Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 280: Quỳ đọc thánh chỉ

Thạch Trư

27/02/2013

Lão giả này trông cực kỳ hòa ái, hoàn toàn không có giống như một thái thượng trưởng lão. Hơn nữa nhìn qua cực kỳ chính trực, rất có phong phạm của cao nhân. Nếu không phải ở trong tổng đàn của Hoàng Tuyền Ma Tông, Diệp Húc còn tưởng rằng lão là cao nhân chính đạo.

“Đệ tử cũng không biết xảy ra chuyện gì?”

Diệp Húc vội vàng nghiêng người đánh giá lão nhân vài phần, cười nói: “Xin hỏi sư thúc xưng hô thế nào?”

Lão giả cười nói: “Lão phu là Triều Công Thiều, Diệp phong chủ phải gọi ta là sư bá mới đúng.”

Lão đắc ý dạt dào cười ha hả nói: “Sư phụ Vệ Đạt của ngươi còn muốn so tài sống lâu với ta, kết quả vẫn là hắn chết trước ta đi.”

Diệp Húc không khỏi im lặng, hắn biết Triều Công Thiều đúng là không có ác ý với Vệ Đạt. Những lão quái vật như Triều Công Thiều đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, đối với cái chết đã xem như không có gì rồi. Thú vui duy nhất của bọn họ chính là so với những đồng bạn mình xem ai chết trước ai mà thôi.

Tuy nhiên, Triều Công Thiều không ngờ lại là sư huynh của Vệ Đạt, thật ra làm Diệp Húc có chút không thể ngờ được.

Vệ Đạt tu luyện chính là Cao Hư Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh, lấy thọ nguyên mà nổi tiếng. Triều Công Thiều niên kỷ hẳn là phải lớn hơn Vệ Đạt rất nhiều, thân thể lại tráng kiện như vậy, xem ra còn có thể sống thời gian dài nữa.

“Triều sư bá, người chính là phong chủ Chư Thiên phong?”

Diệp Húc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cảnh giác nói: “Sư bá, người nhất định biết Chư Thiên Thập Đạo đi?”

Triều Công Thiều càng thêm đắc ý, không kìm nổi mặt mày hớn hở cười nói: “Phương pháp tế luyện này thế nào? Ha hả, môn tâm pháp này chính ta sáng tạo ra, làm sao lại không rõ chứ? Lúc trước ta sáng chế ra tâm pháp này, âm thầm đặt trong một quyển sách cổ. Sau đó khiến cho Kha sư huynh làm như trong lúc vô ý nhặt được bản sách cổ này. Hắn phát hiện ra chư thiên thập đạo trong bản sách cổ, trong lòng tự nhiên vô cùng vui vẻ, còn tưởng rằng đó là của một vị cao nhân đắc đạo nào sáng chế ra!”

Lão nói tới chuyện cũ hào hùng của mình không khỏi đắc ý vạn phần cười ha hả nói: “Lão tiểu tử đó lúc trước tranh đoạt vị trí tông chủ với ta, phát hiện ra môn tế luyện đó làm sao mà không động tâm chứ? Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đem chư thiên thập đạo tu luyện tới thập trọng, liền bị ta tế luyện thành vu bảo hình người. Sau đó tu vi của ta tiến nhanh, Kha sư huynh nguyên thần bị ta tróc ra, luyện thành nguyên thần thứ hai, thân thể hắn tự nhiên trở thành thân ngoại hóa thân của ta.”

Diệp Húc liên tục rùng mình mấy cái, trong lòng phát lạnh.

Thái thượng trưởng lão này, không ngờ lại luyện sư huynh mình thành vu bảo, thậm chí ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị cướp đạt. Lão rõ ràng mặt mũi hiền lành như thế cơ mà, thật đúng là lão ma đầu tiếu lý tàng đao.

Đương nhiên, đây là chuyện của nhiều năm trước rồi, hiện giờ tuổi già, Triều Công Thiều cũng không có làm chuyện như thế này nữa.

“Triều sư huynh năm đó thật là xấu xa, bởi vì một môn chư thiên thập đạo mà hại không biết bao nhiêu người!”

Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm nhẹ nhàng, Diệp Húc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy phía đối diện có một nữ nhân trung niên ngồi trên pháp đàn. Trên mặt pháp đàn viết ba chữ Đại Thanh phong, thầm nghĩ: “Vị này, hẳn là Yến Tư Nhiên Yến sư thúc rồi.”

