Chương 105
Bá Nghiên
28/08/2021
Tống Chi Hiếu cầm tiền trong tay không biết phải làm sao cho đúng, cậu
vừa muốn nói chuyện, thì hai vợ chồng Trương Xảo Phương đã vào nhà, cậu
muốn đưa mợ nhưng mợ lại không chịu cầm, cậu cũng không dám đưa ra,
không còn cách nào, cậu quay đầu nhìn về phía mẹ: “Mẹ ơi, tiền này. . .” Quả thực cậu không muốn nhận số tiền này, tuy rằng cậu hay mong mợ hai
mua đồ cho cậu, nhưng cậu cũng không muốn chiếm một món lợi lớn đến như
vậy.
Tống Trường Hà nhìn số tiền con trai đưa qua, chị bất đắc dĩ nhận lấy, chị cũng đã suy nghĩ cẩn thận, xem ra đêm nay Trường Lâm tức giận với Trường Vinh đây mà, chị thật sự đưa về thì Trường Lâm cũng không thể nhận, thôi, chị cứ nhận trước, mai lại đưa lại cho em trai.
Vương Thục Cầm thấy Tống Trường Hà nhận tiền,lqd, chị ta đứng bên cạnh bĩu môi, chị ta cảm thấy chú hai đúng là uống say đến ngớ ngẩn, tiền không có chỗ tiêu hay sao, 1000 đồng lập tức đưa cho người ngoài? Hừ, xem ra chú hai cũng là người rất hào phóng, còn gì mà cậu hai cho tiền học? Đó là 1000 đồng chứ không phải 100 đồng đâu, còn lấy ra chơi đùa như vậy? Chị ta cũng không tin đối phương không ngầm đau lòng? Bây giờ thì cứ giả bộ đi, chị ta sẽ nhìn xem hai vợ chồng này về nhà sẽ đánh nhau như thế nào?
Hai người cùng vào phòng, một người thì thật lòng muốn giúp em dâu ôm đứa nhỏ, một người thì chỉ muốn vào nhà nhìn cẩn thận sắc mặt của Trương Xảo Phương để xem náo nhiệt, tuy rằng ý tưởng không giống nhau, nhưng lại không hẹn mà cùng quay người vào nhà rồi.
Tống Chi Hiếu thấy mẹ đã vào nhà cậu cũng vội vàng chạy vào theo, tuy rằng bây giờ cậu nhóc cũng không hiểu tại sao mọi người lại cãi nhau, nhưng dáng vẻ của cậu hai thật sự là đã uống nhiều, mợ hai cậu còn phải ôm em trai, cậu nhóc vẫn nên mặc thêm áo ấm đưa cậu mợ về nhà thôi.
Những người nên vào nhà đều đã vào nhà, trong lúc nhất thời, căn phòng bên ngoài lập tức trở nên yên lặng hơn nhiều. Mẹ Tống thấy con trai út đang đứng tại chỗ bất động nhìn theo bóng anh hai ngồi chỗ con trai, bà cũng chỉ có thể thở dài, xoay người vào buồng trong. Bà cũng khó chịu trong lòng, ngày mừng năm mới vốn là cả gia đình nên đoàn viên, mấy năm nay nhà bà quả thực có đoàn viên, nhưng đoàn viên thì có ích gì? Năm nào cũng ầm ĩ, năm nào cũng làm, trong lòng bà thấy khó chịu không nói thành lời, lúc chúng còn nhỏ thì bà luôn mong mấy người con nhanh chóng trưởng thành để bản thân bà có thể hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái an nhàn. Nào ngờ khi mấy người con đều lớn thì còn không bằng lúc chúng còn nhỏ, mấy người con dâu ầm ĩ rồi biến thành anh em không hòa thuận, sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy chứ?
