Chương 16: Cô thật đáng ghét! (5)
Diệp Phi Dạ
07/11/2016
Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng cũng không nói cầu gì chỉ bĩu môi,
ôm lấy cô gái bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: "Lan
San, đừng đứng đấy, mau ngồi đây đi!"
Quý Lưu Niên nhanh chóng ôm bả vai Cố Lan San kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bưng ấm pha trà: "Muốn uống gì, Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?"
Cố Lan San mỉm cười, nói một câu: "Gì cũng được ạ!"
Quý Lưu Niên đưa cho Cố Lan San một chén hồng trà, "Hôm nay rảnh sao mà lại đến đây thế này?"
Cố Lan San nhận chén trà nói tiếng "Cảm ơn!". Nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn một vòng, Quý Lưu Niên rất nhanh đã biết Cố Lan San tìm ai, cười hì hì: "Hóa ra em tìm tên kia. . . . .Cậu ấy vẫn chưa đến đâu. Vừa mới gọi điện thoại nói công ty có chút việc sẽ đến muộn một chút. Nếu không để anh gọi điện giục câu ấy nhé?"
Vừa nói, Quý Lưu Niên đã cầm lấy điện thoại, Cố Lan San vội vàng lắc đầu, ngăn cản: "Không cần, tôi chờ anh ấy một lúc cũng được!" Dừng một chút, mới nói thêm: "Các anh cứ mặc kệ tôi. . . . ."
Cố Lan San vừa nói xong thì cửa lại có người đẩy ra. Thịnh Thế mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, phong độ hơn người giống như một vị đế vương. Khuôn mặt anh không tỏ thái độ gì, cánh tay còn đang kéo một người đẹp cao gầy nhưng có bộ ngực đầy đặn thản nhiên đi vào.
Cô gái kia nóng lòng muốn dán sát toàn bộ cơ thể trên người Thịnh Thế. Cô ta kiễng chân, hôn lên má Thịnh Thế một cái.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều biết Cố Lan San là vợ Thịnh Thế. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được mà hắng giọng một cái. Lúc này, Thịnh Thế mới ngước mắt lên nhìn trong gian phòng mới nhận ra Cố Lan San đang ngồi ở một góc sô pha.
Cố Lan San cũng nhìn về phía anh. Bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt Thịnh Thế hơi lạnh lùng cũng không có ý định nói chuyện với cô, rất nhanh đã rời ánh mắt đi giống như khong quen biết cô. Hơi duỗi tay, ôm chặt người đẹp kia vào lòng, không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của Cố Lan San.
Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế vẫn đang tức giận. Từ nhỏ đến giờ, anh vẫn luôn tự coi mình là nhất. Anh không bao giờ chấp nhận chuyện có người chọc giận, không chịu nể mặt anh. Rõ ràng biết rõ không thể đắc tội anh vậy mà cô vẫn cố tình làm.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bây giờ Thịnh Thế càng dễ nóng giận hơn trước đây!
Cố Lan San suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được. Nếu hôm nay cô đã chủ động tìm anh, thì cũng phải bỏ hết tự ái đi.
Nghĩ đến đây, Cố Lan San bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy, vuốt lại tà váy rồi đi về phía chỗ Thịnh Thế và cô gái kia đang ngồi.
Thịnh Thế ngồi bên này, mặc dù đang tán tỉnh cô gái trong lòng nhưng lúc nào cũng chú ý đến mọi hành động của Cố Lan San. Đợi đến khi cô ngồi xuống cạnh anh, cả người Thịnh Thế hơi cứng lại một chút rồi cũng làm như không có việc gì, cúi đầu nói chuyện với cô gái trong lòng.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đã thấy cô nhưng chỉ cố tình làm ra vẻ không nhìn thấy mà thôi. Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế.
Quý Lưu Niên nhanh chóng ôm bả vai Cố Lan San kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bưng ấm pha trà: "Muốn uống gì, Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?"
Cố Lan San mỉm cười, nói một câu: "Gì cũng được ạ!"
Quý Lưu Niên đưa cho Cố Lan San một chén hồng trà, "Hôm nay rảnh sao mà lại đến đây thế này?"
Cố Lan San nhận chén trà nói tiếng "Cảm ơn!". Nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn một vòng, Quý Lưu Niên rất nhanh đã biết Cố Lan San tìm ai, cười hì hì: "Hóa ra em tìm tên kia. . . . .Cậu ấy vẫn chưa đến đâu. Vừa mới gọi điện thoại nói công ty có chút việc sẽ đến muộn một chút. Nếu không để anh gọi điện giục câu ấy nhé?"
Vừa nói, Quý Lưu Niên đã cầm lấy điện thoại, Cố Lan San vội vàng lắc đầu, ngăn cản: "Không cần, tôi chờ anh ấy một lúc cũng được!" Dừng một chút, mới nói thêm: "Các anh cứ mặc kệ tôi. . . . ."
Cố Lan San vừa nói xong thì cửa lại có người đẩy ra. Thịnh Thế mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, phong độ hơn người giống như một vị đế vương. Khuôn mặt anh không tỏ thái độ gì, cánh tay còn đang kéo một người đẹp cao gầy nhưng có bộ ngực đầy đặn thản nhiên đi vào.
Cô gái kia nóng lòng muốn dán sát toàn bộ cơ thể trên người Thịnh Thế. Cô ta kiễng chân, hôn lên má Thịnh Thế một cái.
Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều biết Cố Lan San là vợ Thịnh Thế. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được mà hắng giọng một cái. Lúc này, Thịnh Thế mới ngước mắt lên nhìn trong gian phòng mới nhận ra Cố Lan San đang ngồi ở một góc sô pha.
Cố Lan San cũng nhìn về phía anh. Bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt Thịnh Thế hơi lạnh lùng cũng không có ý định nói chuyện với cô, rất nhanh đã rời ánh mắt đi giống như khong quen biết cô. Hơi duỗi tay, ôm chặt người đẹp kia vào lòng, không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của Cố Lan San.
Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế vẫn đang tức giận. Từ nhỏ đến giờ, anh vẫn luôn tự coi mình là nhất. Anh không bao giờ chấp nhận chuyện có người chọc giận, không chịu nể mặt anh. Rõ ràng biết rõ không thể đắc tội anh vậy mà cô vẫn cố tình làm.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bây giờ Thịnh Thế càng dễ nóng giận hơn trước đây!
Cố Lan San suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được. Nếu hôm nay cô đã chủ động tìm anh, thì cũng phải bỏ hết tự ái đi.
Nghĩ đến đây, Cố Lan San bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy, vuốt lại tà váy rồi đi về phía chỗ Thịnh Thế và cô gái kia đang ngồi.
Thịnh Thế ngồi bên này, mặc dù đang tán tỉnh cô gái trong lòng nhưng lúc nào cũng chú ý đến mọi hành động của Cố Lan San. Đợi đến khi cô ngồi xuống cạnh anh, cả người Thịnh Thế hơi cứng lại một chút rồi cũng làm như không có việc gì, cúi đầu nói chuyện với cô gái trong lòng.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đã thấy cô nhưng chỉ cố tình làm ra vẻ không nhìn thấy mà thôi. Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.