Yến Tư Nhiên là sư tổ của Lý Tú Anh, cũng là thái thượng trưởng lão, là tồn tại cấp bậc lão quái vật. Nàng có thuật trú nhan, tuy rằng ngang hàng với Triều Công Thiều, bộ dạng vẫn không già đi chút nào, như trước là một hình dáng ba mươi bốn mươi tuổi.

Diệp Húc vội vàng đứng lên, hướng nàng thi lễ. Yến Tư Nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng đứng dậy, chân thành nhất phúc ( phúc = cách chào của phụ nữ thời xưa), đáp lễ lại hắn chỉnh sắc nói: “Diệp sư điệt ngồi ở vị trí của Vệ Đạt, đại biểu cho Vệ Đạt, có thể cùng ăn với ta. Ngươi hướng ta thi lễ, đó là làm hỏng cấp bậc lễ nghĩa, ta tự nhiên phải thi lễ trả lại ngươi rồi.”

Triều Công Thiều cười nói: “Yến sư muội ngươi làm chuyện xấu cũng không kém ta bao nhiêu đâu. Năm đó phong tao một thời, làm mê đắm bao nhiêu tuổi trẻ tuấn kiệt. Sư muội, ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra sao?”

Yến Tư Nhiên cười mắng một câu, lắc đầu nói: “Ngươi không biết, ta làm sao mà biết được?”

“Triều sư bá, Chư Thiên Thập Đạo khiếm khuyết như vậy có pháo môn phá giải không?” Diệp Húc cung kính hỏi.

Triều Công Thiều cười nói: “Chư Thiên Thập đạo của ta đã sớm bị đệ tử đắc ý của ta pháp giải rồi! Phương pháp phá giải cũng rất đơn giản. Nếu như ngươi muốn biết phá giải như thế nào, tự mình tới hỏi hắn đi. Tiểu tử này thông minh một đời, ngay cả ta cũng không lại được với hắn. Từ hai trăm năm trước ta đã không phải đối thủ của hắn rồi, hiện giờ tu vi của hắn tinh tiến tới cảnh giới nào cũng không biết. Chỉ sợ cả trăm lão già như ta hợp cùng một chỗ cũng không phải đối thủ của hắn…”



Ánh mắt của lão đột nhiên sáng lên cười nói: “Đồ đệ của ta tới đấy!”

Diệp Húc vội vàng nhìn lại chỉ thấy một thanh niên áo trắng chậm rãi đi tới, tuổi tác tương đương với chính mình. Nhưng hắn có một khí độ ung dung. Ứng Tông Đạo vẫn có một bộ dạng như lúc mới gặp Diệp Húc, đang đi qua nhiều pháp đàn.

Nơi hắn đi qua, các phong chủ đều đứng lên thi lễ.

Ứng Tông Đạo cũng không đáp lễ, khi đi tới trước pháp đàn của đám người Triều Công Thiều thì dừng lại mỉm cười chào, miệng nói sư thúc, khí thế rất lớn.

Diệp Húc trong lòng nghi hoặc, chỉ thấy Ứng Tông Đạo đi tới trước pháp đàn của Triều Công Thiều, hạ thấp người nói: “Sư phụ, không nghĩ tới làm kinh động lão nhân gia ngài, Tông Đạo trong lòng rất áy náy!”

Triều Công Thiều vẫy tay cười nói: “Ta cũng nhân lúc nhàn rỗi đi xem mà thôi. Tiểu sư đệ của ngươi vừa rồi muốn hỏi ngươi, làm thế nào mới có thể phá giải được chư thiên thập đạo, ngươi nói cho hắn biết đi.”

Ứng Tông Đạo nhìn về phía Diệp Húc, dường như liếc mắt một cái phát hiện ra tu vi cùng thực lực của hắn. Thần sắc hơi hơi biến đổi, mặt lộ ra mỉm cười nói: “Hóa ra là Diệp sư đệ, phá giải Chư Thiên thập đạo cũng rất đơn giản, ngươi chỉ cần tu luyện U Minh thập đạo, đem mình tự tế luyện một lần, liền không có người có thể đoạt đi được thân thể của ngươi nữa.”

Diệp Húc nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu ầm vang mấy tiếng, giác ngộ rồi.

Quý Khang tu luyện chư thiên thập đạo, có thể bị sư phụ hắn luyện chế thành vu bảo hình người. Mấy ngày nay hắn vẫn đau đầu suy nghĩ cách phá giải, thủy chung vẫn không giải được.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ phá giải chư thiên thập đạo không ngờ lại đơn giản như vậy.

