Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 513: Đánh chết chim ngươi.

Thạch Trư

28/06/2013

Huyết Bức bay tới, ma âm xung đãng tới Diệp Húc và Ma La Dư.

Cũng may thân thể hai người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, gần như có thể sánh với đại vu Tam Bất Diệt cảnh, để mặc ma âm xung đãng cũng không thể làm gì được bọn họ.

Huyết Bức mở cái miệng đỏ lòm ra, há mồm cắn tới Diệp Húc.

“Súc sinh, muốn chết!”

Kim luân sau đầu Diệp Húc lưu chuyển, một vầng U Thiên Thần Giới dâng lên, ánh trăng chiếu rọi nơi mai cốt chi địa này, lấy tay chộp tới con Huyết Biên Bức kia.

Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Diệu Quyết của hắn đã tu luyện đến độ cao Đạo Đức Kim Luân, uy lực của U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn đã tăng lên gấp mười, mặc dù lúc này tu vi chỉ còn lại ba phần, nhưng thi triển ấn pháp này ra, uy lực vẫn lớn hơn trước rất nhiều.

Con Huyết Biên Bức này bị một chưởng của hắn phong ấn bên trong U Thiên Thần Giới, đâm đông đụng tây, ti ti kêu lên, liên tục đâm tới U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, vài lần liền đâm cho ấn pháp của Diệp Húc kín đầy vết nứt.

Oành!

U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn vỡ tan, Huyết Biên Bức phóng lên cao, cánh mở ra hơn mười dặm, che khuất mặt trời, giơ vuốt chộp tới Diệp Húc.

“Không hổ là cường giả Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ. Tuy bị ma hóa thành Huyết Bức nhưng pháp lực vẫn mạnh như trước, lại có thể phá vỡ U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn của ta!”

Diệp Húc để mặc hắn bắt lấy hai vai mình, chỉ thấy con Huyết Bức này chấn hai cánh, định kéo hắn bay lên trời cao, không ngờ Diệp Húc giống như một cây cổ thụ, cắm rễ cực sâu vào trong vùng đất này, mặc kệ hắn ta chấn đôi cánh thịt thế nào cũng không thể nhấc được Diệp Húc lên một chút nào.

“Ngươi tuy bị ma hóa, chuyển thành súc sinh, nhưng hồn phách thần thức của ngươi hẳn là còn tại! Luyện hóa ngươi rồi, cửu đỉnh của ta chẳng những có thể nâng cao uy năng, còn có thể khiến ta lấy được Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp mà ta muốn!”

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, chín cái đại đỉnh coong coong rung động, lần lượt lao ra khỏi thân thể, đột nhiên hai cái kết hợp một, hóa thành một cự đỉnh chu vi ba ngàn trượng. Trong đỉnh mây trôi mịt mù, hiện ra chín cái đại lục, lơ lửng bên trong mây mù, trên đại lục, vô số dị thú thượng cổ đang sinh sôi nảy nở trong đó.

Con Huyết Bức này gần như không có chút sức phản kháng đã bị cửu đỉnh thu vào trong đỉnh, ngay lập tức liền bị trấn chết, luyện hóa thành cặn bã, thân thể làm chất dinh dưỡng, nguyên thần và Địa Tương đều bị nhốt đánh vào bên trong đỉnh.

Lập tức, ngọc lâu của ông ta tan rã, xuất hiện một tòa Vu Hồn giới, tiếp theo là một tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ và Tinh Không Trụ Quang đại trận hiện lên.

Diệp Húc giơ tay chộp tới, nắm hết hai tòa đại trận này lại, lập tức sưu hồn tác phách, thu hết trí nhớ của ông ta đi.

“Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp…”

Giọng nói của Diệp Húc có chút run run, sửa sang lại trí nhớ của lão già mặc áo bào xám này lại một lần, rốt cuộc lấy được thứ mình muốn, không khỏi phun ra một hơi trọc khí.

