Chương 42
Bá Nghiên
30/07/2019
Hôm đó cha Trương, mẹ Trương vui vẻ nên làm một mạch sáu món ăn, thật ra mẹ Trương muốn Tứ
nha gọi cả con gái lớn đến, làm mẹ vẫn luôn như vậy, chỉ cần có một đứa
không ở nhà thì sẽ nhớ thương đến đứa đó, chỉ hận không thể để mỗi đứa
con luôn ở bên cạnh mình, nhưng cha Trương nghĩ vẫn nên thôi đi, dù sao
cô con gái này chỉ cần hơi mở miệng là không tốt, lại thêm nhị nha thích tham gia rồi lại hát đệm thêm cái gì làm tam nha tức giận thì cũng
không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Trường Lâm không ở nhà thì cũng thôi,
hiếm lắm mới về được một lần, để đứa nhỏ được yên tĩnh một chút đi.
Thật ra cha Trương không biết, bây giờ cô còn gái thứ hai của ông lại về một phe với cô con gái thứ ba rồi, cho nên Trương Xảo Quyên có đến đây cũng chỉ bị chọc tức thôi, ông thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc ăn cơm, Cổ Chí Kiệt cũng đến, dù sao anh ta cũng chỉ là chột dạ mà thôi, cũng không có chuyện gì, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.
Bữa cơm này cha Trương uống rất thoải mái, con rể mua cho ông rượu ngon, con rể lại cùng uống rượu với ông, lại nói hai năm nữa Trường Lâm cũng có thể thăng quan, trong lòng ông cũng thoải mái đến không còn biên giới.
Cổ Chí Kiệt vốn sợ hãi Tống Trường Lâm, lại nghe nói sau này đối phương sẽ có tiền đồ. Anh ta nhìn về phía con trai bảo bối, nên sự nhiệt tình với em rể ba không chỉ thêm một bậc, mở miệng một tiếng cũng là gọi em rể, còn thân thiết hơn anh trai ruột của anh ta nhiều.
Hai vợ chồng Tống Trường Lâm vui vẻ thoải mái ở nhà mẹ vợ một ngày, sau khi ăn xong cơm chiều mới về nhà, đến nhà, việc đầu tiên Trương Xảo Phương làm là cho đám gà bảo bối của cô ăn, Tống Trường Lâm thấy vợ không rảnh để ý đến anh, anh lại chạy về nhà cha mẹ ngồi một chút, quanh năm anh không ở bên cạnh cha mẹ, mãi mới được về một lần anh cũng muốn ở bên cạnh nói chuyện với cha mẹ nhiều hơn, kết quả anh đi với tâm trạng vui vẻ nhưng lại nghe thấy mẹ anh kể lể Tống Trường Vinh có bao nhiêu vất vả?
Tống Trường Lâm nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, anh kìm nén sự không vui trong lòng cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, Trường Vinh cũng lớn như vậy rồi làm chút việc thì mệt đến đâu chứ? Lại nói đây là nó đi làm thuê cho người ta,lqd, có mệt thì càng thêm tiền, không giống như lúc bọn con tham gia quân ngũ, có mệt cũng chẳng có ai thèm nhìn đến? Trời mưa to bọn con vẫn phải nằm yên ngoài trời hai tiếng đồng hồ không được nhúc nhích, nếu ông chủ của bọn họ mà làm như vậy thì đã bị tố cáo từ sớm rồi.”
Mẹ Tống vừa nghe thấy con trai nói như vậy bà cũng không thể nói tiếp được, bà không phải không biết con trai thứ hai vất vả, nhưng trong nhà Trường Vinh là nhỏ nhất, bà luôn cảm thấy Trường Vinh còn nhỏ hơn bọn Trường Lâm rất nhiều, luôn không nỡ để nó phải chịu khổ, chẳng lẽ trong lòng bà thật sự thiên vị?
“Trường Vinh mệt cũng là đáng đời, ai bảo nó thích nghe lời vợ? Trường Lâm và Trường Sơn cũng không giống như nó, vợ nó chỉ cần nói một sẽ là một, bà đừng có mà nói nó khổ trước mặt tôi nữa.” Cha Tống vừa đi từ bên ngoài vào đúng lúc nghe thấy con trai nói hết câu, ông tức giận trừng mắt lườm bạn già, đúng là mẹ hiền nhiều con hư, đã bảo bà không được tìm Trường Lâm, vậy mà bà còn dám tố khổ với con trai?
