Chương 607: Lấy đạo làm người trả lại người (7)
Diệp Phi Dạ
04/01/2017
Cố Lan San còn chưa xem màn kịch vui do Thịnh Thế chuẩn bị, cô đã nhìn thấy một màn diễn trò mà mình không muốn coi nhất.
. . .
Buổi tiệc rượu từ thiện sắp tiến tới kết thúc.
Người chủ trì bước lên sân khấu, cầm lấy micro, nói tiếng phổ thông chuẩn nhất, "Trước đó, chúng ta đã thấy rất nhiều hoạt động công ích, họ khiến chúng ta cảm động vô cùng, đồng thời họ cũng rất chân thành với công việc của mình. Nhân đây, tôi muốn giới thiệu với mọi người một vị, vị này càng khiến chúng ta cảm động hơn ai hết."
Người chủ trì quả nhiên rất biết thừa nước đục thả câu. Nói đến đây, anh ta dừng lại một phen, nở nụ cười nhẹ, cố gắng không nói ra danh tính mà lại kể một tràng về người kia, "Năm nay, cô ấy đã tham gia rất nhiều hoạt động công ích, mỗi hoạt động đều đóng góp rất nhiều tiền. Thậm trí trước đó không lâu, hoạt động công ích của cô ấy còn được quảng cáo, đài truyền hình phát một ngày không dưới 50 lần."
Nói đến đây, mọi người đã đoán được đó là ai.
Vương Giai Di ngồi sau lưng Cố Lan San, đáy lòng vui mừng vô cùng, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, tựa như không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Bà Cố ngồi bên cạnh cô ta, ánh mắt không kìm được sự vui mừng. Bà ta quay đầu, nói nhỏ với Vương Giai Di, "Giai Di, bác lặng lẽ đi làm mấy việc đó, xem ra hiện tại cũng hữu dụng rồi đó. Từ giờ, con sẽ là người phát ngôn cho tiệc rượu từ thiện mỗi năm một lần. Điều này khiến ba con nở mày nở mặt không ít. Gần đây, ba con lại có cơ hội thăng chức, hành động ngày hôm nay của con không chừng còn tăng thêm danh tiếng cho ông ấy. Ba con vui vẻ, ông ấy sẽ càng thương con hơn. Mặc dù ông ấy thích mẹ kế và em trai con, nhưng từ giờ về sau, sợ là cả họ cũng thua kém con rồi đó."
Vương Giai Di càng nghe những lời phân tích của bà Cố càng cao hứng. Cô ta nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bộ trưởng Vương ngồi ở hàng thứ nhất, sau đó nói nhỏ với bà Cố, "Bác, con biết bác tốt với con nhất! Nếu ba con yêu thích việc con làm lần này, chỉ cần bác có gì cần giúp, con sẽ tận lực nhờ ba giúp bác."
"Mọi người đã đoán được đó là ai chưa nào?" Người chủ trì cầm micro, đứng trên sân khấu, giọng càng lúc càng cất cao, "Đó là cô Vương Giai Di!"
"Chúng tôi hân hạnh mời cô lên sân khấu để nói đôi lời chia sẻ về những lúc đi làm từ thiện, cô có suy nghĩ như thế nào."
"Cô Vương Giai Di ở đâu ạ?" Người chủ trì cao giọng, gọi tên Vương Giai Di.
Mọi người nhao nhao nhìn nhau.
Lúc này, Vương Giai Di mới nở nụ cười nhẹ rồi đứng lên.
"Mọi người nhường đường một chút để cô Vương Giai Di bước lên sân khấu nào."
Vương Giai Di bước đi thong thả trên đôi giày cao gót, tiến lên sân khấu. Người chủ trì đưa micro cho cô ta. Cô ta cầm lấy rồi cúi xuống chào mọi người.
"Mọi người có thể cho cô Vương Giai Di một tràng pháo tay được không ạ?" Người chủ trì cầm micro, vỗ tay trước.
. . .
Buổi tiệc rượu từ thiện sắp tiến tới kết thúc.
Người chủ trì bước lên sân khấu, cầm lấy micro, nói tiếng phổ thông chuẩn nhất, "Trước đó, chúng ta đã thấy rất nhiều hoạt động công ích, họ khiến chúng ta cảm động vô cùng, đồng thời họ cũng rất chân thành với công việc của mình. Nhân đây, tôi muốn giới thiệu với mọi người một vị, vị này càng khiến chúng ta cảm động hơn ai hết."
Người chủ trì quả nhiên rất biết thừa nước đục thả câu. Nói đến đây, anh ta dừng lại một phen, nở nụ cười nhẹ, cố gắng không nói ra danh tính mà lại kể một tràng về người kia, "Năm nay, cô ấy đã tham gia rất nhiều hoạt động công ích, mỗi hoạt động đều đóng góp rất nhiều tiền. Thậm trí trước đó không lâu, hoạt động công ích của cô ấy còn được quảng cáo, đài truyền hình phát một ngày không dưới 50 lần."
Nói đến đây, mọi người đã đoán được đó là ai.
Vương Giai Di ngồi sau lưng Cố Lan San, đáy lòng vui mừng vô cùng, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, tựa như không kiêu ngạo, không nóng nảy.
Bà Cố ngồi bên cạnh cô ta, ánh mắt không kìm được sự vui mừng. Bà ta quay đầu, nói nhỏ với Vương Giai Di, "Giai Di, bác lặng lẽ đi làm mấy việc đó, xem ra hiện tại cũng hữu dụng rồi đó. Từ giờ, con sẽ là người phát ngôn cho tiệc rượu từ thiện mỗi năm một lần. Điều này khiến ba con nở mày nở mặt không ít. Gần đây, ba con lại có cơ hội thăng chức, hành động ngày hôm nay của con không chừng còn tăng thêm danh tiếng cho ông ấy. Ba con vui vẻ, ông ấy sẽ càng thương con hơn. Mặc dù ông ấy thích mẹ kế và em trai con, nhưng từ giờ về sau, sợ là cả họ cũng thua kém con rồi đó."
Vương Giai Di càng nghe những lời phân tích của bà Cố càng cao hứng. Cô ta nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bộ trưởng Vương ngồi ở hàng thứ nhất, sau đó nói nhỏ với bà Cố, "Bác, con biết bác tốt với con nhất! Nếu ba con yêu thích việc con làm lần này, chỉ cần bác có gì cần giúp, con sẽ tận lực nhờ ba giúp bác."
"Mọi người đã đoán được đó là ai chưa nào?" Người chủ trì cầm micro, đứng trên sân khấu, giọng càng lúc càng cất cao, "Đó là cô Vương Giai Di!"
"Chúng tôi hân hạnh mời cô lên sân khấu để nói đôi lời chia sẻ về những lúc đi làm từ thiện, cô có suy nghĩ như thế nào."
"Cô Vương Giai Di ở đâu ạ?" Người chủ trì cao giọng, gọi tên Vương Giai Di.
Mọi người nhao nhao nhìn nhau.
Lúc này, Vương Giai Di mới nở nụ cười nhẹ rồi đứng lên.
"Mọi người nhường đường một chút để cô Vương Giai Di bước lên sân khấu nào."
Vương Giai Di bước đi thong thả trên đôi giày cao gót, tiến lên sân khấu. Người chủ trì đưa micro cho cô ta. Cô ta cầm lấy rồi cúi xuống chào mọi người.
"Mọi người có thể cho cô Vương Giai Di một tràng pháo tay được không ạ?" Người chủ trì cầm micro, vỗ tay trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.