Chương 368: Tôi sẽ báo thù cho cô (8)
Diệp Phi Dạ
18/12/2016
Nhưng anh cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, anh vẫn luôn cố gắng làm cơn tức giận trong lòng mình tiêu tan hơn phân nửa, nguyên nhân cũng không phải anh thật sự cố kỵ mặt mũi nhà họ Cố, mà là anh sợ nếu anh thật sự nén cho Cố Ân Ân hai cái bạt tay, thì Cố Lan San sẽ cãi nhau với anh!
Sau khi Thịnh Thế nghĩ đến đây, còn cong môi, thoáng nở nụ cười, chỉ cười cho có như vậy thôi, bên ngoài nhìn có chút cười nhưng trong lòng không hề cười, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc: “Cố Ân Ân muốn cho cậu ấy trước mặt cô cự tuyệt Sở Sở, nhưng Sở Sở là vợ tôi, con người tôi từ trước đến giờ đều có chút hẹp hòi, đặc biệt là không thích Sở Sở cùng người đàn ông khác có nửa điểm quan hệ, mặc dù chỉ là đôi câu cự tuyệt tôi cũng không tiếp nhận nổi, cho nên làm phiền đại tiểu thư nhà họ Cố muốn chứng minh người đàn ông của mình không phải là tình yêu đích thực của cô thì nghĩ biện pháp khác đi, đừng có thăm dò người của tôi.”
Thịnh Thế ôm thật chặt Cố Lan San, vào giờ phút này anh nghiêm chỉnh giống như một con sư tử hết sức khó chịu, đôi mắt anh tuấn nhìn thoáng qua Cố Ân Ân, đôi mắt sắc bén càng thêm sâu, mặc dù trong cả quá trình nói chuyện, anh vẫn luôn duy trì giọng nói ổn định, nhưng lúc đến âm cuối vẫn để lộ vài phần giận dữ!
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì biết Thịnh Thế đang tức giận, anh lập tức lên tiếng giải vây: “Nhị Thập……… Ân Ân chỉ là bực bội……”
“Thành Trì, cậu đừng kéo mình vào những cái cớ đường hoàng.” Thịnh Thế căn bản không chờ Hàn Thành nói hết câu đã ngắt lời anh: “Rốt cuộc trong nhà các người nói những gì, đã làm gì, mình đều ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng, cho nên, cậu nên thu hồi những câu nói quá bình thường để tô son điểm phấn cho người kia đi, ở chỗ này của mình không có nửa điểm tác dụng đâu!”
Lời nói của Thịnh Thế không chút lưu tình.
Đối với Thịnh Thế thì loại người hèn hạ nhỏ nhen, loại trưởng bối trong lời nói ẩn giấu như bà Cố, anh đều phải ăn miếng trả miếng mà phản kích trở lại.
Hiện tại gặp loại chuyện như vậy, làm thế nào có thể coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh không chút nào từ bỏ tâm nguyện của mình, nhìn Hàn Thành Trì mở miệng nói như thật: “Thành Trì, mình hiểu rất rõ, cậu coi mình là anh em, cậu cũng không muốn chuyện này náo nhiệt tới nhà cậu nhà mình và nhà họ Cố sẽ đều khó coi, nhưng mà mình với cậu không giống nhau, cho tới nay cậu luôn lấy đại cục làm trọng, thích làm một người tốt, mà mình…… Chỉ muốn cho cô ấy vui vẻ.”
Cậu có thể vì không làm tổn thương và mất mặt ba nhà mà cùng Cố Ân Ân cãi vã, nhưng mình không làm được vì mình không vì mặt mũi của ba nhà mà đối với việc Cố Ân Ân nói những lời này với Cố Lan San, mà im hơi lặng tiếng.
“Thực không dám dấu diếm, mình bây giờ thực sự rất tức giận…….. Cậu cũng biết, chọc mình mất hứng thì hậu quả dưới tình huống bình thường đều không có cái gì đặc biệt tốt.”
Sau khi Thịnh Thế nghĩ đến đây, còn cong môi, thoáng nở nụ cười, chỉ cười cho có như vậy thôi, bên ngoài nhìn có chút cười nhưng trong lòng không hề cười, nhìn thế nào cũng thấy châm chọc: “Cố Ân Ân muốn cho cậu ấy trước mặt cô cự tuyệt Sở Sở, nhưng Sở Sở là vợ tôi, con người tôi từ trước đến giờ đều có chút hẹp hòi, đặc biệt là không thích Sở Sở cùng người đàn ông khác có nửa điểm quan hệ, mặc dù chỉ là đôi câu cự tuyệt tôi cũng không tiếp nhận nổi, cho nên làm phiền đại tiểu thư nhà họ Cố muốn chứng minh người đàn ông của mình không phải là tình yêu đích thực của cô thì nghĩ biện pháp khác đi, đừng có thăm dò người của tôi.”
Thịnh Thế ôm thật chặt Cố Lan San, vào giờ phút này anh nghiêm chỉnh giống như một con sư tử hết sức khó chịu, đôi mắt anh tuấn nhìn thoáng qua Cố Ân Ân, đôi mắt sắc bén càng thêm sâu, mặc dù trong cả quá trình nói chuyện, anh vẫn luôn duy trì giọng nói ổn định, nhưng lúc đến âm cuối vẫn để lộ vài phần giận dữ!
Trong nháy mắt Hàn Thành Trì biết Thịnh Thế đang tức giận, anh lập tức lên tiếng giải vây: “Nhị Thập……… Ân Ân chỉ là bực bội……”
“Thành Trì, cậu đừng kéo mình vào những cái cớ đường hoàng.” Thịnh Thế căn bản không chờ Hàn Thành nói hết câu đã ngắt lời anh: “Rốt cuộc trong nhà các người nói những gì, đã làm gì, mình đều ở bên ngoài nghe thấy rất rõ ràng, cho nên, cậu nên thu hồi những câu nói quá bình thường để tô son điểm phấn cho người kia đi, ở chỗ này của mình không có nửa điểm tác dụng đâu!”
Lời nói của Thịnh Thế không chút lưu tình.
Đối với Thịnh Thế thì loại người hèn hạ nhỏ nhen, loại trưởng bối trong lời nói ẩn giấu như bà Cố, anh đều phải ăn miếng trả miếng mà phản kích trở lại.
Hiện tại gặp loại chuyện như vậy, làm thế nào có thể coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh không chút nào từ bỏ tâm nguyện của mình, nhìn Hàn Thành Trì mở miệng nói như thật: “Thành Trì, mình hiểu rất rõ, cậu coi mình là anh em, cậu cũng không muốn chuyện này náo nhiệt tới nhà cậu nhà mình và nhà họ Cố sẽ đều khó coi, nhưng mà mình với cậu không giống nhau, cho tới nay cậu luôn lấy đại cục làm trọng, thích làm một người tốt, mà mình…… Chỉ muốn cho cô ấy vui vẻ.”
Cậu có thể vì không làm tổn thương và mất mặt ba nhà mà cùng Cố Ân Ân cãi vã, nhưng mình không làm được vì mình không vì mặt mũi của ba nhà mà đối với việc Cố Ân Ân nói những lời này với Cố Lan San, mà im hơi lặng tiếng.
“Thực không dám dấu diếm, mình bây giờ thực sự rất tức giận…….. Cậu cũng biết, chọc mình mất hứng thì hậu quả dưới tình huống bình thường đều không có cái gì đặc biệt tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.