“Trường Lâm à, con đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Đến trường không thể so với lúc còn trong quân đội, còn thiếu cái gì không?” Ông nói đến đây lại lườm bạn già một cái, con trai muốn đến trường bà không quan tâm? Vậy mà lại đi nhớ đến cái đứa hư hỏng kia.
“Con cũng không phải chuẩn bị cái gì, đây là Xảo Phương sợ con đến trường học không có quần áo mặc nên mua cho con hai bộ quần áo, dù sao ở đó cũng không giống bộ đội, nếu ăn mặc không đàng hoàng sẽ bị người khác coi thường, hành lý thì con cầm từ bên kia đến, đồ ăn thì có nhà ăn, nếu thật không được nữa thì tự tiêu tiền mua, lại nói ở đó cách nhà cũng gần, một tháng con cũng có thể về nhà một hai lần nên cũng có thể mang thêm chút dưa muối hoặc cái gì đó, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, hôm nay cha vợ con cũng cho một túi thuốc lớn, bảo con mang theo để phòng thân, nếu thật sự bị chút bệnh cũng có thể chuẩn bị, còn lại cũng không có gì, nếu thật sự thiếu thì đến đó mua thêm.” Nói trắng ra là chỉ cần sau khi người đến đó thì có tiền có thể giải quyết hết mọi việc, vấn đề là bây giờ nhà anh là do vợ anh kiếm tiền, cho nên mẹ cũng đừng nhớ thương nữa.
Nói thật, nếu bên kia Trường Vinh thật sự không thể trả được tiền mà bị cảnh sát bắt đi thì nhất định anh cũng sẽ giúp em trai nghĩ cách, nhưng lúc này thì không được, anh muốn Trường Vinh vất vả hai năm làm công kiếm tiền, hai vợ chồng nó vất vả kiếm tiền hai năm thì cũng học được nhiều hơn, đúng không? Nếu trong lòng có suy nghĩ muốn dựa vào nhà họ, lần sau không thể nói trước được là sẽ gây ra chuyện lớn gì, cho nên, cho dù anh có tiền anh cũng không muốn giúp đỡ chứ đừng nói đến chuyện không có tiền.
Mẹ Tống thấy con trai nói phải mang theo dưa muối, trong lòng bà cũng không dễ chịu, lại bị bạn già trừng mắt, bà cũng tỉnh táo lại, năm nay không nói đến chuyện con thứ hai của bà không kiếm được tiền mà trong nhà còn phải thêm tiền vào, nếu lại bảo con bà về nói muốn lấy thêm tiền với vợ nó thì chẳng phải con dâu bà sẽ càng khó chịu hơn sao? Bà không thể vì nhà con thứ ba mà làm hỏng gia đình con thứ hai được.
Thật ra, mẹ Tống chính là tiêu chuẩn của tai mềm, vừa nghe thấy con trai tố khổ bà lại nghiêng về bên đó, nếu đổi chỗ lại thì lòng bà lại nghiêng sang hướng khác, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cho nên bà thấy bên nào đáng thương thì bà sẽ nghiêng về bên đó.
Tống Trường Lâm ngồi cùng cha mẹ thêm một lát rồi đứng dậy về nhà, lqd, vợ anh còn đang ở nhà chờ anh, anh muốn nhân mấy ngày nay thêm chút sức, tranh thủ sang năm có thể sinh con.
Sáu ngày nghe thì rất dài nhưng cũng không lâu, Tống Trường Lâm không có việc gì lại đến bên cạnh vợ, rồi sang nhà cha mẹ, nhoáng cái đã hết, sáu ngày nghỉ cũng nhanh chóng trôi qua.
Lần này Tống Trường Lâm không đi một mình mà là Trương Xảo Phương đi cùng anh, anh không muốn vợ anh phải đi, anh cảm thấy chưa nói đến chuyện tốn tiền đi đường mà còn phải mệt mỏi, nhưng Xảo Phương nhất định muốn đi, chồng cô cũng lớn như vậy rồi cô cũng không lo lắng những cái khác, cô sợ anh tiếc tiền mà làm bản thân phải chịu ủy khuất, anh đến bộ đội cô không cần chuẩn bị hành lý cho anh, nhưng đến trường học thì không giống vậy, nếu thực sự thiếu cái gì cô không đến thì Trường Lâm cũng sẽ tiếc tiền không mua.