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương thấy thế, cười ha ha, đắc ý vênh vang nói với Thạch Tinh Hải: “Tiểu Thạch Tử, tên Diệp Thiếu Bảo này đánh chết chim của ngươi, lão tử xem ngươi còn có thể nhịn được nữa hay không!”

Thạch Tinh Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lành lạnh, nhìn hướng Diệp Húc.



“Thạch sư huynh, ta chẳng qua giết một con Huyết Bức mà thôi.” Diệp Húc cuối cùng được như mong muốn, tâm tình rất tốt, cười nói.

Thạch Tinh Hải hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt càng lúc càng lạnh, thản nhiên nói: “Tuy rằng ông ấy hóa thành Huyết Bức, nhưng dù sao cũng là sư thúc của ta, là người của Tinh Cung ta. Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết thúc ấy rồi, chỉ có một con đường để đi, đó chính là một mạng đền một mạng!”

Hai con mắt hắn, một con ẩn chứa một tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, con mắt khác lại chất chứa Tinh Hà Trụ Quang đại trận, ánh mắt nhìn hướng Diệp Húc, chỉ thấy hai loại trận pháp này lập tức bóp méo thời gian, không gian, khiến cho Diệp Húc không khỏi nghiêm nghị.

Ánh mắt của Thạch Tinh Hải không ngờ tạo cho hắn một cảm giác thời không bị xé rách. Ở dưới ánh mắt của hắn ta, Diệp Húc có thể cảm giác được thời gian trôi nhanh, không gian vỡ tan, dương như chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị thời không cắn nát!

“Thạch sư huynh, đừng quên đệ đệ của ngươi Thạch Tinh Vân còn ở trong tay của tiểu đệ.” Trong mắt Diệp Húc, vô cùng vô tận Thái Dương Chân Hỏa bắt đầu động, hóa thành Thái Dương Thần Quang, nhìn lại Thạch Tinh Hải, mỉm cười nói.

Hiện giờ, hắn đã lấy được Đại Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, cuối cùng có thể hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh, lập tức hùng tâm tái khởi, định so đấu với Thạch Tinh Hải một phen.

Ti ti!

Đột nhiên không trung phương xa hiện ra một phiến đỏ tươi, chỉ thấy mấy trăm con Huyết Bức hình thể thật lớn vỗ cánh bay đến, ma khí ngút trời, những luồng ma âm không tiếng động ầm ầm tới, mặt đất lập tức rạn nứt, nứt ra những rãnh biển sâu đạt tới mấy ngàn thước!

Nhiều con Huyết Bức như thế, trong đó thậm chí có cả cường giả Tam Tương cảnh Địa Tương kỳ, bị sức mạnh quỷ dị của nơi này hóa thành Huyết Bức, thực lực mạnh mẽ vô cùng, mặc dù là Diệp Húc cũng bị ma âm chấn cho khí huyết bốc lên cuồn cuộn, gần như là sôi trào!

Những con Huyết Bức đó hiển nhiên là những cường giả thăm dò nơi đây trước kia, bị sức mạnh quỷ dị trong nơi mai cốt chi địa này đồng hóa, hóa thành Huyết Bức.

“Đi mau!”

Ma La Dư không khỏi biến sắc mặt, vội vàng lôi kéo Diệp Húc, lao đi như điên hướng chỗ sâu trong Vu hoàng mai cốt chi địa.

Đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương thấy dị trạng đó cũng không khỏi sợ hãi, vội vàng chạy đi phía trước.

“Vu hoàng chết ở chỗ này nhất định là điện chủ trước của Chuyển Luân Vương Thần Điện ta, tu luyện chính là Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển! Ta tu luyện cũng là Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển, ra vào nơi đây với ta mà nói quả thật như hậu hoa hiên nhà mình! Xem ra, hài cốt vị Vu hoàng này chỉ có thể rơi vào trong tay ta!”