Một tiếng thở dài của mẹ đánh thật sâu vào trong lòng Tống Trường Vinh, giống như có một cái gì đó ép chặt vào người anh ta, khiến cho anh ta có cảm giác như đôi chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống ghế. Sự hưng phấn, thoải mái, đắc ý trong lòng anh ta đều đi theo giây phút anh hai đưa tiền vào tay Chi Hiếu mà biến mất không còn chút bóng dáng nào cả. nếu số tiền này mà anh hai tự thu lại, anh ta có thể nghĩ rằng anh hai không quan tâm đến tình thân, anh ta có thể nói anh hai muốn tiền đến điên rồi, nhưng bây giờ thì sao? Căn bản là người ta không thèm để ý chút tiền này trong lòng, vừa cầm vào tay lập tức đưa cho cháu ngoại trai, vậy thì bản thân anh ta sẽ thành cái gì chứ? Trong mắt mọi người anh ta sẽ thành một người như thế nào?
“Trường Vinh, em đưa anh vào phòng nằm nhé?” Từ Tiểu Mai cẩn thận nhìn sắc mặt chồng, lo lắng hỏi. Luôn nói phu vinh thê quý, chồng cô ta bị bẽ mặt, cô ta có thể làm sao bây giờ?
Nằm nghỉ? Tống Trường Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hằng nhìn chằm chằm vào vợ anh ta, đột nhiên anh ta cản thấy sự bực tức trong lòng có chỗ phát tiết, anh ta cảm thấy tất cả chuyện này cũng không thể trách anh ta, đều do người phụ nữ này mà ra, là cô ta muốn làm lò gạch mới phải bồi thường tiền, là cô ta lúc đang mang thai vẫn vác bụng bầu đánh nhau với người ta mà không thèm chú ý đến thân thể, cho nên mới gặp chuyện không may, mới phải vay tiền, cũng chính vì cô ta ngại Chi Hiếu ăn nhiều nên anh ta và chị cả mới phải tách ra, hôm nay cũng chính vì cô ta mà khi anh ta vừa bước chân vào nhà đã bị mẹ mắng cho một trận, thế cho nên mới có chuyện vừa rồi. . . Lửa giận trong lòng càng để lâu thì càng nhiều hơn, sự tức giận trong lòng càng ngày càng lấn át mọi chuyện, ngay lúc anh ta muốn bùng nổ, anh ta lại nghe được giọng nói sợ hãi của vợ anh ta:
“Trường Vinh, anh làm sao vậy?” Từ Tiểu Mai bị ánh mắt của chồng nhìn khiến cho sợ hãi, đừng nhìn thấy cô ta ở nhà luôn có dáng vẻ nghênh ngang, thật ra trong lòng cô ta luôn rất lo lắng, nhà mẹ đẻ chỉ có thể kéo chân sau, nhà chồng vì chuyện lò gạch mà cũng chướng mắt với sự sống chết của cô ta, điều duy nhất cô ta dám thả lỏng chính là chồng cô ta còn nghe lời cô ta, còn đối xử tốt với cô ta, cô ta có thể làm gì bây giờ?
Tống Trường Vinh thấy trong giọng nói của vợ còn mang theo chút nức nở,lqd, lại thấy ánh mắt sợ hãi của vợ, trong lòng anh hơi đau xót, nhớ tới hai vợ chồng cùng nhau bán hàng giữa trời đông giá rét, Tiểu Mai là người già mồm cãi láo, không hiểu chuyện, nhưng dù có bận rộn thì cô cũng thật lòng thật dạ đối xử tốt với anh ta, ở nhà có làm món trứng luộc nước trà, cô có đói bụng đến thế nào thì cũng không dám ăn, thật sự muốn ăn thì cô cũng chỉ dám lấy một quả, chia đôi hai vợ chồng cùng ăn, sao anh ta có thể nhẫn tâm đến mức bản thân mất mặt lại đẩy lên người vợ anh ta được chứ? Tống Trường Vinh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe thấy cả nhà anh hai chuẩn bị ra ngoài, anh ta cũng không muốn tiếp tục ngồi đây để mọi người tham quan nữa, anh ta vươn một tay ra mượn sức Từ Tiểu Mai đứng lên, nhẹ nhàng nói với vợ: “Anh uống hơi nhiều, trên người có chút mất sức, em đỡ anh một chút, chúng ta về phòng nằm nghỉ.”