Mẹ Tống cũng cảm thấy tốn tiền nếu con dâu đi, nhưng bà muốn quản cũng không có cách nào quản được, bây giờ con dâu bà luôn nắm quyền quyết định, nói muốn đi đâu là lập tức nhấc chân đi, nói muốn mua gì thì trong túi người ta cũng có tiền, tóm lại là bà có nói cũng không có giá trị.
Tống Trường Lâm nhìn vợ đang giúp anh thu dọn đồ đạc, anh có chút không bỏ được, bước đến ôm người vào lòng: “Xảo Phương, thật ra ngày mai em không cần đi cùng anh, nếu thiếu cái gì anh nhất định sẽ mua, đoạn đường này cũng phải năm sáu giờ, cả đi cả về cũng mất hơn mười giờ, rất vất vả.” Đây cũng không giống như đi tàu còn có giường nằm, ngồi lâu như vậy vợ anh sẽ mệt thành thế nào chứ?
“Nhưng mà em lo lắng.” Trương Xảo Phương đóng xong hành lý, cô miễn cưỡng tựa vào ngực chồng cô: “Làm sao em biết được ngoài miệng thì anh nói mua đến lúc đó anh lại mù quáng tiết kiệm thì sao? Em muốn đi cùng anh.” Nói xong, cô quay đầu nghiên mặt nhìn chồng: “Hơn nữa em cũng chưa từng đến trường quân đội đâu, cũng đi thăm dò đường, đến lúc đó nếu anh không tiện về thì em có thể đến thăm anh, anh có về cũng chỉ có thể ở một đêm, nếu em đến đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau ba đêm.”
Tống Trường Lâm nhìn ba ngón tay trắng nõn trước mặt, anh có chút động tâm, nếu mỗi tuần anh được gặp vợ anh ba đêm? A, ngừng lại, không nói đến chuyện là sẽ tốn bao nhiêu tiền đi đường, mà vợ anh sẽ vất vả thành thế nào chứ? Tuy rằng anh cũng biết suy nghĩ này không đáng tin, nhưng thỉnh thoảng một hai lần cũng được, nghĩ vậy, anh cũng không khuyên mà trực tiếp ôm vợ lên, một đêm cuối cùng anh phải nắm chặt mà cố gắng.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến nhà cha mẹ ở cách vách đề chào, sau đó Tống Trường Lâm mang theo hành lý đưa vợ lên huyện, bọn họ sẽ đổi xe trong huyện, sau đó ngồi xe đường dài đến thành phố A.
Gọi là xe đường dài thật sự rất dài, đoạn đường này luôn lảo đảo khiến Trương Xảo Phương ngủ mà cũng lắc lư, sắp đến nơi Tống Trường Lâm mới gọi cô.
“Hả? Nhanh vậy đã đến rồi ạ?” Trương Xảo Phương dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cô nhìn ra bên ngoài, phát hiện quả thật là thành phố cũng không biết còn cách trạm xa lắm không?
“Ừ, lái xe nói khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến trạm, em đó, nóng vậy mà cũng có thể ngủ được? Em không sợ nóng sao?” Tống Trường Lâm nhìn gương mặt hồng hồng vì vừa tỉnh ngủ của vợ mà thấy buồn cười, anh lấy trong túi một chiếc khăn mặt đổ nước làm ướt rồi đưa vợ anh lau mặt. Vừa rồi vợ anh tựa vào vai anh ngủ rất say, anh nóng đển đổ mồ hôi mà vẫn không dám động, anh thì quá nóng mà cô thì vẫn nhẹ nhàng thoải mái, chẳng lẽ cơ thể đàn ông và phụ nữ khác nhau nhiều đến thế sao? Hay là chỉ vì do cơ địa vợ anh không hay đổ mồ hôi đây?
Trương Xảo Phương nhận lấy khăn lông lau mặt xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô quay lại thấy trán chồng cô đều là mồ hôi, cô cười tủm tỉm tự tay lau cho anh. Tống Trường Lâm thấy động tác của vợ thì muốn nhận lấy khăn lông đồng thời nhìn về phía xung quanh, thấy không ai nhìn về phía họ mới đỏ mặt nói nhỏ: “Để tự anh làm là được.” Hai người ở nhà thế nào cũng được, nhưng đến chỗ đông người thì anh thật sự thấy rất ngại ngùng.