“U minh thập đạo…chính xác, chỉ cần học được phương pháp tế luyện này, tế luyện bản thân, đối phương dù có tu vi cao hơn mình cũng không thể dùng U Minh thập đạo để tế luyện mình được. Cứ như vậy, liền không bị biến thành vu bảo của người khác, đơn giản, quá đơn giản mà!”

Phương pháp tuy đơn giản vô cùng nhưng trong đó lại bao hàm trí tuệ lớn lao. Người bình thường căn bản không thể nghĩ ra được, ngay cả Diệp Húc cũng không thể ngờ được.

Hắn không khỏi tâm phục khẩu phục Ứng Tông Đạo, cười nói: “Ứng sư huynh, có thời gian, chúng ta tái đấu một lần.”

Ứng Tông Đạo như cười như không liếc hắn một cái gật đầu nói: “Được!”

Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Triều Công Thiều và Yến Tư Nhiên cùng mấy vị thái thượng trưởng lão khác đều nhìn lại phía Diệp Húc, ánh mắt quái dị, Yến Tư Nhiên thở dài nói: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Diệp sư điệt hào khí quả thực hơn xa đám lão già chúng ta năm đó.”

Triều Công Thiều giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Ứng Tông Đạo tiểu tử này lúc trước khi ở bên ngoài trở về, ta đã biết chính mình không phải đối thủ của hắn rồi. Chờ hắn đuổi ta xuống chi bằng thoái vị trao cho hắn cho rồi. Không nghĩ tới tiểu tử ngươi không ngờ gan lớn như vậy, dám một mình đấu với hắn, khâm phục khâm phục.”

Lại có một vị thái thượng trưởng lão cười nói: “Tam cung cung chủ không rời núi, thiên đế không hiện thân, thế gian này ai có thể là đối thủ của Ứng Tông Đạo. Cho dù là tam cung cung chủ cũng không thể nắm chắc phần thắng với hắn. Ngươi có thể một mình đấu với hắn, có thể nói là hào khí ngất trời.”

“Ứng sư huynh lợi hại vậy sao?”

Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, có chút buồn bực cười nói: “Ứng sư huynh tự phong tu vi, ngang nhau cảnh giới đấu với ta. Hắn cũng không phải là ba đầu sáu tay, ta sao không thể thắng được hắn?”

Vài vị thái thượng trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, cười nhẹ nói: “Thì ra là thế, tuy nhiên hắn kinh nghiệm chém giết phong phú vô cùng. Ngươi nếu có thể ngang nhau cảnh giới còn hơn được hắn, tương lai ngươi chính là Ứng Tông Đạo thứ hai rồi.”

Triều Công Thiều cũng cười nói: “Tiểu tử ngươi làm cho mấy lão già chúng ta bị dọa nhảy dựng lên. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi muốn đoạt vị chứ.”

“Đoạt vị?”



Diệp Húc trong lòng buồn bức vạn phần, chỉ thấy Ứng Tông Đạo đã vượt qua pháp đàn của các vị thái thượng trưởng lão. Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục đi tới phía trước, phía trước chính là pháp đàn bảo tọa của tông chủ Hoàng Tuyền ma tông.

Ứng Tông Đạo ngồi xuống, toàn trường thanh âm nghị luận lập tức biến mất hết. Mọi người nhìn thẳng, không nói một lời, yên lặng tới đáng sợ.

Diệp Húc lập tức tỉnh mộng, sau một lúc lâu không nói thành lời. Mãi tới bây giờ hắn mới biết được Ứng Tông Đạo là tông chủ Ma Tông. Mà hắn không ngờ muốn một mình đấu với tông chủ.

“Khó trách mấy vị sư thúc sư bá nói ta muốn đoạt vị, nếu chiến thắng Ứng sư huynh, đây không phải là đoạt vị sao?”

Diệp Húc cười khổ một tiếng thầm nghĩ: “Tuy nhiên, cho dù Ứng sư huynh là tông chủ ma Tông, ở cảnh giới ngang nhau, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của ta.”

Trong lòng hắn có một cỗ hào khí, chính là không chịu thua. Cho dù đối phương có là tông chủ Ma Tông, ma đạo đệ nhất nhân, hắn cũng có đủ tin tưởng để đi khiêu chiến đối phương.

“Môn hạ của Triều sư bá, không ngờ lại là nhân tài như Ứng sư huynh, chẳng lẽ Triều sư bá là tông chủ trước đây?’