Thạch Tinh Hải khẽ nhíu mày, cũng suất lĩnh đám người Tinh Cung ở trong vùng cấm địa này. Hắn có được Tinh Không Trụ Quang đại trận, chỗ thần kỳ của tòa đại trận này đủ để khiến thời gian đứng yên, có tác dụng khắc chế môn cấm pháp Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển.

“Cha ta và Ứng Tông Đạo sớm muộn sẽ có một trận chiến, trận đại chiến đó nhất định sẽ khiến bốn phương khiếp sợ! Diệp Thiếu Bảo, ngươi là nhân tài mới xuất hiện của Hoàng Tuyền Ma Tông, mà ta là con trai Tinh đế, để chúng ta tới diễn thử thêm nhiệt một trận chiến kinh thế nào!”

Hắn một đường mạnh mẽ phá cấm, suất lĩnh đám người Tinh Cung, ép mở đàn Huyết Bức, theo sát phía sau Diệp Húc, đi đến chỗ sau trong mai cốt chi địa.

Diệp Húc và Ma La Dư một đường chạy như điên, đi đến chỗ sâu trong đám núi, rốt cuộc tránh được đàn Huyết Bức đuổi giết.

“Con đường này chính là Hoàng Tuyền lộ, cuối Hoàng Tuyền lộ chính là Lục Đạo Luân Hồi, nơi táng thân của vị Vu hoàng này. Ông ta chết trận ở biển Oan Hồn, sau khi chết đã chôn mình bên trong khí thế của chính mình, chắc chắn không muốn những kẻ khác tìm được hài cốt của mình. Cha ta chính là đi tới đó rồi bị bức trở về.” Ma La Dư chỉ một thềm đá nhỏ hẹp phía trước, sắc mặt ngưng trọng, nói.

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thềm đá này đặt tên một con sông lớn, lơ lửng giữa không trung, như rắn uốn lượn, thông với khoảng không sâu đối diện.

Phía dưới thềm đá là sông lớn mênh mông, dưới sông những hoa sóng cuồn cuộn, thỉnh thoảng từ dưới nước truyền đến tiếng gào thét thê lương, không biết là yêu vật nào đang quấy phá trong đó. Mà hai bên bờ sông thì trăm hoa đua nở, mọc lên những bông hoa tươi động lòng người, từng trận mùi hoa truyền đến, chỉ thấy trong hoa mây khí bốc lên, cuối biển mây mơ hồ nhìn đến một mảnh đất tiên, mờ ảo như khói.



Đó là Bỉ Ngạn hoa, nghe nói ăn vào hoa này có thể nhìn đến bờ biên kia của tu hành, khiến ngộ tính của mình tăng lên rất nhiều, có thể đột phá bình cảnh tu hành.

Diệp Húc từng ở Nghệ Hoàng hành cung thấy được Bỉ Ngạn hoa, chỉ có một gốc, những Bỉ Ngạn hoa khác đều bị con hắc cẩu kia làm hỏng.

Mà ở hai bên bờ sông Hoàng Tuyền này, hắn lại nhìn thấy hơn ngàn vạn bông Bỉ Ngạn Hoa, gần như là một biển hoa!

“Những bông Bỉ Ngạn Hoa đó, chẳng lẽ cũng là do hơi thở của Vu hoàng biến thành?” Diệp Húc lẩm bẩm nói.

“Đương nhiên là thật.”

Ma La Dư nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Trên Hoàng Tuyền lộ, hoa nở hai bên bờ, dễ sinh trưởng nhất loại hoa này. Đối với người có tư chất như tỷ đây thì loại này chả có chút tác dụng nào! Chỉ có loại gỗ mục như ngươi mới cần Bỉ Ngạn Hoa để tăng cảnh giới lên!”

Diệp Húc làm lơ, giơ tay chộp tới Bỉ Ngạn Hoa, nhổ hết tận gốc thu vào trong ngọc lâu của mình, để Hùng Bi gieo trồng, cười nói: “Mang đi tặng người cũng tốt.”

