Chương 17: Không thấy chán sao? (6)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế nhân tiện nhìn người đẹp đang thẹn thùng trong lòng anh, chậm rãi
mở miệng: "Thịnh Thế?"
Lần này, Thịnh Thế cũng có phản ứng, anh chậm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San. Người đẹp trong lòng Thịnh Thế cũng nghe thấy giọng nói Cố Lan San, trừng mắt nhìn một chút. Sau đó, cô ta cọ vào trong ngực Thịnh Thế, nụng nịu: "Anh Thịnh, cô ta là ai vậy?"
Vừa vào phòng này cô ta đã chú ý đến Cố Lan San bởi vì Cố Lan San rất đẹp. Đẹp đến mức cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy chán ghét rồi. Tâm lý chán ghét này cũng là một kiểu hâm mộ, ghen tị.
Mà bây giờ biết cô đến tìm Thịnh Thế lại khiến cho cô ta cảm thấy chán ghét cực kỳ!
Thịnh Thế cũng không trả lời câu hỏi của người đệp trong lòng chỉ là bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của cô ta.
Hàng ngày, có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Thịnh Thế. Có thể ở bên cạnh anh tất nhiên không thể bình thường được.
Người phụ nữ này thật ra cũng có chút thông minh, đôi mắt câu hồn lóe lên, ngón tay chậm rãi vẽ vòng vòng lên ngực Thịnh Thế, mềm mại nói: "Anh Thịnh, sức hấp dẫn của anh thật lớn nha! Đi đến đâu cũng có người đẹp đến tìm thế!"
Thịnh Thế nghe xong câu này cũng chỉ cười một tiếng, giữ lấy bàn tay của cô ta, giữ chặt.
Người phụ nữ kia thấy thái độ của Thịnh Thế như vậy trong lòng vui vẻ không thôi.
Thịnh Thế không có phản ứng với tiếng gọi của người cô gái kia mà lại cười với câu nói của cô ta. Có khi, vị trí của cô gái kia trong lòng Thịnh Thế cũng chẳng bằng cô ta!
Phụ nữ cho dù đẹp đến đâu mà không được Thịnh Thế để ý thì cũng chẳng đáng kể gì.
Tâm trạng người phụ nữ kia cũng tốt hơn, không coi ai ra gì mà dán sát vào người Thịnh Thế, làm đủ mọi trò để câu dẫn anh.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nhìn nhau, thắc mắc rốt cuộc Thịnh Thế lại định giở trò gì đây?
Trước kia, Cố Lan San cũng đã đến đây tìm Thịnh Thế, nhưng mỗi lần Cố Lan San đến, Thịnh Thế đều tươi cười hớn hở, không đợi Cố Lan San lên tiếng, cậu ta đã chủ động rồi. Sao hôm nay lại như vậy, Cố Lan San cũng đã chủ động mà cậu ta còn làm cao cái gì chứ?
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của vợ chồng người ta, bọn họ cũng không thể can thiệp.
Cố Lan San trầm mặc ngồi một bên coi như không nghe thấy câu nói của người đẹp kia.
Cô lại nhìn thấy vẻ mặt đồng tình giống như cô bị chồng ruồng bỏ của Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa khiến cô có chút xấu hổ.
Thật ra, Cố Lan San cũng không phải là người có tính nhẫn nại. Cô sẽ không để bản thân bị bắt nạt, không để mình bị mất thể diện. Người khác bắt nạt cô, cô sẽ ăn miếng trả miếng!
Nếu không phải vì tiền thuốc men của em trai, Cố Lan San cũng không dễ dàng tha thứ cho Thịnh Thế như vậy!
Ở trong phòng này cũng có mấy người biết cô là vợ của Thịnh Thế. Ở trước mặt cô, anh lại thân thiết với người phụ nữ khác như vậy, điều này khiến Cố Lan San cảm thấy thực sự mất mặt.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng là vợ hợp pháp của Thịnh Thế. Ở trước mặt bao nhiêu người, anh lại bỏ mặc cô, tán tỉnh người khác, đây chính là sỉ nhục cô rồi!
Thậm chí, Cố Lan San có chút hối hận. Hối hận tối hôm trước vì đã từ chối Thịnh Thế làm thêm một lần nữa. . . . .mặc dù lúc đó cô cực kỳ đau nhức.
