Chương 367: Tôi sẽ báo thù cho cô (7)
Diệp Phi Dạ
18/12/2016
Cửa bị đá phát ra một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó lại đụng vào vách tường phía sau, lại phát ra một tiếng "Rầm" .
Người trong phòng đều quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng đèn thủy tinh ở ngoài hành lang, da thịt Thịnh Thế hiện lên một loại mê hoặc lòng người oánh nhuận trơn bóng, trên đường cong gương mặt hoàn mỹ chói mắt, cũng không có cảm xúc phập phồng quá lớn.
Anh đứng ở nơi đó, toàn thân có một luồng khí thế đang lan tràn khắp nơi làm cho người ta hít thở không thông.
Hàn Thành Trì lên tiếng, có một chút dè dặt: "Nhị Thập?"
Trên đường nét gương mặt của Thịnh Thế vẫn không có một chút biểu cảm nào, mâu quang trong trẻo rét lạnh nhìn lướt qua Hàn Thành Trì, tiếp đó liền rơi vào trên người người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Cố Lan San trong ánh mắt của anh, quanh quẩn một chút hốt hoảng, bộ dạng đó, nghiễm nhiên giống như học sinh tiểu học lúc còn đi học phạm sai lầm bị thầy giáo bắt ngay tại trận, tay chân không biết cách xoay sở.
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cánh môi theo thói quen mím chặc, bởi vì dùng sức, cánh môi đã không còn chút huyết sắc nào.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San như thế, sắc mặt liền trầm xuống, hóa ra anh lên lầu vừa đúng lúc đứng ở trong hành lang nghe được tất cả chuyện xảy ra trong phòng, nếu anh không đến, có phải sau đó Hàn Thành Trì thật sự dựa theo ý của Cố Ân Ân nói những lời đó với Cố Lan San hay không?
Rốt cuộc đây là trò đùa gì!
Còn có ai đặt Thịnh Thế anh ở trong mắt hay không!
Ánh mắt của Thịnh Thế trở nên vừa tối vừa lạnh, khóe môi anh hơi nhếch lên, kéo ra một nụ cười trào phúng, sau đó nhấc chân lên, bước vào trong phòng.
Từ đầu đến cuối anh cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân một cái, ánh mắt trước sau vẫn rơi trên gương mặt của Cố Lan San, không coi ai ra gì đi tới trước mặt Cố Lan San, hơi cúi người, đưa tay kéo người phụ nữ ấy vào trong ngực của mình.
Cả người Cố Lan San giống như mất ý thức, hoàn toàn đánh mất bản thân, mặc cho Thịnh Thế kéo mình lên như vậy, đợi đến khi cô rơi vào trong ngực của anh, đáy lòng mới cảm thấy có một chút ổn định, toàn thân hốt hoảng phập phồng cùng căng thẳng dần dần an định xuống.
Lúc này Cố Lan San mới dám hít một hơi, đầu óc mới bắt đầu chuyển động, ý thức được cục diện của Cố Ân Ân và cô, thân thể khẽ run rẩy hai cái.
Vốn tâm tình Thịnh Thế không tốt, bây giờ cảm thấy Cố Lan San run rẩy, ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Anh ôm cánh tay của cô, không nhịn được khẽ dùng sức.
Anh thật muốn giơ tay lên cho Cố Ân Ân hai cái tát, nói cái gì thì phải làm cái đó, nhìn không ra, tính khí thật đúng là không nhỏ! Thật coi mọi người đều như Hàn Thành Trì, toàn bộ đều phải nhường cô ta sao!
Nhưng anh cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho cơn tức giận trong lòng của mình tiêu tan hơn phân nửa, nguyên nhân cũng không phải anh thật sự cố kỵ mặt mũi nhà họ Cố, mà là anh sợ nếu anh thật sự ném cho Cố Ân Ân hai bạt tay, Cố Lan San sẽ cãi nhau với anh!
Người trong phòng đều quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Dưới ánh sáng đèn thủy tinh ở ngoài hành lang, da thịt Thịnh Thế hiện lên một loại mê hoặc lòng người oánh nhuận trơn bóng, trên đường cong gương mặt hoàn mỹ chói mắt, cũng không có cảm xúc phập phồng quá lớn.
Anh đứng ở nơi đó, toàn thân có một luồng khí thế đang lan tràn khắp nơi làm cho người ta hít thở không thông.
Hàn Thành Trì lên tiếng, có một chút dè dặt: "Nhị Thập?"
Trên đường nét gương mặt của Thịnh Thế vẫn không có một chút biểu cảm nào, mâu quang trong trẻo rét lạnh nhìn lướt qua Hàn Thành Trì, tiếp đó liền rơi vào trên người người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa.
Cố Lan San trong ánh mắt của anh, quanh quẩn một chút hốt hoảng, bộ dạng đó, nghiễm nhiên giống như học sinh tiểu học lúc còn đi học phạm sai lầm bị thầy giáo bắt ngay tại trận, tay chân không biết cách xoay sở.
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cánh môi theo thói quen mím chặc, bởi vì dùng sức, cánh môi đã không còn chút huyết sắc nào.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San như thế, sắc mặt liền trầm xuống, hóa ra anh lên lầu vừa đúng lúc đứng ở trong hành lang nghe được tất cả chuyện xảy ra trong phòng, nếu anh không đến, có phải sau đó Hàn Thành Trì thật sự dựa theo ý của Cố Ân Ân nói những lời đó với Cố Lan San hay không?
Rốt cuộc đây là trò đùa gì!
Còn có ai đặt Thịnh Thế anh ở trong mắt hay không!
Ánh mắt của Thịnh Thế trở nên vừa tối vừa lạnh, khóe môi anh hơi nhếch lên, kéo ra một nụ cười trào phúng, sau đó nhấc chân lên, bước vào trong phòng.
Từ đầu đến cuối anh cũng không thèm nhìn Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân một cái, ánh mắt trước sau vẫn rơi trên gương mặt của Cố Lan San, không coi ai ra gì đi tới trước mặt Cố Lan San, hơi cúi người, đưa tay kéo người phụ nữ ấy vào trong ngực của mình.
Cả người Cố Lan San giống như mất ý thức, hoàn toàn đánh mất bản thân, mặc cho Thịnh Thế kéo mình lên như vậy, đợi đến khi cô rơi vào trong ngực của anh, đáy lòng mới cảm thấy có một chút ổn định, toàn thân hốt hoảng phập phồng cùng căng thẳng dần dần an định xuống.
Lúc này Cố Lan San mới dám hít một hơi, đầu óc mới bắt đầu chuyển động, ý thức được cục diện của Cố Ân Ân và cô, thân thể khẽ run rẩy hai cái.
Vốn tâm tình Thịnh Thế không tốt, bây giờ cảm thấy Cố Lan San run rẩy, ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Anh ôm cánh tay của cô, không nhịn được khẽ dùng sức.
Anh thật muốn giơ tay lên cho Cố Ân Ân hai cái tát, nói cái gì thì phải làm cái đó, nhìn không ra, tính khí thật đúng là không nhỏ! Thật coi mọi người đều như Hàn Thành Trì, toàn bộ đều phải nhường cô ta sao!
Nhưng anh cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho cơn tức giận trong lòng của mình tiêu tan hơn phân nửa, nguyên nhân cũng không phải anh thật sự cố kỵ mặt mũi nhà họ Cố, mà là anh sợ nếu anh thật sự ném cho Cố Ân Ân hai bạt tay, Cố Lan San sẽ cãi nhau với anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.