Diệp Húc liếc mắt nhìn lão nhân này một cái, chỉ thấy lão nhân này đang cười tủm tỉm rất hiền lành. Hắn không ngừng oán trách nói: “Khó trách có thể sáng tạo ra pháp môn hại người như chư thiên thập đạo, hóa ra là một lão ma đầu.”

“Hôm nay mời chư vị sư huynh sư tỷ tới đây, chính là bởi vì lúc ta thần du có gặp được đặc sứ tới từ kinh thành. Hắn chuẩn bị tới đây tuyên chỉ, mời cao thủ Thánh Tông ta, vì đại Tần cống hiến, tiến công đại Hán.”

Ứng Tông Đạo rốt cuộc mở miệng nói, trầm giọng nói: “Hiện giờ đặc sứ đang cầm tín vật trong tay, đã tới đất của Thánh tông ta, chỉ một lát sau sẽ tới nơi này.”

Lời vừa nói ra, lập tức các phong chủ châu đầu ghé tai vào bàn luận.

“Tín vật gì cơ?” Diệp Húc không khỏi tò mò vạn phần, hỏi Triều Công Thiều.

Triều Công Thiều sắc mặt ngưng trọng nhỏ giọng nói: “Lúc trước khai quốc hoàng đế đại Tần, Thủy hoàng đế đi vào thập vạn đại sơn, khiêu chiến tông chủ Thánh Tông lúc đó. Vị tông chủ này đã từng có ước định, nếu là Thủy hoàng đế chiến thắng được hắn, Thánh Tông sẽ nghe theo hoàng thất đại Tần mà hành động. Vị tông chủ kia sau khi chiến bại đã giao lại tín vật cho Thủy hoàng đế. Chỉ cần cầm tín vật này trong tay, thánh Tông ta sẽ nghe theo điều khiển của hoàng thất. Nếu đặc sứ kinh thành cầm tín vật trong tay tới đây, đích thực là một việc lớn.”

Diệp Húc từng nghe quá điển cố này. Đột nhiên một cỗ dao động hùng mạnh từ xa truyền tới. Hắn ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy xa xa có một con thuyền rồng cực lớn, hai đầu chân long màu vàng phá không mở đường. Trong thuyền có chứa nhiều cao thủ trong triều. Trong đó còn có một người quen của Diệp Húc, Đông Hoàng Mục tướng quân, tuy nhiên trong đám người này, hắn lại rất bình thường.

Người tới khí thế cực kỳ hùng mạnh, thậm chí không kém nhiều vị phong chủ đang ngồi ở đây.

Những người này, chính là đặc sứ đại Tần quốc, tiến tới tuyên đọc thánh chỉ của đương kim hoàng đế đại Tần.

Thuyền rồng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy một lão giả tam thần cảnh đứng ở đầu thuyền. Lão hướng về phía Ứng Tông Đạo triển khai thánh chỉ, cao giọng nói: “Hoàng Tuyền Thánh Tông tông chủ Ứng Tông Đạo, thánh chỉ giáng lâm, còn không quỳ xuống tiếp chỉ?”

Lão già này ngạo khí ngất trời, ánh mắt đảo qua các vị phong chủ trên pháp đàn, âm thanh lạnh lẽo nói: “Một đám sơn dã man phu, hết thảy quỳ xuống nghe chỉ!"

Mọi người trầm mặc không nói, mắt điếc tai ngơ.

Lão già kia sắc mặt khẽ biến, giọng the thé nói: “ Hoàng Tuyền Thánh Tông muốn tạo phản phải không?”

Ứng Tông Đạo khẽ nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng phẩy một cái, đè xuống phía trước. Chỉ thấy thuyền rồng ầm ầm rơi xuống đất, rất nhiều cao thủ trên thuyền bao gồm cả Đông Hoàng Mục đều bị ép quỳ xuống. ngay cả lão giả kia cũng bị ép quỳ xuống dưới đất không đứng dậy nổi. Trên trán lão gân xanh nhảy loạn, không thể nào nhúc nhích được một phân, thậm chí ngay cả hai đầu chân long màu vàng cũng bị ép quỳ xuống, cúi đầu xuống đất.

“Cho dù là hoàng đế đại Tần tự mình tiến tới đây cũng phải quỳ xuống tuyên đọc thánh chỉ với ta. Ngươi là ai? Cũng dám muốn Thánh Tông ta quỳ xuống?”

Ứng Tông Đạo thản nhiên nói: “Thành thật quỳ ở đó, đọc thánh chỉ một lần đi, sau đó nhanh chóng cút đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook