, ta bèn vội vã nhắc nhở: "Quân tử động khẩu không động thủ."
Nhưng nàng ta vẫn rút kiếm, hung dữ đặt lên cổ ta: "Ngươi có sợ chết hay không?!"
Ta thật sự phục nàng ta rồi, chiêu này còn muốn xài mấy lần nữa? Thế nhưng, dù nàng ta có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời của ta vẫn là: Sợ, ta sợ chết lắm!
Nàng ta nghiêng đầu truy hỏi đến cùng: "Vậy tại sao ngươi không đánh trả?!"
Ta không đánh trả đương nhiên là có nguyên nhân rồi!
Ta nhìn vào mắt nàng ta, vạn phần thành khẩn đáp: "Bởi vì, nguyện vọng của ta là, võ lâm hoà bình!"
Tô Hương Hương mất hết ý thức, há miệng "A" một tiếng rõ to, không ngờ rằng ta sẽ cho ra một câu trả lời như thế. Nàng ta trừng mắt, hoàn toàn là vẻ "trẻ con không thể dạy bảo". Nhưng vẫn may là cuối cùng nàng ta cũng thu kiếm vào bao, mất hứng nói: "Tuỳ ngươi! Dù sao qua hai ngày nữa chính là mồng 8, đến lúc đó sẽ biết kết quả cuối cùng." Nói xong, nàng ta trở lại ngồi bên đống lửa, loay hoay với mấy con cá đang nướng.
Thấy ta giương mắt nhìn, nàng ta tốt bụng đưa cho ta một con. Ta vội vã cắn một miếng, sau đó liền......nhổ ra!
Làm gì có ai làm cá mà không bỏ nội tạng đi chứ?
Ta đau khổ ngẩng đầu, vừa định trách mắng đầu bếp thì lại đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Tô Hương Hương. Đôi mắt to tròn, đen láy của nàng ta nhìn ta, hỏi: "Ngon không?" Lúc trước, nàng ta nhìn ta, nếu không phải trừng mắt thì cũng là nhăn mày, khó khăn lắm mới đổi sang được vẻ ôn hoà hơn một chút, cần phải tiếp tục duy trì! Vì thế, ta đành dối lòng gật gật đầu. Không ngờ, nàng ta cười rồi, còn dương dương đắc ý nói: "Ta biết mà! Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta làm, nhưng trước đây ta từng nhìn sư phụ...... hụ hụ hụ, khó ăn quá!"
Nàng ta ném con cá trong tay xuống, tức giận nhìn ta: "Ngươi lừa người!"
Ta: "........"
Cô nương, cô bình tĩnh một chút! Đây sao lại gọi là lừa người được chứ? Cái này là lời nói dối thiện chí!
Nhưng không đợi ta giải thích, Tô Hương Hương đã xông tới điểm huyệt ta. Oan ức quá! Ta có thiện chí khích lệ người khác mà, rốt cuộc ta đã sai ở đâu?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.