Trương Xảo Phương bị hành động của chồng cô chọc cười, cái người này, ở nhà cô chưa từng thấy anh đứng đắn như vậy.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh không nhịn được mà bật cười, anh giả như đang lườm cô một cái, sau đó chính anh cũng không nhịn được mà muốn cười, hai người họ cũng không phải người ngoài, có gì mà phải ngại ngùng chứ? Nhưng ở bên ngoài, anh thật sự có chút không dám thoải mái.
Không lâu sau, xe đến trạm, hai người xuống xe, thấy bây giờ đã hơn năm giờ tất nhiên bây giờ cũng không thể đến trường học báo danh, hai người tìm một khách sạn nhỏ sạch sẽ ở gần đây để ở lại một đêm.
Bây giờ khách sạn cũng không rẻ, một đêm mà mất tám đồng, cũng bằng một phần mười tiền lương của Tống Trường Lâm, nếu không phải vợ anh ở nhà còn thêu hoa thì có đánh chết Tống Trường Lâm cũng không ở, đêm nay anh có thể chạy đến trường học xin ở nhờ trong kí túc xá, nhưng có vợ anh ở đây thì anh không thể để vợ anh như thế được, hơn nữa cho dù anh muốn thì người ta cũng không đồng ý, cho nên anh chỉ có thể nhịn đau đến ở khách sạn, may mắn là anh có một người vợ có thể kiếm tiền, nếu không hai năm này có thể sống được không cũng là cả một vấn đề.
Hai người cất xong hành lý lại đến một của hàng nhỏ cạnh đó ăn cơm, Tống Trường Lâm nhìn trên bàn cũng chỉ có hai món ăn đơn giản mà cũng mất đến bảy tám đồng, suy nghĩ muốn để vợ đến thăm của anh cũng biến mất hoàn toàn, một lần vợ anh đến ở khoảng ba ngày cũng mất khoảng gần một trăm đồng, cho dù vợ anh có thể kiếm tiền cũng không thể tiêu hoang phí như thế được, không được, đến lúc đó tự anh về nhà, thật sự có thể tiết kiệm không ít tiền.
Trương Xảo Phương không biết trong lòng chồng cô đang rối rắm vì tiền, cô gặp cho anh một miếng thịt, miệng cũng không quên dặn dò: “Cũng không biết nhà ăn trong trường như thế nào, nếu thật sự khó ăn thì anh được nghỉ ra ngoài mà ăn, anh đừng gò bó bản thân quá.” Ừ, tỏi rêu này thật là tươi, thậm chí còn có cả linh khí. Ai, thành phố lớn vẫn tốt, cái gì cũng có bán.
Thật ra cha Trương không biết, bây giờ cô còn gái thứ hai của ông lại về một phe với cô con gái thứ ba rồi, cho nên Trương Xảo Quyên có đến đây cũng chỉ bị chọc tức thôi, ông thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc ăn cơm, Cổ Chí Kiệt cũng đến, dù sao anh ta cũng chỉ là chột dạ mà thôi, cũng không có chuyện gì, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi.
Bữa cơm này cha Trương uống rất thoải mái, con rể mua cho ông rượu ngon, con rể lại cùng uống rượu với ông, lại nói hai năm nữa Trường Lâm cũng có thể thăng quan, trong lòng ông cũng thoải mái đến không còn biên giới.
Cổ Chí Kiệt vốn sợ hãi Tống Trường Lâm, lại nghe nói sau này đối phương sẽ có tiền đồ. Anh ta nhìn về phía con trai bảo bối, nên sự nhiệt tình với em rể ba không chỉ thêm một bậc, mở miệng một tiếng cũng là gọi em rể, còn thân thiết hơn anh trai ruột của anh ta nhiều.
Hai vợ chồng Tống Trường Lâm vui vẻ thoải mái ở nhà mẹ vợ một ngày, sau khi ăn xong cơm chiều mới về nhà, đến nhà, việc đầu tiên Trương Xảo Phương làm là cho đám gà bảo bối của cô ăn, Tống Trường Lâm thấy vợ không rảnh để ý đến anh, anh lại chạy về nhà cha mẹ ngồi một chút, quanh năm anh không ở bên cạnh cha mẹ, mãi mới được về một lần anh cũng muốn ở bên cạnh nói chuyện với cha mẹ nhiều hơn, kết quả anh đi với tâm trạng vui vẻ nhưng lại nghe thấy mẹ anh kể lể Tống Trường Vinh có bao nhiêu vất vả?
Tống Trường Lâm nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ, anh kìm nén sự không vui trong lòng cười nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng đâu, Trường Vinh cũng lớn như vậy rồi làm chút việc thì mệt đến đâu chứ? Lại nói đây là nó đi làm thuê cho người ta,lqd, có mệt thì càng thêm tiền, không giống như lúc bọn con tham gia quân ngũ, có mệt cũng chẳng có ai thèm nhìn đến? Trời mưa to bọn con vẫn phải nằm yên ngoài trời hai tiếng đồng hồ không được nhúc nhích, nếu ông chủ của bọn họ mà làm như vậy thì đã bị tố cáo từ sớm rồi.”
Mẹ Tống vừa nghe thấy con trai nói như vậy bà cũng không thể nói tiếp được, bà không phải không biết con trai thứ hai vất vả, nhưng trong nhà Trường Vinh là nhỏ nhất, bà luôn cảm thấy Trường Vinh còn nhỏ hơn bọn Trường Lâm rất nhiều, luôn không nỡ để nó phải chịu khổ, chẳng lẽ trong lòng bà thật sự thiên vị?
“Trường Vinh mệt cũng là đáng đời, ai bảo nó thích nghe lời vợ? Trường Lâm và Trường Sơn cũng không giống như nó, vợ nó chỉ cần nói một sẽ là một, bà đừng có mà nói nó khổ trước mặt tôi nữa.” Cha Tống vừa đi từ bên ngoài vào đúng lúc nghe thấy con trai nói hết câu, ông tức giận trừng mắt lườm bạn già, đúng là mẹ hiền nhiều con hư, đã bảo bà không được tìm Trường Lâm, vậy mà bà còn dám tố khổ với con trai?
“Trường Lâm à, con đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Đến trường không thể so với lúc còn trong quân đội, còn thiếu cái gì không?” Ông nói đến đây lại lườm bạn già một cái, con trai muốn đến trường bà không quan tâm? Vậy mà lại đi nhớ đến cái đứa hư hỏng kia.
“Con cũng không phải chuẩn bị cái gì, đây là Xảo Phương sợ con đến trường học không có quần áo mặc nên mua cho con hai bộ quần áo, dù sao ở đó cũng không giống bộ đội, nếu ăn mặc không đàng hoàng sẽ bị người khác coi thường, hành lý thì con cầm từ bên kia đến, đồ ăn thì có nhà ăn, nếu thật không được nữa thì tự tiêu tiền mua, lại nói ở đó cách nhà cũng gần, một tháng con cũng có thể về nhà một hai lần nên cũng có thể mang thêm chút dưa muối hoặc cái gì đó, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, hôm nay cha vợ con cũng cho một túi thuốc lớn, bảo con mang theo để phòng thân, nếu thật sự bị chút bệnh cũng có thể chuẩn bị, còn lại cũng không có gì, nếu thật sự thiếu thì đến đó mua thêm.” Nói trắng ra là chỉ cần sau khi người đến đó thì có tiền có thể giải quyết hết mọi việc, vấn đề là bây giờ nhà anh là do vợ anh kiếm tiền, cho nên mẹ cũng đừng nhớ thương nữa.
Nói thật, nếu bên kia Trường Vinh thật sự không thể trả được tiền mà bị cảnh sát bắt đi thì nhất định anh cũng sẽ giúp em trai nghĩ cách, nhưng lúc này thì không được, anh muốn Trường Vinh vất vả hai năm làm công kiếm tiền, hai vợ chồng nó vất vả kiếm tiền hai năm thì cũng học được nhiều hơn, đúng không? Nếu trong lòng có suy nghĩ muốn dựa vào nhà họ, lần sau không thể nói trước được là sẽ gây ra chuyện lớn gì, cho nên, cho dù anh có tiền anh cũng không muốn giúp đỡ chứ đừng nói đến chuyện không có tiền.
Mẹ Tống thấy con trai nói phải mang theo dưa muối, trong lòng bà cũng không dễ chịu, lại bị bạn già trừng mắt, bà cũng tỉnh táo lại, năm nay không nói đến chuyện con thứ hai của bà không kiếm được tiền mà trong nhà còn phải thêm tiền vào, nếu lại bảo con bà về nói muốn lấy thêm tiền với vợ nó thì chẳng phải con dâu bà sẽ càng khó chịu hơn sao? Bà không thể vì nhà con thứ ba mà làm hỏng gia đình con thứ hai được.