Lần này, Thịnh Thế cũng có phản ứng, anh chậm rãi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cố Lan San. Người đẹp trong lòng Thịnh Thế cũng nghe thấy giọng nói Cố Lan San, trừng mắt nhìn một chút. Sau đó, cô ta cọ vào trong ngực Thịnh Thế, nụng nịu: "Anh Thịnh, cô ta là ai vậy?"
Vừa vào phòng này cô ta đã chú ý đến Cố Lan San bởi vì Cố Lan San rất đẹp. Đẹp đến mức cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã thấy chán ghét rồi. Tâm lý chán ghét này cũng là một kiểu hâm mộ, ghen tị.
Mà bây giờ biết cô đến tìm Thịnh Thế lại khiến cho cô ta cảm thấy chán ghét cực kỳ!
Thịnh Thế cũng không trả lời câu hỏi của người đệp trong lòng chỉ là bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của cô ta.
Hàng ngày, có rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ Thịnh Thế. Có thể ở bên cạnh anh tất nhiên không thể bình thường được.
Người phụ nữ này thật ra cũng có chút thông minh, đôi mắt câu hồn lóe lên, ngón tay chậm rãi vẽ vòng vòng lên ngực Thịnh Thế, mềm mại nói: "Anh Thịnh, sức hấp dẫn của anh thật lớn nha! Đi đến đâu cũng có người đẹp đến tìm thế!"
Thịnh Thế nghe xong câu này cũng chỉ cười một tiếng, giữ lấy bàn tay của cô ta, giữ chặt.
Người phụ nữ kia thấy thái độ của Thịnh Thế như vậy trong lòng vui vẻ không thôi.
Thịnh Thế không có phản ứng với tiếng gọi của người cô gái kia mà lại cười với câu nói của cô ta. Có khi, vị trí của cô gái kia trong lòng Thịnh Thế cũng chẳng bằng cô ta!
Phụ nữ cho dù đẹp đến đâu mà không được Thịnh Thế để ý thì cũng chẳng đáng kể gì.
Tâm trạng người phụ nữ kia cũng tốt hơn, không coi ai ra gì mà dán sát vào người Thịnh Thế, làm đủ mọi trò để câu dẫn anh.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa nhìn nhau, thắc mắc rốt cuộc Thịnh Thế lại định giở trò gì đây?
Trước kia, Cố Lan San cũng đã đến đây tìm Thịnh Thế, nhưng mỗi lần Cố Lan San đến, Thịnh Thế đều tươi cười hớn hở, không đợi Cố Lan San lên tiếng, cậu ta đã chủ động rồi. Sao hôm nay lại như vậy, Cố Lan San cũng đã chủ động mà cậu ta còn làm cao cái gì chứ?
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của vợ chồng người ta, bọn họ cũng không thể can thiệp.
Cố Lan San trầm mặc ngồi một bên coi như không nghe thấy câu nói của người đẹp kia.
Cô lại nhìn thấy vẻ mặt đồng tình giống như cô bị chồng ruồng bỏ của Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa khiến cô có chút xấu hổ.
Thật ra, Cố Lan San cũng không phải là người có tính nhẫn nại. Cô sẽ không để bản thân bị bắt nạt, không để mình bị mất thể diện. Người khác bắt nạt cô, cô sẽ ăn miếng trả miếng!
Nếu không phải vì tiền thuốc men của em trai, Cố Lan San cũng không dễ dàng tha thứ cho Thịnh Thế như vậy!
Ở trong phòng này cũng có mấy người biết cô là vợ của Thịnh Thế. Ở trước mặt cô, anh lại thân thiết với người phụ nữ khác như vậy, điều này khiến Cố Lan San cảm thấy thực sự mất mặt.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng là vợ hợp pháp của Thịnh Thế. Ở trước mặt bao nhiêu người, anh lại bỏ mặc cô, tán tỉnh người khác, đây chính là sỉ nhục cô rồi!
Thậm chí, Cố Lan San có chút hối hận. Hối hận tối hôm trước vì đã từ chối Thịnh Thế làm thêm một lần nữa. . . . .mặc dù lúc đó cô cực kỳ đau nhức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.