Từ Tiểu Mai thấy cuối cùng chồng cô cũng quay về dáng vẻ bình thường, bây giờ cô mới dám yên tâm, vội vàng để cánh tay chồng lên vai mình, giúp anh đứng thẳng, sau đó hai vợ chồng cùng nhau vào phòng nhỏ.
Trong phòng bên này, vợ chồng Tống Trường Lâm cũng ôm đứa nhỏ ra khỏi nhà, mọi người đều sợ Tống Trường Lâm uống say sẽ làm ngã đứa nhỏ, trừ bỏ một mình Trương Xảo Phương thì ai cũng sợ hãi, Tống Trường Lâm cũng không còn tâm trạng nói chuyện với cha mẹ, dù sao nhà cũng không xa, để chị cả ôm Tiểu Tá, vợ anh ôm Tiểu Hữu, Chi Hiếu mang theo đồ của đứa nhỏ, cả nhà chậm rãi đi khỏi nhà cha mẹ về nhà họ.
Tống Trường Hà đặt đứa nhỏ lên giường, chị đang đưa tay vào túi lấy số tiền bên trong ra, kết quả chị còn chưa kịp lấy tiền ra đã bị Xảo Phương đỡ chị và đẩy vai Chi Hiếu ra ngoài: “Trường Lâm uống nhiều, đứa nhỏ cũng đang ngủ, chị cả, em không giữ mẹ con chị ở lại chơi nữa, mai chị em mình lại nói chuyện nha.”
Tống Trường Hà cảm thấy choáng váng bị đẩy ra khỏi cổng, đến bên ngoài bị gió lạnh thổi vào mặt chị mới tỉnh ra được, chị còn chưa kịp trả tiền về mà? Nhìn cửa phòng bị đóng lại, chị bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, ngay mai rồi nói sau, bây giờ không biết trong nhà đã thành cái dạng gì rồi, chị về nhà trước xem thế nào.
Trương Xảo Phương thấy cô cả đã về nhà, lúc này mới dám yên tâm vỗ ngực, xoay người đi vào phòng: Đùa gì vậy? Cô còn đang nghĩ biện pháp đưa tiền cho cô cả kìa, bây giờ Trường Lâm có thể có một cái cớ đưa tiền ra ngoài, sao cô có thể nhận tiền lại chứ? Ngẫm lại thì hai vợ chồng họ thật hiểu nhau, cô cầm tiền của Doãn Hồng Bác muốn đưa cho Chi Hiếu, bên này Trường Lâm đã chuẩn bị xong bậc thềm cho cô rồi, ai, Trường Lâm nhà cô như thế sao cô có thể không thoải mái thích anh cơ chứ?
Tống Trường Lâm không biết trong lòng vợ anh đang khen anh, anh ủ rũ buồn rầu ngồi cạnh kháng, nghĩ xem tí phải giải thích với vợ anh như thế nào, tuy rằng Xảo Phương rộng lượng, chắc hẳn cô sẽ không nói gì, nhưng việc này rõ ràng là anh làm không đúng, 1000 đồng này là do vợ anh kiếm được, anh chưa nói câu nào với vợ mà đã đưa ra ngoài, quả thực có chút không biết tôn trọng vợ anh. Trong lúc anh đang lo lắng bốc hỏa thì vợ anh cười tủm tỉm bưng chén nước vào phòng, cười với anh, dịu dàng nói:
“Trường Lâm, anh mau uống cốc nước mật này đi, giải rượu, tránh việc ngày mai ngủ dậy lại bị đau đầu.”
Trương Xảo Phương không phải lo lắng chuyện đưa tiền ra ngoài như nào, cho nên cô càng nhớ lại trường hợp vừa nãy cô càng cảm thấy Trường Lâm nhà cô quá đàn ông, quả thực vô cùng đẹp trai, mặc kệ là động tác nhặt từng đồng tiền lên, hay là đoạn nói chuyện với Chi Hiếu, bây giờ cô chỉ nghĩ lại cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là cái đứng dậy mà không thèm quay đầu lại kia, khiến cho chú ba choáng váng. Trời ạ, trên đời này có người đàn ông nào đẹp trai hơn Trường Lâm nhà cô sao?
Tống Trường Hà nhìn số tiền con trai đưa qua, chị bất đắc dĩ nhận lấy, chị cũng đã suy nghĩ cẩn thận, xem ra đêm nay Trường Lâm tức giận với Trường Vinh đây mà, chị thật sự đưa về thì Trường Lâm cũng không thể nhận, thôi, chị cứ nhận trước, mai lại đưa lại cho em trai.
Vương Thục Cầm thấy Tống Trường Hà nhận tiền,lqd, chị ta đứng bên cạnh bĩu môi, chị ta cảm thấy chú hai đúng là uống say đến ngớ ngẩn, tiền không có chỗ tiêu hay sao, 1000 đồng lập tức đưa cho người ngoài? Hừ, xem ra chú hai cũng là người rất hào phóng, còn gì mà cậu hai cho tiền học? Đó là 1000 đồng chứ không phải 100 đồng đâu, còn lấy ra chơi đùa như vậy? Chị ta cũng không tin đối phương không ngầm đau lòng? Bây giờ thì cứ giả bộ đi, chị ta sẽ nhìn xem hai vợ chồng này về nhà sẽ đánh nhau như thế nào?
Hai người cùng vào phòng, một người thì thật lòng muốn giúp em dâu ôm đứa nhỏ, một người thì chỉ muốn vào nhà nhìn cẩn thận sắc mặt của Trương Xảo Phương để xem náo nhiệt, tuy rằng ý tưởng không giống nhau, nhưng lại không hẹn mà cùng quay người vào nhà rồi.
Tống Chi Hiếu thấy mẹ đã vào nhà cậu cũng vội vàng chạy vào theo, tuy rằng bây giờ cậu nhóc cũng không hiểu tại sao mọi người lại cãi nhau, nhưng dáng vẻ của cậu hai thật sự là đã uống nhiều, mợ hai cậu còn phải ôm em trai, cậu nhóc vẫn nên mặc thêm áo ấm đưa cậu mợ về nhà thôi.
Những người nên vào nhà đều đã vào nhà, trong lúc nhất thời, căn phòng bên ngoài lập tức trở nên yên lặng hơn nhiều. Mẹ Tống thấy con trai út đang đứng tại chỗ bất động nhìn theo bóng anh hai ngồi chỗ con trai, bà cũng chỉ có thể thở dài, xoay người vào buồng trong. Bà cũng khó chịu trong lòng, ngày mừng năm mới vốn là cả gia đình nên đoàn viên, mấy năm nay nhà bà quả thực có đoàn viên, nhưng đoàn viên thì có ích gì? Năm nào cũng ầm ĩ, năm nào cũng làm, trong lòng bà thấy khó chịu không nói thành lời, lúc chúng còn nhỏ thì bà luôn mong mấy người con nhanh chóng trưởng thành để bản thân bà có thể hưởng thụ một chút cảm giác thoải mái an nhàn. Nào ngờ khi mấy người con đều lớn thì còn không bằng lúc chúng còn nhỏ, mấy người con dâu ầm ĩ rồi biến thành anh em không hòa thuận, sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy chứ?
Một tiếng thở dài của mẹ đánh thật sâu vào trong lòng Tống Trường Vinh, giống như có một cái gì đó ép chặt vào người anh ta, khiến cho anh ta có cảm giác như đôi chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống ghế. Sự hưng phấn, thoải mái, đắc ý trong lòng anh ta đều đi theo giây phút anh hai đưa tiền vào tay Chi Hiếu mà biến mất không còn chút bóng dáng nào cả. nếu số tiền này mà anh hai tự thu lại, anh ta có thể nghĩ rằng anh hai không quan tâm đến tình thân, anh ta có thể nói anh hai muốn tiền đến điên rồi, nhưng bây giờ thì sao? Căn bản là người ta không thèm để ý chút tiền này trong lòng, vừa cầm vào tay lập tức đưa cho cháu ngoại trai, vậy thì bản thân anh ta sẽ thành cái gì chứ? Trong mắt mọi người anh ta sẽ thành một người như thế nào?
“Trường Vinh, em đưa anh vào phòng nằm nhé?” Từ Tiểu Mai cẩn thận nhìn sắc mặt chồng, lo lắng hỏi. Luôn nói phu vinh thê quý, chồng cô ta bị bẽ mặt, cô ta có thể làm sao bây giờ?
Nằm nghỉ? Tống Trường Vinh đột nhiên ngẩng đầu lên, hung hằng nhìn chằm chằm vào vợ anh ta, đột nhiên anh ta cản thấy sự bực tức trong lòng có chỗ phát tiết, anh ta cảm thấy tất cả chuyện này cũng không thể trách anh ta, đều do người phụ nữ này mà ra, là cô ta muốn làm lò gạch mới phải bồi thường tiền, là cô ta lúc đang mang thai vẫn vác bụng bầu đánh nhau với người ta mà không thèm chú ý đến thân thể, cho nên mới gặp chuyện không may, mới phải vay tiền, cũng chính vì cô ta ngại Chi Hiếu ăn nhiều nên anh ta và chị cả mới phải tách ra, hôm nay cũng chính vì cô ta mà khi anh ta vừa bước chân vào nhà đã bị mẹ mắng cho một trận, thế cho nên mới có chuyện vừa rồi. . . Lửa giận trong lòng càng để lâu thì càng nhiều hơn, sự tức giận trong lòng càng ngày càng lấn át mọi chuyện, ngay lúc anh ta muốn bùng nổ, anh ta lại nghe được giọng nói sợ hãi của vợ anh ta:
“Trường Vinh, anh làm sao vậy?” Từ Tiểu Mai bị ánh mắt của chồng nhìn khiến cho sợ hãi, đừng nhìn thấy cô ta ở nhà luôn có dáng vẻ nghênh ngang, thật ra trong lòng cô ta luôn rất lo lắng, nhà mẹ đẻ chỉ có thể kéo chân sau, nhà chồng vì chuyện lò gạch mà cũng chướng mắt với sự sống chết của cô ta, điều duy nhất cô ta dám thả lỏng chính là chồng cô ta còn nghe lời cô ta, còn đối xử tốt với cô ta, cô ta có thể làm gì bây giờ?
Tống Trường Vinh thấy trong giọng nói của vợ còn mang theo chút nức nở,lqd, lại thấy ánh mắt sợ hãi của vợ, trong lòng anh hơi đau xót, nhớ tới hai vợ chồng cùng nhau bán hàng giữa trời đông giá rét, Tiểu Mai là người già mồm cãi láo, không hiểu chuyện, nhưng dù có bận rộn thì cô cũng thật lòng thật dạ đối xử tốt với anh ta, ở nhà có làm món trứng luộc nước trà, cô có đói bụng đến thế nào thì cũng không dám ăn, thật sự muốn ăn thì cô cũng chỉ dám lấy một quả, chia đôi hai vợ chồng cùng ăn, sao anh ta có thể nhẫn tâm đến mức bản thân mất mặt lại đẩy lên người vợ anh ta được chứ? Tống Trường Vinh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, nghe thấy cả nhà anh hai chuẩn bị ra ngoài, anh ta cũng không muốn tiếp tục ngồi đây để mọi người tham quan nữa, anh ta vươn một tay ra mượn sức Từ Tiểu Mai đứng lên, nhẹ nhàng nói với vợ: “Anh uống hơi nhiều, trên người có chút mất sức, em đỡ anh một chút, chúng ta về phòng nằm nghỉ.”
Từ Tiểu Mai thấy cuối cùng chồng cô cũng quay về dáng vẻ bình thường, bây giờ cô mới dám yên tâm, vội vàng để cánh tay chồng lên vai mình, giúp anh đứng thẳng, sau đó hai vợ chồng cùng nhau vào phòng nhỏ.