“Trên Hoàng Tuyền lộ, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại, nếu không sẽ bị coi là đối nghịch với thế giới của vị Vu hoàng này, gặp phải bất trắc.”

Ma La Dư trịnh trọng nói: “Cha thời niên thiếu cùng người kết bạn đi qua Hoàng Tuyền lộ này, lúc ấy ông đã là đại vu Tam Bất Diệt cảnh, thân là Đại Minh Tôn Vương của Sâm La Điện, người kết bạn đồng hành với ông cũng đều không phải kẻ yếu, cũng là cường giả cấp bậc Đại Minh Tôn Vương. Lúc ấy bọn họ đi trên con đường này, nghe được đủ loại âm thanh, một vị Đại Minh Tôn Vương trong đó quay đầu lại, ngay lập tức mất đầu, đầu của nguyên thần pháp tướng cũng bị cắt di, chỉ còn lại một cái thi thể không đầu! cho nên, bất luận là ngươi gặp phải chuyện gì, đừng có quay đầu lại nhìn…”

Diệp Húc không nhịn được cười, nói: “Cô xem, ta còn cần quay đầu lại sao?”

Ma La Dư nhìn hắn, chỉ thấy trên cổ Diệp Húc mọc bốn cái đầu, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều nhìn thấy rõ, không khỏi ngạc nhiên: “Cha ta cũng không nói tới loại tình huống này… Mặc kệ nó, e là đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương sắp tới rồi, chúng ta mau qua cái Hoàng Tuyền lộ này!”

Một cái chuyển luân cực lớn nâng một tòa thần điện giáng xuống nơi đây, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương theo sát phía sau Diệp Húc, cười dài nói: “Ma La Dư, vị Vu hoàng chết ở nơi đây chắc chắn đã từng là điện chủ của Chuyển Luân Vương Thần Điện ta, ở trong mai cốt chi địa của ông ta, ta chính là vua. Ngươi giết tên tiểu tử bên cạnh đi, đem bảo tàng trên người hắn giao hết cho ta, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của ta, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống!”

“Miệng chó chẳng thể khạc ra ngà voi, bà cô ta nếu tu vi còn tại, một đao liền chém chết ngươi!”

Ma La Dư xông lên Hoàng Tuyền lộ, thấp giọng nói: “Tiểu tử thối, ngươi phục hồi được mấy phần tu vi rồi?”

Trong khoảng thời gian này Diệp Húc vẫn thúc dục Bàn Vương Khai Thiên Kinh, luyện hóa thuần dương linh khí, bổ sung tu vi của mình, nghe vậy đáp: “Ta chỉ phục hồi được tầm ba phần.”

Ma La Dư cắn chặt răng: “Ta cũng chỉ khôi phục được hai ba phần tu vi, tu vi của Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương không hề kém ta, bây giờ chúng ta còn chưa phải là đối thủ của hắn, chi bằng mau chóng xông qua Hoàng Tuyền lộ!”

Hai người giẫm chân lên thềm đá, lao nhanh về phía trước, chỉ thấy sông lớn mênh mông dưới chân rung động, con sông Hoàng Tuyền này là do hơi thở của Vu hoàng biến thành, mấy vạn năm nay chưa từng khô cạn.

Trong sông Hoàng Tuyền, những thi thể từ đáy sông hiện ra, trôi nổi trên mặt sông, thò những bàn tay ra đều chộp tới Diệp Húc và Ma La Dư.

Những thi thể đó hầu hết đều không có đầu, như thể là bị người bóp cổ, cắt đầu xuống, sau đó đẩy vào trong nước.

Bọn họ là những đại vu đang đi trên Hoàng Tuyền lộ, lòng hiếu kỳ nặng, không nhịn được quay đầu lại xem. Trong những người này, thậm chí còn có cường giả Tam Bất Diệt cảnh, có thể sánh với Già La Minh Tôn, mặc dù tu vi thâm hậu như thế, cũng bị người cắt đi đầu và nguyên thần, Thiên Địa Pháp Tướng, chết ở chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook