Chương 608: Lấy đạo làm người trả lại người (8)
Diệp Phi Dạ
04/01/2017
Người ở dưới đồng loạt vỗ tay.
Cố Lan San nghe tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc bên dưới rồi lại nhìn lên Vương Giai Di duyên dáng yêu kiều ở trên sân khấu, cô cảm thấy trong lòng mình không thoải mái chút nào.
Vỗ tay xong, người chủ trì mới mở miệng khen ngợi, “Thật không ngờ cô Vương Giai Di không những trẻ tuổi mà còn rất xinh đẹp nữa.”
Cố Lan San bĩu môi.
Vương Giai Di đưa micro lên miệng, đáp lại một cách lễ phép trước lời khen tặng của người chủ trì, "Cảm ơn."
Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua bộ trưởng Vương đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Bộ trưởng Vương nhìn con gái, nở nụ cười nhợt nhạt, dường như có chút tự hào.
Tâm tình của Vương Giai Di càng trở nên tốt hơn.
"Năm nay cô Vương Giai Di mới 24 tuổi, vậy mà đã làm được rất nhiều hoạt động từ thiện. Nghe nói, cô Vương Giai Di thường xuyên cùng bạn bè đến viện phúc lợi ở thôn Thái Dương để thăm trẻ em mồ côi, có cả ảnh chụp làm bằng chứng đây này.” Người chủ trì vừa nói, màn hình cũng vừa hiện ra bức ảnh mà Vương Giai Di chụp cùng trẻ em trong viện phúc lợi, “Cô Vương Giai Di, cô có thể chia sẻ với mọi người về cảm xúc của mình bây giờ không? Rốt cuộc thì điều gì đã thúc đẩy cô đến với những hoạt động từ thiện?”
Vương Giai Di nhìn người ngồi phía dưới, nở nụ cười thật tươi rồi nói, “Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, ước mơ của tôi chính là mong muốn trên thế giới này sẽ không còn nạn đói tồn tại. Tôi biết ước mơ này của mình quá lớn, không biết cuối cùng bản thân có thể giúp được bao nhiêu người, nhưng một người nhỏ bé như tôi sẽ cố gắng, phát huy sức mình đến mức cuối cùng, có thể giúp được ai đó, tôi sẽ giúp người đó ngay lập tức.”
Những lời này đều do bà Cố chuẩn bị cho Vương Giai Di. Cô ta làm từ thiện có mục đích, từ đó kiếm được rất nhiều lợi nhuận, nhưng mà bây giờ nói ra một cách đường hoàng, Vương Giai Di lại cảm thấy mình giống như làm việc nghĩa lớn vậy, tựa như anh hùng xả nước cứu người trong biển lửa, phát huy khả năng đặc biệt vượt xa người thường, "Khi tôi giúp được một người, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của họ nở nụ cười rạng rỡ, tôi thấy bản thân mình hạnh phúc xiết bao. Tôi thật sự hy vọng tất cả mọi người, dù với điều kiện thế nào cũng có thể giúp đỡ người khác, cố gắng để biến đất nước ta chúng ta thành một đại gia đình ấm áp tuyệt vời, một nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời.”
Lại thêm một tràng vỗ tay.
Vẻ mặt của bộ trưởng Vương càng lúc càng cao hứng. Mặt mày ông ta giãn ra, muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo.
"Wow... thật là cảm động quá!...” Người chủ trì tiếp tục nói, “Thật khó tưởng tượng làm sao, một cô gái còn trẻ như vậy mà lại nhân hậu vô cùng, thậm chí còn có tấm lòng bao la như vậy, thật sự rất là cảm động.”
"Cho nên tôi muốn tại buổi tiệc từ thiện năm nay, chúng ta cùng chúc mừng cô Vương Giai Di!”
"Chúc mừng cô, Vương Giai Di." Người chủ trì đưa tay ra, bắt tay cô ta, “Hy vọng từ nay về sau, những hoạt động từ thiện của cô sẽ càng được nhiều người ủng hộ. Chúng ta cùng cho cô Vương Giai Di một tràng pháo tay nữa nào.”
Đúng lúc mọi người đồng loạt giơ tay lên chuẩn bị vỗ, bên ngoài lại truyền đến những tiếng động ồn ào...