Trong phòng bên này, vợ chồng Tống Trường Lâm cũng ôm đứa nhỏ ra khỏi nhà, mọi người đều sợ Tống Trường Lâm uống say sẽ làm ngã đứa nhỏ, trừ bỏ một mình Trương Xảo Phương thì ai cũng sợ hãi, Tống Trường Lâm cũng không còn tâm trạng nói chuyện với cha mẹ, dù sao nhà cũng không xa, để chị cả ôm Tiểu Tá, vợ anh ôm Tiểu Hữu, Chi Hiếu mang theo đồ của đứa nhỏ, cả nhà chậm rãi đi khỏi nhà cha mẹ về nhà họ.
Tống Trường Hà đặt đứa nhỏ lên giường, chị đang đưa tay vào túi lấy số tiền bên trong ra, kết quả chị còn chưa kịp lấy tiền ra đã bị Xảo Phương đỡ chị và đẩy vai Chi Hiếu ra ngoài: “Trường Lâm uống nhiều, đứa nhỏ cũng đang ngủ, chị cả, em không giữ mẹ con chị ở lại chơi nữa, mai chị em mình lại nói chuyện nha.”
Tống Trường Hà cảm thấy choáng váng bị đẩy ra khỏi cổng, đến bên ngoài bị gió lạnh thổi vào mặt chị mới tỉnh ra được, chị còn chưa kịp trả tiền về mà? Nhìn cửa phòng bị đóng lại, chị bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, ngay mai rồi nói sau, bây giờ không biết trong nhà đã thành cái dạng gì rồi, chị về nhà trước xem thế nào.
Trương Xảo Phương thấy cô cả đã về nhà, lúc này mới dám yên tâm vỗ ngực, xoay người đi vào phòng: Đùa gì vậy? Cô còn đang nghĩ biện pháp đưa tiền cho cô cả kìa, bây giờ Trường Lâm có thể có một cái cớ đưa tiền ra ngoài, sao cô có thể nhận tiền lại chứ? Ngẫm lại thì hai vợ chồng họ thật hiểu nhau, cô cầm tiền của Doãn Hồng Bác muốn đưa cho Chi Hiếu, bên này Trường Lâm đã chuẩn bị xong bậc thềm cho cô rồi, ai, Trường Lâm nhà cô như thế sao cô có thể không thoải mái thích anh cơ chứ?
Tống Trường Lâm không biết trong lòng vợ anh đang khen anh, anh ủ rũ buồn rầu ngồi cạnh kháng, nghĩ xem tí phải giải thích với vợ anh như thế nào, tuy rằng Xảo Phương rộng lượng, chắc hẳn cô sẽ không nói gì, nhưng việc này rõ ràng là anh làm không đúng, 1000 đồng này là do vợ anh kiếm được, anh chưa nói câu nào với vợ mà đã đưa ra ngoài, quả thực có chút không biết tôn trọng vợ anh. Trong lúc anh đang lo lắng bốc hỏa thì vợ anh cười tủm tỉm bưng chén nước vào phòng, cười với anh, dịu dàng nói:
“Trường Lâm, anh mau uống cốc nước mật này đi, giải rượu, tránh việc ngày mai ngủ dậy lại bị đau đầu.”
Trương Xảo Phương không phải lo lắng chuyện đưa tiền ra ngoài như nào, cho nên cô càng nhớ lại trường hợp vừa nãy cô càng cảm thấy Trường Lâm nhà cô quá đàn ông, quả thực vô cùng đẹp trai, mặc kệ là động tác nhặt từng đồng tiền lên, hay là đoạn nói chuyện với Chi Hiếu, bây giờ cô chỉ nghĩ lại cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là cái đứng dậy mà không thèm quay đầu lại kia, khiến cho chú ba choáng váng. Trời ạ, trên đời này có người đàn ông nào đẹp trai hơn Trường Lâm nhà cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.