Thật ra, mẹ Tống chính là tiêu chuẩn của tai mềm, vừa nghe thấy con trai tố khổ bà lại nghiêng về bên đó, nếu đổi chỗ lại thì lòng bà lại nghiêng sang hướng khác, dù sao lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cho nên bà thấy bên nào đáng thương thì bà sẽ nghiêng về bên đó.
Tống Trường Lâm ngồi cùng cha mẹ thêm một lát rồi đứng dậy về nhà, lqd, vợ anh còn đang ở nhà chờ anh, anh muốn nhân mấy ngày nay thêm chút sức, tranh thủ sang năm có thể sinh con.
Sáu ngày nghe thì rất dài nhưng cũng không lâu, Tống Trường Lâm không có việc gì lại đến bên cạnh vợ, rồi sang nhà cha mẹ, nhoáng cái đã hết, sáu ngày nghỉ cũng nhanh chóng trôi qua.
Lần này Tống Trường Lâm không đi một mình mà là Trương Xảo Phương đi cùng anh, anh không muốn vợ anh phải đi, anh cảm thấy chưa nói đến chuyện tốn tiền đi đường mà còn phải mệt mỏi, nhưng Xảo Phương nhất định muốn đi, chồng cô cũng lớn như vậy rồi cô cũng không lo lắng những cái khác, cô sợ anh tiếc tiền mà làm bản thân phải chịu ủy khuất, anh đến bộ đội cô không cần chuẩn bị hành lý cho anh, nhưng đến trường học thì không giống vậy, nếu thực sự thiếu cái gì cô không đến thì Trường Lâm cũng sẽ tiếc tiền không mua.
Mẹ Tống cũng cảm thấy tốn tiền nếu con dâu đi, nhưng bà muốn quản cũng không có cách nào quản được, bây giờ con dâu bà luôn nắm quyền quyết định, nói muốn đi đâu là lập tức nhấc chân đi, nói muốn mua gì thì trong túi người ta cũng có tiền, tóm lại là bà có nói cũng không có giá trị.
Tống Trường Lâm nhìn vợ đang giúp anh thu dọn đồ đạc, anh có chút không bỏ được, bước đến ôm người vào lòng: “Xảo Phương, thật ra ngày mai em không cần đi cùng anh, nếu thiếu cái gì anh nhất định sẽ mua, đoạn đường này cũng phải năm sáu giờ, cả đi cả về cũng mất hơn mười giờ, rất vất vả.” Đây cũng không giống như đi tàu còn có giường nằm, ngồi lâu như vậy vợ anh sẽ mệt thành thế nào chứ?
“Nhưng mà em lo lắng.” Trương Xảo Phương đóng xong hành lý, cô miễn cưỡng tựa vào ngực chồng cô: “Làm sao em biết được ngoài miệng thì anh nói mua đến lúc đó anh lại mù quáng tiết kiệm thì sao? Em muốn đi cùng anh.” Nói xong, cô quay đầu nghiên mặt nhìn chồng: “Hơn nữa em cũng chưa từng đến trường quân đội đâu, cũng đi thăm dò đường, đến lúc đó nếu anh không tiện về thì em có thể đến thăm anh, anh có về cũng chỉ có thể ở một đêm, nếu em đến đó thì chúng ta có thể ở cùng nhau ba đêm.”
Tống Trường Lâm nhìn ba ngón tay trắng nõn trước mặt, anh có chút động tâm, nếu mỗi tuần anh được gặp vợ anh ba đêm? A, ngừng lại, không nói đến chuyện là sẽ tốn bao nhiêu tiền đi đường, mà vợ anh sẽ vất vả thành thế nào chứ? Tuy rằng anh cũng biết suy nghĩ này không đáng tin, nhưng thỉnh thoảng một hai lần cũng được, nghĩ vậy, anh cũng không khuyên mà trực tiếp ôm vợ lên, một đêm cuối cùng anh phải nắm chặt mà cố gắng.
Sáng sớm hôm sau, hai người đến nhà cha mẹ ở cách vách đề chào, sau đó Tống Trường Lâm mang theo hành lý đưa vợ lên huyện, bọn họ sẽ đổi xe trong huyện, sau đó ngồi xe đường dài đến thành phố A.