Cố Lan San nghe tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc bên dưới rồi lại nhìn lên Vương Giai Di duyên dáng yêu kiều ở trên sân khấu, cô cảm thấy trong lòng mình không thoải mái chút nào.
Vỗ tay xong, người chủ trì mới mở miệng khen ngợi, “Thật không ngờ cô Vương Giai Di không những trẻ tuổi mà còn rất xinh đẹp nữa.”
Cố Lan San bĩu môi.
Vương Giai Di đưa micro lên miệng, đáp lại một cách lễ phép trước lời khen tặng của người chủ trì, "Cảm ơn."
Nói xong, cô ta nhìn thoáng qua bộ trưởng Vương đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Bộ trưởng Vương nhìn con gái, nở nụ cười nhợt nhạt, dường như có chút tự hào.
Tâm tình của Vương Giai Di càng trở nên tốt hơn.
"Năm nay cô Vương Giai Di mới 24 tuổi, vậy mà đã làm được rất nhiều hoạt động từ thiện. Nghe nói, cô Vương Giai Di thường xuyên cùng bạn bè đến viện phúc lợi ở thôn Thái Dương để thăm trẻ em mồ côi, có cả ảnh chụp làm bằng chứng đây này.” Người chủ trì vừa nói, màn hình cũng vừa hiện ra bức ảnh mà Vương Giai Di chụp cùng trẻ em trong viện phúc lợi, “Cô Vương Giai Di, cô có thể chia sẻ với mọi người về cảm xúc của mình bây giờ không? Rốt cuộc thì điều gì đã thúc đẩy cô đến với những hoạt động từ thiện?”
Vương Giai Di nhìn người ngồi phía dưới, nở nụ cười thật tươi rồi nói, “Mỗi người đều có ước mơ của riêng mình, ước mơ của tôi chính là mong muốn trên thế giới này sẽ không còn nạn đói tồn tại. Tôi biết ước mơ này của mình quá lớn, không biết cuối cùng bản thân có thể giúp được bao nhiêu người, nhưng một người nhỏ bé như tôi sẽ cố gắng, phát huy sức mình đến mức cuối cùng, có thể giúp được ai đó, tôi sẽ giúp người đó ngay lập tức.”
Những lời này đều do bà Cố chuẩn bị cho Vương Giai Di. Cô ta làm từ thiện có mục đích, từ đó kiếm được rất nhiều lợi nhuận, nhưng mà bây giờ nói ra một cách đường hoàng, Vương Giai Di lại cảm thấy mình giống như làm việc nghĩa lớn vậy, tựa như anh hùng xả nước cứu người trong biển lửa, phát huy khả năng đặc biệt vượt xa người thường, "Khi tôi giúp được một người, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nước mắt của họ nở nụ cười rạng rỡ, tôi thấy bản thân mình hạnh phúc xiết bao. Tôi thật sự hy vọng tất cả mọi người, dù với điều kiện thế nào cũng có thể giúp đỡ người khác, cố gắng để biến đất nước ta chúng ta thành một đại gia đình ấm áp tuyệt vời, một nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời.”
Lại thêm một tràng vỗ tay.
Vẻ mặt của bộ trưởng Vương càng lúc càng cao hứng. Mặt mày ông ta giãn ra, muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo.
"Wow... thật là cảm động quá!...” Người chủ trì tiếp tục nói, “Thật khó tưởng tượng làm sao, một cô gái còn trẻ như vậy mà lại nhân hậu vô cùng, thậm chí còn có tấm lòng bao la như vậy, thật sự rất là cảm động.”
"Cho nên tôi muốn tại buổi tiệc từ thiện năm nay, chúng ta cùng chúc mừng cô Vương Giai Di!”
"Chúc mừng cô, Vương Giai Di." Người chủ trì đưa tay ra, bắt tay cô ta, “Hy vọng từ nay về sau, những hoạt động từ thiện của cô sẽ càng được nhiều người ủng hộ. Chúng ta cùng cho cô Vương Giai Di một tràng pháo tay nữa nào.”
Đúng lúc mọi người đồng loạt giơ tay lên chuẩn bị vỗ, bên ngoài lại truyền đến những tiếng động ồn ào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.