Gọi là xe đường dài thật sự rất dài, đoạn đường này luôn lảo đảo khiến Trương Xảo Phương ngủ mà cũng lắc lư, sắp đến nơi Tống Trường Lâm mới gọi cô.
“Hả? Nhanh vậy đã đến rồi ạ?” Trương Xảo Phương dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cô nhìn ra bên ngoài, phát hiện quả thật là thành phố cũng không biết còn cách trạm xa lắm không?
“Ừ, lái xe nói khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến trạm, em đó, nóng vậy mà cũng có thể ngủ được? Em không sợ nóng sao?” Tống Trường Lâm nhìn gương mặt hồng hồng vì vừa tỉnh ngủ của vợ mà thấy buồn cười, anh lấy trong túi một chiếc khăn mặt đổ nước làm ướt rồi đưa vợ anh lau mặt. Vừa rồi vợ anh tựa vào vai anh ngủ rất say, anh nóng đển đổ mồ hôi mà vẫn không dám động, anh thì quá nóng mà cô thì vẫn nhẹ nhàng thoải mái, chẳng lẽ cơ thể đàn ông và phụ nữ khác nhau nhiều đến thế sao? Hay là chỉ vì do cơ địa vợ anh không hay đổ mồ hôi đây?
Trương Xảo Phương nhận lấy khăn lông lau mặt xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô quay lại thấy trán chồng cô đều là mồ hôi, cô cười tủm tỉm tự tay lau cho anh. Tống Trường Lâm thấy động tác của vợ thì muốn nhận lấy khăn lông đồng thời nhìn về phía xung quanh, thấy không ai nhìn về phía họ mới đỏ mặt nói nhỏ: “Để tự anh làm là được.” Hai người ở nhà thế nào cũng được, nhưng đến chỗ đông người thì anh thật sự thấy rất ngại ngùng.
Trương Xảo Phương bị hành động của chồng cô chọc cười, cái người này, ở nhà cô chưa từng thấy anh đứng đắn như vậy.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh không nhịn được mà bật cười, anh giả như đang lườm cô một cái, sau đó chính anh cũng không nhịn được mà muốn cười, hai người họ cũng không phải người ngoài, có gì mà phải ngại ngùng chứ? Nhưng ở bên ngoài, anh thật sự có chút không dám thoải mái.
Không lâu sau, xe đến trạm, hai người xuống xe, thấy bây giờ đã hơn năm giờ tất nhiên bây giờ cũng không thể đến trường học báo danh, hai người tìm một khách sạn nhỏ sạch sẽ ở gần đây để ở lại một đêm.
Bây giờ khách sạn cũng không rẻ, một đêm mà mất tám đồng, cũng bằng một phần mười tiền lương của Tống Trường Lâm, nếu không phải vợ anh ở nhà còn thêu hoa thì có đánh chết Tống Trường Lâm cũng không ở, đêm nay anh có thể chạy đến trường học xin ở nhờ trong kí túc xá, nhưng có vợ anh ở đây thì anh không thể để vợ anh như thế được, hơn nữa cho dù anh muốn thì người ta cũng không đồng ý, cho nên anh chỉ có thể nhịn đau đến ở khách sạn, may mắn là anh có một người vợ có thể kiếm tiền, nếu không hai năm này có thể sống được không cũng là cả một vấn đề.
Hai người cất xong hành lý lại đến một của hàng nhỏ cạnh đó ăn cơm, Tống Trường Lâm nhìn trên bàn cũng chỉ có hai món ăn đơn giản mà cũng mất đến bảy tám đồng, suy nghĩ muốn để vợ đến thăm của anh cũng biến mất hoàn toàn, một lần vợ anh đến ở khoảng ba ngày cũng mất khoảng gần một trăm đồng, cho dù vợ anh có thể kiếm tiền cũng không thể tiêu hoang phí như thế được, không được, đến lúc đó tự anh về nhà, thật sự có thể tiết kiệm không ít tiền.
Trương Xảo Phương không biết trong lòng chồng cô đang rối rắm vì tiền, cô gặp cho anh một miếng thịt, miệng cũng không quên dặn dò: “Cũng không biết nhà ăn trong trường như thế nào, nếu thật sự khó ăn thì anh được nghỉ ra ngoài mà ăn, anh đừng gò bó bản thân quá.” Ừ, tỏi rêu này thật là tươi, thậm chí còn có cả linh khí. Ai, thành phố lớn vẫn tốt, cái gì cũng có bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.